Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây

Chương 35




Hai ngày sau, mẹ tôi được đưa sang Pháp, tôi đã khóc rất nhiều lúc tiễn mẹ ở sân bay. Ba năm trời đúng là một thời gian rất dài. Tôi sẽ thế nào khi không có mẹ ở bên đây?

---_-_-_---

- Mày sao thế hả Uyên? Cả tuần rồi mà mặt mày cứ ủ rũ hoài vậy.

- Tao đâu có sao.

Tôi trả lời nó mà gương mặt không cảm xúc, đầy chán nản và lười nhác.

- Mày phải vui lên thì mẹ mày mới yên tâm mà chữa trị chứ.

Tôi thở dài thườn thượt, thay đổi tư thế ngồi thành nằm gục xuống bàn. Thấy tôi không nói gì, nó giận dỗi đi ra chổ khác. Tôi cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm, nhắm chặt mắt, chỉ mong có được một giấc ngủ thật sâu để mau trôi qua tháng ngày dài buồn bã. Hơi hé mắt nhìn. Một gương mặt rất đẹp, mái tóc màu nâu sậm rũ xuống trông thật quyến rũ. Cậu ta nằm đối diện, nhìn tôi chằm chằm. Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, nét đẹp của cậu ấy cuốn hút tôi không thể rời mắt. Mặt tôi bỗng hơi ửng đỏ và hơi nóng, sợ cậu ấy thấy được, tôi ngồi bật dậy quay sang chổ khác. Tôi nghe có tiếng cười khúc khích, ngoái lại nhìn, cậu ra đang bụm miệng cười

- Cười cái gì hả?

Cạu vẫn cười, lần này cười lớn hơn như một kẻ ngốc.

- Đừng có cười nữa..

Cái tên điên này đúng nhây thật, nói thế mà vẫn cười. Tôi không hiểu nổi cậu ta đang bị gì nữa. Nổi nóng lên, lỗ tai như xì khói. Thấy không ổn, cậu đã chạy trước, tôi nhanh chóng rượt theo. Đúng là cái đồ chân dài, rượt mãi mà chẳng theo kịp. Chạy hết một vòng lớp, chạy xuống cầu thang thêm một vòng sân trường rồi lại chạy lên đến cửa lớp. Cả 2 đứng cạnh nhau, tựa vào tường, thở hỗn hển. Nhìn nhau một lúc rồi cùng bậc cười, những người khác đi ngang đều ngoái lại nhìn bằng ánh mắt rất kì lạ, một số thì lại rất ganh tị. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Nhưng thôi kệ, bây giờ tâm trạng tôi rất thoải mái, không còn cảm giác nặng nề buồn bã như trước.

Ra chơi, tôi cùng An An và Hải Đăng đi xuống cantin ăn uống rất vui vẻ. Trong lúc ăn, nhìn hai người họ, trong đầu tôi hiện lên nhiều suy nghĩ. Chi dù cuộc sống của tôi luôn gặp rất nhiều chuyện phièn phức và nó không hề bằng phẳng. Thế nhưng xung quanh tôi luôn có những người bạn luôn ở bên cạnh làm những bức tường vững trãi để tôi tựa vào khi mệt mỏi. Vì muốn được ở bên mẹ cả đời, tôi chấo nhận chờ đợi thêm ba năm nữa. Trong thời gian đó, tôi sẽ là một cô học trò ngoan, là một người luôn vui vẻ để mẹ tôi yên tâm chữa trị và mau về bên tôi.

- Nhã Uyên, về lớp thôi, chuông reng rồi.

- Ờ, tao nghe rồi

Tôi về lớp đây, bye bye *vẫy tay*