[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Quyển 1 - Chương 12




    Sáng sớm ngày hôm sau, Công Tôn Sách mang theo gương mặt với hai vết thâm lớn ở mắt, kích động phá cửa mà vào.

“ Triển hộ vệ! Bạch thiếu hiệp! Ta tìm được rồi! Thực khó trách lúc trước tại sao ta nghĩ không ra, có loại cách nào dùng châm pháp hại người! Nguyên lai này châm pháp căn bản không ở đi ác châm pháp trung, mà là ở bổ châm trung! Các ngươi xem này, trên sách có ghi lại…” ( Lee: Ta bó chíu với cái vụ châm cứu này >.<)

Đang ở trên giường hống tiểu bạch thử vui vẻ. Thì nghe đông một tiếng Công Tôn Sách mở cửa tiến vào, Triển Chiêu cuống quýt vộ vã đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Công Tôn Sách … Chỉ tiếc là Công Tôn tiên sinh đã bỏ lỡ màn này, vì ngài vẫn còn đang mải …

“ Các ngươi xem a! Nghịch huyết đi chi, phi giai ác cũng ; Thuận huyết đi chi, phi giai thiện cũng. Thiên địa tạo hóa, âm dương tương khắc, nãi vì bổ chi …”  ( lee: Chợn mắt … ngất ~)

“ Công Tôn… tiên sinh!”. Nếu hắn không phải Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu thật muốn … “ Có gì tiến triển, thỉnh tức tốc nói đi! Triển Chiêu chính là thô nhân, nghe không hiểu! “.

Con mèo nóng nảy, con chuột nằm trên giường thì tâm trạng lại cực kì vui vẻ mà cười cười, cười đến lúc trên mặt con mèo là một mảnh đỏ thẫm. Này nếu con chuột mà nhìn được, thì hẳn đã thấy ánh mắt kia đang nhìn y trừng trừng.

Công Tôn Sách nghe hắn nói vậy thì như ngẩn ra một cái, phát hiện này mình cũng nói hơi quá đà rồi, thu liễm mà ngắn gọn nói:” Đơn giản mà nói, chính là Bạch thiếu hiệp bị châm pháp cầm chế kia, không phải là hại nhân châm thuật, mà là châm thức bổ châm bình thường khi trẩn bệnh và trị liệu các bệnh thông thường,gần nhất thì giúp thư cân sống mạch, thứ hai là hạn chế đối phương vận động, khả năng là dùng để cưỡng chế người nghỉ ngơi, đối thân thể tốt lắm.”

Bổ … Bổ châm?

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tròng lòng đều chung ý mà chửi ầm lên một tiếng, kẻ nào lại thiếu đạo đức như vậy dùng bổ châm để hại người!

“ Kia Công Tôn tiên sinh, trong y tịch có hay không ghi lại giải pháp?” Triển Chiêu vội hỏi.

Công Tôn Sách gật đầu giọng điệu thực khẳng định nói:” Có! Ta hiện tại liền xem, mau chóng nghĩ biện pháp giúp Bạch thiếu hiệp cởi bỏ cấm chế!”

“…. Ý là ngài còn chưa có xem qua? “ Triển Chiêu nhăn nhăn mày nói.

Công Tôn Sách gật đầu. “ Chưa có! “ ( Lee: =)) Này thì khẳng định ~)

“ … “ Im lặng ~

“ Này, cách giải không phải là muốn là tìm ra ngay, nghĩ cho cùng là ta trước nói cho Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp biết trước! “

“… “ Im lặng tiếp ~

Nếu giải pháp còn chưa có, này ngài tới đây nói một hồi không phải làm người ta cao hứng một hồi sao?. Triển Chiêu trong lòng thầm nghĩ vậy đương nhiên hắn biết là lời này không nên nói.

Triển Chiêu không nói gì nữa,đứng qua một bên, giúp Công Tôn Sách xem qua tình hình của Bạch Ngọc Đường .

Trời đã sáng choang, Bao Chửng còn đang ở trong phòng vẫn là bộ dáng thong thả đi quanh, vậy cũng đã suốt cả một đêm, bên ngoài nha dịch trực đêm đều không chịu được nữa mà đã ngủ gật. Hắn lại ngay cả một chút buồn ngủ đều không có.

Mật chỉ của hoàng đế chỉ ngắn gọn có mấy chữ, lại khiến hắn mất ngủ cả một đêm.

‘ Hoàng Lương huyện nhất án, đình chỉ điều tra ngay tức khắc. Khâm thử ‘

Bảo Chửng cảm thấy dị thường mờ mịt.

Hoàng Lương huyện án nhìn qua chỉ là một tiểu án, vì ghen tuông nên mới hạ độc giết người. Nhưng lại thật xảo hung thủ đã chết, mà kẻ bán độc dược kia vô tung . Lại khéo làm sao, Bạch Ngọc Đường bị bắt đi, sau đó lại mặc danh kỳ diệu thả đi hơn nữa lại còn là ngay trước cửa Khai Phông phủ phủ, còn kia đứa nhỏ … tử án … thực là hỗn loạn …

Nhưng cái quan trọng là, vụ án này tại sao lại đến tận chỗ hoàng đế, và càng khó hiểu tại sao hoàng thượng lại ra mật cỉ cưỡng chế đình chỉ điều tra… Một vụ án bề ngoài thực bình thường, không lẽ bên trọng ẩn chứa huyền cơ gì đây, thật là làm người khác khó hiểu.

Bao Chửng trên tay cầm mật chỉ, trong lòng không khỏi khó xử.

Tuy nói này án kiện bình thường, nhưng cũng là mạng người, qua loa cho xong đừng nói đến làm người khác tâm phục, chỉ một câu đình là đình thì lấy gì để phục chúng, trọng yếu hơn là người chết phải ngậm hàm oan, còn hung thủ … này cũng khiến người đã chết không thể siêu sinh.

Bao Chửng vốn muốn tiến cung bẩm báo thánh thượng, thỉnh hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng này lại là mật chỉ, Bao Chửng không thể nào đứng trước đại điện mà cầu thỉnh, Thánh Thượng ắt cũng không muốn người thứ ba biết, Bao Chửng còn đang suy xét sự tình tiền căn hậu quả như thế nào, nếu cứ tùy tiện tiến lên, không khéo lại biến sự việc càng khó thu thập.

Bao Chửng đang thở ngắn than dài thì tứ đại tá úy đã trở lại, ngoài cửa hướng hắn bẩm báo, thanh âm của cả bốn người vất vả cả đêm cũng tránh không khỏi sự mệt mỏi: ” Bẩm! Bao đại nhân, tìm kiếm suốt một đêm vẫn chưa tìm ra tung tích của đứa nhỏ. Vì vậy thuộc hạ cũng đã cho thiết lập các chạm kiểm soát tại cửa thành, phàm là nam hài từ tám đến chín tuổi

Đều được đưa tới Khai Phong Phủ, thỉnh đại nhân xem quá.”

Bao Chửng ừ một tiếng: “ Tốt lắm, các ngươi cũng vất vả cả đêm rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“ Đại nhân ngài cũng đã một đêm không ngủ, thỉnh đại nhân cũng nên nghỉ ngơi một lát.”

Bao Chửng cười khổ: “ Bản phủ tự biết, các ngươi đi nghỉ đi.”

Bốn người lĩnh mệnh lui ra.

Bao Chửng thở dài một tiếng, nhìn lên mặt bàn … