Mị Hương

Chương 2: Trúng dược




Sử Tú Nhi vô cùng kiêu ngạo về tài sắc của mình, nàng vẫn luôn muốn được tự chọn cho bản thân một đức lang quân như ý nhưng lại không ngờ rằng, hiện giờ nhà nào cũng sầu muộn việc gả chồng cho con gái, mà nàng chỉ là con quan lục phẩm, nếu muốn làm chính thất hay chỉ là trèo cao cũng khó như lên trời, vì vậy nàng cũng như Diêu Mật cứ trễ nãi chuyện hôn nhân cho đến bây giờ đã gần tròn mười lăm tuổi.

Sử di nương cũng giống như Cố phu nhân, gấp đến độ đêm nằm không thể say giấc, cuối cùng vẫn là nhờ Sử lão gia nhắc nhở bà mới nhớ tới Cố gia vẫn còn hai thiếu gia chưa lập gia thất, thế là vội vàng dẫn Sử Tú Nhi đến Cố gia, mượn cớ chúc thọ Phạm lão phu nhân và người thân để được ở lại Cố gia một thời gian thu xếp hôn sự cho Sử Tú Nhi.

Giữa hai cậu công tử Cố gia, Sử Tú Nhi tương đối vừa ý Cố Đông Cẩn, nhưng mẫu thân Cố Đông Cẩn và mẫu thân Phạm Tinh là tỷ muội ruột, có lẽ Cố Đông Cẩn sẽ nghe lời mẫu thân lấy Phạm Tinh, bởi vậy nàng và Diêu Mật chỉ có thể dời mắt trên người Cố Đông Du. Mặc dù vậy, nhưng nàng vẫn thấy không cam lòng.

Cố Đông Du cảm thấy trong người rất khó chịu, nhưng trong lòng lại đắc ý hả hê, đúng là không thể ngờ, thật không thể ngờ Diêu biểu muội ngay cả mị dược cũng chuẩn bị, có lẽ nàng cho rằng hắn còn non, chuyện gì cũng không hiểu nên mới lỗ mãng vẩy dược như vậy, ai ngờ Sử Tú Nhi đi đến phá rối.

Mị dược này Cố Đông Du đương nhiên từng dùng qua, hắn cảm thấy hơi xúc động, ôi, Diêu biểu muội hạ dược quá nặng, rõ ràng là dùng gấp hai là liều thông thường nên mới khiến hắn bị mê hoặc ngã xuống đất không thể động đậy thế này. Nếu như phân lượng ít đi một chút, người sẽ nhẹ như chim yến, động tác mẫn tiệp, cùng nàng tìm một chỗ…

Sử Tú Nhi đang tính toán nên làm thế nào cho tốt thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ một nơi khác truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra đó chính là Phạm Tinh, nhất thời vội nói: “Biểu ca, một mình ta không thể đỡ huynh, ta sẽ gọi thêm người tới dìu huynh trở về phòng.” Nói xong lập tức đứng dậy chạy tới chỗ của Phạm Tinh hô lớn: “Phạm biểu muội, mau tới đây, biểu ca té xỉu!”

“Có chuyện gì vậy?” Phạm Tinh ba chân bốn cẳng chạy tới, vừa nhìn thấy người đang nằm dưới đất là Cố Đông Du thì bị dọa giật mình, nói: “Đang yên đang lành sao lại té xỉu thế này?”

“Lúc ta mới sang đây rõ ràng là nhìn thấy Diêu biểu muội và biểu ca đang trò chuyện với nhau, đột nhiên Diêu biểu muội bỏ chạy, biểu ca thì ngã xuống, cũng không biết tại sao nữa?” Sử Tú Nhi lập tức dùng kế thoát thân: “Phạm biểu muội ở đây trông coi giúp ta nhé, ta qua bên kia tìm người!” Nói xong không đợi Phạm Tinh trả lời đã tức tốc bỏ chạy đi chỗ khác.

Phạm Tinh còn đang sửng sốt bỗng nghe thấy giọng nói rên rỉ của Cố Đông Du: “Phạm biểu muội, đỡ ta đứng lên.”

“Biểu ca cảm thấy thế nào rồi?” Phạm Tinh có chút khó xử, dù sao cũng là nam nữ khác biệt, này…

Cố Đông Du lúc này đã dần bình thường, lại thấy Phạm Tinh không chịu đỡ thì hắn tự mình động tay chật vật bò dậy, bởi vì bật dậy quá nhanh nên đứng không vững, cả người hơi lảo đảo, lập tức duỗi tay bắt lấy tay của Phạm Tinh để đứng vững.

