Mị Quân

Chương 5-1: Xuân tình




Trên sân khấu chính vở kịch đang đến hồi cao trào, gió lửa điên cuồng, lăn lộn vài lần rốt cuộc cũng tới hồi kết. Một tiếng ngừng chiến la tới, các diễn viên anh hùng sôi nổi xuống sân khấu, chỉ còn lại tiếng nói khàn khàn tang thương cùng tiếng trống cô đơn, đơn điệu bi thương từ trần xướng lên.

“Mười năm trôi qua trong nháy mắt, một hồi đại mộng, nhẫn đem ngựa chiến làm niên hoa……”

Do dư âm ca khúc thổi tới khiến đầu óc Sắt Sắt bị hỗn loạn, nàng nhất thời không biết nên nói bắt đầu từ đâu. Ở dưới nhãn lực uy hiếp cực gần của Thẩm Chiêu, nàng cúi đầu vày vò khăn tay, khẽ khàng nói: “Mẫu thân ta không cho phép ta nói với ngươi……”

Thẩm Chiêu sau khi nghe xong, đuôi lông mày nhẹ nhướng lên.

Chuyện này hắn cũng đoán được ra không sai biệt lắm.

Từ Trường Lâm biết Sắt Sắt ra ngoài, lại có thể theo sát nàng vậy thì vô cùng có khả năng là canh giữ ở bên ngoài phủ Lan Lăng công chúa. Hắn đối với bản án cũ của Tống gia quan tâm như vậy, mà nay trong khắp thiên hạ, trừ bỏ phụ hoàng thì sợ là chỉ có Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã mới có thể tiếp nhận lại bản án này.

Nhưng Thẩm Chiêu trên mặt không lộ nửa phần biểu tình, chỉ ra vẻ hồ nghi mà nhìn chằm chằm Sắt Sắt, chậm rì rì nói: “Ồ, lại đem cô cô đẩy ra, ta thấy chính là ngươi đó.”

“Ta làm sao mà biết được hắn chính là âm hồn bất tán như vậy!” Sắt Sắt buồn khổ nói: “Mẫu thân ta là người nào a, mẫu thân trì hoãn việc xuất môn thì nào có dễ dàng thay đổi tâm ý như vậy. Từ Trường Lâm vài lần ăn canh bế môn của mẫu thân, có lẽ là nóng nảy liền bắt trói ta lại, dùng ta đe dọa mẫu thân yêu cầu được gặp nàng.”

“Cái gì? Hắn trói ngươi lại!” Thẩm Chiêu âm điệu đột nhiên cất cao, chất chứa tức giận.

Bị hắn rống một tiếng như vậy, Sắt Sắt đột nhiên tỉnh táo lại, thu gọn tay áo trong người trước, kín đáo lo lắng mà trộm liếc thần sắc Thẩm Chiêu một cái, thấp giọng nói: “Mẫu thân không cho nói.”

Thẩm Chiêu ngược lại cũng không bức nàng, chỉ thanh thanh đạm đạm mà nói: “Cô cô không cho nói là một chuyện, nhưng ta là phu quân tương lai của ngươi. Nếu như đến chuyện này ngươi cũng còn có thể gạt ta thì không thể nào chấp nhận được. Trừ phi là ngươi trong lòng có quỷ.”

Sắt Sắt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp của nàng hơi xao động, dường như có tầng tầng gợn sóng, lộ ra một chút hoảng hốt: “Lòng ta chẳng có quỷ gì a, chuyện này vốn dĩ cùng ta không có quan hệ, thuần túy là đang ngồi trong nhà thì họa từ trên trời rơi xuống, ta còn ước gì chưa từng quen biết hắn đó.”

Bất luận người trước mắt giải thích thế nào, Thẩm Chiêu vẫn lạnh lùng liếc: “Nếu như ngươi thành thành thật thật ở nhà, Từ Trường Lâm có thể vọt vào trong phủ công chúa trói ngươi sao?”

Không hổ là Thẩm Chiêu, một câu liền đem mánh khóe của Sắt Sắt bóc mẽ ra hết.

Nàng có chút thẹn thùng gãi gãi cái ót, nói: “Chuyện này chẳng qua là vì buồn bực sinh hoảng loạn thôi, thế nên mới suy nghĩ ra ngoài đi dạo……”

Thẩm Chiêu cảm thấy trước ngực tức giận cuồn cuộn muốn bùng phát, nhưng nhìn bộ dáng Sắt Sắt thật cẩn thận lại bất giác đau lòng. Thẩm Chiêu im lặng không nói hồi lâu, chung quy là thương tiếc cùng lo lắng vẫn nhiều hơn, hắn cầm tay Sắt Sắt, ôn nhu hỏi: “Hắn ta có hay không làm ngươi bị thương?”

Sắt Sắt lắc đầu: “ Từ Trường Lâm còn xem như là quân tử, bắt trói ta đều là những nữ thuộc hạ có võ công dưới trướng hắn, không để nam nhân lại gần ta.”

Thẩm Chiêu thần sắc có chút hòa hoãn, âm điệu mang theo vài phần dụ dỗ mềm mại thâm tình hỏi “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Sắt Sắt khẽ thở dài.

Chuyện không được phép nói cùng đã nói đến tận đây rồi, nếu như tiếp tục che dấu há chẳng phải muốn đem bệnh đa nghi của Thẩm Chiêu phóng ra sao.

Nàng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nói: “Hắn lấy ta làm con tin, mẫu thân đành bất đắc dĩ gặp hắn một lần. Hai người đó không biết đã nói chuyện gì, kể từ đó Từ Trường Lâm không hề dây dưa dính dáng tới nữa. Nhưng ta không nghĩ tới hắn bên ngoài giả bộ không dây dưa, bên trong lại âm thầm canh giữ ở ngoài phủ công chúa, cũng không biết là đang mưu tính chuyện gì.”

Thẩm Chiêu giữa trán nhăn lại vài đạo nếp gấp, cũng làm như khó hiểu, trầm tư một lát, bỗng nhiên ánh mắt hắn bừng sáng, đứng dậy nói: “Chúng ta trở về đi.”

Kịch rối bóng trong quán trà đã đến hồi hạ màn, nên làm thêm một chút trò hay. Trên hình nộm còn biểu diễn ra vẻ vẫn còn nguyện vọng chưa thể hoàn thành, giống như còn mang theo một chút thẫn thờ réo rắt thảm thiết.

Cũng đúng, đây vốn không phải loại kịch tài tử giai nhân đưa tình đón ý, nội dung vở kịch chính là loạn thế khói lửa, đao kiếm huyết nhục. Nếu có thể khơi ra được vài phần bi thương thì mới chân chính xem như là vở kịch thành công.

Thẩm Chiêu đỡ Sắt Sắt lên xe ngựa, theo một đường thẳng về thành Trường An.

Tâm tình Sắt Sắt không khỏi cảm thấy thật mỹ diệu.

Đào hôn không thành, còn bị đương sự vừa vặn bắt được. Nghĩ đến thành Tây chơi một chút, kết quả bị người ta moi được hết sạch sẽ bí mật.

Ai, cái gì gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chính là đây mà.

Thẩm Chiêu nhìn Sắt Sắt một đường than ngắn thở dài, uể oải không vui, muốn hướng nàng an ủi vài câu cho khuây khỏa. Mắt thấy xe ngựa sắp ra khỏi Tây Hà trấn, hai con thụy thú đá trấn môn ở hai bên cổng thành càng ngày càng xa, hơi suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi biết không? Nam Sở sử đoàn trước mắt sẽ nghỉ ngơi ở Tây Hà trấn.”

Sắt Sắt có chút mờ mịt: “Không phải nói gần đến Trường An rồi sao……”

Nàng giật mình, đột nhiên ý thức được một chuyện: Từ Trường Lâm thân là Nam Sở phó sử, mấy ngày trước đã sớm bí mật tiến vào Trường An đi cầu kiến mẫu thân của nàng - Lan Lăng trưởng công chúa. Chiếu theo điều này suy tính, dựa theo hành trình bình thường, bọn họ hẳn là đã nên đến Trường An rồi, vì sao lại trì hoãn ở Tây Hà trấn?

Thẩm Chiêu thấy khiến cho nàng cảm thấy hứng thú, bất giác khóe môi hơi cong, nói: “Nghe nói là Nam Sở chính sử Cao Sĩ Kiệt thân thể ôm bệnh, sợ thất lễ trước mặt quân vương nên cố ý ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn, chọn ngày lại nhập kinh.”

Chuyện này càng ngày càng kỳ quái.

