Mị U Danh Tử

Chương 2




Sau khi Nguyễn Tân thụ thai(anh nghĩ em có thai ~), Tôn Nguyên Huy luôn đặc biệt cẩn thận chiếu cố y, tuy nói miệng nhỏ phía dưới còn không có ăn sạch sẽ liền bắt đầu nôn nghén có điểm không hợp lẽ thường, nhưng kiến thức, kinh nghiệm Tôn Nguyên Huy có hạn cũng không hiểu biết về song tính sinh con, đương nhiên để bảo bối(baby~) tự tới.

Thậm chí hội nghị đều đổi thành họp video. Mỗi ngày ở nhà bồi Nguyễn Tân, sợ y có nửa điểm sơ xuất.

Hắn là yên tâm, nhưng khổ Nguyễn Tân.

Nguyễn Tân tự nhận là nhiều thêm một cái khí quan thì không có công hiệu khác, hiện tại tọa hoài bất loạn* ngồi ở phòng mình.

(*ngồi mà trong lòng vẫn không loạn)

Nguyễn Tân vất vả không nói nổi, đành phải dựa vào ý niệm nhân sinh: “Ngươi không cho ta hảo ngươi cũng đừng nghĩ hảo”, càng ngày càng gây sức ép Tôn Nguyên Huy.

Tôn Nguyên Huy nấu cơm, y từ phía sau ôm hắn, tay thăm tiến vào tạp dề. Đầu ngón tay lưu luyến trên cự vật ngủ say, từ đản đản(trứng~) mát xa đến cán, ngón tay lành lạnh mơn trớn gân xanh, sau đó thăm dò lên lỗ nhỏ, một bên nghe Tôn Nguyên Huy thở dốc, một bên cùng hắn thương lượng quần áo bảo bảo.

Tôn Nguyên Huy tắm rửa, nước mới vừa dừng, y liền quấn khăn tắm đi vào, vải giữa ngực bị y nhẹ nhàng kéo ra, một đôi tiểu bạch thỏ(ngực ẻm~) nhảy ra run hai cái. Núm vú bị hắn chơi vừa hồng vừa sưng, y lại như không thấy được dùng đầu ngón tay khảy khảy. Lúc Tôn Nguyên Huy đĩnh cự vật đi tới y thay đổi bản chất dâm đãng, hướng về phía gương cười đến ngọt ngào:

“Nhỏ như vậy, bảo bảo về sau có thể không đủ hay không a?”

Sau đó ngượng ngùng đuổi người ra khỏi phòng tắm.

Cuối cùng tâm tư chơi đùa y nổi lên, ngay cả khi Tôn Nguyên Huy họp video đều không buông tha.

Nhìn Tôn Nguyên Huy ngồi nghiêm trang đối diện, y hướng về phía đối phương cười ngọt ngào, ngón chân vén lên quần tây đối phương, cọ qua một đoạn cẳng chân ấm áp, linh hoạt xoa nắn một vật căng phồng.

“Tôn tổng, ngài muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

Hiện ra một tên mặt xấu mặt thật muốn hù chết người a.

Nguyễn Tân nghe xong lời này đang đắc ý đâu, đột nhiên cảm giác được giữa ngón chân bị đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng đảo qua, y còn chưa kịp khiếp sợ, liền thấy hắn đóng máy tính đi đến bên người, một bàn tay chống lưng ghế, nhìn xuống y thấp giọng:

“Nguyễn Nguyễn, em vĩnh viễn không biết, em có bao nhiêu quan trọng.”

***

Chính mình ở trong lòng Tôn Nguyên Huy có bao nhiêu quan trọng Nguyễn Tân xác thật không biết, nhưng Tôn Nguyên Huy yêu y có bao nhiêu sâu y lại nhận thức rõ ràng.

“Không… Từ bỏ……”

Nguyễn Tân bắt được cánh tay Tôn Nguyên Huy, tây trang sang trọng ở trong tay y chà đạp nhăn thành một đoàn.

