Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ?

Chương 10: Mì thịt bò + mì Dương Xuân = thuốc lá




Ngưu Nhu Miên vừa nằm xuống là ngủ thẳng cẳng tới chiều, lúc đó Bạch thiếu gia gọi tới, Ngưu Nhu Miên tâm huyết dâng trào lại sửa lại lời nhắn trong điện thoại, sau đó mang theo trang phục và đạo cụ đi thẳng đến thẩm mĩ viện. Khi đi qua cửa hàng bán hoa còn mua một đóa hoa hồng rực rỡ vô cùng. Hơn một tiếng đồng hồ, nhà tạo mẫu mang một vài bông hồng trang trí trên búi tóc của Ngưu Nhu Miên, quá trình make up rốt cuộc cũng hoàn thành. Dưới bàn tay tài hoa của nhà tạo mẫu, Ngưu Nhu Miêng quả thực có thể nói là thoát thai đổi hoán cốt. Đứng ở trước gương xoay qua xoay lại, Ngưu Nhu Miên cũng không dám tin mĩ nữ tao nhã trong gương kia chính là mình. Ngưu Nhu Miêng không khỏi xếp việc make up là một quá trình ma thuật. Nghĩ thầm trong lòng, việc make up chắc bắt đầu là vì công tác đặc vụ cùng nằm vùng nên phải chuẩn bị kĩ năng phòng thân, sau lại vì nữ đặc vụ cùng nữ nằm vùng có vẻ nhiều, hơn nữa miệng của con gái không kín như miệng của đàn ông nên có thể kĩ năng hóa trang này bị “Tôi chỉ đem bí mật này nói cho một người” truyền ra truyền ra cho tới phát triển như bây giờ [Sun: nữ nhân này trí tưởng tượng thật phong phú ==|||]

Ngưu Nhu Miên từ trong phòng của thẩm mỹ viện đi ra, Bạch thiếu gia đã ở trong sảnh chờ đã lâu. Thấy Ngưu Nhu Miên đi ra, ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục đọc tạp chí trong tay. Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia chẳng nhận ra mình, trong lòng vui vẻ, vui sướng hài lòng ngồi vào bên cạnh Bạch thiếu gia. Bạch thiếu gia liếc mắt thấy một cô gái tựa vào người mình, thoáng đem thân thể na xa chút. Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia na xa, xấu xa cũng dí theo, mãi đến khi đem Bạch thiếu gia ép đến góc sô pha, Bạch thiếu gia rốt cục phẫn nộ đứng lên, lúc này Ngưu Nhu Miên híp mắt, nhìn Bạch thiếu gia nở ra một nụ cười quen thuộc. Bạch thiếu gia chỉ vào Ngưu Nhu Miên, khẽ nhếch miệng, kinh diễm đánh giá Ngưu Nhu Miên từ đầu đến chân một lần nữa, khó có thể tin nói “Thì ra cô gái đẹp nhất là cô gái mà bình thường không để cho người ta nghĩ rằng mình là con gái!” Ngưu Nhu Miên đắc ý nhú lông mi, nghĩ rằng nếu Bạch thiếu gia nhìn không kỹ cũng không biết được, vậy những người ở tòa cao ốc ấy hẳn là cũng nhận không ra. Nhưng mà không biết lúc này mình có thể sánh bằng Dư Tư Giáng? Ngưu Nhu Miên thay lễ phục dạ hội xong liền cùng Bạch thiếu gia rời khỏi thẩm mỹ viện.

Dương Thuần Miễn sau khi tan sở phải đi đón Dư Tư Giáng. Trên đường, không biết vì sao đầu óc toàn là hình ảnh phẫn nộ của Ngưu Nhu Miên khi thấy anh không đi với cô nữa, nghĩ đến Ngưu Nhu Miên nói cô ấy hôm nay cũng đi ra ngoài hẹn hò, Dương Thuần Miễn cầm lấy điện thoại di động. Điện thoại nhà trọ không người nghe, Dương Thuần Miễn trong lòng sụp đổ, vừa muốn gác điện thoại, điện thoại đã tự động kết nối với hệ thống tin nanh.“Chó vàng thôn Bắc Đại ném ta một mình chạy ra đi ngoài chơi cùng chó công chúa. Đêm nay ta muốn con chó phản chủ kia trở về, có lẽ khuya mới về nhà, có việc thỉnh ngài nhắn lại. Ta ở trong này thuận tiện thiện ý nhắc nhở ngài, trời đông sẽ làm cho con chó động lòng xuân, thỉnh ngài nhất định phải chú ý con chó nhà mình coi nó có đi đâu không đấy.” Chó động lòng xuân? Con nhỏ này khi nào thì lại sửa lời nhắn điện thoại lại vậy trời, xem ra mình lỡ hẹn với cô ấy sửa thành Dư Tư Giáng tham gia tiệc tối, cô ấy vẫn còn tại canh cánh trong lòng.

Dương Thuần Miễn dừng xe đợi dưới nhà Dư Tư Giáng, khi Dư Tư Giáng một thân lễ phục dạ hội từ trên lầu bước xuống, Dương Thuần Miễn kinh diễm không thôi. Dư Tư Giáng mỉm cười nói:“ Chiếc vòng cổ anh tặng thật thích hợp với bộ lễ phục dạ hội này.” Nói xong, Dư Tư Giáng chỉ chỉ vào chiếc vòng cổ.

“ Em đẹp đến mức dường như đoạt đi hô hấp của anh.” Dương Thuần Miễn thật lòng tán thưởng.

Trên đường lái xe đến tòa cao ốc kia, khi Dương Thuần Miễn nghiêng đầu nhìn về phía Dư Tư Giáng, tầm mắt không biết cố ý hay vô tình mà luôn hơi hơi dừng lại trên chiếc vòng cổ, không biết vì sao cảm giác áy náy với Ngưu Nhu Miên vẫn không quên được.

Khi Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia hội trường của tòa cao ốc, khách mời đã đến gần đủ rồi, trong đó có đủ các ông chủ đã từng một thời Ngưu Nhu Miên làm việc, nhưng lại không có một ai nhận ra là cô. Ngưu Nhu Miên xuất hiện khiến cho mọi người chú ý, những người quen biết Bạch thiếu gia đều đi lên chào hỏi với anh ta. Hàn huyên qua đi, Bạch thiếu gia cùng Ngưu Nhu Miên ngồi xuống ở một góc của hội trường nghỉ ngơi. Lúc này, một anh chàng anh tuấn trẻ tuổi đi tới hướng bọn họ, vừa đến là vô cùng thân thiết nói với Bạch thiếu gia:“Lễ Cơ, đã lâu không thấy.” Bạch thiếu gia trêu chọc nói:“Lưu Liêm, cậu vẫn y như cũ. Sao không thấy cậu mang bạn gái đến? Có phải nhiều quá đơn giản không biết mang theo ai, đúng không?” Lưu Liêm cầm ly rượu vang trong tay uống một hơi cạn sạch,“Còn nói nữa, lần này gặp tớ gặp đại xui. Bị người ta quăng rồi.” Lưu Liêm nhìn về phía Ngưu Nhu Miên, trêu ghẹo Bạch thiếu gia:“Bạn gái?” Bạch thiếu gia cười mà không nói. [Sun: tác giả nì thiệt là, giờ mới bít Bạch thiếu gia tên là Bạch Lễ Cơ nè = =|||]

Ngưu Nhu Miên mượn cớ rời đi, ở hội trường xoay quay hết một vòng vẫn không tìm được Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng. Sau lại trở về bên cạnh Bạch thiếu gia, Bạch thiếu gia cứ cùng Lưu Liêm nói chuyện buôn bán, Ngưu Nhu Miên không thú vị đứng ở một bên, cúi đầu nhìn trong tay ly rượu vang, ngẩn người.

Lúc này, Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng đến hội trường, khí chất cao nhã xuất chúng Dư Tư Giáng, vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của hội trường, Dương Thuần Miễn cũng cảm thấy tự hào. Lúc mọi người chào hỏi là lúc Dư Tư Giáng cũng bắt tìm kiếm thân ảnh của Lưu Liêm khắp mọi nơi, thấy bên người anh có một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu đen, Dư Tư Giáng trong lòng hoàn toàn đau xót, hít một hơi thật sâu, kéo Dương Thuần Miễn, miễn cưỡng trưng ra một nụ cười đi đến hướng Lưu Liêm.

Dương Thuần Miễn cũng chú ý tới cô gái thân hình yểu điệu, mặc lễ phục màu đen đứng cùng Bạch thiếu gia cùng Lưu Liêm, trên cổ cô ấy cũng mang một chiếc khăn choàng cổ màu đen làm Dương Thuần Miễn không khỏi nhớ tới bộ trang phục của Ngưu Nhu Miên.