Nam Sở quốc lực tuy yếu nhưng cũng không đến nỗi trong triều thiếu người đến mức độ này, phải phái một con ma ốm như Cao Sĩ Kiệt để đi sứ Đại Tần đi.

Sắt Sắt cân nhắc một phen, nhìn về phía Thẩm Chiêu, hỏi: “Bệnh thật hay là bệnh giả a?”

Chính sử Cao Sĩ Kiệt là tướng cũ của Tống Ngọc, phó sử Từ Trường Lâm lại vì bản án cũ của Tống gia mà bôn ba trù tính. Khó có thể bảo đảm rằng bọn họ chưa từng ngấm ngầm vạch sẵn ra kế hoạch, một bên giả vờ mang bệnh đem sử đoàn đóng quân ở bên ngoài Tây kinh, một bên lặng lẽ tiến vào thành Trường An âm thầm hành sự.

Thẩm Chiêu lại nói: “Mật báo của ta tới đưa tin, vị Cao học sĩ này thân thể thật sự hư nhược, thân nhiễm bệnh nặng kéo dài, một đường từ Nam Sở đến Đại Tần đều uống thuốc liên tục không ngừng, không giống như là giả.”

“Nếu là như vậy thì hắn nên ở nhà mà hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, lại còn ôm loại sự việc này một đường tàu xe mệt nhọc để làm cái gì?”

Thẩm Chiêu ánh mắt hơi tản ra, thong thả nói: “Có lẽ là là do có chuyện không yên đi.”

Sắt Sắt đã quen thuộc mọi biểu tình của hắn. Mỗi khi A Chiêu trong lòng có chuyện khó có thể giải quyết thì trên gương mặt liền hiện lên một tầng mây thâm sương mù, cao lãnh quả tuyệt khó có thể nắm bắt.

Nàng trái lo phải nghĩ, thẳng đến khi nghe được bên ngoài xe ngựa từ tĩnh lặng chuyển đến ầm ĩ, đoán rằng đã vào trong thành Trường An thì mới trầm tĩnh mở miệng, nói: “A Chiêu, ta biết ngươi thông minh, chủ kiến lớn, nếu là chuyện đã nhận định thì người khác khuyên cũng không thay đổi. Nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi.”

Thẩm Chiêu ngẩn ra, từ trong những ý nghĩ xa xăm hồi thần lại, ánh mắt ôn nhu, không chớp mắt mà nhìn Sắt Sắt, giống như một tiểu nho sinh đang chờ được giáo huấn dạy dỗ, mặt đầy vẻ nghiêm túc thành kính.

Mắt thấy A Chiêu phối hợp như vậy, Sắt Sắt thật khó khăn từ vị trí bị áp chế đã lâu nghẹn khuất tìm được một chút tôn nghiêm của cương vị tỷ tỷ.

Nàng ra vẻ thâm trầm mà ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta biết ngươi trong lòng nhớ mong bản án cũ của Tống gia, dù sao đó cũng là gia tộc của mẫu thân ngươi, chuyện này cũng không gì đáng trách. Chỉ là, thời cơ không đúng a. Bệ hạ thân thể ngày một hư yếu, Kỳ Vương cùng Càn vương lại đều đối với trữ vị như hổ rình mồi, bọn họ phía sau từng người đều có gia tộc họ ngoại mạnh mẽ chống lưng, chỉ đang chờ ngươi lựa chọn sai lầm liền thay thế ngươi. Tống gia năm đó kể cả là án oan, nhưng dù sao cũng là đích thân bệ hạ ra ý chỉ xử trảm, đây là thiết án.”

“Ngươi nếu muốn lật lại bản án, vậy tương đương với việc bảo phụ quân có lỗi, mặc kệ ngươi hành sự cao minh cỡ nào đều sẽ đưa tới cho ngươi ít nhiều thị phi. Ở tại thời điểm mấu chốt này thật sự không ổn. Người đều đã chết nhiều năm như vậy, sớm hay muộn lật lại bản án thì có gì khác biệt? Nhưng đối với ngươi mà nói lại không giống nhau. Nếu ngươi có thể thuận lợi kế vị……”

Tuy rằng xe màn buông xuống đem bên trong xe cùng bên ngoài cách ngăn, Sắt Sắt vẫn cực kỳ thận trọng mà hạ giọng, ghé sát vào bên tai Thẩm Chiêu, nói: “Chờ ngươi làm hoàng đế, một đời vua một đời thần, muốn lật lại xử lý vụ án nào chẳng được? Hà tất phải ở ngay lúc này khiến bản thân gặp phải chuyện không hay. Có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc thuận lợi kế vị a?”