Phạm Tinh thấy Cố Đông Du đứng không vững nên đành phải đưa tay ra giúp đỡ, không nghĩ tới nàng vừa đưa tay ra liền bị Cố Đông Du tóm chặt, không đợi nàng cựa ra, giọng của Sử Tú Nhi lập tức truyền tới: “Biểu ca…”

Phạm Tinh quay đầu nhìn, thấy Cố Đông Cẩn đang bước đến bên này thì lòng đột nhiên hoảng hốt, theo bản năng hất tay của Cố Đông Du ra giải thích với Cố Đông Cẩn: “Tam biểu ca té xỉu, ta chỉ giúp huynh ấy đứng lên.”

Lại nói đến Diêu Mật đang chạy nửa chừng, tìm đến một nơi yên tĩnh, sau đó móc từ trong ngực ra một gói thuốc bột. Bời vì Cố phu nhân quyết tâm phải gả Diêu Mật vào Cố gia cho bằng được nên ngoài dạy bảo đủ điều ra còn đưa Diêu Mật một gói thuốc bột để nàng giấu trong người, bảo nàng vào thời điểm đặc biệt thì lấy ra dùng. Diêu Mật tò mò, bèn len lén mở ra ngửi thử, còn vẩy một ít vào trà đút cho mèo con, kết quả bốn chi con mèo kia đều mềm oặt ra đất, bất động cả một lúc lâu, sau nửa đêm mới như rồng như hổ vùng dậy meo meo cả đêm khiến nàng không ngủ được cả buổi tối. Mùi hương và dược hiệu của thuốc bột kia nàng vẫn còn nhớ rõ.

Diêu Mật mở gói thuốc đưa đến gần chóp mũi mà ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi. Lúc nàng hô hấp vừa dồn dập lại vừa nóng, nhịn không được thở một hơi vào mặt Cố Đông Du, khí thở ra chính là mùi này. Trời ạ, vậy là sao? Cố Đông Du nếu như hiểu lầm là nàng hạ mị hương với hắn mà đi rêu rao với bên ngoài, mình mà không lấy hắn thì còn gả được cho ai nữa đây? Còn một vấn đề quan trọng hơn chính là thất đức trước khi cưới sẽ không thể nào lên làm chính thê, chỉ có thể cam chịu làm thị thiếp, vậy phải làm sao bây giờ? Không, nàng dù không được gả đi cũng sẽ không làm thị thiếp.

Diêu Mật đang ngửi bột thuốc thì cảm thấy lỗ mũi hơi ngưa ngứa, bất thình lình hắc xì một cái, bột trong bọc giấy bị cô thở mạnh mà bay tứ tung, có một ít còn xộc thẳng vào mũi nàng.

Chết tiệt, tự nhiên lại trúng mị dược. Diêu Mật thầm kêu không ổn trong lòng, tức giận khịt khịt lỗ mũi muốn bột thuốc bị hít vào đi ra, thế nhưng bột thuốc vì quá nhỏ nên đã sớm phân tán không còn tí nào trong lúc nàng hít thở, sao còn thoát ra được chứ?

Diêu Mật vô cùng căm phẫn. Muốn gả thôi mà khó khăn đến vậy sao? Còn phải lựa thời hạ mị dược nữa. Bây giờ thì tốt rồi, dược còn chưa hạ mà mình đã dính trước tiên, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây.

Diêu Mật nở một nụ cười cay đắng, trong ngực tràn đầy lửa giận. Đúng vậy, nàng muốn được gả, nàng không muốn bị quan phủ ép gả nên mới theo mẫu thân lên kinh thành, hy vọng sẽ gả được cho một phu quân tốt, tránh qua một kiếp, giải quyết được phiền muộn trong lòng cha mẹ. Nhưng như thế không có nghĩa là nàng bụng đói ăn quàng, vừa thấy một chàng trai đã bộp chộp quấn lấy. Nàng dù có hạ mị dược cũng phải hạ cho một đấng trượng phu, chứ không phải là loại đàn ông như Cố Đông Du.

Rất nhanh sau đó, Diêu Mật cảm thấy người nóng lên, nàng không dám khinh thường vội vàng vứt bột thuốc còn sót lại xuống đất, sau đó lập tức chạy về phòng mình. Trời ạ, lúc này ngàn vạn lần không thể bị người khác bắt gặp, gặp phải người khác thì coi như xong!

Cố phu nhân đứng ngồi không yên trong phòng, bà sợ Diêu Mật không quyến rũ được Cố Đông Du, càng sợ Diêu Mật không biết chừng mực sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, bà hối hận vì đã đưa mị dược cho Diêu Mật, trong lòng cảm thấy chua chát, ôi, nhà có con gái chưa lấy chồng thật sầu muộn làm sao!

