Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 11: Xã hội loài người, không cần phải thực đẹp a!!!




Mao Tiểu Mễ hưng phấn, ánh mắt đều mị thành một cái phùng, trong lòng nghĩ: Chờ nó trở về thôn, nó nhất định phải nói cho người trong thôn biết – thế giới loài người đều là nữ sinh nha.

Mạnh Hạ Thanh nhìn thấy bộ dạng thoải mái kia của Mao Tiểu Mễ, nhất thời trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, anh cũng không biết nói cái gì mới tốt đành thanh thanh cổ họng, nhắc nhở mọi người: Tổng biên tập sẽ đến đây xem, nếu không muốn bị khấu trừ tiền thì tốt nhất nên chạy nhanh về chỗ ngồi của mình. Các vị tiểu thư nghe thế, lúc này lưu luyến không nỡ rời mà chào Mao Tiểu Mễ, sau đó cẩn thận đi từng bước về chỗ ngồi của mình bắt đầu làm công việc.

“Meo meo!” Mao Tiểu Mễ phẫn nộ giơ ra móng vuốt, lên án Mạnh Hạ Thanh cư nhiên không cho nó cùng các tỷ tỷ hôn nhẹ, rồi ôm một cái… Mạnh Hạ Thanh làm như không biết nó đang muốn nói cái gì, mỉm cười dời sang đề tài khác. Anh dùng tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, làm như không biết bộ dạng đang biểu tình đó, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Mễ, yêu tinh như các ngươi thì dùng phương pháp như thế nào để tìm được người thân vậy?”

Mao Tiểu Mễ vươn móng vuốt ra, ở trong lòng bàn tay anh viết lên:「 Chúng ta có thể thông qua yêu lực tìm người, cũng có thể thông qua mùi để nhận biết.」

Ánh mắt Mạnh Hạ Thanh sáng lên một chút: “Vậy ngươi mau dùng yêu lực đi, ta cũng muốn nhìn qua một chút đó.”

Mao Tiểu Mễ trừng mắt, liếc anh một cái, hướng anh nhe răng nhếch mép:「Cái pháp thuật sử dụng yêu lực để tìm người ta còn chưa học được, nếu không ta mới sẽ không lưu lạc đến nhà ngươi để trở thành thú cưng của ngươi đâu.」

Mạnh Hạ Thanh dĩ nhiên là biết Mao Tiểu Mễ không có được cái loại pháp thuật này, nói lời này chỉ là nhìn thấy nó thẹn quá hóa giận lại  bày ra bộ dạng mèo con xù lông phát tác, hiện tại có thể nhìn thấy như vậy anh cũng cảm thấy thật mĩ mãn nha: “Vậy ngươi thử chạy nhanh ở trong này xem có ngửi thấy hương vị trên người ca ca ngươi hay không a!”

Mao Tiểu Mễ nâng lên cái đầu của mình, chiếc mũi hít hít vài cái bên trái, bên phải vài cái, bận bịu một lúc thì bực tức mà nằm úp sấp xuống cái bàn làm việc, sau đó hé hé đôi mắt ra cùng mở miệng:「 Không ngửi được, vừa rồi chỉ có thể ngửi được toàn là mùi vị của nước hoa, cái mũi chẳng thể ngửi được mùi vị nào khác lạ cả.」

Cũng đúng nha.—Mạnh Hạ Thanh trưng lên bộ mặt tươi cười trấn an nó, nhéo nhéo cái móng vuốt nhỏ bé của nó: “Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát rồi lại thử lại cũng được nha.”

Chương 11: Con chuột yêu hương vị (Tạm dịch: Mùi của con chuột tinh)

Vài phút trôi qua, Lưu Lộ Lộ khoan thai mà đến chậm. Dù sao chỉ mới ngày hôm qua thiếu chút nữa gặp phải tai nạn xe cộ, buổi chiều lại bị thất tình đã thực sự là bị đả kích rồi, cho nên  buổi sáng hôm nay cô mới dậy trễ. Cô không bắt xe buýt mà trực tiếp tự lái xe đến, vội vàng đến văn phòng làm việc, cũng may là không có bị muộn.

Cô bước nhanh đến phòng của ban biên tập liền thấy Mạnh Hạ Thanh đáng nhẽ phải ở nhà nghỉ ngơi thì giờ lại đang chuẩn bị ngồi xuống trước máy tình, tay cầm điện thoại gọi giục bản thảo. Gặp lúc Mạnh Hạ Thanh ngắt điện thoại, cô vội vàng đi tới bên cạnh anh: “Mạnh ca, làm sao hôm nay anh lại đi làm rồi? Ngày hôm qua vừa mới khâu và băng bó vết thương xong, hôm nay sao anh không nghỉ ngơi một chút mà đã đi làm?” Dù sao cũng là tiền bối chiếu cố mình, tuy rằng tình yêu đã tan thành mây khói, nhưng vẫn là muốn quan tâm một chút.

