Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 35




Thấy Lạc Nhạn cả người đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, mà cá nhỏ đương nhiên là nhàn không được, ngược lại trở lại trong phòng của mình trong đầu không ngừng tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Ngay khi cá nhỏ vừa ngồi lên trên giường thì trong nháy mắt, đột nhiên có người từ phía sau bố liêm đi ra, tiếp theo đem cá nhỏ cả người hung hăng ôm vào trong ngực.

Hơi thở này thật sự quá quen thuộc, cá nhỏ không xem cũng biết là Bạch Dạ!

” Ngư nhi? Ta cuối cùng tìm được ngươi !” Có lẽ là bởi vì kích động, Bạch Dạ một chút không có chú ý tới tâm tư của hắn đang rất hưng phấn, cũng không phát hiện động tác ôm chặt cá nhỏ rất giống một đôi tình nhân đang chuẩn bị cho việc làm “đại sự” của họ.

” Miêu…… Dạ……” Cá nhỏ đã muốn khiếp sợ đến nói không ra lời, Bạch Dạ sao lại tự mình tìm đến hắn!? Nghĩ lại, Bạch Dạ có phải hay không đến tìm hắn để mà đòi hắn hủy thiên thạch? Nhưng viên đá không có ở trên người mình……

Nghĩ đến đây, cá nhỏ nóng nảy, một đôi tay nghĩ muốn thoát ly Bạch Dạ ôm ấp, khúm núm nói” Dạ…… Ta sẽ nghĩ biện pháp đem viên đá lấy lại đây!”

” Không!” Bạch Dạ siết chặt cánh tay mạnh mẽ như gọng kìm, đem cá nhỏ giam trong ngực không cho hắn giãy giụa, trong lời nói đầy vẻ hối hận:” Không cần! Chúng ta đã biết ngươi là vô tội…… thật xin lỗi, ta nên tin tưởng ngươi!! Ta không nên hoài nghi ngươi!!”

Khi nói chuyện, Bạch Dạ kìm lòng không đậu đem cả đầu vùi vào cổ cá nhỏ, tham lam hấp thụ hương vị thơm tho trên người cá nhỏ như trước đây.

Vừa nghe thấy Bạch Dạ nói mình bị hiểu lầm, cá nhỏ vẫn là không tin tưởng lắm, hỏi lại:” Thật sự?!”

” Thật sự.” Lời nói lãnh đạm nhưng rất kiên nghị, đây là Bạch Dạ.

Vốn đang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cá nhỏ trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, đành phải tùy vào cảm giác mà đặt câu hỏi. Hắn quan tâm đến an nguy của Bạch Dạ, tự nhiên liền hỏi ngay đến vấn đề này:” Ma giới rất nguy hiểm, vì cái gì tới nơi này?”

” Ta nghĩ muốn tự mình giải thích với ngươi.” Trong lúc nói chuyện, Bạch Dạ vẫn là không buông ra cá nhỏ, thật sự rất sợ khi buông tay ra, cá nhỏ một giây sẽ không thấy, hoặc là biến thành bọt biển biến mất ở hải lý.

” Rồi sau đó?” Chỉ có giải thích? Cá nhỏ thật hy vọng Bạch Dạ đừng tới nơi này, rất nguy hiểm ! Chỉ là vì giải thích mà đến nếu chẳng may bị thương, thật sự rất không đáng giá! Hơn nữa Bạch Dạ tựa hồ là lẻ loi một mình, bởi vì hắn không có cảm giác được hơi thở của Bạch Dự hoặc Bạch Thước.

” Sau đó sẽ…… mang ngươi đi.” Hiện giờ Bạch Miêu bộ tộc đã không thể quay về, Bạch Dạ thầm nghĩ sẽ mang cá nhỏ đi ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại, từ rày về sau, thế giới của hắn không còn gánh nặng, thế giới của hắn chỉ có một mình cá nhỏ, như vậy hắn cũng thoải mái.

Bạch Dạ trả lời làm cá nhỏ giật mình, nhưng hắn trả lời càng làm cho Bạch Dạ giật mình hơn:” Ta không thể đi!”

” Tại sao?!” Cá nhỏ vẫn là không tha thứ hắn sao? Nghĩ đến nguyên nhân này, Bạch Dạ trong lòng một trận hỗn độn.

Nhưng đáp án của cá nhỏ làm cho hắn thật an lòng, cũng làm cho hắn vui theo cá nhỏ:” Cha ở trong này! Hắn không chết!”

” Cha ngươi không chết? Kia thật tốt quá!”

” Ân…… Ta nói với ngươi ……” Cá nhỏ đang muốn đem Bạch Dạ quay về bên giường nói chuyện, không nghĩ tới bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm xao động của một đám nam nhân.

” Nhìn xem ta phát hiện ra cái gì này? Chẳng phải là nữ nhân của Hắc Miêu bộ tộc sao? Thật đẹp!”

Nghe thấy lời nói của nam nhân , Bạch Dạ cảm thấy cả kinh:” Nàng sao vậy theo tới ?!”

” Ai tới ?” Cá nhỏ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Bạch Dạ nhảy xuống giường đang muốn mở cửa đi ra ngoài, cá nhỏ đúng lúc đuổi kịp, cũng ôm lấy thắt lưng Bạch Dạ ngăn cản:” Không cần đi ra ngoài a! Không thể làm cho bọn họ phát hiện ngươi!”

” Hắc Uyển…… Ta muốn đi cứu nàng!”

Hắc Uyển?! Là người mà miêu mễ muốn kết hôn…… khó trách miêu mễ ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm muốn đi cứu Hắc Uyển……

Sao trái tim mình vừa mới đập rất nhanh giờ lại cảm thấy đau?

” Ta đi ra ngoài cứu nàng, Dạ…… tin tưởng ta!”

Bạch Dạ đáp ứng, định tình nhìn cá nhỏ, cảm thấy được cá nhỏ trước mắt giống như thay đổi, nhưng đến tột cùng làm sao thay đổi? Hắn không biết.