Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

Chương 31




Sau khi trở về Việt Nam nó lại bắt đầu đi làm thêm và tiếp tục hoạt động nhóm.Dù vậy nó vẫn dành thời gian cho cậu.Còn hắn và nhỏ thì lúc nào cũng dính nhau như sam.Nhưng gần đây lo chuẩn bị thủ tục và một số giấy tờ du học nên hắn thường xuyên không gặp nhỏ hay không nghe điện thoại là nhỏ cực kỳ khó chịu, bực mình:

-Dám không nghe máy của tao nữa chứ-vừa rời điện thoại ra là nhỏ đã hét lên.

-Sao?Sao?Chuyện gì-nó bưng đĩa hoa quả từ trong bếp ra

-Gần đây anh Minh không gặp tao hay đi chơi với tao,gọi còn thì tắt máy.chả thèm để ý đến tao gì cả.

-Chắc bận gì thôi.Mày với anh Minh lúc nào chả quấn lấy nhau.Thôi để anh ý thở một tý.Dù sao thì anh Minh cũng còn bạn bè nữa cơ mà.

-Ừ.Có lẽ thế-nhỏ gật đầu cho qua

******************************************************************

-Anh Minh này.Giờ phải làm sao nói cho Kỳ đây-cậu hỏi hắn

Hắn nhìn vào cốc café trước mặt mình không trả lời cho đến khi cậu hỏi lại hai ba lần:

-Anh cũng chưa biết nữa.Thủ tục cũng làm xong rồi.Tuần sau là đi thời gian ngắn ngủi như vậy liệu Kỳ có chấp nhận-hắn trả lời,cười buồn-Thời gian du học chắc cũng phải 5-7 năm chưa kể việc anh có lẽ sẽ phải làm tại chi nhánh công ty bên đấy nữa.Liệu Kỳ cho chờ đợi anh được không?Anh cũng không muốn bắt Kỳ phải chờ đợi anh.

Cậu không nói gì,hắn nói như vậy cũng không sai.Nhưng hắn có thể giải quyết như thế nào đây?Hắn có vẻ suy ngẫm một lúc lâu rồi đập tay xuống bàn một cái rồi đứng dậy bước ra khỏi quán mặc cho cậu có gọi gì đi chăng nữa.Cậu cũng chẳng thèm gọi lại làm gì,chuyện này thì cậu làm sao mà giúp hắn được.Ngồi buồn quá chả biết làm cái gì cậu gọi điện cho nó:

-Em ơi.*giọng ngọt xớt*

-Dạ.*ngoan ngoãn trả lời*

-Đang ở đâu vậy.Đi chơi với anh đi.

-Em đi làm rồi.Đang ở quán café nè.

-Thế anh ra quán nhé.Ngắm cho đỡ nhớ

-Ừ cũng được.

Một lát sau cậu đã có mặt tại quán café nơi nó đang làm thêm.Như mọi khi cậu gọi một tách café sữa và đồ ăn nhẹ.Nhưng cái khác là cậu không còn thích đọc tiểu thuyết mỗi lần uống cà phê nữa mà thay vào đó cậu sẽ ngắm nó làm việc.Theo dõi từng hành động cử chỉ và biểu cảm của nó khi làm việc có lẽ từ bây giờ sẽ trở thành thói quen của cậu.Công việc của nó kết thúc thì cậu đưa nó về tận nhà,nó không quên tạm biệt bằng một nụ hôn lên má cậu.

Tối hôm ấy tưởng được nghỉ ngơi thư giãn thì nhỏ rủ đi chơi vậy là nó lại phải quần áo là lượt xách mông lên đi với nhỏ.Nó và nhỏ đi vào quán ăn vặt rồi nhỏ gọi vô cùng nhiều thứ.Sau đó thì ăn như chưa từng được ăn làm nó choáng váng.

-Ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ-nó nói

Khụ..Khụ vừa dứt lời thì nhỏ bị nghẹn thật nó vội lấy cốc nước ngọt đưa cho nhỏ rồi cằn nhằn:

-Tao bảo mà.Nói không nghe.

-Mày kệ tao đang bực mình đây,như mày nói tao không gọi cho lão Minh mấy ngày nay rồi mà lão ấy cũng không thèm gọi cho tao nữa.Mày để im tao ăn cho hả giận-nói xong nhỏ lại tiếp tục nhồm nhoàm

Ăn xong nó và nhỏ đi dạo phố cho đỡ đầy bụng ( ăn như thế cơ mà).