“Em câu dẫn anh không phải ý tứ này sao?”

Tôn Nguyên Huy lại về phía trước hung hăng đĩnh động, cung khẩu nhắm chặt bị khai phá, gắt gao mút đầu nấm xâm nhập, dục cự còn nghênh lại đẩy đi ra ngoài.

Đỡ lưng ghế, bị cởi chỉ còn một áo sơ mi trắng treo giữa hai tay. Thanh niên run rẩy một chút, cắn chặt môi nhưng vẫn tiết ra một chuỗi rên rĩ làm người suy nghĩ.

“Đừng… Đừng đi vào… Bảo bảo……”

Tôn Nguyên Huy ôm thanh niên lên, làm y toàn bộ dựa ở trên người mình.

“Bảo bảo?”

Tôn Nguyên Huy ở nơi Nguyễn Tân không nhìn thấy lộ ra một tươi cười khó đoán.

Tây trang lạnh lẽo dán sau thắt lưng, Nguyễn Tân bị lạnh giật mình, đối phương mặc quần áo hoàn hảo ở trên người làm y không thoải mái dựng thẳng vòng eo, thẳng đến Tôn Nguyên Huy nhéo cằm y hôn lên đôi môi.

“Ba ba tới.” (anh nói với baby trong bụng ý~)

“Ngô!!!”

Nguyễn Tân đột nhiên giãy giụa, vật cứng đỉnh tiến tử cung đấu đá lung tung, đảo qua cung khẩu một vòng, nghiền ép vách trong yếu ớt không ngừng xông lên.

Nguyễn Tân bị hôn môi vô pháp hô hấp, khoái cảm hít thở không thông đưa y không ngừng lên đến tận trời, thoát lực xuống dưới lại bị Tôn Nguyên Huy một phen vớt lên.

Nước mắt vô thức trào ra, rũ ở khóe mắt càng thêm điềm đạm đáng yêu:

“Nguyên Huy… Nguyên Huy em chịu không nổi… Cầu anh……”

“Cái gì?”

Tôn Nguyên Huy ngừng lại, ôm Nguyễn Tân vào trong ngực, hắn nhìn trên mặt Nguyễn Tân đan xen nước mắt, nhịn không được vươn đầu lưỡi dọc theo quỹ đạo liếm khóe mắt.

“Nguyên lai Nguyễn Nguyễn là ngọt”.

côn th*t căng cứng làm đau đến phát ngứa, vừa tiến vừa đảo không biết thoả mãn tiếp tục phun ra nuốt vào, rõ ràng là ở kêu gào càng hung mãnh xâm phạm.

“Cầu anh, đừng xuống dưới……”

Nguyễn Tân thét chói tai không ngừng đánh ngực Tôn Nguyên Huy, đối phương lại không chút để ý tiếp tục hướng vào phía trong thẳng tiến. Tràng đạo co rút phảng phất đối hắn có lực hấp dẫn trí mạng, càng nhìn Nguyễn Tân vừa khóc vừa kêu càng muốn khi dễ y hung ác hơn.

“Muốn… Sắp hỏng rồi……”

“Như thế nào, rõ ràng cắn chặt như vậy.”

“Không! A! A…… Không…”

***

Thời điểm Nguyễn Tân tỉnh lại nằm trên sô pha ở thư phòng, trên người đắp áo khoác Tôn Nguyên Huy bị mình cào nhăn, mà chủ nhân áo khoác đang ngồi cách đó không xa, áo mũ chỉnh tề tiếp tục hội nghị qua video.

Nhìn y tỉnh, Tôn Nguyên Huy xoay người, tùy tiện xé hỏng quần Nguyễn Tân, bại lộ ra trước mặt hắn.

Cự vật không lâu trước đây vừa mới làm chân y khép không được an tĩnh ngủ đông bên trong quần lót màu đen.

“Bà xã tôi ngủ bên cạnh, nói nhỏ thôi.”

