Mị Hương

Chương 27: Hứa hẹn




Khóe miệng Diêu Mật cong cong mỉm cười, tay cầm kim thêu chỉnh sửa ánh mắt của tiên hạc, nhẹ nhàng khêu sợi chỉ, thấy ánh mắt của hạc tiên long lanh đen nhánh, lúc này mới hài lòng, nghe được tiếng bước chân tiến vào, ngẩng đầu lên, kim thêu lập tức đâm chệch xuống khăn tay, đâm thẳng vào vải thêu trên tay, nàng lập tức giật mình hoảng sợ, đầu óc hoảng loạn, vội vàng mút tay vào trong miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ: Trời ạ, sao hắn lại tiến vào?

Tạ Đằng thấy Diêu Mật mỉm cười, lúc ngẩng đầu lại bỗng dưng ngậm ngón tay vào miệng mà mút, khóe mắt liếc trộm hắn, gương mặt dần dần ráng hồng, vừa xinh đẹp vừa phong tình, lập tức nhớ đến cảm giác, hương vị hai môi chạm nhau tối hôm qua, bất tri bất giác giọng nói bỗng trở nên dịu dàng: “Nghe nói nàng trúng nắng, đã khỏe chưa?”

Tạ Đằng đây là? Ai nói cho nàng biết bây giờ là cái tình huống gì? Diêu Mật ngây ngốc, lúc này không hiểu sao cảm thấy bất thường, chỉ nghi ngờ nhìn Tạ Đằng.

Tạ Đằng thấy Diêu Mật không đáp lời, nhớ tới ngày đó nàng thiếu chút nữa đồng ý hôn sự với La Hãn, nghĩ đến sự cố chấp của La Hãn, cảm giác sâu sắc được đêm dài lắm mộng, liền đặt mâm cơm xuống bàn, tìm một cái ghế ngồi xuống, suy nghĩ một chút, quyết định thành thật với nhau. Trước đây hắn tìm thuộc hạ trò chuyện, chỉ cần đối xử chân thành, thì người ta sẽ thật lòng nói chuyện với mình, có qua có lại, chuyện này cũng sẽ mở ra.

“Tiểu Mật, ừm, chỉ cần nàng nói ra mục đích tiến vào phủ tướng quân, ta sẽ giống như nàng mong muốn.” Thằng thắn như vậy đủ chưa nhỉ? Nàng vì tiếp cận ta mới tiến vào phủ tướng quân, cho nàng cơ hội này, chỉ cần nàng nói ra, ta sẽ đồng ý cùng nàng.

Ngón tay đặt trên đầu gối của Tạ Đằng giật giật, cảm thấy hơi rung động, nếu như không phải La Hãn cứ chằm chằm như hổ đói, ta sẽ không nhanh chóng nói với tiểu đầu bếp những lời thế này. Tuy rằng tiểu đầu bếp mặc dù ngốc nghếch, nhưng vẫn rất đáng yêu. Ta cũng không thua thiệt gì.

Diêu Mật lại vô cùng căm phẫn, xong chưa? Ta không phải là muốn làm phu nhân lão tướng quân sao? Cũng không có hại ai, sao ngươi vẫn chưa chịu buông tha cho ta chứ? Nàng suy nghĩ trong lòng, miệng nói: “Như t among muốn?” Ta nói ra liền giống như ta mong muốn? Tính lừa ai hả? Không cần tới một chứng cứ, đã muốn đuổi chúng ta ra khỏi phủ tướng quân rồi sao?

Tạ Đằng thấy Diêu Mật nắm chặt cái khung thêu, cả người căng cứng, âm thầm gật đầu, ừm, trước đây thuộc hạ bị hỏi tâm sự, cũng khẩn trương như thế này, nhưng lát sau liền nói thật. Hắn quyết định tỏ ra dịu dàng hơn nữa, trong nhất thời gật đầu nói: “Đúng vậy, nàng nói ra, ta sẽ như nàng mong muốn.”

“Nói xuông không có bằng chứng.” Diêu Mật cảm thấy bị dồn đến đường cùng, trong lòng tức giận, quyết đánh tới cùng, không phải là thừa nhận muốn làm lão tướng quân thôi sao? Nếu hắn dám cam kết, ta nói ngay. Xem hắn như thế nào?