-Mày làm gì phải làm căng vụ ông anh trai tao làm gì?Gặp nhau xem như thế nào-nó nói

-Không.Nhất quyết không.Anh Minh mà không xin lỗi tao còn lâu tao mới tha thứ-nhỏ quay mặt lại nói với nó,chân vẫn tiếp tục bước.Ai dè mặt thì không chịu nhìn đằng trước,chân thì không dừng nên đâm thẳng vào một người đăng trước.Nhỏ giật mình xin lỗi rối rít nhưng khi ngước mặt lên thì nhỏ vô cùng bất ngờ khi trước mặt nhỏ là hắn,đi bên cạnh là một người con gái ăn mặc quyến rũ rồi còn khoác tay âu yếm nữa.Nhỏ sốc hết sức,miệng lắp ba lắp bắp nói không ra hơi,tay chỉ về phía người con gái đó:

-Anh Minh…Ai đây anh…Nói cho em biết ai đây.

-Tôi là người yêu của anh Minh cô không thấy hả?-ả ta õng ẹo

-Không phải đúng không anh?Đúng không-nhỏ không tin vào sự thật,khoé mắt đã ươn ướt.

-Đúng.Cô ấy là người yêu của tôi-hắn khẳng định

-Thế em là gì?Là gì của anh-nhỏ lúc này đã mất bình tĩnh thật sự

-Người qua đường.Chán thì bỏ.Thế đã đủ chưa-hắn nói rõ ràng từng chữ một

Bốp…..Nhỏ giơ tay tát hắn một cái thật mạnh nhưng không khóc có lẽ nhỏ đã khổ tâm quá rồi không thể nào khóc đươc nữa rồi chạy vụt mất.Nó chứng kiến mọi chuyện từ nãy đến giờ thì rất tức giận với hắn,trước khi chạy theo nhỏ thì nó đứng lại cạnh hắn và nói:

-Em không hiểu anh đang nghĩ cái quái gì nữa.Em rất thất vọng về anh-nói rồi nó chạy đuổi theo nhỏ bỏ lại hắn đứng chết trân tại chỗ.Hắn đúng là tồi tệ thật…hết chỗ để nói mà.

-Thôi nhiệm vụ của chị hết rồi.Đi chơi đây.Mày chơi như vậy có ác với cô bé kia quá không?-cô gái đi cùng hắn lên tiếng

-Em cũng không biết nữa chị à.Em rối quá.Dù sao thì cũng cảm ơn chị đã giúp em.

-Có gì đâu.Chị em kết nghĩa cơ mà.Mà chú nên suy nghĩ lại đi không sau này hối không kịp.Chị chưa thấy mày yêu ai thật lòng như cô bé này đâu-nói xong câu ấy cô gái leo lên chiếc taxi rồi đi mất.Hắn cũng buồn chứ,cũng đau khổ chứ nhưng biết làm sao được đã lỡ rồi thôi cứ để nó như vậy đi.Cái tát của nhỏ không làm hắn đau về thể xác nhưng sao hắn lại đau lòng thế này…..

Nó chạy mãi mới đuổi kịp nhỏ,chân ngắn mà chạy nhanh gớm.Ngồi xuống chiếc ghế đá nhỏ đã bật khóc nức nở.Nó vội ôm nhỏ vào lòng và an ủi:

-Thôi.Chuyện đã xảy ra rồi biết làm thế nào giờ.Mày còn có tao cơ mà.

Nó cứ ôm nhỏ như thế cho đến khi nhỏ nín.Nó trở nhỏ về nhà,đặt mình trên chiếc giường nhỏ không sao ngủ được:

-Anh là đồ tồi,tên đáng ghét-nhỏ hét lên

Khóc thì cũng khóc rồi,đau khổ thì cũng đau khổ rồi.Nhỏ còn biết làm gì nữa.Mọi thứ cứ rối lên như mớ bòng bong không tài nào gỡ ra được.NHưng rồi nhỏ gạt tất cả sang một bên…..

RỒI MỌI CHUYỆN CŨNG SẼ ỔN THÔI……CŨNG ĐÂU CÓ THỂ ĐAU LÒNG MÃI ĐƯỢC…