Mèo Nhà Cố Chi Thanh

Chương 10




Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, mưa có xu thế nhỏ dần, Miểu Di đang chợp mắt, lại dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh thật nhỏ xung quanh.

Sắc trời tối muộn, hẻm nhỏ không an toàn, chỗ sâu đen kịt nguy cơ dâng lên tứ phía, lúc này bất kì một biến động nào đối với Miểu Di đang bị thương đều là nguy hiểm trí mạng.

Nguy cơ nhắc đến liền đến, từ sâu trong con hẻm vài con mèo hoang bước ra.

Trong đám có một con mắt tinh phát hiện Miểu Di nằm trên mặt đất.

"Lão đại, xem kìa, chỗ kia có một con mèo." Có tiếng mèo nịnh hót quái dị kêu.

"Ồ? Ở đâu?" Âm thanh vẫn khàn khàn khó nghe như cũ.

Đó chả phải là đám mèo lần trước sao, Miểu Di sợ lần này sinh tử khó thoát.

"Nằm úp sấp không nhúc nhích, lão đại, có phải nó chết rồi không?" Nó có phần sợ sệt, ngừng cước bộ.

"Ít nói nhảm thôi, cút đi để tao xem nào." Con mặt sẹo được gọi là lão đại kia mất kiên nhẫn đạp nó một cú.

Mèo bị đá liên tục lăn lộn sang bên, thấy Miểu Di dáng dấp thê thảm, móng vuốt đụng nhẹ lên chân đang run rẩy để lộ bên ngoài.

Miểu Di bị dọa giật mình nhảy cẫng lên, đụng đến miệng vết thương liền hít một ngụm khí lạnh, căm tức nhìn mèo kia.

"Yêu, thực sự oan gia ngõ hẹp, hóa ra là cái tên nhà mi." Mèo mặt sẹo tập trung nhìn lại, nhận ra Miểu Di, nhất thời hứng thú.

Nó chậm rãi tiến lên phía trước, dạo quanh Miểu Di một vòng, trên dưới đánh giá.

"Chà chà, thương thế không nhẹ."

Quả bất địch chúng*, Miểu Di không dám hành động thiếu suy nghĩ, chân sau hơi co lại vì bị gãy mà không được tự nhiên, lẳng lặng nhìn chúng.

*Số ít không chống lại được số đông.

"Ha ha, lần này ngươi chạy không thoát, chúng ta chậm rãi chơi~" Ánh mắt nhận mệnh của Miểu Di tựa hồ lấy lòng mèo mặt sẹo, nó phát ra tiếng cười quái dị.

Vài con mèo vây quanh Miểu Di xuất móng vuốt sắc bén, rục rà rục rịch.

"Các anh em, bọn mi muốn chơi sao đây?" Mèo mặt sẹo lui về sau từng bước, nói: "Đi thôi, cùng nó chơi đùa cho tốt."

Nghe lệnh, đồng tử xanh lục của đám mèo hiện ra ánh sáng âm lãnh, trên mặt mang theo ý cười âm hiểm không có ý tốt, chậm rãi thu nhỏ vòng vây, tiếp cận Miểu Di.

Miểu Di lúc này không hề có sức chiến đấu, nhìn nguy hiểm chậm rãi đến gần, từ từ nhắm hai mắt lại.

Nó muốn xuống lòng đất làm bạn với lão bà bà sao, như vậy cũng tốt, chính mình... cũng nhớ bà.

"Cút ngay!" Một thanh âm đột nhiên vang lên.

Đau đớn như dự liệu không phủ xuống, Miểu Di mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông bỗng dưng xuất hiện đang quơ túi xách vào đám mèo, cố gắng đuổi chúng đi.

Một con mèo bị khua trúng, lập tức bị đánh ra ngoài.

"Không xong rồi, lão đại, chạy mau!" Con mèo bên cạnh cảm giác không ổn, ra hiệu cho mèo mặt sẹo lui lại.

"Hừ, tiểu tử mi số may, lần sau đừng để tao thấy mặt!" Mặt sẹo hừ lạnh, không cam lòng cùng đám mèo chạy sâu vào ngõ nhỏ bỏ trốn.