Ngưu Nhu Miên đang đứng ngẩn người, chợt nghe Bạch thiếu gia nhiệt tình chào hỏi ai đó ở sau lưng mình:“Thuần Miễn, cậu chả thèm gọi điện cho tớ, đến tận bây giờ mới thấy mặt đấy.” Ngưu Nhu Miên vừa nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười hồ ly giảo hoạt, thì ra Bạch thiếu gia cũng quen biết Dương Thuần Miễn, nhưng cô cũng nhưng không vội quay đầu.

Tầm mắt Lưu Liêm vẫn trói chặt vào Dư Tư Giáng, nhìn thấy Dư Tư Giáng vô cùng thân thiết kéo Dương Thuần Miễn, trong mắt dấy lên lòng đố kị. Dương Thuần Miễn cảm thấy tầm mắt Lưu Liêm tràn ngập địch ý, chỉ chào hỏi Lưu Liêm cho có lệ liền chuyển qua Bạch thiếu gia:“Lễ Cơ cậu đấy, trọng sắc khinh bạn nha, chậm chạp không gọi tớ ra ngoài uống rượu.” Dương Thuần Miễn thấy bạn gái Bạch thiếu gia vẫn cúi đầu quay lưng về phía mình, có chút kinh ngạc, nhìn Bạch thiếu gia quăng qua một ánh mắt ái muội, hỏi:“Là cô ấy sao?” Thấy Bạch thiếu gia mỉm cười gật gật đầu, Dương Thuần Miễn càng thêm tò mò về cô gái mà Bạch thiếu gia thầm mến nhiều năm này. Bạch thiếu gia hướng qua Ngưu Nhu Miên,“Đến đây, gặp bạn anh– Dương Thuần Miễn một chút này.” Ngưu Nhu Miên thế này mới chậm rãi quay đầu qua, không chờ Bạch thiếu gia giới thiệu với Dương Thuần Miễn, Ngưu Nhu Miên híp mắt, giảo hoạt cười, ngữ điệu khẽ nhếch,“Xin chào Dương tiên sinh! Mấy ngày không thấy, anh càng phát ra …… mặt người dạ chó !” Ngưu Nhu Miên đem cái chữ chó kia nói thật mạnh. Hễ nhìn thấy Dương Thuần Miễn là Ngưu Nhu Miên trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, vì bồi chó công chúa mà tới chậm, thế mà lại còn cười toe toét như thế đấy!

Lúc này tâm thần Dương Thuần Miễn đã bị hình dáng kinh diễm động lòng người của Ngưu Nhu Miên hoàn toàn hấp dẫn, trái tim nhảy rộn đập bùm bùm, hai má ửng hồng, huyết áp tăng cao, cảm giác mình giống như trở về mối tình đầu ngây ngô, si mê nhìn Ngưu Nhu Miên, thật lâu cũng không thể hoàn hồn. Bạch thiếu gia thấy Dương Thuần Miễn thất thố trước mặt Ngưu Nhu Miên, trong lòng cũng thấy không vui, khẽ chạm Dương Thuần Miễn vài cái, Dương Thuần Miễn lại chậm chạp không có phản ứng.

Ngưu Nhu Miên như ý nhìn thái độ Dương Thuần Miễn kinh diễm, vạn phần đắc ý, chân trái tiến lên từng bước, dùng đế giày cao gót hung hăng dẫm nát chân Dương Thuần Miễn, trêu chọc nói:“Dương tiên sinh, tôi hôm nay là bạn gái Lễ Cơ, anh nhìn tôi như vậy chỉ sợ có chút không ổn đó, ngoài ra khiến cho bạn gái anh hiểu lầm không cần thiết là không tốt !” Vừa nói vừa âm thầm dùng sức trên chân.

Vừa rồi Ngưu Nhu Miên khi xoay người, Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên hai người tầm mắt cứ nhìn xoáy nhay như vậy, Bạch thiếu gia mơ hồ cảm thấy không đúng. Lúc này nghe Ngưu Nhu Miên đề cập tới vấn đề khiến cho bạn gái Dương Thuần Miễn hiểu lầm, tầm mắt lại di tới Dư Tư Giáng, lại thấy lúc này Dư Tư Giáng cùng Lưu Liêm hai người cũng đang là bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp đan vào cùng nhau. Hai cặp nam nữ trong tầm mắt chỉ có lẫn nhau, lúc này chỉ chừa dư Bạch thiếu gia một người trên thế giới trên không ai quan tâm, không người chú ý.

Dương Thuần Miễn ăn đau trên chân, sau một lúc lâu rốt cục phục hồi tinh thần lại, như từ trong mộng mới tỉnh, anh cũng thấy thất thố hổ thẹn vì vừa nãy, vừa nghĩ tới Ngưu Nhu Miên là cô gái mà Bạch thiếu gia yêu thầm từ nhiều năm, ghen tỵ cùng với chua sót phiền muộn mất mát phức tạp đan vào cùng một chỗ. Lưu Liêm trong mắt lửa giận vẫn như cũng, nhất là nhìn đến Dư Tư Giáng kéo tay Dương Thuần Miễn, ánh mắt như đao hận không thể lập tức đem hai người tách ra, Dư Tư Giáng theo bản năng rút lui nửa bước.

Bạch thiếu gia thấy bốn người biểu tình quái dị, rốt cục nhịn không được hỏi Ngưu Nhu Miên:“Em quen Dương Thuần Miễn?”

“Đương nhiên là quen rồi! Anh ta là ông chủ đầu tiên sa thải em, vì thế em còn cố ý nuôi một con chó vàng thích xem thế giới động vật ở nhà nữa kìa.” Ngưu Nhu Miên vừa cắn răng nói xong, gót giày cao gót ở trên chân Dương Thuần Miễn dùng sức mà chà đạp.

“Thì ra là có chuyện như vậy.” Bạch thiếu gia thoải mái cười, trách không được Ngưu Nhu Miên nhìn thấy Dương Thuần Miễn mà cứ như thấy kẻ thù, bất quá ánh mắt kia lại không hoàn toàn là hận ý.

Thấy Dương Thuần Miễn đau đến nhăn mặt, Ngưu Nhu Miên thế này mới vừa lòng thu hồi chân, đem tầm mắt di tới trên người Dư Tư Giáng. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức liền nỗi bảo, tầm mắt liền chặt chẽ khóa trên chiếc vòng cổ của Dư Tư Giáng. Dư Tư Giáng vốn đã bị Lưu Liêm nhìn như đóng đinh, lúc này thấy Ngưu Nhu Miên nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm vòng cổ của mình, vì thế nói với Ngưu Nhu Miên:“Vòng cổ này là số lượng có hạn, chỉ có hai chiếc, Thuần Miễn bạn trai tôi ngày hôm qua tặng cho tôi .” Sau đó, âm thầm liếc Lưu Liêm một cái.

“Bạn trai Thuần Miễn của cô?” Ngưu Nhu Miên cùng Lưu Liêm đồng thời hô lên, hai người trợn tròn hai mắt nhìn về phía Dương Thuần Miễn, đều là một bộ biểu tình hung thần ác sát muốn ăn thịt người. Mà Dương Thuần Miễn cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn phía Dư Tư Giáng, trong lòng khó nói vô cùng, vốn tưởng rằng mình đợi đến ngày này nhất định mừng rỡ như điên, ai ngờ lúc này nhìn Ngưu Nhu Miên anh vô luận như thế nào cũng vui vẻ được nữa. Mà vốn trước bữa tiệc tối này anh đã chọc giận Dương Thuần Miễn, đem Dư Tư Giáng so với Ngưu Nhu Miên, lúc này nghe nói như thế, lúc đầu trong lòng tự nhiên thấy chua chua với lại cảm thấy nản lòng thoái chí, lúc sau lại bị tự nhiên lại cảm thấy phẩn nộ không hiểu bao phủ.

