Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 67




“Cố Chiêu không tính là cái gì, Hầu tước khác cũng không là gì cả, vị trí Công Tước chỉ có thể là của tôi, mà đây chỉ là bước đầu tiên, cuối cùng tôi sẽ đứng ở chỗ cao nhất.

Tôi muốn sửa chữa luật pháp, khiến quý tộc càng tôn quý, xử lý nô lệ càng thêm dễ dàng và không bị ước thúc.

Lại lần nữa mở ra Cuồng Hoan quán bị niêm phong đã lâu, đó mới là niềm vui chân chính của quý tộc chúng ta, là bảo vật chân chính vĩnh viễn không nên mất đi.”

Toàn trường yên tĩnh.

Không ai hiểu được vì sao Chu Chính sẽ diễn thuyết phản loạn như vậy, rất nhiều người thậm chí cảm thấy gã đã điên rồi. Đứng ở chỗ cao nhất chỉ cái gì, là lật đổ người thống trị hiện tại thành quốc vương à. Sửa chữa luật pháp lại càng chỉ có quốc vương mới có quyền lực để làm, về phần mở ra Cuồng Hoan quán bị niêm phong đã lâu…

Đó là vị đang trị vì hiện giờ niêm phong, Chu Chính trắng trợn nói ra như vậy…

“Đây là muốn tạo phản rồi!”

Cho dù quý làm Hầu tước, Chu Chính chung quy cũng chỉ là một Hầu tước, nhắc đến hai chữ tạo phản, thì lập tức không ai nguyện ý tiếp tục dính dáng quan hệ với gã. Rất nhanh có quân đội tiến vào bắt lấy người mang đi, thậm chí ngay cả lúc này gã còn mang vẻ mặt căm phẫn, “Các người nên ủng hộ tôi, buông ra, tôi làm là đúng.”

Điên rồi, thật sự điên rồi, tất cả mọi người cảm thấy trước mắt nhìn đến quá mức điên cuồng.

Cố Chiêu dùng thần sắc khó hiểu nhìn một màn này, cuối cùng lại dừng ánh mắt đến trên người thiếu niên bên cạnh, anh không chút nghi ngờ chuyện này có liên hệ với thiếu niên. Chỉ là không nghĩ tới, năng lực đối phương mạnh tới loại tình trạng này, chỉ mới nói mấy câu như vậy, lại làm cho một người biến thành phần tử phản động.

Diệp Bạch nhìn ra ý nghĩ của anh, nhịn không được nói:

“Đó vốn là ý nghĩ của bản thân gã, tôi chỉ cổ vũ gã nói ra mà thôi.” Hắn cười lạnh nói: “Ngay cả tôi đều không nghĩ tới có kinh hỉ lớn như vậy.”

Rõ ràng lúc ban đầu hắn cũng chỉ ám chỉ việc Cuồng Hoan quán mà thôi.

Cái gọi là cuồng hoan của Cuồng Hoan quán chỉ là quý tộc, mà đối với nô lệ mà nói chính là một hồi tai nạn. Nơi đó có đông đảo tiết mục ‘thú vị’, tỷ như huấn luyện thú, cái gọi là thú gần như đều là nô lệ tứ chi chấm đất, bọn họ từ nhỏ đã không cho đứng thẳng, chỉ học bò sát, học chó sủa, học sói tru, học sư tử rống.

Sau đó chờ lớn lên một chút, đương nhiên bị coi thành dã thú chân chính để huấn luyện nuôi dưỡng, cho ăn thịt tươi, đánh đồ ăn sống.

Lại lớn hơn một chút thì tất cả đồ ăn đều là tự mình săn, tất cả động vật trong vật săn cũng đều là người, nhưng bọn họ phân biệt bị dán lên nhãn khác nhau, sau đó bị những người cường tráng hơn gặm cắn xé xác ăn, tình cảnh đó chỉ thông qua miêu tả cũng đã làm cho người ta có chút run rẩy, càng không cần nhắc đến tự mình trải qua.

Nhưng các quý tộc năm đó vô cùng thích vận động này.

Bọn họ cũng không coi nô lệ là người, trong những tiết mục khác còn chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí còn có cả trường hợp có thể nhìn thấy người thú giao hợp.

Đây là Cuồng Hoan quán.

Biết Chu Chính muốn mở lại nơi này vẫn là bởi vì bạn tiên, đối phương không cẩn thận bị Chu Chính biết năng lực, tất nhiên bị lợi dụng. Nhưng bạn tiên tuy rằng đơn thuần lại cũng không ngốc, rất nhanh phát hiện vấn đề trong đó, hơn nữa tồn tại của Cuồng Hoan quán lại càng hù sợ hắn, bởi vậy nói cái gì cũng không muốn tiếp tục thôi miên người khác.

Sau đó thì bị nhốt vào Cuồng Hoan quán.

