Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 12




Ads - Nhanh lên nào! Muộn rồi đấy! 

- Anh cứ từ từ! Cái váy này khó mặc quá! 

- Tôi không biết kiên nhẫn đâu đấy! Đừng để tôi phải xông vào nha! 

- Sắp xong rồi! Chờ 1 chút nữa đi! 

- Tôi cho cô 10 giây, nếu cô vẫn chưa xong thì tôi sẽ đạp cửa xông vào! 10… 9… 

- Đừng! Sắp xong rồi! 

- 8… 7… 6… 

”Nhanh nào Vy ơi! Cố lên! Ya!” 

- 5… 4… 3… 

”Ha ha! Được rồi!” 

- 2… 1… 

Rầm… 

- Tôi xong rồi! 

- Tốt! Có khi phải áp dụng biện pháp này thì cô mới nhanh tay được! 

- Tôi sẽ cố gắng hết sức! Chỉ xin anh… đừng đạp cửa xông vào được không? Anh thích nhìn người khác thay đồ đến thế cơ à? 

- Không! Tại cô lâu quá nên mới phải thế thôi! 

- Tôi… sẽ cố! Xin anh… đừng như vậy nữa! Tôi ghê sợ những hạng người như thế lắm!

- Được thôi! Miễn là cô nhanh tay 1 chút, không thì… 

- Biết rồi! 

Sau đó Kevin đưa Vy vào trong xe rồi phóng đến 1 tiệm làm tóc lớn. 

- Anh Kevin!- 1 cô gái có kiểu đầu tomboy màu hung đỏ, mặc chiếc quần hiphop và áo cộc tay rộng thùng thình chạy ra mở cửa cho anh. Cô gái có làn da trắng hồng và khuôn mặt rất baby nhưng phong cách thì hoàn toàn giống hệt con trai. 

- Nhóc à! Lâu không gặp mày. Khỏe không? 

- Lâu gì mà lâu? Lần cuối anh gặp em là 2 tuần trước cơ mà! Sao dạo này anh ít đến thế? 

- Anh xin lỗi nhóc! Công ty anh sắp ra bộ sưu tập mới nên anh rất bận, thời gian đâu ra mà đến thăm mày? 

- Đã bảo đừng gọi em là nhóc nữa cơ mà! Em lớn rồi, không trẻ con như xưa nữa!- Cô gái phụng phịu. 

- Mày mới có 17 tuổi thôi mà! Không gọi là nhóc thì gọi là gì? 

- Gọi tên em như bình thường ý! Không gọi em là nhóc thì anh chết à? 

- Gọi như bình thường à? Thế nhóc Ngọc nhá ha ha ha ha ha…- Kevin cười lớn. 

- Đã bảo không gọi nhóc mà! Chỉ Ngọc thôi! Ơ mà ai đây anh Kevin?- Ngọc chỉ tay vào Vy. 

- Đây là bạn gái anh! Hôm nay anh đưa cô ấy đi dự tiệc sinh nhật thằng Long! Mày làm tóc rồi trang điểm hộ anh cái! 

- Không thành vấn đề! Chà, chị này xinh ghê! Đúng là bạn gái của anh Kevin có khác! Chào chị, em là Hoàng Bảo Ngọc, em họ anh Kevin, rất vui được làm quen với chị ạ!- Ngọc nhe răng cười để lộ cái răng khểnh trông rất đáng yêu. 

- Chào em! Chị là Vy, mà chị không phải là bạn gái của anh em đâu, chị là… 

- Vợ sắp cưới!- Kevin ngắt lời Vy. 

- Cái gì?- Vy há hốc mồm nhìn Kevin. 

- Woa thế á? Bao giờ anh chị cưới? Ôi em muốn đến xem quá hà! Cho em làm phù rể nhé!- Ngọc nhảy lên sung sướng. 

- Không! Không phải đâu em à! Chị… 

- Thôi nhanh nào! Sắp muộn rồi đấy!- Kevin lại lần nữa ngắt lời Vy. 

- Ok! Chờ em vào lấy dụng cụ đã! 5 phút thôi! 

- Ừ rồi rồi! Mày đi đi, nhanh lên nhá!- Kevin xua tay. 

- Anh bị điên hả? Tôi là vợ chưa cưới của anh hồi nào?- Vy lên tiếng sau khi Ngọc vừa đi khuất. 

- Đã dối thì phải dối cho trót chứ! Con bé quý tôi lắm! Nó bảo nó mong chờ đám cưới của tôi từng giây từng phút đó! 

- Nhưng dù sao nó cũng còn bé mà! Hơn nữa nó lại yêu quý anh, anh nỡ lừa dối nó sao? 

- Quá trễ rồi! Tôi đã nói thế với nó! Bây giờ cô mà nói sự thật ra thì nó sẽ buồn lắm đấy! Cứ tạm thời thế đi đã! Bao giờ nó lớn lớn chút nữa thì tôi sẽ nói sự thật cho nó, ok? 