Mạnh Hạ Thanh nhìn cô có chút bất đắc dĩ, nở nụ cười nhẹ: “Cô cũng biết bản thảo của tác giả “Trong lòng khả nhân” mới hoàn thành mà, tôi vừa mới thẩm định xong còn muốn đọc kĩ lại bản thảo một chút, làm sao có thể tự buông thả mình a.”

“Trong lòng khả nhân” là cái cây hái ra tiền nhiều nhất cho nhà xuất bản, Mạnh Hạ Thanh là biên tập phụ trách “Trong lòng khả nhân”, anh dĩ nhiên phải làm mấy việc thúc giục anh ta tập trung làm việc như thúc giục bản thảo, đọc và thẩm định… Từ A – Z đều là anh, thậm chí cả việc thiết kế bìa sách cũng phải trải qua nhiều phiên thảo luận mới có thể kết thúc…… Nói tóm lại thì cho dù Mạnh Hạ Thanh muốn nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi được.

Nghe ra ý trong lời nói của Mạnh Hạ Thanh, Lưu Lộ Lộ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại nói xin lỗi miên man: “Chuyện hôm qua thật sự là rất cám ơn anh, hại anh bị thương nặng như vậy, thật sự là ngượng ngùng. Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, xin anh cứ việc nói, làm chân chạy việc cho anh tôi cũng có thể làm thay mà.”

Nói xong, lại đưa hai tay đến cái túi bên cạnh thân mình lục lục một chút, từ bên trong lấy ra bữa sáng vốn chuẩn bị cho chính mình: “Mạnh ca, anh ăn không, tôi có mang theo chút sữa và bánh bích quy, nếu chưa ăn thì anh nhanh đến nếm thử đi.”

Cô vừa cầm trong tay một thứ gì đó phóng tới trên bàn của Mạnh Hạ Thanh, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó liền cảm thấy tay của cô thận trọng hơn, một cái gì đó có lông xù mềm nhũn bỗng nhiên bổ nhào vào trong tay cô. Cô sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trong tay chính là một con mèo nhỏ hoa văn hắc bạch. Mèo nhỏ kia trừng to hai mắt, cái mũi nhỏ dừng lại ở trên cổ tay cô ngửi tới ngửi lui.

“A, làm sao lại có con thú nhỏ giống như món đồ chơi thế này.” Lưu Lộ Lộ bị Mao Tiểu Mễ cọ cọ sáp đến thì hai tay ôm lấy nó. Mao Tiểu Mễ vẫn còn chán ghét cô, từ trong hai tay cô nhanh nhẹ chui thoát ra, bốn chân lấy đà nhảy phóc đến trong lòng Mạnh Hạ Thanh, cái đầu nhanh chóng chui vào trong tây trang của Mạnh Hạ Thanh, cùng lúc sử dụng tay chân để tiến đến cái túi áo sơ mi trước ngực, đến lúc này mới ló ra, hai chân trước bám vào cổ áo tây trang của Mạnh Hạ Thanh, hai mắt cảnh giác nhìn Lưu Lộ Lộ.

Mạnh Hạ Thanh giơ hai tay hơi hơi đỡ lấy Mao Tiểu Mễ một chút, ngẩng đầu nói với Lưu Lộ Lộ: “Trước đây tôi cũng đã  nói với cô, một tháng trước tôi nhặt được Tiểu Mễ.”

“A?” Lưu Lộ Lộ ngây ngẩn cả người: “Kia… Thế còn con ngày hôm qua kia đâu?”

“Cũng là Tiểu Mễ.”

“A?”

“Tôi nhặt nuôi hai con.”

“A?”

“Đều kêu Tiểu Mễ.”

“Nga.” Lưu Lộ Lộ bị lừa dối nhưng cũng chỉ mơ mơ hồ hồ rời đi bàn làm việc của Mạnh Hạ Thanh. Mao Tiểu Mễ ở trong lòng Mạnh Hạ Thanh nhìn bóng dáng Lưu Lộ Lộ rời đi, dùng cái mũi nhỏ “Hừ” một tiếng, khinh thường! — Kết quả không nghĩ đến là hừ ra một chút ít nước mũi.

