Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 13: Phu thê tránh mưa trong khách điếm




Vốn cho là thay nhi tử trút giận thu thập cục diễn rối rắm, Mã Văn Trung nào ngờ nhi tử hư hỏng của mình đùa giỡn cô nương lại lôi theo cả viên quan tép riu như mình vào.

Thực hãm hại cha a!

Lương Khải phe phẩy cây quạt, bức tranh sơn thủy trên mặt quạt theo đó mà đung đưa.

Con mắt Mã Văn Trung trợn tròn, run run bùm một cái quỳ trên mặt đất luôn miệng xin tha, thực khách bốn phía quăng tới ánh mắt tò mò, đây là đại nhân vật nào lại có thể khiến Mã Huyện lệnh luôn kiêu ngạo sợ đến kêu cha gọi mẹ.

“Ta làm chứng cho vị cô nương này, ngươi sẽ không cảm thấy ta cùng nàng thông đồng chứ?”

“Hạ quan không dám, hạ quan không dám!” Mã Văn Trung lo sợ tái mét mặt thành thành thật thật quỳ trên mặt đất.

“Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì?”

Mã Văn Trung sợ đến hồn vía lên mây, vội vã chắp tay nói: “Hạ quan xin cáo lui!”

Sau đó, mang theo nha dịch nha môn chạy khỏi khách điếm Duyệt Lai.

Lương Khải kéo lấy băng ghế dài từ tùy tùng phía sau, đặt mông ngồi xuống, xếp lại cây quạt trong tay, “Xin hỏi phương danh của cô nương?”

Liễu Lâm Ba hiển nhiên không quan tâm đến hắn, “Người trong giang hồ, không đáng nhắc tới.”

“Cô nương thực bình tĩnh, tại hạ nhìn cô nương lâu như vậy, thế nhưng mặt không biến sắc, nữ tử bình thường mặt sớm đã đỏ tới tận mang tai, xấu hổ mà chạy trốn.”

“Công tử là đang nói ta da mặt dày sao?”

Lương Khải bị nghẹn một hồi, thực thất bại nhìn chằm chằm nàng. Nữ nhân lão Cửu coi trọng, xác thực hương vị bất đồng.

“Tại hạ thật không có ý đó.”

“Công tử từ từ dùng, ta cáo từ trước.” Liễu Lâm Ba liếc mắt ra hiệu với Tiểu Thúy, tiểu nha hoàn cũng đã ăn uống no đủ, vô cùng nhanh nhẹn đứng phía sau Liễu Lâm Ba, xem dáng vẻ nam tử này, cho dù một xe kéo Mã Văn Trung cũng không so được với hắn, không nên trêu chọc, vẫn là cách càng xa càng tốt, nhìn hắn “lai giả bất thiện”, cũng không phải người tốt lành gì, Liễu Lâm Ba trong lòng âm thầm nghĩ mang theo Tiểu Thúy ra khỏi tửu lâu.

“Chậm đã, tất cả trở lại cho ta.” Liễu Lâm Ba vừa đi, sắc mặt Lương Khải thay đổi nghiêng trời lệch đất, một đám thị vệ mặc thường phục thân thủ mạnh mẽ, theo sau muốn bắt Liễu Lâm Ba, lại bị Lương Khải đột nhiên gọi lại.

“Chủ nhân, ngài không phải nói muốn bắt sống sao?” Phan Thịnh đè thấp âm thanh khom người nói với Lương Khải.

“Bắt sống, thật vô vị, cho người theo dõi nàng, nhất cử nhất động đều phải báo lại.”

“Dạ!”

Vừa nghe nói có tin tức về nàng hắn liền không thể chờ đợi cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới, ông trời quả nhiên hảo tâm, hôm nay thế mà lại ở nơi này đụng mặt nàng, nữ nhân này đúng là thú vị vô cùng, khi nào thu thập xong lão Cửu sẽ nạp nàng làm phi tử, giang sơn mỹ nhân tất cả đều muốn! Lương Khải thèm muốn tất cả chuyện tốt, gấp quạt lại, phát ra tiếng cười sang sảng sung sướng.

Chờ nhóm đại nội thị vệ này cũng chạy ra ngoài, trên đường cái nào còn có nửa điểm bóng dáng nàng, một đám người toàn bộ mờ mịt, cô nương này cũng chạy quá nhanh a!

“Công tử, chúng ta trở về đi thôi!”

“Được.”

Bên trong cửa hàng quần áo tốt nhất Xuất Vân thành, một vị bạch y công tử, phe phẩy cây quạt mang theo tiểu tùy tùng từ bên trong đi ra, Liễu Lâm Ba mua một đống lớn nam trang, lần này tốt rồi, không cần lại đổi nữ trang, cũng bớt đi nhiều phiền phức không cần thiết.

Một đám đại nội cao thủ bị mất dấu, sau khi nghe ngóng, rốt cuộc biết Liễu Lâm Ba vào cửa hàng quần áo, nhưng đi vào lại không thấy cái cô nương xinh đẹp kia đi ra, một đám ở cửa hàng đối diện uống trà đến bụng tròn xoe, bọn họ nào có biết, đi vào là tiểu thư, nhưng đi ra lại là công tử thanh tú.