- Nhưng anh đừng có kéo dài quá lâu nhé! Tôi không thích nói dối chút nào! 

- Yên tâm! Cô không phải lO! 

- Em xong rồi nè! Chị dâu ơi ra đây ngồi đi!- Ngọc từ trong đi ra, tay cầm một cái hộp rất to. 

- Ừ em! Mà không cần phải cầu kì quá đâu em nha! Chị chỉ cần trang điểm nhẹ tý là được mà! 

- Không được! Em muốn chị dâu của em là đẹp nhất! Anh Kevin ra ngoài chờ đi! Em sẽ làm cho anh phải khâm phục tài năng của em! 

- Mày không phải khoe! Anh cũng biết mày giỏi rồi! Giúp anh nhé!- Kevin nháy mắt rồi mở cửa bước ra phòng khách. 

- Tóc chị đẹp ghê! Đen tự nhiên nè, mượt, mềm nữa! Sờ tóc chị thích lắm ý! Chị đi ép tóc ở đâu thế? 

- Chị chưa ép bao giờ em à! 

- Thế á? Sao tóc chị đẹp thế? Đẹp lắm ý! 

- Cảm ơn em!- Vy cười. 

- Chị nhắm mắt vào! Trong quá trình em trang điểm và làm tóc chị không được phép mở mắt, không ti hí. 

- Trời! Cấm cả chị nhìn luôn hả? 

- Đúng rồi! Mà chị yên tâm đi, sẽ đẹp lắm đó!- Ngọc nháy mắt. 

- Ừ!- Vy nhắm mắt vào. 

45 phút sau… 

- Xong rồi! Chị mở mắt ra đi! 

Vy từ từ mở mắt. Cô ngạc nhiên vì không nhận ra chính bản thân mình nữa. 

- Ôi! Đây có phải là chị không vậy? 

- Hi hi! Đương nhiên là chị rồi! Em mà ra tay thì gạo xay ra cám!- Ngọc vỗ ngực.

- Trời ơi đẹp quá! Em giỏi thật đấy! 

- Cảm ơn chị dâu! À chị mau ra đi không anh Kevin sốt ruột. 

- Ừ! 

- Khoan đã! Chị đi đôi này vào đã! Đeo vòng này nữa!- Ngọc giơ lên 1 đôi giày cao gót và 1 chiếc vòng cổ có hình trái tim bằng kim cương sáng lên rất đẹp. 

- Trời! Chị không nhận đâu! Đôi giày này cao quá chị không đi được, còn cái vòng cổ này… chị không xứng đáng đeo nó! 

- Ui dào! Coi như em cho mượn đi mà! Năn nỉ chị đó! Chỉ cần kết hợp vào với chiếc váy này thì sẽ rất đẹp mà! Chị mà không nhận thì em sẽ buồn lắm! Hức hức! 

- Vậy thì chị chỉ mượn thôi nhé! Mai chị sẽ mang trả em luôn! 

- Ok ạ! Hi hi! Yêu chị dâu nhất! 

- Ừ cảm ơn em nha! 

Vy bước ra, Kevin quay sang nhìn, anh cũng không tin vào mắt mình. Trước mặt anh chính là cô gái mới vào làm trong công ty anh mà trước đây anh còn chê bai cô là người không biết cách ăn mặc. Bây giờ thì anh đã nghĩ khác. 

- Đẹp không anh Kevin? Sao mặt anh đần ra thế? Này!- Ngọc vừa nói vừa hươ hươ tay trước mặt Kevin. 

- E hèm! Ừ được! Nhóc giỏi lắm! Anh phục mày rồi!- Kevin xoa đầu Ngọc. 

- Em mà lị ha ha ha ha… 

- Thôi anh phải đi đây! Cảm ơn mày nhé! Anh là anh quý mày nhất đấy! 

- Em biết rồi! Bái bai anh Kevin, bái bai chị dâu. 

- Chào em! Cảm ơn em nhé!- Vy vẫy tay khi đi vào trong xe. 

- Để thế này đẹp đấy! Lần sau đi làm cứ để như thế đi! 

- Tôi không thích! 

- Đẹp mà! Đỡ hơn khi cô đi làm đó! Lúc đó quê mùa kinh khủng! 

- Kệ tôi chứ! Mà phải công nhận em gái anh giỏi thật đấy! 

- Chuyện! Em tôi mà! 

- Cô bé đáng yêu, lại thân thiện nữa! Sao mới 17 tuổi mà đã đi làm thế này rồi? Cô bé học trường gì vậy? 

- Nó bỏ học rồi! 

- Hả? Bỏ học ư? Tại sao lại thế? 

- Nó bảo nó thích cái nghề này hơn! Nó bảo học mệt lắm! Mà nó học rất giỏi đấy nhé! 

- Thế á? Tiếc nhỉ? 

- Tôi yêu quý nó lắm. Dù là em họ nhưng tôi coi nó như em ruột tôi vậy. Nó đáng yêu lắm, rất hồn nhiên nhưng hơi yếu đuối. 

