Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 70




Thiên giới, một đám đại tiên nhìn bạn tiên mình cảm khái không thôi, một người trong đó giáo dục: “Nhìn xem, lúc trước còn có thể nói là bởi vì độ dung hợp cao, mà hiện tại…”

Hai thế giới Diệp Bạch căn bản không hề vận dụng năng lực khác.

Thậm chí ngay cả của bản thân nguyên chủ cũng không dùng mấy, mỗ đại tiên đau đớn khôn nguôi, “Người ta chỉ thôi miên ba người, ba người đã giải quyết toàn bộ sự tình.”

Tiểu bạn tiên ngồi chồm hổm trên mặt đất trồng nấm.

Khi ấy hắn ta thôi miên không chỉ ba người, lúc đầu cũng coi như hỗn không tồi, mãi đến khi bị tên Chu Chính kia phát hiện. Đối phương khôn ngoan lừa gạt ánh mắt của hắn ta, nhưng muốn thôi miên gã lại không thôi miên được, chỉ có thể vẫn luôn kéo dài tìm kiếm cơ hội. Cuối cùng đương nhiên là không tìm được, ngược lại tự giày vò mình đến chết.

“Ngươi lúc đó giả vờ nghe lời cũng tốt mà, làm gì cần chính trực như vậy.”

Tiểu bạn tiên yếu ớt nói: “Làm tiên phải thành thực.”

“Quên đi.” Tới phiên đại tiên vô cùng bất đắc dĩ, vị Đại tiên bên cạnh khuyên hắn ta: “Các bạn tiên từ nhỏ đã ở Tiên giới, khờ dại chất phác, không thể so với con mèo tiên kia cũng là bình thường.”

Một đám bạn tiên đồng ý gật đầu.

Tên đó ở Thiên giới hỗn đến gió nổi nước lên, ngay cả đại tiên đều coi như bánh bao xé đến xé đi, xuống hạ giới làm sao có thể bị một đám phàm nhân bắt nạt được. Hơn nữa đối phương là yêu tu, ngày trước tu luyện khẳng định là không dễ dàng, rất nhiều nhân tu sẽ có ý đồ đối với hắn, bởi vậy giỏi về âm mưu quỷ kế trong sinh tồn thật sự quá bình thường.

Diệp Bạch cũng không biết đoạn đối thoại này, biết khẳng định sẽ khịt mũi coi thường.

Cái gì là trải qua nhiều kiến thức rộng, lúc hắn phi thăng thượng giới, trong đầu trống rỗng, không hề tốt hơn đám tiểu bạn tiên các người bao nhiêu. Không, các người tốt xấu còn có thiên đạo đại ý ở trong đầu, biết rất nhiều thường thức, thế nhưng hắn lại cái gì cũng không biết. Bởi vậy đoạn thời gian vừa mới phi thăng lên, thật sự không dễ chịu.

Hắn, ai cũng không dám tin tưởng, lại cũng không thể không gặp.

Cũng có lẽ chính bởi vì những trải nghiệm đó, mới khiến cho hắn khác biệt với đám bạn tiên an nhàn từ nhỏ, cho nên mới có thể sống rất suôn sẻ mỗi một đời người.

Lúc này hắn đã đến thế giới kế tiếp.

Dưới chân giẫm là lát đá xanh, trong mũi đều là mùi hoa, ngửi một chút khiến mèo hắt xì một cái rất lớn, hoảng sợ mấy con Hồ Điệp bay khỏi bức tranh trước người.

Mực trên tranh đã khô, bướm đã bay, chỉ còn lại mấy đóa hoa lan trông rất sống động.

Người vẽ bức tranh hiển nhiên kỹ xảo hội họa vô cùng tốt, khiến đóa hoa giống như muốn rời tranh mà ra, nhưng khả năng hấp dẫn đến Hồ Điệp lại là bởi vì linh khí bên trong nó. Vạn vật có linh, động vật mẫn cảm hơn người, Hồ Điệp bé nhỏ cảm giác đến linh khí mỏng manh trong bức tranh, cho nên tưởng nhầm là hoa thật mà dừng ở bên trên.

Diệp Bạch sờ sờ cái mũi, có chút không thoải mái.

Cũng không phải bởi vì hoa trong bức tranh còn có thể tản mát ra hương khí, mà là hắn hiện nay đang ở chính là một đình nghỉ mát, cách đó không xa là hoa viên trăm hoa đua nhau nở rộ. Chính lúc giữa hè gần thu, mùi hoa dễ chịu, nguyên chủ hiển nhiên đang thừa dịp có hứng thứ vẽ bức tranh, đem hoa lan trong vườn đều vẽ vào trong giấy.

“Hắt xì!”

Nhịn không được lại hắt hơi một cái, dứt khoát trực tiếp động tâm niệm tạm thời che khứu giác.

