Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 13: Quyết định




“Ông anh, anh làm nghề gì? Nghe nói trong thôn các anh có một người có khả năng bắt quỷ trừ tà rất lợi hại.” Đạo trưởng nhìn chằm chằm chú Hai.

“Aizzz, người ông nói chính là tôi, bình thường tôi cũng đi giúp người khác làm ma chay cưới hỏi, đủ cả, cũng không có gì đặc biệt. Tiểu Vũ đỗ đại học, tiền học phí còn thiếu một ít nữa nên tôi mang theo thằng nhỏ này ra ngoài kiếm thêm chút.” Chú Hai không nghi ngờ gì lời nói của đạo trưởng, uống xong hai chén cháo loãng, nằm vật ra ngủ.

Cơm cháo xong xuôi được một lúc.

“Thôi, tôi không quấy rầy gia đình nữa, cảm ơn gia đình đã mời cơm, chị dâu, chị làm cơm ngon lắm.” Nghỉ ngơi một chút, Huyền Thanh đạo trưởng cười hì hì nói với thím Hai.

“Nghe anh nói gì kìa, anh vất vả đường xa đem gà về, chúng tôi còn phải cảm ơn anh ấy chứ, cơm trắng dưa muối, chỉ là thêm một bộ chén đũa, có gì đâu, sau này có thời gian thường xuyên ghé nhà chúng tôi chơi nha.” Thím Hai vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói.

“Cậu bé, cậu dẫn đường cho tôi được không, tôi muốn lên sườn núi Đầu Chó xem cái Hang Quỷ này là thật hay là giả, nghe nói mấy đứa trẻ đều bị mất tích, chỉ có một người sống sót trở về.” Huyền Thanh đạo trưởng không ngừng nháy mắt ra hiệu với tôi.

Chú Hai mơ màng từ sân vào nhà nằm, chỉ liếc chúng tôi một cái, tiếp tục nhắm mắt, không thèm để ý đến nữa.

“Tiểu Vũ, con đưa ông anh đây đi nhìn một cái, đi nhanh về nhanh, nhớ là chỉ được đi nửa tiếng thôi, trời không còn sớm nữa.” Vẻ mặt thím Hai vô cùng nghiêm túc, thực ra bà ấy cũng không muốn tôi đưa Huyền Thanh đạo trưởng đi, bà ấy sợ có chuyện gì xảy ra với tôi, những chuyện xảy ra mấy ngày nay làm bà ấy không yên tâm.

“Thím Hai, thím yên tâm, con sẽ về ngay.” Tôi cười ha ha, nói với thím Hai, tránh cho bà ấy nghi ngờ tôi đi làm chuyện gì khác.

“Anh, em đi với, em không muốn ở nhà.” Tôi và Huyền Thanh đạo trưởng vừa mới ra đến cửa, em gái chạy ra kéo tay tôi lại, mắt nhìn chằm chằm Huyền Thanh đạo trưởng.

“Không sao đâu, anh đưa ông ấy đến nơi rồi về ngay, em quay vào đi.” Tôi đẩy em gái vào phòng.

“Được rồi, anh cẩn thận một chút, phải mau trở về đấy.” Em gái nhìn tôi lưu luyến, giống như tôi không trở về nữa vậy. Trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Thím Hai và em gái lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho tôi. Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu không thật có lỗi với bọn họ.

Tôi đi trước, Huyền Thanh đạo trưởng theo sau. Lúc này đã xế chiều. Mặt trời đang từ từ xuống núi. Chúng tôi đi tới ngôi nhà của chú Hai ở sau núi. Ngôi nhà này nằm nữa một rừng cây, xung quanh không có gia đình nào khác. Trên núi trồng rất nhiều cây, thỉnh thoảng lại có trẻ con đến đây thả bò. Thấy bốn phía im ắng không một bóng người, tôi và Huyền Thanh đạo trưởng mới dừng bước.

"Đạo trưởng ăn no chưa?" Tôi khách sáo hỏi một câu, che giấu sự căng thẳng của mình.

"No rồi, tài nấu nướng của thím Hai cậu cũng không tồi, thực sự là từ sáng sớm tôi đã ra chợ, vẫn chưa có cái gì bỏ bụng." Đạo trưởng cười híp mắt nhìn tôi.

"Đạo trưởng, chú Hai cháu thực sự bị quỷ ám sao?" Tôi không chờ được nữa hỏi đạo trưởng.