Dư Tư Giáng không nghĩ tới của một câu của mình lại khiến cho mọi người phản ứng mãnh liệt như thế, bị ánh mắt hung ác của Ngưu Nhu Miên nhìn tới á khẩu, hướng Dương Thuần Miễn phía sau cọ cọ. Bạch thiếu gia biết Dương Thuần Miễn thầm mến Dư Tư Giáng nhiều năm, vì thế vỗ vỗ bả vai Dương Thuần Miễn, thiệt tình chúc mừng anh. Lưu Liêm cùng Ngưu Nhu Miên hai người thấy Bạch thiếu gia như thế, cũng cười tiến lên, chúc mừng Dương Thuần Miễn. Lưu Liêm nắm tay Dương Thuần Miễn, bất quá dụng lực hơi mạnh nên tựa hồ bóp nát xương cốt Dương Thuần Miễn. Còn giày cao gót của Ngưu Nhu Miên vốn đã rời đi lại lần nữa đại giá quang lâm lên bàn chân của Dương Thuần Miễn, có khác cái là càng thêm dùng sức, dường như muốn nghiền nát ngón chân anh. Ngưu Nhu Miên cùng Lưu Liêm hai người mặc dù đều là mặt mỉm cười, bất quá theo hai chữ ‘chúc mừng’ dường như là nghiến từ kẽ răng mà ra, người bên ngoài nhìn ra thấy tình cảnh quỷ dị vô cùng.

Dương Thuần Miễn bị cao thấp tấn công, trên mặt tươi cười cứng ngắc. Bạch thiếu gia cũng cảm thấy tình huống quỷ dị kỳ quái. Vừa mới lúc này chủ nhân buổi tiệc lại đây nói chuyện, Dương Thuần Miễn bởi vậy mà có thể thoát vây. Dương Thuần Miễn một bên xoa xoa tay, một bên hoạt động ngón chân đặt mông ngã vào trên ghế, trong lòng thầm cảm kích sự giải vây kịp thời của chủ, buổi tiệc, nếu đến trễ vài phút nữa có khi anh đi xin giấy chứng nhận người tàn tật rồi cũng nên.

Chủ tiệc phát biểu xong, tân khách ngồi vào vị trí, tám người một bàn, Dương Thuần Miễn sợ ngồi chung bàn với Ngưu Nhu Miên nên kéo Dư Tư Giáng tìm một cái bàn xa xa chỉ có hai người mới ngồi xuống. Ngưu Nhu Miên mặc dù thấy Dương Thuần Miễn không muốn ngồi chung bàn với cô nhưng cô cũng không muốn buông tha anh như vậy. Nghĩ đến cô cùng Dương Thuần Miễn mới một ngày không thấy, anh đã thành bạn trai bạn gái với Dư Tư Giáng, còn nhớ đến lời nói của nhân viên của hàng trang sức kia nữa, trong lòng lửa giận liền bùng lên bụp bụp. Ngưu Nhu Miên kéo theo Bạch thiếu gia đi đến bàn Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn thấy vẻ mặt đòi nợ của Ngưu Nhu Miên, cảm giác mình đêm nay nhất định là lành ít dữ nhiều. = =

Ngưu Nhu Miên đi tới bên cạnh bàn, nhìn khách bàn này, giả bộ ra vẻ thăm, nói :“Nghe nói có một bàn đồ ăn có vẻ thiên nhiên, hẳn là này bàn ta?” Sau đó khách khí mới nói với Dương Thuần Miễn, hai vị khách duy nhất trên bàn:“Ngài có phiền khi chúng tôi cùng ngồi bàn này không, tôi có vẻ thích thức ăn chay a.” Hai người kia vui vẻ đáp ứng, vì thế Ngưu Nhu Miên thuận lý ngồi xuống bên cạnh Dương Thuần Miễn, Bạch thiếu gia mặc dù không biết Ngưu Nhu Miên rốt cuộc có chủ ý gì nhưng vẫn là ngồi xuống bên cạnh Ngưu Nhu Miên.

Dương Thuần Miễn nghiêng đầu nhìn về phía Ngưu Nhu Miên, trong lòng bất an, Ngưu Nhu Miên khiêu khích nhìn anh một cái, sau đó dùng khẩu hình nói:“Hoàng Hoàng chết tiệt, anh xong đời rồi!” Lập tức ở dưới bàn đạp anh một cước. Dương Thuần Miễn chân tê rần, run run, âm thầm cầu nguyện :“Nam mô a di đà Phật, ác quỷ bị xua tan”. Những người khác nghe nói này bàn hơn phân nửa là thức ăn chay cũng đều rời đi, Lưu Liêm nhân cơ hội cũng ngồi xuống bên cạnh người Dư Tư Giáng.

Tiệc tối vừa mới bắt đầu, một đôi vợ chồng trung niên vội vàng chạy tới, ngồi xuống cái bạn duy nhất còn trống là bàn của bọn Ngưu Nhu Miên. Hai vợ chồng này vừa ngồi xuống liền chú ý tới năm người bàn này thập phần quỷ dị. Từ trái đến phải theo thứ tự là, Lưu Liêm nhìn Dư Tư Giáng, Dư Tư Giáng cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, không chịu đối diện. Dương Thuần Miễn cũng cụp đầu xuống, nhìn như đổ mồ hôi. Ngưu Nhu Miên âm ngoan xót xa nhìn Dương Thuần Miễn. Bạch thiếu gia không rõ cho nên nhìn Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn. Hai vợ chồng này trong lòng cảm khái, tới chậm quả nhiên chỗ ngồi không tốt, xem đôi nam nữ ngồi chính giữa kia coi, giống y như bị áp ngồi chính giữa hai chủ nợ, xem ra bàn này có vẻ sắp có bão táp.

Bữa tối đã sắp bắt đầu, nhưng bàn này lại chậm chạp không chịu động đủa, đôi vợ chồng tới muộn cũng không dám tùy tiện làm việc. Lúc này, Bạch thiếu gia cùng Dương Thuần Miễn vì dịu không khí đi, không hẹn mà cùng nói:“Tư Giáng [ Nhu Miên ], đây là tôm em thích ăn nhất.” Bạch thiếu gia cùng Dương Thuần Miễn đồng thời cứng đờ, nhìn nhau, sau đó phân biệt để vào chén của Ngưu Nhu Miên cùng Dư Tư Giáng. Dư Tư Giáng nhẹ giọng nói cảm ơn, Lưu Liêm bực mình nói:“Tư Giáng hai năm trước có một lần ăn tôm mẫn cảm, sau đó không ăn tôm nữa.” Dương Thuần Miễn sửng sốt, dùng ánh mắt hướng Dư Tư Giáng xác nhận, chỉ thấy Dư Tư Giáng ngượng ngùng gật đầu. Dư Tư Giáng thấy Dương Thuần Miễn có chút xấu hổ, giảng hòa nói:“Hai năm chưa ăn, em cũng rất nhớ nó, hôm nay nhất định ăn nhiều chút.” Dương Thuần Miễn do dự, lại gắp một miếng cải trắng cho Dư Tư Giáng. Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn bị quê nên âm thầm vui vẻ, thấy Dương Thuần Miễn lại gắp thức ăn cho Dư Tư Giáng nữa nên ghen, ở bàn đạp Dương Thuần Miễn một cước. Dương Thuần Miễn ăn đau một lần, nhẹ buông tay, miếng cải trắng ấy dính ở trước ngực Dư Tư Giáng.

Ngưu Nhu Miên nhìn thoáng qua, khẽ nói với Dương Thuần Miễn:“ Xem cái tay chó của anh kìa, trước mặt bàn dân thiên hạ mà còn tập kích ngực người ta nữa!” Sau đó giả bộ quan tâm nói:“Dư tiểu thư quần áo đều ô uế, Dương tiên sinh anh như thế nào không cẩn thận như vậy a?” Dương Thuần Miễn tức giận nhìn Ngưu Nhu Miên. Lưu Liêm thấy Dương Thuần Miễn gắp đồ ăn cho Dư Tư Giáng mà lại rớt trúng quần áo, mặt lộ vẻ mừng thầm, nhưng thấy Dư Tư Giáng vì lễ phục bị dơ mà khuôn mặt u sầu, không khỏi lại thay cô lo lắng. Lưu Liêm biểu tình nửa vui nửa buồn, Ngưu Nhu Miên vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Dương Thuần Miễn lo lắng nhìn Dư Tư Giáng, khi thì quay đầu căm tức Ngưu Nhu Miên, mà Bạch thiếu gia thản nhiên trên mặt không hờn không giận, ở Ngưu Nhu Miên bên tai nói nhỏ vài câu, nhưng Ngưu Nhu Miên tựa hồ thờ ơ. Đôi vợ chồng trung niên nhìn tình cảnh trước mắt, ăn ý đối nhìn thoáng qua, đồng thời thở dài, lắc lắc đầu, trong lòng cảm khái, quan hệ nam nữ ở xã hội hiện đại rất phức tạp a, xem ra bàn này đêm nay không yên tĩnh được.

Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng đi toilet, Lưu Liêm một mình buồn uống rượu, Ngưu Nhu Miên cũng ngồi uống rượu, Bạch thiếu gia khuyên can mắt điếc tai ngơ. Bạch thiếu gia thấy Ngưu Nhu Miên toàn uống rượu, không động một tí đồ ăn nào, rất là lo lắng, đứng lên, từ xa xa gắp cho Ngưu Nhu Miên một miếng thịt luộc tỏi giã, chấm tương rồi để vào trong bát của cô. Lúc này, Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng hai người đã trở lại, Ngưu Nhu Miên xa xa nhìn thấy hai người họ vừa nói vừa cười trở về, xem cũng không xem thịt luộc, một ngụm đã đem thịt luộc ăn sạch, dùng sức ăn . Lưu Liêm cũng cầm ly rượu đế trong tay uống một hơi cạn sạch. Đôi vợ chồng trung niên xem ở trong mắt, thầm kêu không ổn, xem tư thế một nam một nữ này, dường như đợt gió lốc thứ hai lại sắp đến đây.

Dương Thuần Miễn ngồi xuống mới phát hiện Ngưu Nhu Miên đã uống say say rồi, trong lòng lại có mấy phân đau lòng, vốn mình cũng tính uống chút rượu nhưng nghĩ đến một hồi phải lái xe đưa Dư Tư Giáng trở về, về nhà trọ còn phải đối mặt với cuồng oanh lạn tạc của Ngưu Nhu Miên, vẫn là thanh tỉnh tốt hơn, vì thế chỉ uống nước trái cây.

Ngưu Nhu Miên nhớ tới miếng thịt luộc vừa rồi hương vị không tồi, cô vốn là thích ăn thịt mỡ, vì thế mình lại gắp một miếng, bởi vì chưa từng nếm qua này đồ ăn Đông Bắc, cho nên cũng không chấm tương, trực tiếp bỏ vào miệng, Bạch thiếu gia thấp giọng nhắc nhở cô:“Phải chấm tương!” Ngưu Nhu Miên vừa dùng sức ăn thịt, vừa trừng mắt Bạch thiếu gia, ăn xong một miếng thịt lại uống nửa ly rượu. Ngưu Nhu Miên lại gắp một miếng nữa, vừa muốn bỏ vào miệng, lại nghe Bạch thiếu gia nhỏ giọng nói:“Không phải nói rồi à, phải chấm tương!”. Ngưu Nhu Miên có chút men say không kiên nhẫn quăng chiếc đũa lên trên bàn, quyệt miệng oán giận:“Cái gì vậy, ăn mà cũng phiền phức như vậy nữa!” Bạch thiếu gia sửng sốt, lập tức dùng ánh mắt ý bảo bát tương trên bàn kia, Ngưu Nhu Miên thế này mới hiểu được, thấy mình say rượu thất thố biết vậy nên xấu hổ, nhưng lại không nghĩ xấu mặt trước hai người Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng nên cắn răng một cái, đem dĩa thịt luộc kéo đến trước mặt, một đũa lại một đũa ăn mãnh liệt, vừa ăn còn vừa than thở :“Tôi không chấm tương, các người dám quản tôi à!” Mọi người thấy Ngưu Nhu Miên cứ ăn thịt mỡ như lốc xoáy cấp 9, không khỏi đồng thời nhíu mày, Dư Tư Giáng khoa trương bắt đầu nôn khan. Đôi vợ chồng trung niên cũng nheo mắt lại, không dám nhìn nữa. Dư Tư Giáng là người đầu tiên kiên trì không nỗi, bắt đầu đi về hướng toilet, Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên nổi điên bên cạnh, không kịp nghĩ nữa liền đuổi theo Dư Tư Giáng. Đôi vợ chồng trung niên thấy Dư Tư Giáng cùng Dương Thuần Miễn hai người chạy đi, trong lòng cao giọng hò hét , nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn! Hai người các ngươi lần này đừng trở lại nữa cũng được, đi đi, đi đi.

Lúc này, Ngưu Nhu Miên đột nhiên cảm thấy trong bụng có cái gì cuồn cuộn sôi sục, không rảnh suy tư cầm lấy cái ly nước trái cây của Dương Thuần Miễn, một ngụm ói ra. Bạch thiếu gia cùng Lưu Liêm hai người đều là cả kinh, mà đôi vợ chồng trung niên kia hô nhỏ ra tiếng. Ngưu Nhu Miên đứng lên rất nhanh, chạy tới toilet, Bạch thiếu gia nóng lòng cũng chạy theo sau. Lúc này, Dương Thuần Miễn thấy Dư Tư Giáng không có việc gì đã đi trở về, vừa vặn thấy Ngưu Nhu Miên bên người anh lảo đảo chạy qua, Bạch thiếu gia đi qua Dương Thuần Miễn bên người, vốn định nói hai câu, nhưng tâm trí đều lo cho Ngưu Nhu Miên nên vội vàng liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái liền theo sát Ngưu Nhu Miên mà đi. Dương Thuần Miễn không rõ cho nên quay đầu nhìn vội vàng qua hai người, trở lại chỗ ngồi, trong lòng nhớ Ngưu Nhu Miên, cũng không chú ý, tùy tay cầm cái ly của anh lên. Chợt nghe đôi vợ chồng trung niên kia kinh hô:“Đừng……” Còn chưa nói xong, đã bị Lưu Liêm cắt ngang, vừa gắp thức ăn cho đôi vợ chồng trung niên vừa nói tiếp:“Đừng khách khí! Ăn nhiều một chút!” Lúc này Dương Thuần Miễn đã há mồm ra uống một ngụm, uống xong cảm thấy hương vị là lạ , nhíu nhíu mày. [Sun: ọe ọe ọe ==|||]

Đôi vợ chồng trung niên kia đè nén cảm giác quay cuồng ghê tởm trong lòng, âm thầm nói, không được, chúng ta cũng chịu không nổi nữa rồi. Bàn là để cho người ta ăn cơm hay là làm cho người ta phun cơm a! Ông chồng trung niên đứng dậy đầu tiên, nâng bà vợ dậy, kiên quyết nói:“Bà xã, chúng ta đi thôi!” Hai người vừa đi vừa nhíu mày nhìn về phía Dương Thuần Miễn, cảm giác nôn mửa càng phát ra mãnh liệt. Dương Thuần Miễn kinh ngạc nhìn biểu tình quái dị của đôi vợ chồng, rốt cục nhịn không được hỏi Lưu Liêm:“Bọn họ làm sao vậy? Ngưu Nhu Miên vừa mới lại phát sinh chuyện gì ?”

Lưu Liêm lạnh lùng nói:“Không có gì, bọn họ bị anh làm ghê tởm có chút khó chịu thôi.” Thấy Dương Thuần Miễn vẫn là vẻ mặt nghi hoặc, Lưu Liêm tiếp tục nói:“Ngưu tiểu thư vừa rồi uống nhiều ói ra.”

“Ói ra?” Dương Thuần Miễn mặt lo lắng, lập tức coi coi mọi nơi, nhưng vẫn chưa tìm được dấu vết Ngưu Nhu Miên phun ra. Lưu Liêm liếc mắt nhìn anh, không vội không chậm nói:“Đừng tìm nữa! Phun trong ly của anh đó.”

=_= Dương Thuần Miễn lập tức cảm giác cổ họng cuồn cuộn, lập tức đứng dậy hoả tốc nhằm phía WC, chạy vụt qua Bạch thiếu gia. Mới vừa rồi trước cửa toilet, Ngưu Nhu Miên kêu Bạch thiếu gia về chỗ ngồi chờ cô đi, cho nên anh trở về trước, không nghĩ tới lại thấy Dương Thuần Miễn lấy tốc độ trăm mét chạy qua, lúc sau cũng nhìn thấy Lưu Liêm chạy qua nữa, cũng không biết đến tột cùng lại xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy mọi người dường như cứ muốn đi toilet tiếp sức, nơi đó có bảo vật sao? Bạch thiếu gia tâm tư không thể giải.

Toilet nữ có hai phòng độc lập, Ngưu Nhu Miên cùng Dư Tư Giáng một người chiếm cứ một cái. Chờ Ngưu Nhu Miên phun xong đi ra, còn nghe được tiếng Dư Tư Giáng nôn khan kế bên. Ngay cả xem người khác ăn thịt mỡ đều có thể phun thành như vậy? Ngưu Nhu Miên trong lòng khinh thường, rửa mặt, bước đi ra. Ngưu Nhu Miên mới ra đến, một cô gái khác lại đi vào toilet. Ai ngờ Ngưu Nhu Miên mới đi vài bước lại đột nhiên muốn phun tiếp, nghĩ đến lúc này hai cái bồn cầu đang bị chiếm dụng, dưới tình thế cấp bách, không thể chú ý nữa liền vọt vào toilet nam. Ngưu Nhu Miên vừa vào một phòng thì Dương Thuần Miễn cũng theo sau vọt vào phòng bên cạnh Ngưu Nhu Miên. Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên hai người cách tấm ngăn, ào ào hộc, vừa phun mà hai người còn không hẹn mà cùng nghĩ, này toilet vọng tiếng cũng thật lớn!