- Yếu đuối ư? Phong cách con trai thế kia mà yếu đuối? 

- Ừ! Thực ra nó ghét học vì 1 nguyên nhân nữa. Hồi đi học nó ngoan lắm, nữ tính nữa. Nhưng khi đi học thì nó bị cả lớp tẩy chay, suốt ngày bị đánh đập chỉ vì nó nhà giàu nên ở lớp cho rằng nó kiêu ngạo, bẩn tính. Thực sự thì tôi cũng chẳng hiểu như thế nào. Nó khóc suốt, chỉ toàn ngồi thu lu 1 góc. Về sau nó bỏ học đi làm cái nghề này, thay đổi cả phong cách luôn. Tuy vậy nhưng cái tính trẻ con đáng yêu của nó thì không thể nào thay đổi được. Tôi thương nó lắm, thế nên tôi đã tự hứa với bản thân là phải bảo vệ và giúp đỡ nó hết sức mình. 

- Vậy sao? Anh đúng là 1 người anh trai tốt! 

- Cảm ơn cô!- Kevin mỉm cười. 

Vy bị cuốn hút bởi nụ cười đó. Không giả dối, không 1 chút gian xảo. Cô cảm thấy ác cảm trong cô đối với anh đã vơi dần đi. Trông anh đáng ghét, nông nổi vậy thôi nhưng thật sự anh là 1 người anh trai tốt và có trách nhiệm. Vy cảm thấy rất vui. 

- Đến nơi rồi đó! Xuống xe đi!- Kevin dừng xe lại. 

Trước mặt Vy là 1 biệt thự lớn với phong cách kiểu cổ xưa. 

- Chà! Biệt thự đẹp quá! To nữa! Cách trang trí đẹp thật đó!- Vy tấm tắc khen. 

- Còn thua xa nhà tôi!- Kevin bĩu môi. 

- Hứ! Anh đừng tự tin như thế chứ! Mỗi căn nhà mang 1 kiểu cách khác nhau mà! Nhưng tôi thích kiểu cổ điển như thế này hơn. Nó tạo cảm giác thoải mái mà như kiểu đưa ta quay trở lại thời ngày xưa ý! 

- Thế còn nhà tôi? 

- Nhà anh là kiểu hiện đại nhưng gần gũi với thiên nhiên vì 4 phía đều có cây cối và đường đi vào trong cửa chính thì rải đầy sỏi đá. Phòng khách có rất nhiều loại hoa, mùi hương quyện vào nhau tạo cảm giác dễ chịu. Các phòng đều có đèn chùm pha lê làm cho những căn phòng ấy trở nên đẹp hơn, lung linh huyền ảo hơn. Và… 

- Thôi thôi thôi, đủ rồi! Tả nhà tôi thế là được rồi! Cảm ơn cô! Ngày xưa hồi đi học cô 10 phẩy môn Văn à? 

- Có 9 phẩy thôi, làm gì mà đến mức 10 phẩy? Thế thì tôi thành nhà văn xuất chúng của nước Việt Nam này rồi! 

- Thảo nào cô tả kinh khủng quá! Tôi phục cô rồi đấy! 

- Cảm ơn! 

- Ôi Kevin! Thằng bạn thân yêu quý của tôi!- Tiếng của 1 người con trai làm Kevin và Vy đều quay sang nhìn. 

- A Long! Chúc mừng sinh nhật mày! Lâu quá không gặp! 

- Cảm ơn mày! Vào đi! Tao chờ mày mãi! 

- À! Giới thiệu với mày, đây là bạn gái tao!- Kevin vừa cười vừa khoác vai Vy. 

- Chào anh!- Vy cười xòa. 

- Chào em! Chà Kevin quả là có con mắt thẩm mĩ. Em đẹp quá!- Long nhìn Vy không chớp mắt. 

- Cảm ơn anh! 

- Em có đôi mắt và mái tóc rất đẹp, nó rất cuốn hút và quyến rũ. 

- Thật sao? 

- Ừ! Thảo nào thằng Kevin nó yêu em! Đúng không hả Kevin? 

- Này! Mày đừng tán bạn gái tao thế chứ! Mà cái chiêu đấy của mày cũ rồi! Không ai nghe đâu! 

- Bao nhiêu năm rồi mà mày vẫn chẳng thay đổi! Mà tao thấy tiếc quá mày ạ! Nếu như cô gái này không phải là bạn gái mày thì tao đã tán rồi! Ầy dà!- Long thở dài. 

- Cái thằng háo sắc này, vẫn chứng nào tật đấy! Thấy gái đẹp là sáng mắt lên! Thảo nào mãi mà mày vẫn chưa có người yêu. Toàn tán nhiều em xinh xinh rồi lại đá, khổ thân người ta. May cho mày còn được cái dáng to cao, khuôn mặt đẹp trai chứ nếu không thì còn khướt mới được gái theo! Mày hãy học cách tôn trọng tình yêu đi! Bỏ cái thói trăng hoa đi ngay lập tức cho tao!