Bà đang lúc rầu rĩ thì nghe được tiếng cửa mở vang lên, Diêu Mật vén màn chạy vào, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, hô hấp dồn dập hét lên: “Mẹ, không xong rồi, con trúng dược!”

Cố phu nhân vừa thấy dáng vẻ của Diêu Mật đầu tiên là giật mình, sau đó liền tức giận dìu nàng: “Con như vậy là thế nào?”

Diêu Mật cảm thấy vô cùng nhục nhã và hổ thẹn, nàng giấu chuyện hơi thở khác lạ của mình đi, chỉ nói xạo vài ba câu rằng Cố Đông Du đột nhiên té xuống đất, Sử Tú Nhi không biết từ đâu đi tới nên nàng đành bỏ chạy. Chạy được nửa đường thì thuốc bột trong người đột nhiên rơi ra, bắn tung tóe vào trong mũi. Cố phu nhân bất chấp cơn giận che miệng nàng lại, nói: “Đừng nói nữa, mau uống hai chén trà nguội đi!” Nói xong liền đi ra cửa phân phó a hoàn bưng một thùng nước lạnh tiến vào, giúp Diêu Mật cởi xiêm y, nhìn nàng ngâm mình trong nước mới thở phào yên tâm.

“Đúng là nghiệt chướng! Cất dược trong ngực, không mê người ta mà đi mê mình làm gì.” Cố phu nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép, dí tay vào trán của Diêu Mật, thở dài nói: “Con sao lại bỏ đi vậy hả, không phải đã khiến cho Sử Tú Nhi được hời sao? Đứa con ngu ngốc này!”

Diêu Mật không dám lên tiếng, chỉ từ từ đứng lên lấy khăn lau khô người, sau đó mặc xiêm y.

Cố phu nhân thấy Diêu Mật không có chuyện gì, thầm nghĩ nên đi thám thính một ít tin tức của Cố Đông Du và Sử Tú Nhi xem sao, liền đi ra ngoài.

Cố phu nhân vừa đi, một a hoàn thò đầu vào cửa nói với Diêu Mật: “Tiểu thư, Sử biểu tỷ và Phạm biểu tỷ của tiểu thư đang cãi lộn ầm ỹ ngoài kia đấy!”

Đang nói chợt có người đến gõ cửa phòng, một a hoàn khác đứng bên ngoài gọi: “Tiểu thư, Mai Hoa tỷ tỷ bên đại cữu phu nhân tới thỉnh tiểu thư qua đó trò chuyện.”

“Đã trễ thế rồi, bà ấy mời ta có chuyện gì sao?” Diêu Mật giật giật mi mắt, qua loa sửa lại xiêm y, vừa ngồi trước gương chải tóc vừa nói.

A hoàn ngoài cửa trả lời: “Đại cữu phu nhân nói trăng hôm nay đẹp, thỉnh biểu tỷ vừa ngắm trăng vừa thưởng thức trái cây, nói biểu tỷ hãy mau mau!”

Trước mắt giả bệnh có đủ sức thuyết phục không nhỉ? Diêu Mật cân nhắc nặng nhẹ, sau đó lắc đầu, nghĩ: Nếu Cố Đông Du thật đi cáo trạng, nói mình mê hoặc hắn, Sử Tú Nhi lại làm nhân chứng giúp hắn, vậy liền, vậy liền… Nàng nói thầm, bất kể thế nào, nàng nhất quyết không thừa nhận.

Diêu Mật theo Hoa Mai ra khỏi viện lại thấy hướng Hoa Mai đi không phải là viện của Sử phu nhân liền ngẩn người, hỏi: “Không phải là mợ muốn gặp ta sao?”

Hoa Mai dừng chân, quan sát thấy xung quanh không có người liền cúi xuống nói thầm: “Biểu tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Chuyện gì?” Diêu Mật giật nảy mình, hơi chột dạ.

Lần này Hoa Mai nhận không ít lợi từ Cố phu nhân nên cũng muốn tốt cho Diêu Mật, bởi vậy mà lặng lẽ nói chuyện này ra.

Diêu Mật vừa nghe lập tức thất kinh, trời ạ, Cố Đông Cẩn và Sử Tú Nhi ở hồ sen bắt được Cố Đông Du và Phạm Tinh??? Đây… Đây là chuyện gì chứ?

Hoa Mai lại nói thêm: “Phạm biểu tỷ còn ầm ĩ đòi tìm cái chết, Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia sợ kinh động đến bề trên, biết quan hệ giữa biểu tỷ và Phạm biểu tỷ rất tốt nên mới mời biểu tỷ đứng ra khuyên nhủ. Ta sợ chậm trễ nên mới nói là đại phu nhân muốn mời người sang viện ngắm trăng thưởng trái cây.”