Dương Thuần Miễn dẫn đầu phun xong đi ra, đến bên bồn tiểu vừa cởi bỏ quần, Ngưu Nhu Miên cũng phun xong từ một phòng khác đi ra . Mơ mơ màng màng hai người ngoài ý muốn ở WC gặp nhau, đều cả kinh. Dương Thuần Miễn cuống quít đem bảo bối cất vào quần, nhưng sốt ruột lại không nhét vào được. Ngưu Nhu Miên ở bên cạnh nhìn muốn bật cười, quay đầu đi chỗ khác, nói:“Đừng nóng vội, tôi không có hứng thú với cái vòi nước của anh đâu!” Dương Thuần Miễn kéo quần lên xong hết rồi, tức giận mắng:“Con nhỏ này điên thật rồi sao? Ngay cả WC nam cũng đi vào! Không biết đây là chuyên dụng cho nam nhân sao?”

Ngưu Nhu Miên nhìn Dương Thuần Miễn, nhớ tới lúc nãy anh ta nói với Dư Tư Giáng thì quan tâm nhẹ nhàng ôn nhu mềm giọng, còn nói chuyện với mình thì trợn mắt há mồm, cao giọng trách cứ, lửa giận đè nén nãy giờ rốt cục cũng phát, coi như nãy giờ say rượu thì mượn rượu tiếp luôn, chỉ chỉ vào mình, lưu manh nói:“Tôi là nam nhân chuyên dụng! Hơn nữa anh cũng chính là đồ dùng con gái!” Dương Thuần Miễn ngẩn ngơ, hoàn toàn không nói gì.

Lúc này, ông chồng của cặp vợ chồng trung niên ngồi cùng bàn lúc nãy vừa lúc đẩy cửa tiến vào, vừa gặp Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn, cảm thấy kỳ quái, vì thế lễ phép nói:“Xin hỏi……” Lời còn chưa dứt, đã bị Ngưu Nhu Miên choáng váng đầu óc cắt ngang, nổi giận đùng đùng nói:“Đi vào không biết gõ cửa hả!” Ông chồng bị Ngưu Nhu Miên quát cho một phát cũng đã quên nơi này là WC nam, nói thực xin lỗi, rồi nhanh chóng rời khỏi. Đóng cửa lại, đi được vài bước, mới quay đầu, nhìn nhìn dấu hiệu trên cửa, vì thế lại đẩy cửa đi vào, hỏi Ngưu Nhu Miên:“Nơi này là WC nam đó, tiểu thư!”

“Cái gì tiểu thư! Tôi là gay! Tôi không thể sử dụng bồn tiểu sao? Tôi không thể đi WC nam? Ông kỳ thị tôi là gay sao?” Ngưu Nhu Miên thái độ hung dữ, kích động chửi rủa một hồi, người đàn ông trung niên bị oanh tạc liên tiếp đầu óc choáng váng, lại vội vàng rời khỏi. Trước khi đóng cửa lại, nghe Ngưu Nhu Miên nói với ông:“Ông đứng ở cửa đợi tôi một phút đồng hồ, tôi lập tức đi ra ngoài liền!”

Dương Thuần Miễn đã muốn bị Ngưu Nhu Miên làm tức giận đến á khẩu không trả lời được, chỉ vào cô, nửa ngày mới thốt ra một câu:“Cô rốt cuộc có phải là con gái không vậy!” Lập tức vẻ mặt tiếc hận nói:“Lễ Cơ, cậu thế nhưng thích…… một thằng con trai, thật sự là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu!”

“Phân trâu?!” Ngưu Nhu Miên hoàn toàn bị những lời này chọc giận,“Anh nghe rõ cho tôi! Tôi tuy rằng họ ngưu [trâu], nhưng là không gọi phân trâu!” Ngưu Nhu Miên thở gấp gáp mấy hơi, đã không thể nói mạch lạc như thường,“Hoa tươi cắm trên bãi phân trâu?! Ok! Tôi cho anh biết hoa tươi cắm trên bãi phân trâu thật ra là như thế nào!” Nói xong, đem sau bông hoa hồng từ trên đầu lấy xuống, từng cái từng cái cắm vào đũng quần của Dương Thuần Miễn, xong đứng miệt thị nhìn Dương Thuần Miễn chỗ mẫn cảm bị gai hoa hồng đâm đau nhe răng nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu, đẩy cửa ngửa đầu đi ra toilet nam. Khi đi qua ông chồng trung niên lúc nãy, Ngưu Nhu Miên tà mắt ngắm ông ta một cái, ai ngờ ông ta hoảng quá mà lui một bước nhỏ. Tình cảnh này đang bị Bạch thiếu gia đang đi tới rồi nhìn thấy, Bạch thiếu gia bước lên phía trước hỏi Ngưu Nhu Miên:“Sao em đi toilet nam?”

“Em đi tranh thủ quyền lợi cuộc sống công bằng, sau đó thiến một con chó vàng đang phát xuân, cuối cùng thuận tiện đi thăm bồn tiểu một chút, lý do đầy đủ chưa?” Nói xong, Ngưu Nhu Miên thở phì phì đi thẳng. Bạch thiếu gia quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đứng ở cửa ngẩn người, xấu hổ cười cười, cũng theo sát Ngưu Nhu Miên mà đi. Ông chồng trung niên kinh hãi không thôi, quan hệ nam nữ phức tạp a, ngay cả gay cũng có! Thanh niên bây giờ quả là rất thần kỳ!

Dư Tư Giáng ra toilet thì đụng phải Lưu Liêm đang chờ ở cửa chờ, Dư Tư Giáng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái rồi rời đi. Lưu Liêm lúc này cũng có vài phần men say, một tay ôm lấy Dư Tư Giáng kéo vào trong lòng, thấp giọng lẩm bẩm:“Tư Giáng, chúng ta không thể chia tay!” Dư Tư Giáng muốn giãy khỏi Lưu Liêm nhưng Lưu Liêm lại ôm càng nhanh. Lúc này, vợ vợ của đôi vợ chồng trung niên vừa vặn đến đây, Lưu Liêm thấy bà ta đi tới bên này, lại liết đến toilet nữ lúc này không người, trước mặt bà vợ trung niên ôm Dư Tư Giáng đi vào toilet nữ. Bà vợ trung niên giật mình miệng há hốc, vốn định đi qua gõ cửa, lúc này ông chồng trung niên đi tới, đem bà vợ giữ chặt,“Bà xã, tôi xem đôi nam nữ kia đại khái là vay tiền nặng lãi, gay cũng đều rượt theo tới WC. Bà đừng động !” Nói xong, ôm bà vợ còn đang nhìn toilet nữ đi thẳng.

Ở trong WC, Dư Tư Giáng giãy khỏi Lưu Liêm, muốn đẩy cửa rời đi, Lưu Liêm lập tức dùng thân thể chặn cửa.“Tư Giáng, em hãy nghe anh nói! Anh chưa bao giờ yêu một cô gái như em, không, trước đây anh căn bản không hiểu tình yêu là như thế nào, nhưng lần này anh thật sự không muốn buông tay như vậy!” Dư Tư Giáng dĩ nhiên là mềm lòng, cô vốn cũng yêu Lưu Liêm, vì thế buồn buồn:“Nếu em không thể làm người duy nhất của anh, em tình nguyện buông tha cho anh!” Lưu Liêm tiến lên một bước, thâm tình vuốt hai má Dư Tư Giáng,“Chúng ta kết hôn đi!” Dư Tư Giáng ngạc nhiên, ngẩng đầu không thể tin nhìn Lưu Liêm, thấy Lưu Liêm vô cùng nghiêm túc gật đầu, lại chậm rãi lặp lại một lần:“Chúng ta kết hôn đi!”

Dư Tư Giáng cảm giác mũi cay cay, trong lòng thật sự lo lắng, đẩy nhẹ Lưu Liêm ra, thấp giọng nói:“Anh cho em thời gian suy nghĩ!” Nói xong rời khỏi toilet. Khi Lưu Liêm đi ra nữ toilet gặp phải Dương Thuần Miễn mới từ toilet nam đi ra, Dương Thuần Miễn chất vấn Lưu Liêm:“Cậu đi nữ toilet làm gì chứ?”

“Cầu hôn!” Lưu Liêm ngắn gọn nói xong, lạnh lùng đi qua bên người Dương Thuần Miễn.