Huyền Thanh đạo trưởng cũng không trả lời ngay mà giơ tay phải lên.

"Bần đạo đã tính toán một chút, gần đây là ngày âm, tháng âm, những thứ dơ bẩn dễ dàng quấn thân. Bần đạo nhìn chú Hai cậu, giống như đã bị mất hồn phách, không làm chủ được chính mình nữa!" Huyền Thanh đạo trưởng cau mày nhìn tôi.

"Hả? Mất hồn phách!" Tôi giật nảy mình. Mất hồn phách là gì? Trên ti vi có rất nhiều chương trình nói về chuyện này. Mặc dù mơ hồ, khó tin, nhưng con người thực sự có cái gì đó gọi là hồn phách.

"Tôi không nhìn lầm đâu, chú Hai cậu bây giờ bị quỷ nhập rồi, cho nên linh hồn trên người ông ấy bây giờ là Quỷ Hồn. Sở dĩ, ban ngày chú Hai cậu chỉ muốn đi ngủ bởi vì Quỷ Hồn sợ ánh sáng, ban ngày, ánh mặt trời sẽ làm cho linh hồn cảm thấy ức chế." Nghe Huyền Thanh đạo trưởng nói, tôi lại nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

"Đúng vậy, mấy ngày nay, cứ trời vừa tối chú Hai cháu liền trở nên đặc biệt nhanh nhẹn, mới làm pháp xong chuyện chó cả thôn bị cắn chết, đêm qua, gà trong nhà cháu cũng chết sạch. Có hôm, cháu còn nhìn thấy chú Hai liếm máu gà trên tay." Tôi đem tất cả những chuyện dị thường mấy ngày qua nói cho Huyền Thanh đạo trưởng nghe. Những lời ông ấy vừa nói vô cùng trùng khớp với sự khác thường của chú Hai.

"Xem ra bần đạo đã đoán đúng, cậu còn chuyện gì muốn nói không?" Huyền Thanh đạo trưởng nhìn tôi thân thiết.

Tôi đem tất cả những chuyện mình biết liên quan đến chú Hai nói cho Huyền Thanh đạo trưởng, cả chuyện mấy người thành phố bị mất tích.

"Hả? Hai người biến thành xương trắng?" Huyền Thanh đạo trưởng nhíu mày. Tôi vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh. Phía sau núi chợt nổi lên một trận gió lạnh, khiến tôi không khỏi run rẩy.

"Xem ra, ác quỷ này vô cùng tàn nhẫn. Vậy mà lại ăn thịt, gặm xương người. Vô Lượng Thiên Tôn! Nếu không tiêu diệt được nó thì nó sẽ còn hại thêm nhiều người nữa." Huyền Thanh đạo trưởng tức giận nhìn về phía trước, có vẻ ông ấy là một người ghét ác như thù.

"Đạo trưởng, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể khiến chú Hai trở lại bình thường ạ?" Tôi lo lắng hỏi.

"Lúc ăn cơm, tôi thấy ấn đường chú cậu đã biến thành màu đen, mất hết hồn vía, ánh mắt mờ mịt. Xem ra, quỷ kia đã hút không ít dương khí trên người chú cậu rồi. Nếu như không kịp thời đuổi nó đi, ác quỷ sẽ hút khô dương khí trên người chú cậu. Lúc đó, chú cậu sẽ biến thành quỷ làm hại các người." Huyền Thanh đạo trưởng nhìn tôi, nghiêm túc nói. Nghe xong, tôi vô cùng sợ hãi.

"Đạo trưởng, ông nói muốn đuổi quỷ, đó không phải là muốn giết chú cháu sao? Nếu như không đuổi được quỷ, chú Hai cháu lại chết thì làm sao?" Không phải tôi hoài nghi bản lĩnh của Huyền Thanh đạo trưởng, nhưng chú Hai đã nuôi nấng tôi nhiều năm như vậy, nếu ông ấy chết, tôi sẽ rất đau lòng.

"Đứa nhỏ ngốc này, tôi biết chú Hai là người nuôi cậu khôn lớn, nhưng cậu đừng quên, cậu còn thím Hai, còn em gái. Nếu như chú Hai cậu biến thành quỷ, hai người đó cũng sẽ gặp họa, đến lúc đó, bần đạo không còn cách nào để có thể xoay chuyển tình thế nữa." Huyền Thanh đạo trưởng nhắm hai mắt, vuốt vuốt ria mép.

