Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

Chương 13




-Con này không biết làm gì mà bị gọi lên phòng giám thị-girl 1

-Chắc vừa nãy động vào tiểu thư Ngọc Tiên ý mà-girl 2

Nó đứng dậy,nhìn mặt không quan tâm lắm nhưng cũng đi theo thầy.Vào phòng giám thị nó đã nhìn thấy Ngọc Tiên nước mắt ngắn nước mắt dài bên cạnh là người phụ nữ đứng tuổi chắc là mẹ của ả.

-Bảo Anh.Em giải thích sao về chuyện này.Thầy thất vọng về em.-tiếng thầy giám thị.

-Thầy nói thế có ý gì ạ-nó thắc mắc

-Cô làm con gái tôi ra thế này mà cô còn giả ngây giả ngô-mẹ của Ngọc Tiên lên tiếng.

-Huhu mẹ ơi….hức..cc.cccc..nó đánh con,nó xé áo con ra thế này này mẹ ạ.Mẹ ơi huhuhuh-Ngọc Tiên nước mắt cá sấu.Nó không hiểu nó đâu có xé áo nó đâu,vừa nãy cũng chỉ cho ả vài đường karate còn chưa dùng hết sức,với lại ả gây sự trước cơ mà.Nó lên tiếng thanh minh cho mình:

-Thực sự là cháu không hề và không biết ai làm Ngọc Tiên ra thế này.

-Mẹ ơi nó nói dối đấy.Nó hẹn con ra sau trường rồi nó đánh con thành ra thế này-Ả lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

-Em nên xin lỗi Ngọc Tiên.Thầy không muốn làm to chuyện này lên sẽ không tốt cho việc học tập của em.Thôi tôi sẽ để cho chị và hai cháu tự giải quyết-thầy nói rồi đi ra ngoài

-Cháu không làm thì không việc gìcháu phải nhận. Bác không có bằng chứng đừng vội kết luận như thế.

-Còn ngoan cố không nhận lỗi của mình à.Không biết bố mẹ cô là người thế nào mà không dạy nổi con mình-mẹ ả mỉa mai

-Thưa bác,cháu không biết có phải lỗi của cháu của hay không nhưng bác đừng lôi ba mẹ cháu vào đây.

-Tôi không cần biết.Cô phải xin lỗi con gái tôi.Nếu không cô không yên ở cái trường này đâu.

-Mày phải quỳ xuống xin lỗi tao mới chấp nhận-ả chêm thêm câu nữa

Không có cái nhục nào bằng cái nhục này.Nó đường là đáng nam nhi à nhầm nữ nhi mà phải quỳ trước mặt một đứa như ả.

-Tao không có làm tao không việc gì phải làm vậy.Thứ nhất:Mọi người ở đây không có bằng chứng.Thứ hai:Cháu ở trong lớp từ lúc đầu tiết đến giờ các bạn trong lớp có thể làm chứng.Vậy thì không hiểu cháu đánh đập bạn Ngọc Tiên kiểu gì ạ?

-Đã sai còn già mồm cãi cố. Mẹ cô không dạy được cô thì tôi dạy thay-bà ta đưa tay định tát nó thì nó giữ lại.

-Bà không có quyền gì để dạy tôi cả.Từ nãy đến giờ tôi đã cố lịch sự nói chuyện phải trái với mẹ con bà.Mà mẹ con bà cứ ép người quá đáng.

-Con ranh này còn dám lên mặt với tao à?

-Cô như vậy chẳng trách con cô như này-tiếng nói bên ngoài cửa làm nó và mẹ con Ngọc Tiên hướng mắt ra phía cửa.Thì ra ra cậu,trên tay cầm lúc lắc chiếc điện thoại.Nó khá bất ngờ trước sự có mặt của cậu

-Cậu nói thế là ý gì-mẹ của Ngọc Tiên

-Bác cứ xem mấy đoạn video trong điện thoại đi rồi hiểu-cậu nói xong nháy mắt với nó.Bà cô kia xem xong mặt mày xuống sắc,liếc ả Ngọc Tiên rồi hạ giọng nói với nó:

-Bác xin lỗi cháu.Từ nay bác sẽ xem xét lại mọi chuyện trước khi kết luận.Thay mặt con gái,bác thành thật xin lỗi cháu.

Nó không thích làm to chuyện cũng gật đầu cho qua.Bà ta kéo ả Ngọc Tiên ra ngoài.Nó và cậu cũng đi về lớp.

-Này cái video trong điện thoại là gì mà bà thím kia xin lỗi tôi đấy-nó thắc mắc

-Ờ thì…Trong đấy có quay cảnh con bé Ngọc Tiên kia tự làm rách áo,tự làm mình bị thương để đổ tội cho bà.

-Lần này thì thật sự cảm ơn ông.Tự nhiên tôi thấy quý ông ghê cơ-nó đưa tay lên ra hiệu bắn tym-cho ông một tym.

