Mèo Nhà Cố Chi Thanh

Chương 7




Từ khi mèo con kia vào Cố trạch, thời gian Cố Chi Thanh cùng Miểu Di thân mật ngày càng ít.

Cố Chi Thanh từ công ty trở về, đều thấy nó quấn quýt lấy Miểu Di làm nũng, mà Miểu Di không chút nào thiếu kiên nhẫn, để nó trong ngực lăn qua lăn lại.

Miểu Di thấy Cố Chi Thanh trở về cũng tùy tiện kêu một tiếng, tiếp tục cùng mèo con náo loạn.

Không chỉ một lần Cố Chi Thanh hối hận quyết định sai lầm lúc trước, chính mình còn chưa được Miểu Di ôm như vậy đấy, bình giấm trong lòng tràn ra, cứ vậy bị Miểu Di ngó lơ...

Nhờ Miểu Di, mèo con không còn dáng vẻ gầy yếu như trước nữa, lông cũng dài ra, tứ chi mở rộng, vô cùng sức sống, nếu chủ nhân nó nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.

...

Sáng sớm, mèo con trong lồng ngực Miểu Di đã tỉnh dậy, đầu nhỏ cọ cọ mèo ta, lại dùng đầu lưỡi liếm mặt, thấy Miểu Di tỉnh dậy, hài lòng "meo meo".

Miểu Di bị đánh thức, nhìn mèo nhỏ trước mắt lắc lư, nó đứng dậy vươn eo lười biếng, quay đầu nhìn giường Cố Chi Thanh.

"Ở đây chờ ta." Mèo ta nhảy khỏi sô pha ấm áp thoải mái, chuẩn bị gọi Cố Chi Thanh.

Miểu Di chui vào chăn, bò đến ngực Cố Chi Thanh, đụng tới không còn là bộ quần áo mịn màng, mà là cơ bắp ấm áp. Đại Ma Vương lại không mặc áo đi ngủ.

Cố Chi Thanh nằm nửa, chăn đắp đến ngực.

Từ bụng anh, Miểu Di dọc theo nhân ngư tuyến bò đến ngực, từ trong chăn nhô đầu nhỏ ra. Hai cơ ngực lớn bại lộ trong không khí, nhận thấy xúc cảm co dãn trơn bóng dưới đệm mèo, không nhịn được vỗ một cái, cơ ngực Cố Chi Thanh thuận theo run rẩy, rất đàn hồi.

Đôi mắt Cố Chi Thanh còn nhập nhèm ngái ngủ, cảm giác có một cục bông xù trên ngực mình làm loạn. Đương mở mắt ra, liền thấy Miểu Di từ chăn lộ nửa người, đang ăn "đậu hũ" trên ngực mình.

"Miểu Di, có phải nhớ ta?" Cố Chi Thanh dùng tay sờ sờ đầu chú mèo cưng, Miểu Di xuất hiện trên giường mình, phảng phất như trở lại ngày tháng không tồn tại con mèo kia.

Miêu bệ hạ dừng lại việc làm loạn, trèo lên trên, đầu nhỏ thân mật cọ xát trên cổ anh, sau đó duỗi đầu lưỡi ấm áp liếm liếm cằm Cố Chi Thanh.

Mới sáng sớm Cố Chi Thanh vốn rất khô nóng, Miểu Di lay động đuôi nhỏ câu lòng anh ngứa ngáy khó chịu, bộ lông mềm mại thỉnh thoảng đảo qua hai điểm trên ngực, cái chạm nhẹ của Miểu Di bị phóng đại vô hạn.

Những cái chạm kỳ diệu đã bắt đầu trở nên khô nóng truyền đến vị trí nào đó, chậm rãi lan rộng.

Không chịu nổi, Cố Chi Thanh vén chăn vội vàng vọt vào phòng tắm, lưu lại Miểu Di mờ mịt trên giường.

Anh nhìn mình trong gương mặt đỏ bừng, chẳng lẽ lâu rồi chưa phát tiết, bị Miểu Di dễ dàng chọc cho phát hỏa. Cố Chi Thanh bất đắc dĩ dùng ngũ chỉ cô nương tự mình an ủi.

Miểu Di ngơ ngác nhìn cửa phòng, Đại Ma Vương hôm nay thật kỳ quái.

...

Trong công ty, Cố Chi Thanh gõ cửa văn phòng Vương Hải Đông, anh không thể chịu được, sáng nay lại bị một trận tú ân ái, anh quyết định để Vương Hải Đông nhanh mang con mèo đi.

"Mời vào!"

Cố Chi Thanh đẩy cửa tiến vào, Vương Hải Đông đang nói chuyện điện thoại, biểu tình sung sướng, chắc là cô bạn gái nhỏ kia.