Lúc này, tôi mới phát hiện, Huyền Thanh đạo trưởng đã biến lại thành hình dáng tôi gặp lúc đầu, trang phục đạo sĩ ngay ngắn, không thấy quần áo nông dân đâu nữa. Nhìn sự kiên định trong mắt đạo trưởng, tôi không khỏi sinh lòng kính phục.

"Đạo trưởng, nếu đã như vậy, cháu cầu xin ông hãy giúp chú Hai cháu đuổi con quỷ ấy đi ngay bây giờ đi, để cho chú Hai cháu được trở lại bình thường?" Nhìn đạo trưởng giống như biết trước mọi chuyện, tôi lại càng lo lắng.

"Đứa nhỏ này, nếu bây giờ tôi giết chú Hai cậu thì Quỷ Hồn kia mới có thể rời khỏi thân thể ông ấy. Nếu như vừa nãy bắt được nó, tôi đã sớm bắt rồi." Lời nói của đạo trưởng khiến toàn thân tôi run lên.

"Giết chú Hai cháu! Không được! Cháu xem ti vi thấy đạo sĩ đuổi quỷ không phải sẽ chọn một khoảng thời gian thích hợp nào đó sao?" Tôi không muốn chú Hai chết như vậy.

"Ha ha, đứa nhỏ này hiểu biết cũng không ít. Vừa nãy là tôi dọa cậu thôi, thực ra thì sẽ không làm chú Hai cậu bị thương. Bây giờ, chúng ta phải chờ thời cơ thích hợp, bày thiên la địa võng, âm dương pháp trận mới có thể bắt được ác quỷ đấy. Bắt được nó rồi còn phải đặt nó ở trong núi, gọi hồn cúng thất, bốn nươi chín ngày liên tục để nó biến thành tro bụi, không thể tìm đi người khác thế thân làm hại trần gian nữa." Những lời Huyền Thanh đạo trưởng nói khiến tôi mơ màng, dù sao, kiến thức chuyên ngành của tôi về chuyện này vẫn còn nhiều hạn chế.

"Vậy làm thế nào mới có thể bày pháp trận ạ? Ông có cần cháu giúp gì không?" Tôi gãi đầu một cái.

"Cậu bé, bày pháp trận cần phải có sự phối hợp, luân chuyển giữa âm và dương, tôi sẽ vẽ bùa chú trong nhà chú Hai cậu, chuẩn bị pháp đàn đuổi quỷ, cửa sổ và tất cả các lối ra khác đều phải treo chỉ đen, như vậy, quỷ sẽ không có đường thoát. Đây là phương pháp đuổi quỷ của tôi. Đến lúc ấy, tự nhiên cậu sẽ hiểu. Lúc nào chú Hai cậu ra khỏi nhà, hãy lập tức nói cho tôi biết. Tôi sẽ vào nhà chuẩn bị." Huyền Thanh đạo trưởng nói rõ ràng rành mạch, khiến tôi vô cùng bội phục.

"Hãy nhớ! Mấy ngày tới không được để cho bất kỳ người ngoài nào bước vào nhà cậu, tránh cho ác quỷ kia hại người. Cậu cũng phải nói cho thím Hai và em gái cậu, đến lúc tôi làm pháp bảo họ trốn xa một chút, nếu không, ác quỷ sẽ giết chết hai người ấy đấy."

Tôi vô cùng sợ hãi, nếu như xảy ra bất kỳ sai sót nào, không chỉ chú Hai mất mạng mà ngay cả thím Hai và em gái cũng sẽ bị nguy hiểm.

"Đạo trưởng, cháu còn một chuyện không rõ lắm. Chú Hai cũng biết làm pháp trừ tà, sao ông ấy lại bị quỷ nhập được ạ?" Đây là vấn đề luôn quấy nhiễu lòng tôi. Tôi vẫn luôn ôm hy vọng đối với chú Hai, bởi vì ông ấy cũng là một đạo sĩ. Tôi đã cùng ông ấy đi làm pháp trừ tà qua bao nhiêu thôn xóm không có vấn đề gì, sao lần này lại không? Hơn nữa, sao một đạo sĩ lại có thể bị quỷ nhập được?

