Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 1: Tình thiêu ngốc đầu bổn lang




Cuối thu trời cao không khí quang đãng, thời tiết tốt như vậy, người đi đi lại lại cũng nhiều hơn.

Nếu như ngày hôm nay là một ngày hoàng đạo tuyệt hảo, sóng người tổ chức hỉ sự lại càng làm cho đường phố vốn đã người đến người đi, ngựa xe như nước lại càng thêm chật ních; chỉ thấy hỉ kiệu nâng lên đi đón dâu, tiếng khua chiêng gõ trống vang tới tận mây xanh, tiếng chúc mừng lại càng không dứt bên tai.

Hôm nay là một ngày tốt nhất trong các ngày tốt khó gặp trong năm, không ít đạt quan quý nhân trong nhà còn có khuê nữ chờ gả đi, thiếu niên tuổi còn trẻ, tất cả đều chọn hôm nay thành thân, vậy nên trên đường người xem hỉ sự mới hỗn loạn hoa mắt. Lễ vật chúc mừng trong mấy ngày gần đây bị tranh mua cũng không còn, thương gia thì mừng rỡ cười ha ha, bởi vì trong cửa hàng việc buôn bán những vật phẩm đáng giá đặt biệt rất tốt, tất cả đều bán sạch, mấy ngày nay ngân lượng kiếm được so với lợi nhuận cả năm còn nhiều hơn.

Vì sao vật phẩm đáng giá lại bán đặc biệt chạy? Chỉ vì hôm nay có một tướng quân tiếng tăm lừng lẫy muốn thành thân, vậy nên phải trèo lên danh vọng, phải a dua nịnh hót, tất cả đều mua lễ vật quý giá đi nịnh nọt, chỉ mưu cầu được người nọ quý mà cất nhắc, kiếm một chức quan béo cho bản thân, vậy cả đời không cần phải lo gì nữa.

Trong kinh thành đạt quan quý nhân nhiều như vậy, vì sao phải chọn cái người này để nịnh bợ?

Bởi đạt quan quý nhân cha truyền con nối, cái gì béo bở có thể vớt được sớm đã bị người ta vớt sạch rồi, đâu đến lượt những kẻ muốn nịnh nọt này.

Chỉ có tân khoa võ trạng nguyên này là vừa mới đỗ đạt. Sức của mình hắn mạnh hơn hai mươi tráng hán, võ công tinh trạm, nhân tài lại trác tuyệt, nghe nói đến Hoàng thượng còn cực kỳ hài lòng với võ công của hắn, ngự điểm trạng nguyên lang còn ca ngợi hắn rất nhiều, tự mình phong một danh hào “Ngọc Kiếm tướng quân”.

Đến tâm phúc bên người Hoàng thượng như Uy dương đại tướng quân còn tán thưởng hắn là nhân tài hiếm có, chắc chắn khắc địch chế thắng (đánh bại địch giành chiến thắng), để ngoại địch không dám xâm lấn. Đám người muốn nịnh bợ thấy một khối bảo vật như thế, còn ngốc tới độ không nhào vào tranh giành bảo vật sao? Nghĩ cũng biết chỉ cần theo võ trạng nguyên kia thì đời này sẽ thăng tiến rất nhanh.

Mà Phùng Ngọc Kiếm này vừa mới lên làm võ trạng nguyên, không ít cựu thần trong triều tất cả đều vừa ý hắn còn trẻ, lại đã được hoàng tâm (lòng hoàng thượng) tán thưởng như thế, tương lại tiền đồ tất nhiên vô hạn, lại tìm hiểu được hắn còn độc thân, cha nương trong nhà đã tạ thế, hiện tại đang định chuyển vào võ trạng nguyên phủ được ngự ban, không có gánh nặng gia đình nào.

Phùng Ngọc Kiếm này có tài, có quyền, trong nhà lại không có phụ mẫu cần phụng dưỡng, nữ nhi, muội tử nhà mình gả vào chẳng phải là sẽ có những ngày quá thoải mái sao, cũng không phải nhìn sắc mặt cha mẹ chồng. Gia thế tốt như vậy, há lại không dùng mọi biện pháp đẩy nữ nhi xuất giá. Vì vậy trong triều, để đem muội tử, nữ nhi gả cho Phùng Ngọc Kiếm, rất nhiều cuộc âm thầm ganh đua xảy ra.

Cuối cùng Phó tướng phủ Lâm Trọng Ân thắng, chỉ vì hắn quyền cao chức trọng, triều quan ai dám cùng hắn tranh vị trí này.

Mà Lâm Trọng Ân mượn đủ thứ để ám chỉ một cách rõ ràng, còn có vài lần không để ý lễ tiết bảo nữ nhi hắn đi ra cùng tân khoa võ trạng nguyên Phùng Ngọc Kiếm trò chuyện, đã là ‘tâm Tư Mã Chiêu’, người qua đường còn biết.

(Tư Mã Chiêu chi tâm là để chỉ dã tâm rõ ràng đến độ mọi người đều biết.)

Thế nhưng Phùng Ngọc Kiếm thì không biết là ngốc thật hay ngốc giả, không hề nhìn ra tâm tư của Lâm Trọng Ân. Cuối cùng, Lâm Trọng Ân nổi giận, nhịn không được mắng to với Phùng Ngọc Kiếm rằng hắn là kẻ có mắt như mù, Phòng Ngọc Kiếm lúc đó mới lấy làm kinh hãi biết được hóa ra phó tướng là muốn gả nữ nhi cho mình.

Hắn một người độc thân, chưa thành thân, sớm đã tới tuổi lấy vợ, đơn giản là vì nam tử hán đại trượng phu công danh chưa cầu được, sao có thể thành thân, thẹn với kỳ vọng của cha nương đã khuất; hiện nay công danh đã đạt được, đương nhiên chỉ còn thành thân đại sự, để an ủi cha nương trên trời có linh thiêng. Huống hồ phó tướng Lâm Trọng Ân lại đối với hắn rất chiếu cố, hết lần này tới lần khác đưa hắn đi làm quen với quý thần trong triều, có thể nói là đại đại ân nhân trong triều của hắn.

Hắn cũng nên thành gia, trong lòng lại không có người yêu say đắm, phó tướng lại muốn đem nữ nhi gả cho hắn, hắn đương nhiên là lập tức cầu thân.

(suy nghĩ cái kiểu gì vậy??? * A *)

Lâm Trọng Ân vốn đang chửi ầm lên, vừa nhìn thấy hắn một chân quỳ xuống cầu thân, hết thảy oán giận từ lâu biến mất, vội vã cười toe toét đồng ý, vì vậy hôm nay thành ngày đại hỉ của võ trạng nguyên Phùng Ngọc Kiếm.

Đương nhiên trong triều cũng có người nhịn không được vì Phùng Ngọc Kiếm mà ấm ức. Hắn kỳ thực tuấn tú lịch sự, tâm địa thiện lương, bây giờ lại là đương kim võ trạng nguyên, muốn dạng nữ nhân nào mà cầu không được, lại đi lấy nữ nhi của Lậm Trọng Ân vừa đanh đá vừa không khéo léo; nữ nhi đó tuy rằng hoa dung ngọc mạo, thế nhưng từ nhỏ bị làm hư, kiêu man tùy hứng, lại cùng loại nịnh hót như cha ruột, cưới vào nhà, Phùng Ngọc Kiếm sợ rằng khổ cả đời.

Thế nhưng phó tướng quyền cao chức trọng, có ai dám thành thật nói với Phùng Ngọc Kiếm như thế để mà rước họa vào thân? Tự nhiên mọi người đều im miệng. Mà Phùng Ngọc Kiếm ngốc đến mức lấy nữ nhân như vậy, ngoại trừ trách chính bản thân hắn ra thì còn biết trách ai?

Cái gì gọi là trời tác nghiệt thì còn được, tự tác nghiệt thì không thể sống, Phùng Ngọc Kiếm chỉ có thể tự làm tự chịu thôi.

***

Sở kinh lộ tuyến mà võ trạng nguyên đón dâu từ lâu được phong bế, không cho phép tạp nhân đi lại, để tránh khỏi làm lỡ giờ lành, mà đội ngũ cầu thân trùng trùng điệp điệp quá mức khổng lồ, chiếm dụng hết đường dân đi.