Xem qua những việc bạn tiên trải qua, cho nên dù còn chưa kịp dung hợp ký ức nguyên chủ, Diệp Bạch cũng rõ ràng hiện nay là tình huống nào. Nguyên chủ là một ‘môn khách’ ở quý phủ của hoàng tử, trong ngày thường không có việc gì, thường ngâm thơ vẽ tranh. Hôm nay tất nhiên không ngoại lệ, hứng thú vừa tới chạy đến hoa viên vẽ hoa lan.

Vị hoàng tử đó đứng hàng thứ hai, là người được chọn đứng đầu cho vị trí Thái tử hiện nay.

Nguyên chủ đương nhiên không phải nhân vật dựa vào năng lực siêu mạnh được vời vào phủ phụ tá, hắn ta là bởi vì từng có cơ duyên xảo hợp cứu đối phương, mà bản thân lại không có năng lực sinh tồn, nên được đón vào coi như nuôi người nhàn rỗi. Đối với cuộc chiến ngôi vị hoàng đế hắn ta cũng không rõ ràng lắm, cũng chưa từng tham dự, nhưng đối với Nhị hoàng tử vô cùng cảm kích.

Vị hoàng tử ấy thật ra là người tri ân báo đáp.

Kỳ thật nguyên chủ cũng chỉ là công nhấc tay, nhưng đối phương cảm thấy bất luận có phải tiện tay hay không, đối với Nhị hoàng tử là ân một mạng, cũng cho nguyên chủ cuộc sống mà bản thân muốn nhất.

Thanh thản đọc sách, hứng khởi vẽ tranh, ngẫu nhiên ngâm thơ.

Không những thế, vị này còn được bảo vệ rất tốt, gần như không ai biết được quý phủ của Nhị hoàng tử có một người như thế. Nguyên chủ chú ý không đến, Diệp Bạch lại có thể hiểu được đây là xuất phát từ ý tốt của đối phương. Dù sao tranh ngôi vị hoàng đế một sống một chết, ngày sau một khi thất bại, đám người dính đến chỉ sợ đều không lưu lại một người.

Lúc ấy bạn tiên nhập vào là hồ ly.

Đối phương cũng không ngu ngốc, từng đạo trong đó nhìn rất rõ ràng, cho nên đối với vị Nhị hoàng tử này có cảm quan rất tốt. Vừa vặn lúc bạn tiên đến đối phương xảy ra sự cố, hồ ly từ trong trí nhớ nguyên chủ không tra ra tiến trình, cho nên kiên nhẫn tìm hiểu, lo lắng chu toàn với người, cuối cùng hiểu được tiền căn hậu quả.

Cái gì vô lễ bất hiếu, còn có hiềm nghi mưu nghịch, sự thật rõ ràng chính là yêu đạo quấy phá.

Lúc đầu thế gian này không chỉ có võ lâm cao thủ mà mọi người đều biết, còn có một số người Tu Chân che giấu rất sâu. Chẳng qua bởi vì nhân quả sẽ quấy nhiễu phi thăng, cho nên phần lớn đóng cửa không ra sống ở nơi thâm sơn tu luyện. Nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều như vậy, còn có một số tự biết phi thăng vô vọng, nên sẽ đến nhân thế trải nghiệm một phen.

‘Đạo sĩ’ tên Chu Chi Đạo chính là một người như thế.

Đối phương tu vi cực thấp, chỉ có Trúc Cơ kỳ, nhưng dùng để ứng phó một ít phàm nhân đã là dư dả. Người này tự biết phi thăng vô vọng, tư chất không đủ, tiếp tục tu luyện thêm nữa cũng không tiến cấp quá lớn, thậm chí sống lâu vài chục năm cũng không nhất định có khả năng, suy nghĩ qua đi liền lựa chọn nhân thế, thành đạo sĩ trong mắt mọi người.

Người này chọn Tam hoàng tử làm chủ tử, làm lên cái gọi là phụ tá.

Dựa vào một tay ‘tiên thuật’, gã rất nhanh hỗn đến hô mưa gọi gió, ngay cả hoàng đế cũng chú ý tới sự tồn tại của gã. Tam hoàng tử tất nhiên là nhanh chóng tiến cử, bởi vậy còn được ban thưởng. Sau khi được phong làm quốc sư, Chu Chi Đạo thay đổi vốn có tăng thêm luật lệ, lại dùng chút ảo thuật cho hoàng đế, khiến cho Nhị hoàng tử gặp phải chán ghét mà bị vứt bỏ.

Sau đó bị giam vào Tông Nhân phủ, cũng không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi.

Bạn tiên hồ ly hiểu rõ đầu đuôi sự tình xong, liền dẫn đầu ẩn vào hoàng cung tìm đến Chu Chi Đạo, lại không ngờ rằng bị đối phương lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.

Lại nói tiếp không giống với bạn tiên khác, vị này vẫn có chút thông minh tài trí.

Nhưng chính là bởi vì có, mới biết tính trước làm sau, thế cho nên sai sót cơ hội tốt nhất. Còn về sau này, cũng không chỉ là ngốc, quan trọng nhất vẫn là quá mức quân tử. Thiên giới không có người nói dối, thế cho nên bạn tiên nhìn thấy Chu Chi Đạo khóc lóc kể lể mình bị bắt bất đắc dĩ tự nhiên tin, muốn theo gã đi tiêu diệt cái gọi là sư phụ bức bách gã.