Không phải không nghĩ tới việc thôi miên Chu Chính, nhưng đối phương từ khi biết được sự thật, gặp lại bạn tiên vẫn luôn đeo miếng che mắt cho đối phương, căn bản không tìm thấy cơ hội.

Diệp Bạch bình tĩnh nhìn hết thảy tiếp sau.

Tự có quân đội đi lục soát phủ đệ Chu Chính, ở bên dưới phát hiện một tầng hầm ngầm cực lớn, bên trong rõ ràng là tạo ra mô phỏng theo Cuồng Hoan quán chân chính. Vô số nô lệ bị giam ở trong đó, bị ‘huấn luyện’ ‘chỉ đạo’, bị đoạt suy nghĩ, thay đổi thành ‘đồ chơi’ chân chính chỉ cung ‘mua vui’.

Cảnh tượng ‘đồ sộ’ này chấn kinh rất nhiều người.

Từ khi quốc vương đương nhiệm cầm quyền tới nay, đãi ngộ nô lệ đã tốt hơn không ít, trong quân đội phụ trách đến đây kê biên tài sản đều là rất nhiều nô lệ tạo thành quân đội. Trơ mắt nhìn thấy nhiều đồng bào bị đối đãi tàn nhẫn như thế, quân nhân thiết huyết đỏ vành mắt, hận không thể trực tiếp đi xé Chu Chính để trút căm phẫn.

Cố Chiêu là người phụ trách chính, Diệp Bạch bị mang theo bên người, đương nhiên cũng có thể tận mắt nhìn thấy nhận biết đến cái gọi là Cuồng Hoan quán.

Lúc đám người bọn họ mang theo quân đội đi xuống, bên trong cũng có không ít người đang nhìn động tác của các nô lệ cười đến thoải mái, chỉ trỏ có chút tự đắc. Nhưng nếu cẩn thận nhìn lên, những người này lại cũng là nô lệ mà không phải quý tộc, bọn họ cùng với Chu Chính, tra tấn đồng loại của mình đến bước này, cũng hưởng thụ khoái cảm ở trong đó.

Quân đội xâm nhập, trực tiếp thô bạo bắt hết đám người này, có người thậm chí còn ‘không khéo’ bị gãy cánh tay cánh chân.

Sự tình huyên náo quá lớn, lại căn bản không giấu diếm được, nô lệ bên ngoài rất nhanh biết được tình huống bên trong, sôi nổi bãi công biểu tình. Cho dù là rất nhiều quý tộc sinh ra trong mấy chục năm gần đây, đã sớm thành thói quen, nhưng kiến thức đến Cuồng Hoan quán cũng có chút hoảng sợ, không quá hiểu lạc thú của Chu Chính ở chỗ nào.

Quốc vương thế hệ này, đang một lòng thay đổi địa vị nô lệ, cũng thay đổi ý nghĩ của các quý tộc.

Chu Chính gặp phải thoá mạ trước nay chưa từng có, không chỉ là nô lệ, ngay cả trong quý tộc cũng có rất nhiều người cảm thấy gã quá mức điên cuồng. Tất cả chuyện này Diệp Bạch đều dự liệu được, cho nên hắn mới có thể ám chỉ như vậy. Nếu bạn tiên táng sinh ở trong này, hắn cũng muốn phá huỷ Chu Chính bắt đầu từ nơi này.

Trong Cuồng Hoan quán, cảnh tượng quá mức khiếp sợ.

Nô lệ được đưa ra cứu chữa quá nhiều, không chỉ trên sinh lý, quan trọng nhất vẫn là trên tâm lý. Bên trong có rất nhiều người thậm chí đều không biết nói, duy nhất biết chính là như động vật rống lên một tiếng, mức độ tương tự quả thực không khác sói hổ thật sự. Rất nhiều quân nhân vẫn luôn liên tục làm việc cả một ngày, mới cơ bản an toàn đưa toàn bộ đi ra ngoài.

Càng đi trung tâm càng xa hoa.

Cố Chiêu vẫn luôn cực kỳ trầm mặc nhìn tất cả chuyện này, Diệp Bạch theo bên người cũng lặng im không nói gì. Những tiên nhân như bọn họ xem ra, thế gian vạn vật đều có linh, thực vật có, động vật có, người càng không có khả năng ngoại lệ. Chuỗi thức ăn là một loại tiêu hao tốt, nhưng trước mắt nhìn đến, đã bắt đầu tổn thương thiên đạo.

Ở giữa là một lồng sắt xa hoa.

Xuyên thấu qua khe hở, mọi người có thể nhìn thấy bên trong đang giam giữ một cô gái dị thường xinh đẹp, mặc áo mỏng, che lụa mỏng, đang chớp đôi mắt như nước nằm ngửa ở trên giường. Rất nhiều quân nhân không tự giác dừng bước, đây có thể là một người cuối cùng mà bọn họ cần giải cứu, thoạt nhìn như hoàn hảo không tổn thương gì cực kỳ hấp dẫn.