Chiếm dụng đường dân, tất cả đều là để phó tướng khoe tài lực nhà mình đến mức nào, đội ngũ đi theo kiệu hoa đông hù chết người, mà Phùng Ngọc Kiếm hiển nhiên không hề tán thành việc chiếm dụng đường, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, lại do phó tướng an bài tất cả, vậy nên hắn trầm mặc không nói, chỉ cưỡi một con ngựa thật tốt trang sức hoa lệ nghênh thú tân nương.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp thành dòng hướng tới trước phủ võ trạng nguyên, ai cũng không ngờ chờ lát nữa sẽ bất thình lình phát sinh một chuyện.

***

“Uy uy uy! Tiểu ca, ngươi làm gì?”

“Đúng vậy, nguy hiểm, đi ra nhanh lên một chút a!”

“Nhanh lên, đợi lát nữa là mất mạng đó.”

Có chút nóng ruột khiến người thiện lương nhịn không được lớn tiếng quát lên, đơn giản là đường đi bị phong bế dùng toàn bộ vải hồng sắc che lại, còn không thì là có quan binh đeo đao tuần thị, chỉ cần ai dám xông vào gây sự, đao của quan binh lập tức chém người đó, mà bị đao của quan binh chém thì, không chết cũng bị thương.

Vậy nên thấy có một thiếu niên niên kỷ không lớn kéo cao vải xông vào, người nào người nấy sợ đến độ xanh vàng cả mặt liên tục kêu cái tên thiếu niên kia đi ra.

Thiếu niên ăn mặc rách nát như tên khất cái, một thân quần áo rách rưới còn đầy vết vá, là loại quần áo cùng khốn đáo để; bất quá y phục tuy chắp vá, thế nhưng coi như cũng gọn gàng sạch sẽ, có điều trên mặt hơi bẩn, không biết ở lăn lộn ở ngoài bao lâu rồi không rửa mặt.

Hắn cầm một cây trường yên can làm bằng ngọc bích, ở chỗ nào đó đập qua đập lại trên mặt đất, mỗi lần đập lại nghe thấy tiếng, nghe tiếng xong liền thì thào ghét bỏ nói “Chậc chậc, chỗ ngày phong thủy không tốt, ta không nên ngồi đây.”

Hắn lướt trên đường gõ gõ lên mặt đất, không ngừng phát ra âm thanh “cộp cộp”, người đứng ngoài mảnh vải đỏ thấy thế đều trợn mắt há mồm, không hiểu cái người này điên hay là ngu nữa, tự dưng lại chui vào bên trong đường đón dâu đã được che lại của võ trạng nguyên, chỉ vì muốn gõ gõ mặt đất, tìm chỗ phong thủy tốt để ngồi.

Không biết có phải cuối cùng cũng gõ ra được một chỗ tốt không, sắc mặt thiếu niên lộ vẻ vui mừng, sung sướng quá đỗi cười to “Tốt, chỗ này tốt, bắt đầu ăn điểm tâm thôi.”

Mở bao quần áo ra, hắn liền đặt mông ngồi xuống đất, trong bao quần áo tất cả đều là màn thầu trắng, hắn xoa xoa tay, ngay tại chỗ ăn man thầu, cũng không biết hắn đã đói bụng bao lâu, ăn có vẻ rất ngon lành, không thì cũng phát sinh tiếng chóp chép ngon miệng.

Bách tính xung quanh đều vì hắn mà toát mồ hôi lạnh, muốn bảo hắn đi ra, lại sợ gọi lớn quá thì sẽ kinh động tới quan binh đang dò xét phía xa, vậy nên chỉ dám nhỏ giọng kêu lên “Tiểu ca, nhanh đi ra đi a, đừng ở chỗ này ngồi ăn nữa, ngươi muốn ăn gì, nhà ta có cơm nước, ngươi mau ra đây đi.”

Có người lại còn rất hảo tâm gọi hắn, đôi mắt thiếu niên vừa lớn vừa tròn, chuyển chuyển qua nhìn người vừa nói, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thật lớn “Tạ ơn, chờ lát nữa sẽ có người mời ta ăn đồ ngon nhất trên thế gian. Yên tâm đi, các vị a bá, a thúc cùng đại thẩm, ta không muốn bỏ lỡ đâu.”