Nguyễn Tân nghi hoặc nhìn về phía hắn, thẳng đến tay Tôn Nguyên Huy giống như vuốt điều khiển từ xa nào đó ấn hai cái, y mới hiểu chân khép không được không phải  ảo giác, là thân thể thật sự còn ngậm đồ vật.

“Anh……”

“Chờ một lát.”

Tôn Nguyên Huy tháo tai nghe đi tới, ngón tay mơn trớn thân thể run lên. Cuối cùng dừng lại giữa hai chân y liên tiếp đẩy đẩy món tiểu đồ chơi.

“Ở trong ngăn kéo của em tìm được.”

Hắn cúi người hôn khóe mắt Nguyễn Tân, sau đó cười đến vẻ mặt xán lạn.

“Là đạo cụ dùng để ngăn tinh dịch chảy ra sao?”

Nguyễn Tân đang muốn há miệng phản bác, dũng đạo đột nhiên nhảy lên, ba bốn đồ vật cùng một chỗ, vừa mở miệng là rên rỉ không thành lời.

“Nguyễn Nguyễn như thế nào ngoan như vậy.”

Tôn Nguyên Huy đứng dậy một phen xoa nhẹ tóc y mướt mồ hôi xoay người đi, đột nhiên như nhớ tới cái gì quay đầu lại, chỉ chỉ máy tính mình nhỏ giọng nói:

“Đừng cho bọn họ nghe được a.”

Nói xong hắn lộ ra tươi cười, hàm hậu đến Nguyễn Tân cũng không biết hắn là thật khờ hay là giả ngu.

Chờ đến khi Tôn Nguyên Huy họp video kết thúc, Nguyễn Tân đã nằm liệt trên sô pha mềm thành một dòng nước.

Quỷ mới biết y đã trải qua bao nhiêu lần cao trào, không ngừng từ thân thể phân bố ra chất lỏng cọ rửa tinh dịch Tôn Nguyên Huy lưu lại, cứ việc y xoắn chặt hai chân, nhưng chất lỏng dính nhớp vẫn theo bắp đùi chảy ra, lướt qua đùi bị y cọ đến đỏ bừng, ở trên sô pha nhỏ xuống một mảng loang lổ, ướt át như tấm bản đồ.

Tôn Nguyên Huy nhìn Nguyễn Tân sắp cắn nát môi dưới, thương tiếc ôm người vào ngực, an ủi tiểu đáng thương trong lòng thút tha thút thít nức nở, xin lỗi nói:

“Thực xin lỗi, anh không biết mấy thứ này cư nhiên tra tấn người như vậy.”

Nói, hắn đưa tay thăò vào phía trước hai chân Nguyễn Tân, xoa nắn:

“Nguyễn Nguyễn, em giận anh sao?”

Nguyễn tân nắm cổ áo hắn lắc lắc đầu, mặt nhỏ đầy nước mắt nhăn thành một đoàn.

“Lấy… Ngô… Lấy ra……”

“Chậm… Chậm …”

“Hảo.”

Tôn Nguyên Huy hôn gương mặt y, không đợi người nói xong liền một tay đem mấy món đồ chơi trong huyệt Nguyễn Tân đồng loạt lấy ra!

Giọng Nguyễn Tân đột nhiên thay đổi, eo căng chặt cong thành vòng cung, một đạo cột nước theo món đồ chơi mãnh liệt phun trên tay.

Sau triều phun, thân thể không tự chủ co rút, Nguyễn Tân gắt gao bắt lấy quần áo Tôn Nguyên Huy, toàn bộ thân mình đều xấu hổ thành hồng nhạt mê người.

Cố tình Tôn Nguyên Huy còn không chịu buông tha y, bày ra ngón tay thon dài bị d*m thủy Nguyễn Tân làm ướt như thoa kem dưỡng da, thậm chí còn hàm chứa ý cười khen y:

“Nguyễn Nguyễn của chúng ta cũng thật lợi hại.”

Vệt nước từ đầu ngón tay nhỏ giọt rơi xuống mặt Nguyễn Tân, y theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Thật sự —— rất mẹ nó thẹn.