Cậu bật cười xoa đầu nó.Từ đằng xa có một người đang bốc hoả:

-Mày cứ đợi đấy.Ngọc Tiên này cho mày sống không bằng chết.Tao mà không có được anh Lâm thì đừng hòng mày có được.

Nó và cậu trở về lớp trước con mắt tò mò con tò vò của cả lớp.Đang trong giờ mà cả bọn cứ nhốn nháo cả lên làm bà cô giữ gõ thước mỏi cả tay.Nhỏ rối rít hỏi:

-Sao.Con Ngọc Tiên làm gì mày thế?

-Chả làm gì cược tao nhưng nhờ ông bạn này tao mới thoát nạn-nó vỗ vai cậu.

-Từ bao giờ chúng mày thân nhau thế-nhỏ huých vai nó

-Chắc là từ hôm qua..À mà không theo như suy nghĩ logic thì chắc là sáng nay đấy.

-Con lạy mẹ.Mẹ xàm vừa thôi-nhỏ chắp tay kính cẩn

-Ấy sao lại làm thế.Lạy thế tổn thọ mẹ,con-nó cười trêu lại nhỏ.Cậu nhìn cuộc đối thoại giữa nó và nhỏ và phì cười, không ngờ level “lầy lội” của nó cao phết.Cả lớp ngồi đến mòn cả quần mới đế giờ ra chơi.Hắn từ ngoài cửa lớp nó ngó vào rủ cả 3 đứa xuống cateen.Canteen náo nhiệt hơn hẳn khi hai hottboy đi đến.Hắn và cậu đi mua nước,còn nó và nhỏ tìm chỗ ngồi.Cả bốn người an toạ tại một chiếc bàn khuất.Nhỏ lúc này mới ái ngại lên tiếng nhờ:

-Anh Minh,anh là bạn trai em nha.

*phụt* hắn và nó phụt hết nước ra ngoài(eo mất vệ sinh quá)

-Cái…cái gì cơ-hắn hỏi lại lần nữa.

-Anh Minh con này hôm nay nó chưa uống thuốc để em đưa nó về-nó

-À không ý em là anh đóng giả làm bạn trai hờ của em giúp em vụ này-nhó giờ mới giải thích cặn kẽ.

-À cái vụ đính hôn.Anh Minh giúp nó đi.Xem ra vụ này chỉ có anh mới giúp được thôi.Em bó tay chấm cơm chấm cả canh nhạt quá có khi chấm thêm cả nước mắm.

-Ok.Nhưng mà anh phải làm gì-hắn

-Thì anh cùng em đi gặp tên kia rồi nói anh là bạn trai em không cưới xin gì nữa.Anh giúp em nha.Em sẽ hậu tạ mà-nhỏ cầu xin hắn

-Ok.Làm mà có thưởng là anh ưng liền.Thế hôm nào đi-Hắn

-Chiều mai em hẹn rồi-nhỏ.Hắn gật đầu.Cậu nãy giờ ngồi ung dung đã nói chả rằng tập trung uống nước.

-Này chiều mai bà rảnh không-đang trong giờ học cậu hỏi nhỏ nó

-Không hỏi làm gì-nó trả lời

-Mai sinh nhật tui bà đi chơi với tôi.

-Không.Sinh nhật thì đi mà mời bạn mời bè mà tổ chức.Không liên quan.

-Nhưng tôi muốn đi với bà.Đi mà.Năn nỉ đó-cậu giương con mắt cún con rưng rưng.Nó khá bối rối im lặng

-Im lặng là đồng ý.Chiều mai tôi đến đón bà.Xin hứa sẽ chở bà đến phòng tập đúng giờ.Không gặp ứ về.

-Tuỳ-nó giọng có chút lạnh lùng nhưng trong trong thâm tâm rất vui.

Trống tan trường vì bàn nó và cậu phải ở lại trực nhật nên về muộn hơn.Còn nhỏ với hắn đi bàn mưu tính kế vụ đính hôn rồi.Nó thì lau bảng còn cậu thì quét nhà,kê lại bàn ghế.Khổ chiều cao nó có hạn lau mãi không với đến chỗ cần lau.Cậu từ đâu chạy đến cầm khăn lau chỗ cao nhất của chiếc bảng.Nó xoay người,cậu cúi đầu xuống hai gương mặt cách nhau 5cm.Mặt nó đỏ ửng rồi vội vã lấy cặp chạy ra ngoài.Cậu cười rồi cũng đeo balo đuổi theo nó.Trên sân trường còn vương chút nắng,vang lên tiếng nói của đôi nam nữ

-Ông phải đứng cách xa tôi 5m.Cấm được lại gần.

-Ơ hay tôi có làm gì bà đâu.Đứng lại đó coi.

Phải chăng đây là yêu…..Yêu à?....