Nụ cười đó chấn động toàn bộ bách tính đang theo dõi hắn, mỗi người đều choáng váng tới hoa mắt váng đầu. Tuy rằng trên mặt thiếu niên có bụi bặm, không phải dễ dàng nhìn ra xấu hay đẹp, thế nhưng nụ cười của hắn hiển nhiên là có uy lực thật lớn, tất thảy những người đang nhìn hắn, đều nghĩ thiếu niên này cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa lại mỹ lệ như thiên tiên hạ phàm, bằng không có người nào có thể đầy mặt bụi bẩn mà mới cười một chút đã khiến tim người khác thiếu chút nữa nhảy hết ra ngòai.

Nếu hắn lau sạch mặt, dáng vẻ không biết sẽ rung động lòng người thế nào, sẽ si mê mất hồn ra sao.

Đội ngũ đón dâu càng lúc càng gần, quan binh dẫn đường phía trước, thấy có một thiếu niên quần áo rách mướp ngồi trên đường, lại còn đang gặm màn thầu, đương nhiên là cất bước dài tới đuổi người.

“Đi ra, cút nhanh một chút.”

Thiếu niên gặm bánh, giọng có chút không rõ, thế nhưng vẫn như cũ nghe được trong thanh âm đẹp đẽ đó đầy bất mãn, lập tức không chút khách khí nói ra tiếng lòng của bản thân “Vì sao ta phải đi, vương pháp không nói không thể ngồi dưới đất ăn màn thầu, nếu vương pháp không nói, ta đây không phạm pháp, không phạm pháp vậy việc gì ta phải cút khỏi đây? Ta chọn ngàn lần vạn lần mới được chỗ có phong thủy tốt như vậy, ta thích phong thủy ở đây, chết cũng không cút.”

Quan binh là tọa hạ của phó tướng, trước nay hay ức hiếp hương dân, hiếm khi nào nghe được có người không thức thời ăn nói nghe muốn đánh thế này, hắn càng hung hãn kêu lên “Ngươi cón dám khua môi múa mép, xem ta đánh chết ngươi.”

Một nắm tay lớn đánh tới, bách tính xung quanh kêu thảm một tiếng thay cho thiếu niên kia. Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, thế nhưng niên thiếu khí tức hoạt bát sinh động thật là đẹp lòng, ai cũng không nỡ nhìn hắn bị đánh trọng thương, có người đã không dám nhìn tiếp nữa nhắm mắt lại.

Thiếu niên kia cũng hét lên với đoàn người một tiếng, sốt ruột cầm lấy màn thầu của mình ném loạn vào đám quan binh, hoảng loạn kêu “Đừng đánh ta, đừng đánh ta, người đâu cứu mạng a! Quan binh sắp đánh chết người rồi, mau tới cứu ta.”

Quan binh nhìn hắn kêu loạn lên như thế, càng khi thiện phạ ác cười nhạt “Xem ta đánh chết ngươi này…”

Hắn mới nói có phân nửa, thiếu niên liền kêu lên oai oái, sợ đến nhắm chặt mắt, cố sức ném màn thầu về phía trước, chẳng biết chết hay không, bánh màn thầu kia vừa vặn bị nhét vào mồm quan binh, hơn nữa che lại vững chắc. Quan binh lưng hùm vai gấu ôm lấy cổ, nghẹn không nói nên lời, đến lỗ tai cũng trướng đỏ lên, trông như một con gấu bị bịt kín mồm, trông buồn cười muốn chết. Có người nhìn thấy đã không nhịn được che miệng cười trộm

Quan binh đó vội vàng đem bánh màn thầu trong mồm móc ra. Hắn tức giận đỏ mặt, rút đao hướng những người đang cười trộm hét lớn “Cười cái gì, người nào không muốn sống nữa thì cười cho ta xem.”

Hắn hung ác độc địa như thế, bách tính chẳng ai dám cười, mọi người câm miệng, nhìn ánh mắt hắn hung tàn đi về phía thiếu niên đang run cả người; thiếu niên không biết biết có phải vừa bị quan binh dọa cho sợ quá hay không, vẫn còn bất động, chân nhũn ra ngồi dưới đất, vẻ mặt xanh tái.