Cũng phải, cô gái xinh đẹp như vậy, ai lại nhẫn tâm đi thương tổn.

Cô gái đó cũng không phát hiện bọn họ.

Lồng sắt được chế tạo vô cùng lớn và tinh xảo, khe hở không nhiều, nhìn vào giống như có thể thấy toàn diện nhưng cũng không được đầy đủ các mặt. Tuy rằng như thế, từ góc độ của bọn họ lại có thể dễ dàng nhìn ra đối phương đang thần sắc dịu dàng nhìn nơi nào đó trên người, chẳng lẽ ở trong đó còn có người nào?

Cố Chiêu phất tay ý bảo, lập tức có người tiến lên mở cửa chuẩn bị cứu người.

Nhưng cửa vừa mở ra…

Tất cả mọi người bị tình huống bên trong chấn kinh, thì ra cô gái này không phải không bị thương tổn, một đôi chân của cô ta đã bị khâu lại với nhau, bên trên còn bị vẽ đường vân giống như rắn. Mà chỗ bắp chân đang nằm úp sấp một đứa trẻ khoảng mười tuổi, đối phương như một đầu mãnh thú đang dùng răng nanh chậm rãi gặm cắn.

Răng nanh con người đương nhiên không thể so với thú, bởi vậy thằng bé cắn cực kỳ nhỏ, thỉnh thoảng còn hút một hơi máu tươi tràn ra.

Mọi người lúc này mới phát hiện, nơi mà bọn họ từ bên ngoài không nhìn thấy, có một máy dinh dưỡng công nghệ cao đang bày ở đó, một đầu cắm ở trên thân cô gái kia.

Dùng thứ này duy trì sinh mệnh, cũng đồng thời vẫn luôn bị gặm cắn nuốt chửng.

Từ cẳng chân trở xuống đã bị cắn không còn, nơi khác cũng có một chút dấu răng. Hai chân đó cực mất tự nhiên, cậu bé giống như động vật đang mở to đôi mắt màu đỏ tươi, vừa học sói tru vừa thoả mãn ăn cơm, lại hoàn toàn không chú ý tới đám người bọn họ tiến đến.

“Cô, cô đừng lo lắng, chúng tôi lập tức cứu cô đi ra ngoài.”

Cô gái hoảng sợ liếc nhìn bọn họ một cái, phản ứng đầu tiên chính là che chở cậu bé đang cắn thịt của mình, động tác dường như kéo tới miệng vết thương, đau đớn kinh hô lên.

Lúc này cậu bé mới phát hiện bọn họ, hung tợn trừng lại đây.

Ánh mắt đó căn bản không giống nhân loại có thể có, mà càng giống mãnh thú từng giết chóc, hung ác mà tàn bạo, một giây sau chân sau dùng sức, nhảy lên muốn xông lại cắn người. Ngay sau đó đương nhiên bị các quân nhân phản ứng cực nhanh chế phục, sau đó cẩn thận trói lại chuẩn bị đưa ra ngoài khám tâm lý.

Cô gái kia vội vàng nhìn lại đây, “Không, đừng thương tổn thằng bé.”

“Chúng tôi sẽ không đả thương cậu bé.” Các quân nhân đang đi đến bên cô gái giải thích, “Chu Chính đã đền tội, các cô được cứu trợ, hiện tại sẽ đưa cô đi bệnh viện.”

Cô gái căn bản không tin.

Cô nghi hoặc giãy giụa, kháng cự không thôi, hơn nữa nhìn thấy Cố Chiêu lại càng kêu sợ hãi liên tục, “Không cần, đừng mà, chúng tôi là thiệt tình yêu nhau, là mẹ anh ngang ngược ngăn trở.”

“Cô nhận lầm người.”

Có quân nhân thuận miệng giải thích, mẹ của Cố Hầu tước năm đó là công chúa, không nói sẽ nhấc lên quan hệ với cô gái này thế nào, nói đến thời gian cũng không đúng. Mười ba năm trước công chúa và phò mã chết bởi tai nạn máy bay, mà cô gái này hiển nhiên cũng khoảng ba mươi tuổi, che chở cho cậu bé kia cũng mới khoảng mười tuổi.

Chỉ thời gian kém như vậy, công chúa ngăn trở cô ta và chồng mình yêu nhau?

Có chút đầu óc đều biết việc này hoàn toàn không có khả năng, ngay cả bản thân Cố Chiêu cũng cảm thấy đây là một hiểu lầm, Diệp Bạch lại không…

Hắn nhìn ra được, cô gái kia thần trí thanh tỉnh, trong nháy mắt còn cẩn thận nhận biết Cố Chiêu, lập tức một bộ dáng tuyệt vọng sớm dự liệu đến.

Hiển nhiên,

Dù là Chu Chính ở nơi này gây sức ép cũng chưa thể làm cho cô ta mất đi hi vọng, Cố Chiêu lại làm được, trong chuyện này khẳng định có vấn đề lớn.