Bạn tiên tất nhiên là tự tin, cảm giác mình không có khả năng bại trận.

Nhưng mà đối phương sớm có chuẩn bị, còn bố trí các loại trận pháp, cuối cùng lưu hắn ta ở thâm sơn.

“Xì.” Diệp đại miêu khinh thường, “Nơi nào đến tự tin lớn như vậy, ở Tiên giới còn không bị xé đủ à, ngươi cho là xuống trần mọi người không hiếu chiến giống các ngươi, chỉ trông vào linh lực mạnh có năng lực áp chế, biết công bằng, sẽ không đùa giỡn mưu kế, sẽ không lấy n chọn một, nói quân tử cái gì, rốt cuộc vẫn là ngốc.”

Chim hót hoa thơm, gió nhẹ nhàng mơn trớn.

Diệp Bạch cảm giác được linh lực quen thuộc trong cơ thể, thần niệm trải rộng ra cảm thụ cả phủ hoàng tử, liền nhìn thấy hỗn loạn không bình tĩnh giống với nơi này, cùng với một trận ầm ỹ.

Bên trong phủ mỗi người bất an, thậm chí còn có chuẩn bị lặng lẽ chạy trốn.

Trong phòng bếp vốn đang chuẩn bị cơm trưa, vào lúc này theo đại trù tiến đến mọi người ngừng tay. Thánh chỉ đã truyền đạt mệnh lệnh một khắc rồi, cũng đủ tin tức truyền vào bên trong, khiến các hạ nhân nghe được rõ ràng minh bạch. Nhị hoàng tử xong rồi, sau này những người như bọn họ cũng hoặc chết, hoặc tán, không còn tồn tại.

“Chúng ta còn làm không.” Một đứa ở mười lăm mười sáu tuổi hỏi.

Đại trù thở một hơi dài thật dài, “Làm.”

Bên ngoài như thế nào không phải bọn họ có thể quyết định, cho dù mấy vị hoàng tử ở trong tranh đấu, là vũ đài của quan chức trong triều thậm chí hoàng đế, cũng không quan hệ đến những người làm cơm bọn họ. Hắn ta là đầu bếp, cho dù ngay sau đó muốn bị bắt lại hỏi chém, hiện tại vẫn còn ở trong phòng bếp, vậy đương nhiên phải làm tốt cơm của hắn ta.

Diệp Bạch liếm liếm môi dưới, cảm thấy thức ăn trông cũng không tệ lắm.

Ở ngoài xa hơn…

Ngoài cửa còn đang đối mắt, hành động như vậy đã tiến hành cả một khắc, một đám thị vệ ngăn cản ở phía trước cản trở công công tuyên chỉ tới gần, không cho bọn họ mang người đi. Sự tình rất rõ ràng mang theo kỳ quặc, mà người đi tìm hiểu còn chưa trở lại, cho nên bọn họ không thể thật sự để cho người bị mang đi, khi đó cái gì đều chậm.

“Các ngươi dám kháng chỉ?”

Công công tuyên chỉ họ Hách, đi được khá gần với Tam hoàng tử, lần này tiếp phần việc hạch tội này lại càng vui mừng, mắt thấy kéo lâu như vậy không còn kiên nhẫn, “Ngang nhiên kháng chỉ xem như mưu phản…”

Nhị hoàng tử nâng tay, những người đó có chút không cam lòng, cuối cùng vẫn lui lại.

Rốt cuộc kéo dài một khắc đã đủ lâu, không có chuyển biến thì không kéo tiếp nổi nữa, Nhị hoàng tử làm lựa chọn như vậy cũng chỉ do bất đắc dĩ. Năm đó bạn tiên chính là thấy một màn này mới không trực tiếp ra mặt ngăn cản, bởi vì lúc ấy hắn ta cũng không rõ ràng tình huống, chỉ có thể lấy thái độ của vị hoàng tử kia cầm đầu, nhưng Diệp Bạch thì khác…

Mặc dù linh lực trong cơ thể không đủ dồi dào, lại đủ để cho hắn trực tiếp câu thông thiên địa.

Ngay sau đó,

Một tiếng sấm kinh động vang lên, bổ vào trên ót tên công công, trực tiếp đánh người cháy đen bốc khói, người bên cạnh kinh hách xong hoàn hồn, thăm dò hơi thở, “Chết… chết rồi.”

Nhị hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên trời, tinh không vạn lí, ánh mặt trời xán lạn.

Thời tiết này lại có thể có sét đánh, ở đây có người thông minh lưu ý đến hiện tượng này, không khỏi có chút ngạc nhiên khó hiểu, nhưng ngay sau đó thì lại thấy có một thiếu niên từ bên trong phủ đi ra.

“Thiên lôi đánh xuống.”

Diệp Bạch nhếch môi cười nói: “Là làm chuyện thương thiên hại lý gì.”