Bách tính lúc này từ cười cợt chuyển sang lo lắng, ai chẳng biết người chọc vào phó tướng thì chỉ có một con đường chết.

Quan binh đó cười lạnh nói “Phó tướng có lệnh, ai dám làm loạn đội ngũ đón dâu, người đó phải chết, ta trước tiên cho ngươi một đao cắt thịt ngươi rồi nói tiếp.”

Đại đao vung lên, bách tính mỗi người đều phát sinh tiếng kêu thảm thiết, thiếu niên kia cũng cùng kêu với người bên ngoài, hơn nữa kêu thảm vang thấu trời.

Lúc khẩn cấp, hắn cầm lấy thúy ngọc (ngọc bích) yên can, không suy nghĩ vội vàng đỡ lấy đao tử. Mắt thấy thúy ngọc yên can sắp bị chém thành hai nửa, sau đó chém vào vai thiếu niên; không ngờ “rắc” một tiếng, đao tử bị chấn động gãy ra thành miếng sắt nằm dưới mặt đất.

Việc này quả là đầy tà môn, nào có đao tử nào không đọ được với một cây thúy ngọc yên can thật dài thật mảnh. Quan binh giật mình đứng tại chỗ, thiếu niên vuốt thúy ngọc yên can, nó vẫn trơn nhẵn như trước, không nhìn thấy một vết cắt dù rất nhỏ nào, thế nhưng đao tử kia thì toàn bộ đã bị sứt mẻ méo mỏ.

Việc này nói bao nhiêu tà môn thì có bấy nhiêu tà môn, bách tính đứng xem chưa từng thấy qua chuyện nào tà môn như thế, nhịn không được tất cả đều há hốc miệng.

Thiếu niên vừa hài lòng vừa bi thương kêu khóc “Ô ô, gia gia, đây là thúy ngọc yên can người lưu lại cho con, cảm tạ người giúp con ngăn trở một đao, con biết là người trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ cho con không bị người ta bắt nạt mah, người nói người nào bắt nạt ta, người sẽ cho miệng hắn bị méo …”

Thiếu niên còn chưa nói xong, quan binh kia bỗng nhiên méo lệch cả miệng.

Thiếu niên tiếp tục nói “Còn muốn tay hắn trật khớp.”

Vừa nói xong, tay của quan binh đó lập tức trật khớp, bách tính châu đầu ghé tai tới, tất cả đều xem đến ngây người một màn huyền bí.

Thiếu niên nói tiếp “Gia gia, người nói người tuyệt không tha thứ cho kẻ khi dễ con, người nói kẻ nào khi dễ con, so với cẩu còn không bằng, còn không bằng làm hảo cẩu.”

Thiếu niên vừa nói xong, quan binh kia lập tức nằm úp sấp xuống, hình dạng tựa như dã cẩu (chó hoang) ven đường. Miện hắn bị méo lệch, nói cũng không nên lời, phát sinh tiếng kêu ‘ăng ẳng’, càng giống một con chó hơn.

Thiếu niên một mặt thì khóc một mặt lại lau nước mắt nhìn cây thúy ngọc yên can “Cái gì? Gia gia, người nói hắn phải dập đầu trước con ba cái, người mới tha thứ cho hắn a, không hay lắm đâu, người nọ là quan binh, hắn rất hung hãn, hắn còn muốn giết con a! Cái gì? Người nói hắn dám giết con, người tuyệt đối không buông tha hắn, còn phải khiến hắn càng khó chịu…”

Quan binh nọ nghe còn có chuyện thảm hại hơn, lập tức dốc hết sức bò về phía thiếu niên, ‘bịch bịch’ đập đầu ba cái, hình dạng thê thảm thấp kém, nào có dáng vẻ lợi thế vừa nãy.

Thiếu niên thấy hắn dập đầu, đem thúy ngọc yên can để bên tai lắng nghe, như thể đang nói chuyện với nó. Hắn nghe một hồi, gật mạnh đầu đáp “Được, gia gia, con biết, con hiểu rồi.”