"Phù phù, mèo nhỏ, em không sao chứ?" Người đàn ông thở hổn hển mấy hơi, ngồi xổm xuống nói với Miểu Di.

Miểu Di quan sát hắn ta, bộ dáng người này hơn hai mươi, trên người mặc tây trang, dáng dấp văn nhược*, cùng với dáng vẻ ra tay anh dũng thật tương phản, lúc này đang lo âu nhìn nó.

*Nho nhã yếu đuối

Miểu Di nhìn hắn vài lần, xác định bọn họ không quen biết nhau, đứng dậy bày ra tư thế phòng bị, ánh mắt hướng về người đàn ông tràn ngập cảnh cáo.

"Meowww!" Cút ngay!

"Em đừng sợ, ta không muốn thương tổn em, để ta xem vết thương cho em được không." Hắn giơ hai tay, chứng minh mình không có ý xâm phạm.

Miểu Di không vì thế mà cảm kích, như cũ trừng trừng hắn, yết hầu phát ra thanh âm càu nhàu, đầu óc có điểm mờ mịt.

Gặp Miểu Di không chịu nhượng bộ, hắn bất đắc dĩ đứng tại chỗ, cởi áo khoác tây trang đặt trên vai.

Cứ vậy giằng co hồi lâu, đau đớn, hoảng sợ, lạnh giá, đói khát đồng loạt kéo tới, Miểu Di rốt cuộc không thể chịu đựng nữa ngất đi.

Trong cơn mông lung, thấy người đàn ông bước về phía nó, cảm giác mình bị ôm lấy, sau đó không còn tri giác.

Thực sự là một ngày hỏng bét.

......

Lúc này là bảy giờ tối, công nhân đã tan làm hết, Cố Chi Thanh và Vương Hải Đông cùng với mấy tên thủ hạ còn ở trong công ty.

Đương nhiên còn có một người quan trọng, hắn đang bị trói hai tay vào chiếc ghế khác trong phòng họp, đầu cúi gằm xuống đất, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt.

Đó chính là nhân vật chính của sự kiện công ty lần này - Chu Nhất Phương.

Hắn có lá gan cực nhỏ, dưới sự ép hỏi của Vương Hải Đông đã nhanh chóng khai ra chân tướng sự việc.

Cũng đúng, lá gan hắn bé xíu như vậy, sao có thể một tay bày ra kế hoạch đó. Việc ấy liên quan đến kẻ chủ mưu khác trong bảy vụ việc này - công ty Vạn Thành.

Trước mặt lợi ích, không có bạn bè vĩnh viễn, mà chỉ có vì mục đích không từ thủ đoạn.

Thì ra công ty Vạn Thành đã sớm mơ ước công ty anh, còn thông đồng với quản lý cao tầng công ty, xúi giục họ gia nhập vào kế hoạch đó. Khiến Chu Nhất Phương lén lút tiết lộ thông tin của công ty, chẳng qua trước khi hủy hoại công ty, phải hung hăng vơ vét một khoản, hay cho một chiêu vừa ăn cướp vừa la làng.

Vạn Thành đã đáp ứng với Chu Nhất Phương, sau khi hoàn thành mọi chuyện sẽ bí mật chuyển hắn đến công ty họ, cho hắn một chức vị tốt, để hắn tiếp tục an ổn được làm quản lý cao cấp.

Lý tưởng tốt đẹp như thế, nhưng Chu Nhất Phương là người nhát gan, làm việc sợ đầu sợ đuôi, để lại rất nhiều sơ hở, chắc chắn bị điều tra ra.

Hai tay Vương Hải Đông giao nhau đặt dưới cằm, ánh mắt chứa đầy lửa giận. Chu Nhất Phương này có thể bắt đầu với công ty họ từ hai bàn tay trắng, đến giờ leo lên vị trí cao tầng, chắc chắn bỏ ra không ít nỗ lực, Vương Hải Đông tự nhận công ty không bạc đãi hắn ta, tại sao hắn không thể chống lại sự hấp dẫn ấy chứ?

Ngày mai Vạn Thành sẽ bị kiện ra tòa, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, để xem Vạn Thành chối cãi bằng cách nào.

Vào lúc này Cố Chi Thanh ngồi bên cạnh không đặt tâm tư ở đây, lông mày anh cau lại, không biết đang nghĩ gì.