Mạnh Hạ Thanh không một chút ngại bẩn lấy giấy giúp Mao Tiểu Mễ lau sạch lại cái mũi, sau lại nâng nó đến trước mặt hôn lên cái gáy sau đầu của nó: “Bị cảm rồi, ai bảo ngươi ngày hôm qua mặc thiếu như vậy.”

Mao Tiểu Mễ giương nanh múa vuốt muốn cho anh nếm thử hai cào:「 Hỗn đản, ngày hôm qua là ai chỉ cho nó trần truồng mặc mỗi một cái tạp dề?! Đừng ở chỗ này giả ngu!」

Mạnh Hạ Thanh lại cùng Mao Tiểu Mễ náo loạn trong chốc lát, sau đó hỏi nó: “Ngươi không phải chán ghét Lưu Lộ Lộ sao, sao vừa rồi còn gục trên tay của cô ấy?”

Mao Tiểu Mễ khụt khịt cái mũi:「 Ngày hôm qua không chú ý, hôm nay phát hiện trên người cô ấy có một chút hương vị của yêu tinh.」

“A? Cô ấy là yêu tinh?” Mạnh Hạ Thanh vẻ mặt mang biểu tình quá sợ hãi: “Nhìn không thấy giống chút nào a!”

「 phi.」Cái móng vuốt nhỏ của Mao Tiểu Mễ lại bay nhanh ở trong lòng Mạnh Hạ Thanh như bàn tay phủi phủi:「 Cô ta chỉ là từng tiếp xúc với yêu tinh thôi. Ngươi không biết sao, yêu khí trên người chúng ta rất nặng, chỉ cần con người tiếp xúc qua, chung quy lại dù là lâu hay không lâu cũng sẽ bị yêu khí bám vào người một chút, chẳng qua là nó sẽ theo thời gian mà tiêu tán đi thôi.」

Mạnh Hạ Thanh gật gật đầu: “Vậy cho dù chỉ là ở trên đường gặp thoáng qua, cũng sẽ lưu lại hương vị sao?”

「 Cũng không đến mức đó,」 Mao Tiểu Mễ lắc đầu:「 Xem tình huống của Lưu Lộ Lộ thì hẳn là cô ta cùng yêu tinh kia tiếp xúc gần gũi có đến một giờ đồng hồ, bất quá cho dù như vậy thì hương vị kia cũng tiêu tán đi không sai biệt lắm. Nếu không phải cô ta động động tay làm cho hương vị kia tỏa ra, ta còn không ngửi được đấy.」 Nói xong, nó lại ở trên bàn lắc lắc cái đuôi khoe mẽ:「 Ngươi đoán xem Lưu Lộ Lộ tiếp xúc là yêu tinh gì?」

Mạnh Hạ Thanh giả vờ khổ não suy nghĩ trong một lúc, nêu ra vài cái loại yêu tinh mà tiểu thuyết thường hay nhắc đến, sau đó thì nhìn Mao Tiểu Mễ rạo rực vui vẻ phủ nhận từng cái từng cái tên một.「Nhường ngươi ngươi cũng đoán không ra — là chuột tinh đó! Bất quá hương vị yêu lực nhạt như vậy hẳn là cùng nhân loại hỗn huyết, là bán yêu mới đúng.」

Mạnh Hạ Thanh vội vàng làm một bộ dạng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trong miệng liên tục khen ngợi Mao Tiểu Mễ kiến thức rộng rãi, có yêu pháp cao siêu. Mao Tiểu Mễ được anh khích lệ thì kiêu ngạo, cái đuôi đều phải phẩy cao đến trời, nhưng hẳn là nó không biết, trên thực tế, Mạnh Hạ Thanh đã sớm biết hương vị này là ai lưu lại: Hôm qua Lưu Lộ Lộ đưa Mạnh Hạ Thanh đi gặp một bác sĩ ở một bệnh viện gần đó băng bó miệng vết thương, người bôi thuốc phỏng khám cho anh là một bác sĩ thực tập có họ Lưu, đúng là một chuột tinh có một nửa dòng máu của nhân loài, một bán yêu. Phải nói là Lưu thầy thuốc kia có ánh mắt ướt sũng, bộ dạng thì nho nhỏ, thật sự là rất giống bộ dạng của một chú chuột bạch nho nhỏ.

“Vậy đợi lát nữa ta giúp ngươi hỏi Lưu Lộ Lộ một chút xem cô ấy đã tiếp xúc qua những ai?”

「 Không cần,」 Mao Tiểu Mễ lại suy sụp hạ xuống thân mình:「 ca ca ta là Mèo tinh, làm sao một con chuột tinh lại có thể biết được ca ca ta chứ.」