“Gia gia nói ngươi tâm hư mặt xấu, ông rất ghét ngươi, muốn gõ ngươi ba cái rồi mới cho ngươi khôi phục bình thường. Là ông đánh ngươi nhé, không phải ta đâu, ngươi lúc bình thường lại rồi không được đánh ta đâu đó.”

Miệng quan binh đã méo từ lâu, nói cái gì cũng không được, chỉ có thể như cẩu gật mạnh đầu.

Thiếu niên lau nước mắt, cầm thúy ngọc yên can tại trên đầu quan binh đập mạnh ba cái. Hắn đập một cái, miệng quan binh khôi phục lại bình thường, đập hai cái, cánh tay trật khớp tự động liền lại, đập ba cái, quan binh có thể đứng dậy được.

Hắn vừa đứng lên, như thể nhìn thấy quỷ lui vài bước, đến ba cục u trên đầu cũng không để ý, vội vã quay đầu chạy, đâu thèm cái gì chấp hành công vụ. Hắn cả đời ý thế hiếp người thành quen, lần này đi đêm gặp quỷ, bảo sao không sợ đến mức mạng cũng bị dọa rớt mất.

Thiếu niên lại nở nụ cười, như thể chưa từng khóc, lại cầm lấy màn thầu trắng ăn ngon lành, tiếp tục không dời đi, ngồi ở chỗ hắn cho là có phong thủy tốt.

Quần chúng vây xem vạn đầu chuyển động, mỗi người đều hiếu kỳ muốn chết, muốn chờ xem lát nữa tại trên người thiếu niên này sẽ phát sinh chuyện gì kì quái nữa.

***

Phùng Ngọc Kiếm thúc ngựa đi tới, một thân xiêm y đỏ thẫm, mày rậm mắt to. Trên mặt có thể nói là anh tuấn nhìn ra được vẻ đôn hậu thành thật cùng tư thế oai hùng rạng rỡ. Khi hắn đi tới gần, lập tức thấy một thiếu niên toàn thân y phục rách rưới, ngồi ở trên đường đón dâu gặm bánh màn thầu.

Càng tới gần càng thấy nhiều đặc trưng của thiếu niên này. Niên thiếu ngoại trừ bên ngoài một thân phá y chắp vá, mặt dính bụi bặm, tay phải cầm bánh màn thầu trắng, tay trái cầm thúy ngọc yên can; lúc ăn ngon lành, lại cười đến vẻ mặt vui sướng, mặc dù bụi bẩn đầy mặt, rất khó nhìn ra hắn xấu đẹp thế nào, nhưng hắn đích xác làm cho người ta không sinh ra ác ý muốn thương tổn hắn.

Đang lúc ngựa càng lúc càng tới gần, mà thiếu niên căn bản không có ý tránh ra, Phùng Ngọc Kiếm ngừng lại trước thiếu niên. Thiếu niên căn bản không liếc hắn một cái, vẫn ngồi ăn bánh của mình.

Thiếu niên như thể trong mắt không có ai, hình như không ngu cũng không ngốc, sao lại ngồi ở đây ngăn lối đi. Hắn thấy kỳ quái bèn hỏi “Tiểu huynh đệ, xin hỏi…”

Thiếu niên bĩu môi, lộ ra một đôi môi tươi đẹp đỏ mọng, cực kỳ mê người; có điều vẻ mặt hắn cười rất đặc biệt, khả ái tới độ làm cho người ta nghĩ muốn đem hắn nuốt lấy.

“Uy, vì sao ta phải cho ngươi hỏi, ngươi không thấy ta đang ăn sao? Trời đất bao la ăn là lớn nhất, chờ ta ăn xong đồ đã.”

Hắn nói không khách khí như thế, Phùng Ngọc Kiếm tính tình tốt, cũng không mắng mà chờ hắn ăn từng miếng từng miếng một.

Phó tướng bên cạnh Phùng Ngọc Kiếm thì không có tốt tính như thế.

Phó tướng thấp giọng nói “Tướng quân, chờ nữa sẽ làm lỡ giờ lành, huống hồ nào có đại quan nào lại đợi dân thường.”