Bị mèo con nhà mình vứt bỏ, để mình phòng không gối chiếc, hắn thế nhưng cùng bạn gái thân mật, sắc mặt Cố Chi Thanh càng khó coi.

Vương Hải Đông thấy người tới là Cố Chi Thanh, sắc mặt bạn tốt lại hết sức xấu xí, không biết sao chột dạ, vội nói lời tạm biệt với bạn gái rồi cúp điện thoại.

"Ha hả, Chi Thanh ah, cậu sao lại đột nhiên đến đây?" Vương Hải Đông cười chân chó.

Rõ ràng mình cũng là tổng giám đốc, khí tràng bạn tốt quá mức mạnh mẽ, vì sao mình trước mặt anh lại lúng túng thế? Vương Hải Đông lòng thầm mắng câu thật không có tiền đồ.

"Chừng nào thì cậu mang con mèo kia đi, không phải nói giúp cậu nuôi mấy ngày thôi à?" Cố Chi Thanh không thèm phí lời, tức giận mở miệng.

"Mèo ư? Ừ ừ, buổi trưa đi, tan tầm tôi qua nhà cậu một chuyến, mang nó về." Vương Hải Đông sẽ không thừa nhận mình quên đi sự tồn tại của con mèo đâu.

"Tốt, nhớ kỹ lời cậu nói." Dứt lời xoay người rời đi.

...

Vương Hải Đông theo xe Cố Chi Thanh tới Cố trạch, hắn cũng không phải lần đầu tiên đến, không cần anh tiếp liền ngựa quen đường cũ ngồi trên sa lon.

"Cầm." Cố Chi Thanh một tay mang theo mèo nhỏ, tay khác mang hộp đựng mèo, thả trên bàn, không hề che dấu biểu tình ghét bỏ.

"Ha hả, nặng rồi!" Vương Hải Đông dí mắt sát vào ngắm mèo con, anh em thật đáng tin. Con mèo hiện tại được vỗ béo, nơi nào còn thấy vẻ gầy yếu trước kia?

"Người cậu muốn cảm ơn không phải tôi, là Miểu Miểu." Nhìn Miểu Di ra theo mèo con, Cố Chi Thanh khom lưng ôm nó vào lòng, cưng chiều sờ đầu Miểu Di, ở trên khuôn mặt nhỏ hạ xuống một nụ hôn.

"Đây chính là con mèo cậu nuôi, tôi xem chút." Vương Hải Đông thả mèo xuống, tò mò đến trước mặt Miểu Di, cẩn thận ngắm.

Trong nhà có một người xa lạ, còn nhìn mình chằm chằm, ngoẹo cổ, không chút tránh né đối diện hắn, đôi con ngươi xanh thẳm thâm thúy phảng phất như nhìn thấy cả vùng sao trời.

"Thật đáng yêu, có thể cho tôi ôm không?" Vương Hải Đông bị Miểu Di chọt trúng điểm manh, đưa tay muốn ôm lấy.

"Không được." Cố Chi Thanh chưa chút suy nghĩ liền cự tuyệt, Miểu Miểu chỉ do mình ôm.

"Chậc, thật nhỏ mọn." Vương Hải Đông bĩu môi, thu tay về.

Miểu Di không tiếp tục làm ổ trong lòng Cố Chi Thanh, nhảy lên bàn đến gần mèo nhỏ.

Ngày hôm nay Đại Ma Vương lấy hộp đựng mèo ra, đoán chừng là người đàn ông xa lạ muốn mang nó đi.

Miểu Di cùng mèo con sống chung mấy ngày, rất có cảm tình. Là Miểu Di dạy dỗ mèo con sống tốt, cũng dạy dỗ nó không thể cào loạn trên sô pha, mèo nhỏ ăn no liền ngăn cản nó.

Miểu Di tiến lên, liếm liếm nó, tựa như cáo biệt.

Con mèo nhỏ hình như không biết mình và Miểu Di sắp phải chia cách, như thường lệ thân mật đầu cọ cọ Miểu Di, phát ra tiếng kêu mềm mại.

Nhìn vẻ mặt hờ hững của Cố Chi Thanh, Vương Hải Đông liền biết bạn tốt sao phải vội vã để hắn mang mèo đi, hóa ra giấm của mèo anh cũng ăn.

Cuối cùng mèo nhỏ không hề có sức phản kháng bị Vương Hải Đông cho vào hộp mang đi.

Nhìn bóng lưng Vương Hải Đông đi xa, Miểu Di có điểm phiền muộn. Tiểu tử kề cận mình cả ngày đi rồi, trong lòng không khỏi có phần trống rỗng, về sau đoán chừng nó có thể thoải mái, hi vọng mèo con này cũng có một chủ nhân tốt.

Hết chương 7.