Tạ Đằng sửng sốt, vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu đầu bếp này đúng là buồn cười thật. Nói miệng không được, còn phải giấy trắng mực đen viết ra? Thôi được rồi, thường ngày từng đám từng đám khuê tú ra vào phủ tướng quân, gần đây bởi vì Đức Hưng Quận chúa mà giảm đi không ít, nhưng những lão hữu(bạn già) của ông nội vẫn luôn sốt sắng, đều là về việc cưới xin, muốn làm mai cho cháu gái bọn họ. Gia cảnh những người này, không phú thì cũng quý. Tiểu đầu bếp tuy là cháu gái của Cố Đình, thân thế dẫu sao vẫn kém so với quý nữ khinh thành, lo lắng cũng đúng thôi. Nếu viết cam kết có thể làm nàng yên lòng, viết một chút thì đã sao?

Diêu Mật mím chặt môi, không dám viết chứ gì? Ngươi đã không muốn lập gia đình, cũng muốn lão tướng quân không kết hôn? Bốn cái cây của phủ tướng quân này đều độc thân, một nữ quyến hợp tiêu chuẩn cũng không có, chỉ để cho hai mẹ con Mạnh Uyển Cầm làm mưa làm gió, các ngươi liền vui vẻ? Chúng ta tuy nói rằng bởi vì gả không được mới mong ước lão tướng quân, nhừng một ý xấu cũng không tồn tại, ở với lão tướng quân một ngày, sẽ tận tình chăm sóc lão tướng quân một ngày, cũng quản lí phủ tướng quân thật nghiêm chỉnh. Một cháu trai như ngươi, sao lại cứ cứng nhắc, cúng nhắc đối đầu với ta, cứng nhắc muốn phá hỏng hôn sự của ta như vậy chứ?

Biểu ca đã rõ ràng biểu thị, sẽ không cưới chúng ta làm vợ. Bây giờ nếu lại bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, thật sự phải vào am làm ni cô. Không được, không thể khoanh tay chịu trói, phải tính đường khác thôi. Có rồi, có rồi, không phải La Hãn đã từng bày tỏ muốn cưới ta đấy sao? Phải lên kế hoạch thật kĩ, nếu không gả được cho lão tướng quân, lập tức phải gả cho La Hãn. La gia ở kinh thành cũng là gia tộc quyền quý, quan hệ cực rộng, chỉ cần mình trở thành La Nhị phu nhân, cũng có thể giúp Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lập gia thất. Diêu Mật bất đắc dĩ, trong lòng tính trước đường lui cho mình, tự trấn an bản thân, lúc này mới tình tĩnh lại.

Tạ Đằng liếc nàng, nói: “Nàng muốn cam đoan liền cam đoan, giấy mực đâu?”

Diêu Mật đoán chừng Tạ Đằng thật ra là muốn tiêu trừ nàng, thấp giọng nói: “Phòng của a hoàn bọn ta, lấy đâu ra giấy mực?”

“Đã không có giấy mực, vậy tờ giấy lần trước nàng viết cho Đức Hưng Quận chúa, dùng cái gì để viết?” Tiểu đầu bếp này câu lòng của La Hãn, bán chủ cầu vinh, cấu kết với Đức Hưng Quận chúa, ta không tính sổ với nàng thì thôi, vậy mà vẫn còn làm bộ làm tịch?

Chết tiệc, sao lại quên mất tờ giấy nhỏ ia đã rơi vào tay hắn chứ? Diêu Mật á khẩu, đành phải bỏ khung thêu xuống, cầm giấy mực đặt trên bàn, cắn môi lùi ra hai bước.

Lại nói đến Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thấy Tạ Đằng bưng cơm nước đi, vô cùng ngạc nhiên, vội vàng sức miệng rửa tay, liếc nhìn nhau một cái, mượn cớ phải về lấy đồ, vội vã chạy về phòng. Mặc kệ tình hình ra sao, mặc kệ lão tướng quân nhìn thấu cái gì, các nàng không thể để Tạ Đằng và Diêu Mật ở chung một phòng được. Nếu tiếp tực như vậy, nhất định sau này sẽ không thể giải thích rõ ràng.

Phạm Tinh cực kì lo lắng, thầm hỏi Sử Tú Nhi: “Sử tỷ tỷ, có phải lão tướng quân đã nhìn thấu cái gì rồi phải không? Sao lại kêu tướng quân bưng cơm vào phòng cho Diêu Mật chứ? Hết sức kì quái!”