Nàng nói xong muốn lui về, lại phát giác bên hông căng thẳng, tiếp đó bị Thẩm Chiêu đẩy vào trong lồng ngực.

Hắn nhẹ vỗ về lưng Sắt Sắt, trong thanh âm còn có một chút ý vị nói không rõ nhưng lại có vẻ thực chân thành, không có chút nào giả bộ: “Không, có một việc so thuận lợi kế vị càng quan trọng hơn.”

Sắt Sắt ở hắn trong lòng ngực chớp mắt, lộ ra vẻ tò mò.

Lần này Thẩm Chiêu lại không hề úp úp mở mở, rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh như sao trời, nhạt nhẽo bật cười, nói: “Cưới Sắt Sắt a.”

“Chuyện này ……” Sắt Sắt khó xử mà nghiêng đầu, đang suy nghĩ nên nói tiếp như thế nào, chợt nghe Thẩm Chiêu chuyển đổi chủ đề, nói: “Chuyện hôm nay ngươi phải thay ta giữ bí mật. Chuyện ta gặp Từ Trường Lâm, cùng hắn hẹn ngày gặp mặt nhất định không thể để cho cô cô biết.”

Sắt Sắt lười biếng mà ngáp một cái: “Ta sẽ có gắng.”

Thẩm Chiêu nhíu mày: “Cái gì?”

Sắt Sắt kiên nhẫn nói: “Ta sẽ tận lực không bán đứng ngươi, nhưng nếu như mẫu thân ta lời lẽ nghiêm khắc ép hỏi, ta đây cũng không thể bảo đảm có thể hay không giữ lời.”

Thẩm Chiêu không vui nhìn nàng.

Sắt Sắt linh hoạt từ trong lòng ngực hắn tránh ra, lui về phía sau vài bước, dựa vào trên vách xe ngựa, nhàn nhã nói: “Mẫu thân ta không cho ta nói với ngươi việc kia vậy mà cũng bị ngươi thẩm tra ra hết, ngươi còn có thể trông cậy vào ta ở trước mặt nàng giữ bí mật giúp ngươi? Ngươi nghĩ sao có thể có chuyện tốt như vậy. Mẫu thân của ta tính cách khủng bố, so với ngươi lém lỉnh láu cá cũng không hề kém a.”

Nàng vươn móng vuốt nhỏ ở trên vách xe cọ cọ, rất là thành khẩn nói: “Ta không cốt khí, cũng không nguyên tắc, ngàn vạn lần không cần đối với ta có quá nhiều kỳ vọng, dễ dàng thất vọng lắm.”

Dứt lời, hai người đều trợn tròn đôi mắt nhìn người đối diện.

Bỗng dưng, Thẩm Chiêu cười lớn.

Hắn cười tựa như gió xuân quất vào mặt, mang theo sự vui vẻ sạch sẽ tươi mát khiến người khác say mê, hắn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Sắt Sắt, cười nói: “Đáng yêu, ngươi thật là quá đáng yêu.”

Sắt Sắt:……

Sắt Sắt không hiểu chuyện gì, gương mặt cứ thế bị sờ soạng. Nàng kinh ngạc nhìn Thẩm Chiêu thì lại thấy Thẩm Chiêu vén lên màn xe lên, hướng ra phía ngoài nhìn lướt qua rồi sau đó đem tầm mắt thu hồi lại, dừng ở trên mặt Sắt Sắt.

“Còn cách phủ công chúa phủ một đoạn nữa, chi bằng ngươi dựa vào trên người ta nghỉ ngơi một lát đi, chờ tới nơi rồi ta gọi ngươi dậy.”

Lời nói vừa dứt, Sắt Sắt thật sự đã cảm giác có chút mệt mỏi.

Nàng mấy ngày đều bị ác mộng quấy nhiễu, giấc ngủ bất an. Lại đi ra ngoài náo loạn hơn phân nửa ngày, còn cùng Thẩm Chiêu trừng mắt to mắt nhỏ, tâm trạng lên xuống thêm nửa ngày nữa. Tâm lực thể lực của nàng đều hao tổn nghiêm trọng, giờ phút này cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt trùng xuống, không thể nào gượng mở được nữa.

Người dịch: Huyền Trang