Phùng Ngọc Kiếm giơ một tay lên, ý bảo phó tướng đừng nhiều lời, thanh âm hắn bình ổn, vững vàng như cá tính tứ bình bát ổn của hắn “Ta thấy tiểu huynh đệ này không khờ cũng không ngốc, lại cứ nói những lời kỳ quái, có lẽ là có chuyện gì muốn nói với ta cũng nên.”

Ăn xong đồ rồi, thiếu niên dùng ống tay áo lau miệng. Hắn vừa lau thì có một thứ ở trong ống tay áo rớt ra, là một khối gỗ trầm hắc, thiếu niên cầm cái khỗi gỗ kia cố sức gõ gõ xuống đất “Đồ ta ăn xong rồi, ngày hôm nay không có bạc để ăn nữa, chi bằng đem cái thử quỷ này đi bán gỗ, xem có thể được mấy lượng bạc vụn.”

Phùng Ngọc Kiếm lơ đãng nhìn khối gỗ trong tay thiếu niên. Khối gỗ rất kì lạ, đen tới độ phiếm quang, vừa lấy ra thì tản mác hương vị.

Hương vị đó ngay cả phó tướng phía sau Phùng Ngọc Kiếm còn ngửi thấy, hắn chẳng biết hương vị đó đến từ đâu, còn kỳ quái nhìn chung quanh một chút, kêu lên “Thơm quá.”

Phùng Ngọc Kiếm vừa nhìn mộc khối trầm hắc, bỗng nhiên mở lớn mắt, con ngươi đen láy tràn ra hàn quang, toàn thân run rẩy dữ dội.

Phó tướng giận mình nhìn hắn mở lớn mắt, mặt vặn vẹo, lo lắng nói “Tướng quân, người làm sao vậy?”

Thân thể Phùng Ngọc Kiếm lung lay sắp đổ, phó tướng đỡ hắn/

Toàn thân khí huyến lao nhanh, vội vã đẩy phó tướng ra, tiến tới trước mặt thiếu niên, run rẩy lấy tay chỉ vào khối gỗ trong tay nhìn không chớp mắt “Thứ này… ngươi từ chỗ chỗ nào có được?”

Thiếu niên đang cầm khối gỗ để gãi ngứa. Phùng Ngọc Kiếm kêu lên sợ hãi, thiếu niên cười nói “Thế nào? Ta gãi ngứa, ngươi tiếc rẻ hả?” Sóng mắt lay chuyển, cười đến càng thoải mái “Đây là ta từ trong cống móc ra được đó. Thế nào? Ngươi muốn hả?”

Mặt Phùng Ngọc Kiếm lúc xanh lúc hồng (đổi màu như đèn nhấp nháy vậy), có thể nhìn ra hắn vừa chịu phải đả kích lớn, dáng vẻ lại kinh hỉ như điên, thanh âm cũng run hỏi “Đúng, ta muốn nó, tiểu huynh đệ, liệu có đồng ý bán cho ta không?”

“Bán cho ngươi cũng không sao, dù sao gần đây không có ngân lượng để chi tiêu, có điều nhìn ngươi có vẻ rất muốn, đồ vật là phải chờ giá cao, ta muốn bán rất đắt, ngươi có mua được không a?” Hắn vừa mới nói muốn bán lấy mấy lượng bạc vụn xong, giờ lại lập tức nói treo giá thứ này để tăng tiền, có thể thấy hắn cực kỳ cáo già.

“Mua.”

“Ngươi không được hạ thấp giá.”

“Tuyệt đối không hạ, muốn ta táng gia bại sản cũng được.”

Khóe miệng thiếu niên cong lên, lộ ra một nụ cười gian trá, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt đáng yêu của hắn, có thể thấy tình huống này từ lâu đã nằm trong dự định. Bách tính vây xem cùng quan binh đi nghênh thú mỗi người đều len lén chen lên phía trước, ai cũng muốn xem xem cái thứ khiến cho võ trạng nguyên dù táng gia bại sản cũng phải mua là cái gì.

Chỉ thấy cái thứ đó đen đen, rất không bắt mắt, nhìn thế nào cũng không ra là một thứ đáng quý, mà vẻ mặt Phùng Ngọc Kiếm mừng rỡ như điên nhìn chằm chằm thứ đó, khả năng thứ này trong cảm nhận của hắn, so với tân nương tử còn quan trọng hơn.