Liễu Lâm Ba bước nhanh chân phe phẩy cây quạt, đưa tới không ít ánh mắt ái mộ của các thiếu nữ, dáng dấp kia, vừa tao nhã lại phong lưu phóng khoáng, rõ ràng gò má đã ửng đỏ, lại không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.

Liễu Lâm Ba đang đi đột nhiên dừng bước, Tiểu Thúy phía sau suýt chút nữa đâm vào người nàng.

Quán nhỏ phía trước, đủ loại trang sức ngọc thạch, vòng ngọc, trâm ngọc, hoa tai ngọc, một chiếc vòng ngọc không quá bắt mắt hấp dẫn ánh mắt nàng, xanh biếc trơn bóng, long lanh trong suốt, đến ngay cả cô nương luôn không thích mang quá nhiều trang sức cũng bị hấp dẫn đến, không nhịn được đưa tay với lấy.

Nhưng đột nhiên chạm vào một cái gì ấm áp, Liễu Lâm Ba vừa ngẩng đầu, đúng lúc đón nhận ánh mắt thâm thúy của nam tử, cộng thêm cẩm bào xanh nhạt, càng toát ra thần thái sáng láng, tuấn mỹ bất phàm, đây không phải Cửu vương gia còn có thể là ai?

Liễu Lâm Ba vội vàng thu tay về, lùi về sau hai bước, chậm chạp không nói gì.

“Vị huynh đài này, thực sự xin lỗi!”, trước hết phản ứng lại chính là Lương Kiêu, ôm quyền biểu thị áy náy.

“Không có gì!”, xem ra hắn thật sự không nhận ra được!

Lương Kiêu đánh giá nam tử trước mặt, cứ nhìn chằm chằm người ta thật không lễ phép, nhưng là, lại có cảm giác đã từng quen biết.

“Ui chao, hai vị công tử đều coi trọng vòng ngọc này, cái này chính là làm từ ngọc thạch thượng hạng, người có thể nhận biết vật này không nhiều, nhị vị công tử có con mắt thật tinh tường a!”

Đâu chỉ là cao a, mắt nhìn đồ cũng đều giống nhau như vậy.

“Lão bản, vòng ngọc này chỉ có một chiếc sao? Còn nữa không?” Liễu Lâm Ba có chút lúng túng, nàng thực sự yêu thích vòng tay này, hắn mua làm cái gì? Không phải không thích nữ nhân sao?

“Đây chính là ngọc thạch thượng hạng, chỉ có một chiếc, nếu không, hai vị thương lượng một chút?”

“Huynh đài chắc hẳn mua tặng người khác!” Liễu Lâm Ba vẫn là nhịn không được, chung quy hỏi ra miệng.

“Đúng, tặng cho một vị cô nương.” Trong đầu Lương Kiêu hiện ra tình cảnh bạch y nữ tử từ trong hồ phá tan mặt nước phi thân mà ra, trên mặt nhất thời hiện lên lên mấy phần ửng đỏ.

Liễu Lâm Ba nhìn hắn phơi phới dáng vẻ hạnh phúc, rất muốn đi tới đánh hắn một trận.

“Ta cũng mua tặng cho một vị cô nương!”

“Nếu là như vậy, cũng coi như ta cùng nhân huynh có duyên phận, chiếc vòng tay này liền để cho huynh, kỳ thực ta cùng vị cô nương kia chỉ là người qua đường, không biết là năm nào tháng nào mới được gặp lại, nếu cơ hội nhỏ bé không đáng kể, không bằng liền để cho người cần, mỹ ngọc phối giai nhân, chúc huynh đài sớm ngày kết thành lương duyên mỹ mãn, tứ hải đều là huynh đệ, tại hạ rất tình nguyện cùng huynh đài kết giao bằng hữu.”

Liễu Lâm Ba nghe thực thương cảm, không nghĩ tới tên này cư nhiên còn là một tình thánh, được rồi, nàng cũng không muốn sau khi trở về nhìn thấy trong phủ hắn một đoàn oanh oanh yến yến, nếu thực sự là như vậy, nàng liền không trở về!

“Vậy thì cảm tạ huynh đài, tại hạ, tại hạ họ Lâm tên một chữ Ba.”

“Tại hạ Lương Cửu”, chưa đợi Lương Kiêu nói xong, trời đột nhiên mưa to, mưa tầm tã xuống, thoáng chốc khiến người ta trở tay không kịp.

“Chúng ta nhanh tới khách điếm tránh mưa.” Liễu Lâm Ba bị nước mưa làm tầm mắt mơ hồ, còn chưa thấy rõ liền bị Lương Kiêu kéo chạy về hướng khách điếm.

“Ôi, khách quan, thực sự là không khéo, ngày hôm nay khách ở trọ quá nhiều, cũng chỉ còn sót lại một gian phòng.” chưởng quỹ gảy bàn tính nhìn chằm chằm bốn người bị mưa làm ướt sũng.

Liễu Lâm Ba theo bản năng sờ sờ mặt, may là nghiên cứu chế tạo chính là phấn bột không thấm nước.

“Ai nha, cái này có sao, hai vị chủ nhân trụ một gian không phải được rồi sao!” Tiểu Thúy vừa thấy Cửu vương gia liền muốn trêu ghẹo, thật là, còn xưng huynh gọi đệ, vừa vặn động phòng còn chưa có đâu, tiểu nha đầu vừa mở miệng liền bị Liễu Lâm Ba mạnh mẽ trừng một cái.