Sử Tú Nhi bóp tay cảu Phạm Tinh, tỏ ý nàng đngừ hỏi, kẻo có tai vách mạch rừng. Các nàng vội vã chạy về phòng, vén màn trcws lên liền tiến vào, lại thấy Tạ Đằng giơ một tờ giấy trước mặt Diêu Mật: “Được rồi, nàng nhìn đi!”

“Bái kiến tướng quân!” Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh thi lễ, mắt quét qua tờ giấy trên tay Tạ Đằng, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ to lớn “Tạ Đằng xin thề, nếu Diêu Mật nói thật, sẽ không phụ nàng!”

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sử Tú Nhi và Phạm Tinh khóc thét trong lòng, nhìn dòng chữ này, sao lại ái muội đến thế chứ, tướng quân đây là muốn làm loạn cái gì đây? Chẳng lẽ bởi vì vạch trần bộ mặt của chúng ta, hắn cố tình bán thân dụ dỗ Diêu Mật? Không sai, nhất định là như vậy. Diêu Mât lần trước thiếu chút nữa đã chấp nhận lời lời cầu hôn của La Hãn, đã xảy ra một lần rồi, nếu lần này lời của Tạ Đằng khiến Diêu Mật động tâm, vui vẻ nói ra sự thật, chẳng phải là để cho hắn bắt được?

Diêu Mật cầm nhìn tờ giấy trong tay Tạ Đằng, trước tiên hồi hộp trong lòng, sau đó lập tức cả kinh, không đúng, sự tình có điểm quái dị. Tạ Đằng là loại người gì? Cho nàng xem tờ giấy mập mờ như thế này là muốn cái gì? Nhưng Tạ Đằng đã viết giấy cam đoan, nếu mình một chữ vẫn không nói thật, cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân.

“Tiểu Mật!” Sử Tú Nhi kêu lên, gào thét trong lòng, đừng mắc lừa, đừng mắc lừa! Tướng quân mặc dù khôi ngô tuấn tú, đốn tim hàng tá thiếu nữ, nhưng chúng ta nào phải những cô thiếu nữ kia, không được mơ mộng.

Diêu Mật cho Sử Tú Nhi một ánh mắt trấn an, cất tờ giấy xong, cũng tự nói với mình, để mình khong bị khẩn trương, một lát lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Tướng quân, chúng ta vào phủ tướng quân làm a hoàn, ngoại trừ tránh bị quan phủ cưỡng ép kết hôn, còn có một điều, đó là chúng ta đều ngầm ái mộ một vị anh hùng của phủ tướng quân, vì tiếp cận người mà nguyện ý vào phủ làm a hoàn hầu hạ người, mong muốn có một ngày, sẽ được người yêu thương, cưới chúng ta làm vợ.”

A ha, tiểu đầu bếp này quả nhiên bởi vì ái mộ ta nên mới đến phủ tướng quân, trước kia lại cứng đầu không chịu nói. Trong lòng Tạ Đằng cực kì thoải mái, liếc nhìn tỷ muội Diêu Mật, bỗng nhiên trở nên rầu rĩ, aii, ba người các nàng đều ái mộ ta sao? Không được, ta chỉ muốn lấy một, không muốn lấy ba. Vậy còn hai vị kia? Ha ha, có rồi, khong phải A Thắng và A Nam vẫn giường đơn gối lẻ đó sao, cứ tác hợp cho các nàng ấy với A Thắng và A Nam là xong. Dù sao các nàng vốn cũng là khuê mật, gả vào phủ tướng quân là chị em dâu, chắc chắn sẽ vô cùng hòa hợp, luôn cười nói vui vẻ. Chủ ý này quả là không tệ.

Thấy Tạ Đằng nghe xong lời của nàng, khóe miệng cong lên, khóe mắt chứa đầy ý cười, không có dấu hiệu tức giận, Diêu Mật mặc dù cảm thấy quái lại, nhưng không hiểu sao vẫn thấy hơi thả lòng, dò hỏi: “Tướng quân, ngươi nói là nếu ta nói thật, sẽ như ta mong muốn thật sao? Bây giờ nói ra sẽ không trách mắng?”

“Đương nhiên!” Tạ Đằng thiếu chút nữa đã ngửa mặt lên trời cười to, ha ha, tiểu đầu bếp này đã gấp đến độ chịu không nổi rồi! La Hãn, ngươi phắn sang một bên đi! Muốn tranh cùng ta? Nằm mơ!