Cầu hôn?! Dương Thuần Miễn hoàn toàn hỏng mất, trong lòng mắng, mụ nội nó, WC này còn phân nam nữ gì nữa?! Cầu hôn trong WC? Cậu thật là có sáng ý đó! Nhìn sáu đóa hoa hồng trong tay vừa đâm mình đau đớn không thôi, dỗi hướng bóng dáng Lưu Liêm hô:“Muốn hay không cho cậu mượn đóa hoa hồng a!” Sau đó thấp giọng mắng một câu! [Sun: ta cũng hoàn toàn hỏng mất, đi WC cầu hôn (__ _)! ]

Tiệc tối chưa chấm dứt, vũ hội còn chưa bắt đầu, nhưng có mấy người đều quyết định rời đi. Đôi vợ chồng trung niên cũng hại cho làm gì có tâm tư tham gia vũ hội, chúc mừng chủ buổi tiệc xong, đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia hai người nghênh diện đi tới. Ông chồng trung niên nghĩ sao nữ nhân xinh đẹp vậy mà là gay nhỉ, cảm giác giống như ăn phải ruồi bọ, nhớ lại mọi chuyện không hay ho xảy ra trong đêm nay, phỏng chừng đều liên quan đến người kia, bất quá trên mặt vẫn miễn cưỡng trưng ra một nụ cười xã giao, hàn huyên vài câu liền nhanh chóng rời khỏi. Vừa vặn nơi này có mấy bậc cầu thang, khi Ngưu Nhu Miên đi không cẩn thận làm khăn choàng cổ vướn vào trên cầu thang, mà ông chồng trung niên cuống quít cáo từ trong lúc nhất thời không chú ý, bị khăn choàng cổ quấn ngang, lăn xuống cầu thang. Ngưu Nhu Miên thấy mình gây họa nên cùng bà vợ đi xuống lầu xem ông chồng trung niên có bị thương hay không, ai ngờ uống nhiều rượu nên có hơi say, khi đi đến bậc thang cuối cùng dưới chân tự nhiên lảo đảo, mang giày cao gót, một cước dẫm nát bụng ông chồn trung niên nằm trên mặt đất.

= = !!!

Ông chồng trung niên ai u một tiếng, lập tức chú ý tới cái bụng đang bị thấp xuống mấy cm của mình. Nghĩ thầm Ngưu Nhu Miên có phải tranh thủ thời cơ trả thù hay không a, thấy cô vừa giải thích vừa muốn đưa tay dìu ông, nghĩ mà sợ về lùi phía sau đợi bà vợ trung niên nâng ông dậy, hoảng sợ nói:“Bà xã, chúng ta đi nhanh thôi.”

Ngưu Nhu Miên nhìn hai vợ chồng trung niên hốt hoảng chạy đi, trong lòng mờ mịt khó hiểu. Ngưu Nhu Miên khoác cánh tay Bạch thiếu gia, đi đến cùng chủ buổi tiệc nói lời từ biệt, vừa vặn đụng tới Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng hai người cũng đến cáo biệt. Lúc này vì Ngưu Nhu Miên đã rửa mặt nên trang điểm đã trôi hơn phân nửa, Dư Tư Giáng thế này mới nhận ra Ngưu Nhu Miên, giật mình hô:“Y tá!”

“Tôi đã sớm bị anh ta đuổi việc !” Ngưu Nhu Miên tức giận nói. Dương Thuần Miễn vẫn chưa trả lời, vẫn đang nhìn Ngưu Nhu Miên kéo cánh tay Bạch thiếu gia, trong lòng cũng không vui vẻ gì cho lắm. Đúng lúc này, một người bán hàng vội vàng chạy tới, lo lắng báo cáo với phía chủ sự:“Không biết vì cái gì, toilet nam nữ bốn bồn cầu toàn bộ bị chặn hết cả!” Bốn người trên mặt đen thui, nói mấy câu rồi vội vàng rời đi. Trước khi đi, Bạch thiếu gia săn sóc cầm một lọ nước khoáng đưa cho Ngưu Nhu Miên có chút say rượu.

Trong thang máy, Dư Tư Giáng, Dương Thuần Miễn, Ngưu Nhu Miên, Bạch thiếu gia bốn người đi một loạt, không khí vẫn là cổ quái dị thường. Bạch thiếu gia đã sớm nhìn ra quan hệ Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn đều không phải đơn giản như theo lời của Ngưu Nhu Miên, bất quá trong khi chưa biết rõ tình trạng, chỉ phải khách khí đối với Dư Tư Giáng nói:“Hôm nay thật sự là xin lỗi, lúc trước Nhu Miên cũng nhìn trúng chiếc vòng cổ của Dư tiểu thư mua, đều do tôi, cuối cùng không mua tặng cô ấy. Cô ấy vẫn còn là tính con nít. Dư tiểu thư, để cô chê cười.” Ngưu Nhu Miên cũng không nói gì, mở nước khoáng ra uống.

“Thuần Miễn, ngày mai cùng đi ‘Tình nhân trong mộng’ uống rượu.” Bạch thiếu gia đột nhiên nhớ tới chuyện mang rượu sai ngày hôm qua trong quán bar, vì thế tiếp tục nói:“Hôm qua tớ cùng Nhu Miên đi Tình nhân trong mộng, đụng phải một đôi nam nữ phẩm vị rất giống cậu, cũng thích nhất “Mặt trời mọc” cùng “Nước hoa tinh khiết”.” Dương Thuần Miễn mặt tối sầm, còn chưa cùng trả lời, chợt nghe Dư Tư Giáng trả lời:“Chúng ta tối hôm qua cũng đến quán bar ‘Tình nhân trong mộng”. Ai nha ~” Nước trong miệng Ngưu Nhu Miên phun ra, đại bộ phận phun đến trên người Dương Thuần Miễn, Dư Tư Giáng cũng hơi bị văng một chút.

Bạch thiếu gia lấy khăn tay đưa cho Dư Tư Giáng, Ngưu Nhu Miên cũng cảm giác thật lỗi sâu sắc với Dư Tư Giáng, thấp giọng giải thích với cô. Dư Tư Giáng lo lau nước dính trên váy, không kịp để ý tới Ngưu Nhu Miên. Dương Thuần Miễn nhìn Dư Tư Giáng chà lau quần áo cùng vẻ mặt lo lắng của Bạch thiếu gia, lại liếc mắt quần trong mình ướt đẫm, lại nhớ đến sáu đóa hoa hồng vừa rồi, Dương Thuần Miễn rốt cục tức giận với đầu sỏ gây nên chuyện – Ngưu Nhu Miên:“Cô đủ chưa?! Không cần làm chuyện ngây thơ như vậy!”

“Tôi ngây thơ?!” Giọng điệu Ngưu Nhu Miên cao lên. Kỳ thật vừa rồi cô cũng là vô tình.

“Cô không ngây thơ, cô đêm nay làm ra việc này, cô không ngây thơ, cô mặc quần lót màu đỏ chấm bi?” Dương Thuần Miễn đã tức giận đến mình nói gì cũng không thèm nghĩ.

“Tôi mặc đồ quần lót màu đỏ chấm bi cũng tốt hơn anh với không mặc quần lót nam tính!” Ngưu Nhu Miên rốt cục cũng không khống chế được.

Lời vừa nói ra, Bạch thiếu gia cùng Dư Tư Giáng đồng thời cứng đờ, ngạc nhiên ngây người nhìn về phía hai người. Mà Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên thấy mình xúc động thốt lời nói cũng sợ hãi mà kinh, khẽ nhếch miệng, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Thang máy lại lâm vào tĩnh mịch, xấu hổ cùng trầm mặc. Bạch thiếu gia lúc này trong lòng mây mù che phủ, bất an không yên, lời nói mới rồi càng minh chứng cho lời mình đoán, nhưng anh cũng không muốn tin, chỉ cần Ngưu Nhu Miên không chính miệng nói ra, anh sẽ không nguyện thừa nhận. Dương Thuần Miễn tâm tình là thập phần cổ quái, anh cảm thấy làm cho Dư Tư Giáng hiểu lầm có chút không ổn, nhưng là làm cho Bạch thiếu gia hiểu lầm anh cùng Ngưu Nhu Miên, lại làm anh cảm thấy vui sướng.