"Chi Thanh, bây giờ đã quá muộn. Mấy ngày nay cậu làm việc vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi." Vương Hải Đông vỗ vỗ vai anh.

"Hả?" Cố Chi Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, nói: "Được, vậy tôi đi trước đây."

"Ừ." Sau khi Cố Chi Thanh rời đi, Vương Hải Đông kêu người đưa Chu Nhất Phương đến cục cảnh sát.

Nhìn theo thủ hạ đưa Chu Nhất Phương vào trong xe, Vương Hải Đông thở ra một hơi, cuối cùng cũng được an giấc rồi.

...

Khi Miểu Di tỉnh lại, người đàn ông đã đưa nó về nhà, Miểu Di đang nằm trong chiếc áo khoác tây trang của người nọ, người đàn ông dùng một tay ôm nó, một tay gõ cửa.

Hắn vừa gõ cửa không bao lâu, liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa bị mở ra.

"Anh, sao giờ mới trở về?" Cửa mở ra liền nhìn thấy một thiếu nữ khoảng mười mấy tuổi mặc đồng phục học sinh. Giọng nũng nịu mang theo chút oán giận.

"A, có một con mèo con này!" Cô gái ngạc nhiên mở miệng.

"Suỵt." Người đàn ông ra hiệu cho cô gái nói nhỏ thôi.

"Mèo con bị thương, cần được yên tĩnh." Hắn vừa nói vừa dùng một tay thay giày, sau đó đóng cửa lại.

Hắn nhẹ nhàng đặt Miểu Di đang được bọc trong chiếc áo khoác lên một cái gối trên bàn, sờ đầu Miểu Di, định thay bộ quần áo ướt đẫm mặc trên người.

Cầm vài quyển sách, cô gái cẩn thận hỏi trước mặt người đàn ông: "Vậy thì... Em làm bài tập bên cạnh mèo con được không? Em hứa sẽ không làm ồn!" Như sợ người đàn ông phản đối, cô gái lại giơ tay thề đảm bảo.

"Được, nhưng phải yên lặng đấy." Người đàn ông xoa mặt, bất đắc dĩ nói với cô gái tỏ ra ngoan ngoãn.

"Tuân mệnh! Cảm ơn anh trai." Cô gái vui vẻ ôm bài tập, nhẹ nhàng kéo ghế đẩu trước bàn xuống, từ từ đặt bài tập lên bàn, cả quá trình không phát ra một chút thanh âm, cô liếc nhìn Miểu Di, rồi cảm thấy thỏa mãn bắt đầu làm bài tập về nhà của mình bên cạnh nó.

"Tiểu Dật, con về rồi sao?" Một giọng nói già nua từ căn phòng khác truyền đến.

"Mẹ, là con." Người tên Tiểu Dật nhanh chóng đáp lời, thay xong quần áo liền bước vào căn phòng kia.

Trên chiếc giường trong phòng là một bà lão, dường như sức khỏe không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt.

"Sao hôm nay về muộn vậy? Con lại tăng ca à? Có mệt không?" Liên tục đặt vài câu hỏi, từng chữ đều thể hiện sự quan tâm, nhưng vì suy yếu nên chỉ nói mấy câu ngắn ngủn đã ho khan mấy tiếng.

"Không phải, mẹ đừng lo lắng, là do con cứu một con mèo trên đường nên lỡ thời gian, sẽ không có lần sau đâu ạ." Người đàn ông kéo chăn bông lên người bà lão, nhẹ giọng nói.

"Dật Nhi, con không cần quá mệt mỏi. Mẹ biết rằng mẹ đang liên lụy con..." Bà thở dài, trên mặt có chút bi ai.

"Mẹ, con không cho phép người nói mình như vậy, người không liên lụy con, con nói cho người một tin tức tốt, con sẽ sớm được thăng chức tăng lương, tiền thuốc men cũng không thành vấn đề nữa rồi." Hắn an ủi nói.

Bà lại ho khan vài tiếng, "Mẹ an tâm nghỉ ngơi đi, không cần nghĩ nhiều."

Bà lão gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Lâm Dật thả tay bà xuống, tắt đèn rồi bước ra ngoài.

Hết chương 10.