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, thế nhưng cụ thể là cái gì, các nàng không nói ra được. Chỉ nhìn Tạ Đằng, lại nhìn Diêu Mật, trong lòng vội muốn chết, chuyện này là sao vậy?

Bởi vì Sử Tú Nhi và Phạm Tinh có bên cạnh, lá gan của Diêu Mật to hơn rất nhiều, quăng đi xấu hổ, bất chấp tất cả, cam đảm hùng hổ nói: “Ba người chúng ta đã gần đến tuổi cập kê, mùa thu năm nay, liền tròn mười lăm tuổi. Chỉ hi vọng trước khi mùa thu tới sẽ lấy được chồng.”

“Gấp đến như vậy?” Tạ Đằng ngoài ý muốn vô cùng hưng phấn, ừm, phải tác hợp hai tiểu đầu bếp kia cho A Thắng và A Nam mới được, thời gian này hình như phải bận rộn rồi.

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe thế, ánh mắt sáng lên, ngầm hiểu trong lòng, vô cùng kích động, đây là tướng quân nguyện ý muốn tiếp xúc với chúng ta? Chẳng lẽ hắn cũng thương lão tướng quân cô đơn lẻ bóng, nên mới đồng ý cho chúng ta cùng nhau gả cho lão tướng quân? Hay thật ra hắn viết tờ giấy này để thử lòng Diêu Mật, lại thấy Diêu Mật mê hoặc, bày tỏ chân thành, nên cuối cùng hắn cũng đã đồng ý giúp chúng ta?

Ở Cố phủ lo lắng tiều tụy, phải cận thận từng li từng tí, không ngờ lại bị biểu ca ghét bỏ, sau khi đến phủ tướng quân, cũng lo lắng như vậy, sợ không được lão tướng quân quan tâm, bây giờ thì tốt rồi, tướng quân đã đồng ý giúp một tay, chuyện đã thành công hơn nửa.

“Ngươi thật sự bằng lòng giúp chúng ta đạt được tâm nguyện sao?” Diêu Mật rất muons tin tưởng, lại cảm thấy khó tin, ánh mắt bình tĩnh nhìn tạ Đằng, môi khép lại rồi mở ra, giọng nói lộ vẻ vui vẻ: “Ngươi vì sao lại bằng lòng?” Không phải đang lừa chúng ta đấy chứ? Không pải có âm mưu gì đấy chứ?

Ai ôi, chỉ trách ta quá ưu tú, miệng hứa hẹn, viết giấy cam kết, nhưng tiểu đầu bếp vẫn không thể yên lòng! Trong bụng Tạ Đằng nhạc trống tưng bừng, quyết định để cho Diêu Mật an tâm hơn, như ý nguyện nói: “Dung mạo nàng giống với tiểu cô cô của ta, La Hãn nhất định không thể chết tâm, tất nhiên sẽ còn đến quậy. Thế nhưng ta, ừm, ông nội ta, từ khi nàng đến, đã vui vẻ hơn rất nhiều. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào tay La Hãn được. Ta sẽ giữ nàng ở lại phủ tưởng quân.”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe thiếu chút nữa rơi lệ, cuối cùng cũng an tâm. Bây giờ chỉ đợi tướng quân cùng lão tướng quân nói một câu, chúng ta sau khi gả chồng liền có thể trở về Cố phủ.

Diêu Mật thở phào nhẹ nhòm, tảng đá trong lòng đã được bỏ xuống, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Tướng quân dự định khi nào sẽ nói cho lão tướng quân?”

Tạ Đằng nghiêm tức trả lời: “Vào sinh nhật của ông nội, sẽ chọn lúc mọi người dâng quà chúc thọ cho ông mà nói với ông, để ông được vui vẻ. Cũng nhân tiện thông báo với họ hàng thân quyến.”

Diêu Mật hoàn toàn yên tâm, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đã như vậy, hai ngày tới chúng ta sẽ ở trong phòng tự tay thêu quà mừng thọ lão tướng quân.”

“Tốt, cứ quyết định như vậy!”

Trong lòng Tạ Đằng nóng hừng hực, đối phó tiểu đầu bếp này đúng là quá dễ dàng mà! Nếu sau này ông nội còn khoác lác chuyện theo đuổi bà nội dễ dàng ra sao, ta sẽ dùng chuyện này chặn hết đường huênh hoang của ông.