Dường như, Huyền Thanh đạo trưởng đã nhìn thấu tâm tư của tôi.

"Cậu bé, cái này gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Chú Hai cậu đi trừ tà, nhưng chỉ là đối phó với những tiểu quỷ chuyên đi gây rối mà thôi, không giống với ác quỷ tàn nhẫn này. Ác quỷ này thường xuất hiện ở những nơi chất chứa nhiều oán khí, nếu như đạo hạnh không đủ sẽ bị chính bản thân mình cắn trả, bị Quỷ Hồn khống chế!"

"Đạo trưởng, cảm ơn ông đã giúp chú Hai cháu, nếu ông có thể giúp chú Hai trừ bỏ Quỷ Hồn, cháu nguyện làm trâu làm ngựa cho ông." Tôi quỳ xuống, dập đầu ba cái.

"Cậu bé, xua đuổi tà ma vốn là bổn phận của tôi. Khi tôi bái sư học nghệ, sư phụ tôi đã nói với tôi như vậy. Không cần hành đại lễ thế này, mau đứng dậy đi. Nếu cậu thực sự có tâm, về nhà hãy tìm cơ hội nói chuyện chú Hai cậu bị quỷ nhập cho thím Hai và em gái cậu nghe, cũng là để cho hai người ấy chuẩn bị trước tâm lý nếu như có gì bất trắc xảy ra mà ngay cả tôi cũng không đủ sức chống đỡ." Đạo trưởng cúi người nâng tôi dậy.

"Đạo trưởng, hôm nào chú Hai ra ngoài, nhất định cháu sẽ nói cho ông biết, nhưng làm sao để tìm được ông ạ?" Đạo trưởng lấy ra một cái bút, viết số điện thoại của ông ấy vào tay tôi.

"Cậu bé, khi có cơ hội, nhất định phải gọi cho tôi, một khi để vuột mất cơ hội này sẽ không có lần khác nữa đâu. Hiện tại, tôi ở gần chợ, nếu cậu gọi điện không thấy tôi nghe, cứ đến đó tìm tôi là được."

"Cảm ơn đạo trưởng, có tin gì cháu sẽ gọi ngay cho ông." Tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nếu như chú Hai bình thường trở lại, thím Hai và em gái cũng sẽ không gặp nguy hiểm nữa.

Nhìn Huyền Thanh đạo trưởng đã đi xa, tôi cũng nhanh chóng trở về nhà.

"Anh, sao anh đi lâu vậy, người kia đi chưa?" Vừa mở cửa, em gái đã vội vàng đi tới, nhìn ánh mắt của em gái, tôi không khỏi chua xót. Nếu như, chú Hai và thím Hai không may xảy ra chuyện gì, chẳng phải em gái sẽ trở thành cô nhi.

"À, không có gì, anh đưa người kia lên núi xong về luôn, nhưng giữa đường gặp cậu bạn học cùng cấp ba, đứng lại nói chuyện với cậu ấy mấy câu." Vừa vào cổng, thấy thím Hai đang cho mấy con gà trống vừa mua về ăn, còn chú Hai chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cái sau đó lại mơ màng nằm xuống.

Không hiểu sao, từ hôm qua đến giờ, chú Hai chỉ thích nằm ườn ra như vậy.

"Chú Hai, chú sao vậy? Cảm thấy không khỏe ạ? Sao lại nằm trong sân thế này? Ngoài sân gió lạnh, chú vào trong phòng nằm đi." Tôi kéo tay chú Hai nhưng ông ấy không để ý đến tôi, tiếp tục lim dim ngủ.

"Tiểu Vũ, tôi đói, tôi muốn uống máu, có máu gà không, tôi muốn uống máu." Chú Hai bắt đầu nói năng lung tung, sau đó lại nhắm mắt lại, không thèm liếc tôi lấy một cái. Không thể để chuyện này kéo dài được nữa. Nếu như không nói cho thím Hai và em gái biết, sau này chắc chắn sẽ xảy ra họa lớn.

Nhất định phải tìm cơ hội nói với thím Hai và em gái chuyện chú Hai bị quỷ nhập, nếu không, hai người ấy sẽ gặp nguy hiểm. Huyền Thanh đạo trưởng tới nhà làm pháp, hai người cũng phải phối hợp, nhưng sáng nào chú Hai cũng ở nhà ngủ, làm thế nào để nói cho bọn họ biết đây?