Lúc này, thang máy đến bãi đỗ xe, Ngưu Nhu Miên túm Bạch thiếu gia vội vàng rời khỏi thang máy, hai người dẫn đầu lái xe rời đi. Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng cũng rời đi. Trên đường đưa Dư Tư Giáng về nhà, Dư Tư Giáng hỏi Dương Thuần Miễn:“Anh có phải cùng cô y tá kia……” Dương Thuần Miễn vừa nghe, nắm tay lái xe vừa trợt, xe ở trên đường khẽ chệch đường đụng vào thùng rác ven đường, Dương Thuần Miễn thầm mắng câu thô tục, tiếp tục lái xe ra đi. Dương Thuần Miễn thấy biểu tình Dư Tư Giáng càng thêm nghi hoặc, sáng tỏ nói:“Tuyệt đối không có! Nhà trọ kia là của em họ anh, Ngưu Nhu Miên là bạn học cũ lúc trung học của nó, nhà anh mới mua đang trang hoàng cho nên tạm thời ở cùng một chỗ mà thôi.” Dư Tư Giáng khó hiểu nói:“Nhưng sao cô thấy thế nào cũng thấy giống một cô nàng đang ghen tuông a.” Dương Thuần Miễn không có hé răng, cân nhắc lời nói Dư Tư Giáng, kỳ quái là anh chẳng những không giận, trong lòng ngược lại có vài phần mừng thầm. Nhưng vừa nghĩ đến Bạch thiếu gia, vô hình trung lại bằng thêm vài phần trầm trọng. Lại nhìn Dư Tư Giáng trước mắt, tâm tình càng thêm phức tạp nan giải, vì thế cẩn thận hỏi:“Tư Giáng, lúc trước em nói anh là…… bạn trai em, là thật sao hãy vẫn là kế thích ứng tạm thời?”

“Thật xin lỗi, Thuần Miễn, lúc ấy em vì giận Lưu Liêm nên không có quan tâm đến cảm thụ của anh, chỉ tức mà nói ra như vậy.” Dư Tư Giáng áy náy nói. Dương Thuần Miễn nghe xong, có vài phần thất vọng, nhưng lại có vài phần giải thoát, bất đắc dĩ cười cười.

Dư Tư Giáng thấy Dương Thuần Miễn cười đến chua sót như thế, tiếp tục nói:“Thuần Miễn, em thật sự đã bắt đầu thích anh rồi. Mặc dù chúng ta có khả năng nhưng chúng ta là cần thời gian.” Mấy ngày trước Dương Thuần Miễn đã cho cô một loại cảm giác hoàn toàn mới, Dư Tư Giáng không phủ nhận cô quả thật có chút tâm động đối với Dương Thuần Miễn, nhưng hồi tưởng lại hôm nay Lưu Liêm cầu hôn, cô vẫn như cũ do dự. Cô không thể không công bình với Dương Thuần Miễn, cho nên nếu nghiêm túc bắt đầu cùng Dương Thuần Miễn, cũng phải chặt đứt liên quan với Lưu Liêm. Kế tiếp trên đường, hai người mỗi người đều mang tâm sự của mình, Dương Thuần Miễn nghĩ một hồi trở về nên đối mặt như thế nào với Ngưu Nhu Miên, mà Dư Tư Giáng đầu óc đều là hình ảnh Lưu Liêm mới vừa rồi chân tình cầu hôn cô.

Cùng lúc đó, trên xe Bạch thiếu gia cũng trầm mặc đáng kể. Ngưu Nhu Miên thích Dương Thuần Miễn, Bạch thiếu gia cũng đoán ra, nhưng đến nay anh vẫn chưa thổ lộ với Ngưu Nhu Miên, anh làm mà thích hợp để đề cập vấn đề này?

Ngưu Nhu Miên tĩnh tâm, lại hồi tưởng hết thảy mới vừa rồi, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cô cũng không nghĩ tới tin tức Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng cùng một chỗ lại làm cho cô xúc động đến tận bây giờ, cũng mang đến cho Bạch thiếu gia rất nhiều phiền toái. Lúc này mặc dù cô đã không còn ngây thơ như lúc trước, bây giờ đã hoàn toàn hiểu cảm tình đối với Dương Thuần Miễn, nhưng cô thật sự không biết nên mở miệng như thế nào với Bạch thiếu gia mà nhắc tới vấn đề riêng tư của mình. Thật lâu sau, Ngưu Nhu Miên cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Thực xin lỗi!”

“Anh không cần lời xin lỗi của em.” Bạch thiếu gia dưới chân nhấn ga, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.

“Bạch thiếu gia, em không muốn về nhà bây giờ, anh có thể cùng em đi quán bar không?”

Bạch thiếu gia cùng Ngưu Nhu Miên đi vào quán bar Tình nhân trong mộng. Bạch thiếu gia kêu một chai rượu Vodka, lại gọi cho Ngưu Nhu Miên kêu một ly ‘Cánh bướm phiêu bạt’. Trải qua tiệc tối đại náo, giờ phút này Ngưu Nhu Miên đã bình tĩnh trở lại, cô nhìn chằm chằm rượu cốc tai ngẩn người. Bạch thiếu gia lẳng lặng uống rượu. Trầm mặc sau một lúc lâu, Ngưu Nhu Miên đột nhiên bùng nổ, đứng lên, hô lớn:“Em thích cái tên Dương Thuần Miễn khốn kiếp kia!” Người trong quán bar bị Ngưu Nhu Miên thình lình hô to đều hoảng sợ, chăm chú nhìn qua. Ngưu Nhu Miên ngược lại chán nản:“Nhưng anh ấy không thích em.” Nói xong, suy sút ngồi xuống. Những lời này giống như một quyền đánh vào trái tim Bạch thiếu gia, cũng đánh vỡ một chút hy vọng cùng may mắn của anh, làm cho trái tim anh lúc này thật sự là rất đau khổ. Bạch thiếu gia nhìn Ngưu Nhu Miên hai mắt đẫm lệ, lại rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Lúc em ở Bắc Kinh gặp khó khăn thì gặp được Lâm Bội Kiều chuẩn bị ra nước ngoài làm việc, cô ấy kêu em đến ở tạm nhà của cô ấy đi, mà Dương Thuần Miễn là anh họ của Bội Kiều, vì trang hoàng nhà mới nên tạm thời cũng nhà của Bội Kiều.” Bạch thiếu gia không cam lòng nhìn Ngưu Nhu Miên, chẳng lẽ anh tới trễ mấy ngày mà đã bỏ lỡ cô như vậy sao? Vài năm si tình chờ đợi lần này chẳng lẽ phải buông tay như vậy sao? Bạch thiếu gia tay cầm chén rượu càng nắm càng chặt. Vì cái gì không phải người khác, cố tình là bằng hữu Dương Thuần Miễn của anh? Anh nên làm thế nào bây giờ? Thật sự là rất đau khổ.

“Bạch thiếu gia, anh nói em nên làm cái gì bây giờ?” Ngưu Nhu Miên sầu khổ nhìn về phía Bạch thiếu gia.

Bạch thiếu gia sâu kín nói:“Anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.” Trong lòng đau khổ, nếu anh biết thì lại như thế nào?

“Cảm giác đau khổ khi yêu một người mà người ta chẳng yêu mình như thế này anh chẳng biết đâu!!” Ngưu Nhu Miên nhấp một ngụm rượu.

“Anh biết!” Giờ phút này chỉ sợ Bạch thiếu gia là người đau khổ hơn Ngưu Nhu Miên, hơn nữa mâu thuẫn càng nhiều hơn khôn kể.“Nhu Miên, nếu em cảm thấy không tiện sống cùng một chỗ với anh ta, anh có thể cho an bài chỗ ở cho em.”

“Lại cho tôi thêm một ly……” Ngưu Nhu Miên vừa định gọi bồi bàn thêm rượu, Bạch thiếu gia lại cắt ngang lời cô:“Em không thể uống nữa, ít nhất hôm nay không được.” Thấy Ngưu Nhu Miên nhất định không chịu, Bạch thiếu gia lớn tiếng nói:“Em lại uống nữa…… Tiền thưởng anh không trả!”

“Quả nhiên là hiểu em!” Ngưu Nhu Miên nói với bồi bàn:“Giúp tôi lấy cái ly không.”

Cái ly đưa đến, Ngưu Nhu Miên lấy rượu Vodka của Bạch thiếu gia rót vào ly mình, vô lại nói:“Em chỉ gọi cái ly không, rượu là của anh .” Bạch thiếu gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Anh nói xem, điều kiện của em rất kém cỏi sao? Nếu so với Dư Tư Giáng, em mặc lễ phục này không xinh đẹp sao?” Ngưu Nhu Miên lại có chút uống say.

“Rất đẹp. Trong mắt người yêu em là Tây Thi.”

“Em cũng không phải là người yêu của anh, sao anh lại cảm thấy em xinh đẹp, anh lại cảm thấy Dư Tư Giáng không đẹp bằng em?” Ngưu Nhu Miên vừa định uống tiếp, lại bị Bạch thiếu gia kích động gắt gao bắt được cổ tay, Ngưu Nhu Miên kỳ quái ngẩng đầu nhìn Bạch thiếu gia ánh mắt có chút phiếm hồng.

“Nhu Miên, thật ra anh, thật ra……” Bạch thiếu gia dừng một chút, tức khắc bình tĩnh trở lại, nói:“Em không thể uống nữa, chúng ta đi thôi.” Nói xong, Bạch thiếu gia kéo Ngưu Nhu Miên, thanh toán, rời khỏi quán bar.

Vì Ngưu Nhu Miên uống rượu say nên Bạch thiếu gia đưa cô về nhà. Đến dưới lầu Ngưu Nhu Miên, Bạch thiếu gia vốn định đưa Ngưu Nhu Miên lên lầu, nhưng là Ngưu Nhu Miên cười nói cô còn không có say đến đi không nổi vài bậc cầu thang này, Bạch thiếu gia ngẩng đầu nhìn nhà trọ, không nói gì lên xe đi. Xe chạy đến nửa đường, Bạch thiếu gia xuống xe. Một mình một người đi dưới trời đông, nhìn thấy một mẩu thuốc lá, đột nhiên nện nắm đấm vào tường, lấy ra từ trong lòng một chiếc vòng cổ vốn định đêm nay tặng cho Ngưu Nhu Miên, suy sút tựa vào tường.

Lưu Liêm đến dưới lầu Dư Tư Giáng trước một bước, đứng trong một góc tối không ngừng hút thuốc. Không bao lâu, Dương Thuần Miễn đưa Dư Tư Giáng đến dưới lầu liền lái xe rời đi. Lại đợi một hồi, mãi đến khi phòng Dư Tư Giáng sáng lên ánh đèn, Lưu Liêm mới yên lặng rời đi.

Dương Thuần Miễn chở Dư Tư Giáng về nhà rồi liền vội vàng chạy về nhà trọ, lại chậm chạp không thấy Ngưu Nhu Miên trở về. Nghĩ đến Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia cùng một chỗ, trong lòng càng phát bị đè nén, đứng ngồi không yên, thường thường về phía cửa nhìn lại, cuối cùng đi đến hàng hiên kiển chân chờ đợi, ai ngờ không nghĩ qua là lại khóa trái cửa, đem chính mình khóa ở ngoài cửa. Dương Thuần Miễn áo quần đơn bạc đứng ngoài càng chờ càng lạnh, càng không ngừng giơ chân sưởi ấm. Lúc này, anh rốt cục cũng nghe được âm thanh Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia dưới lầu truyền đến, Dương Thuần Miễn nghĩ nếu để cho Bạch thiếu gia nhìn thấy bộ dáng này thì không thể được, đang lo tìm chỗ nào để trốn thì may mắn Bạch thiếu gia rời đi. Ngưu Nhu Miên lên lầu liền nhìn đến Dương Thuần Miễn xiêm y đơn bạc đứng ở ngoài cửa nhà trọ, Ngưu Nhu Miên nhìn như không thấy lấy ra cái chìa khóa vào nhà trọ, Dương Thuần Miễn đi theo cô vào nhà. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên chẳng thèm để ý tới mình vừa về là đi thẳng vào phòng, dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên hỏi:“Cô vừa đi nơi nào?”

“Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao? Dương tiên sinh!” Ngưu Nhu Miên đầu cũng không quay, lập tức vào phòng.

Một tiếng xưng hô ‘Dương tiên sinh’ này làm cho Dương Thuần Miễn cảm thấy vô cùng chói tai, trong lòng sụp đổ, xúc động xông vào phòng Ngưu Nhu Miên. Nhưng vào đến phòng Ngưu Nhu Miên lại thấy cô đang ngồi trên giường ngửa đầu nhìn anh, anh lại không biết mình nên nói cái gì, cuối cùng nói quanh co:“Tôi nói cô vì cái gì còn kêu tôi mua cho cô bộ lễ phục dạ hội này, thì ra là vì cùng Lễ Cơ nhau tham gia tiệc tối. Hơn nữa cô nhìn xem cô hôm nay, đem lễ phục dạ hội của Tư Giáng biến thành cái dạng gì. Hơn nữa ở trong WC nhìn đến của tôi…… Còn một bộ dáng đương nhiên, cô rốt cuộc có còn suy nghĩ bình thường của một đứa con gái hay không?!” Lửa giận trong lòng Ngưu Nhu Miên càng tích càng thịnh, vốn hôm nay chuyện cô không muốn nhắc lại, không nghĩ tới Dương Thuần Miễn cũng không ý buông tha, chạy tới khiêu khích, Ngưu Nhu Miên đột nhiên đứng lên, biểu tình hung mãnh làm Dương Thuần Miễn sợ tới mức trừng mắt nhìn, thân mình khuynh về phía sau.

“Chỉ làm bẩn một bộ lễ phục dạ hội, tôi từ bỏ, được rồi chưa?!” Ngưu Nhu Miên cũng nóng nảy, không để ý Dương Thuần Miễn ở đây đã đem lễ phục dạ hội thoát xuống dưới. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên thoát y để lộ ngực trần, nhất thời ngây người, khi trên tay mình đã cầm bộ lễ phục thì Ngưu Nhu Miên đã muốn đem chiếc khăn choàng cổ thắt trước ngực.“Tôi thấy một cái sở trường của anh, anh cũng nhìn thấy hai cái ưu điểm của tôi, chúng ta huề nhau!” Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn nhìn không chuyển mắt nhìn vào chiếc khăn choàng cổ trên ngực cô, điều này làm cho Ngưu Nhu Miên nhớ tới cái vòng cổ chết tiệt kia, thở phì phì nói:“Cho tôi mang khăn choàng cổ lại mua cho cô ta vòng cổ số lượng có hạn. Thật sự là hợp lý không thể hợp lý hơn. Anh không phiền tôi giữ lại chiếc khăn choàng cổ này chứ?”

“Lễ phục dạ hội cô cũng không cần, cần cái khăn choàng cổ này làm cái gì?” Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên mang quần áo bọn họ thiết kế trả lại cho anh, trong lòng đau xót không hiểu từ đâu đến. Lời này nghe vào trong tai Ngưu Nhu Miên lại hiểu lầm thành Dương Thuần Miễn ngay cả chiếc khăn choàng cổ cũng kêu cho cô trả lại cho anh.“ Dùng để thắt cổ! Anh cái tên khốn kiếp này, anh cút cho ra ngoài cho tôi!” Ngưu Nhu Miên tháo giày cao gót ném về phía Dương Thuần Miễn, sau đó đẩy anh ra ngoài cửa,“Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Dương Thuần Miễn ngẩn người nhìn cánh cửa phòng Ngưu Nhu Miên đóng chặt, lại thấy Ngưu Nhu Miên mở cửa ra, đem cái khăn choàng cổ kia quàng lên trên cổ anh thít chặc lại rồi ra sức lắc, sau đó ‘pang’ một tiếng đóng cửa lại.

Dương Thuần Miễn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, âm thầm ảo não, anh vốn dĩ là muốn giải thích với Ngưu Nhu Miên chuyện Dư Tư Giáng ở tiệc tối nói dối xưng bọn họ là bạn trai bạn gái, hiện tại sao lại bị anh biến thành như vậy? Dương Thuần Miễn chán nản trở về phòng, mở tủ quần áo ra, đem lễ phục dạ hội Ngưu Nhu Miên treo bên cạnh âu phục của anh. Nhớ tới lời nói vừa rồi của Ngưu Nhu Miên, nhìn cái khăn choàng cổ, lại nghĩ đến trong thang máy Bạch thiếu gia cũng nói Ngưu Nhu Miên cũng coi trọng cái vòng cổ kia, anh quyết định sáng sớm ngày mai lại đi một chuyến kia cửa hàng trang sức độc quyền. Dương Thuần Miễn hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trong đêm nay, tâm tư rối rắm nên mãi cũng không thể đi vào giấc ngủ. Cuối cùng nhớ tới sáu đóa hoa hồng trong túi âu phục vẫn còn đó, đem hoa hồng để vào một cái cốc có chân dài, đặt ở đầu giường.

Tình yêu tựa như thuốc lá, từng đợt từng đợt sương khói làm cho người ta như có như không lọt vào cảm giác thư sướng. Tình yêu làm cho người ta đau khổ tựa như khói thuốc, biết rõ có hại cho sức khỏe, thậm chí sẽ hại đến mạng mình nhưng lại vẫn không thể dứt bỏ. Đến cuối cùng lại vẫn là làm cho mình rơi lệ, đau thấu tâm phế của mình.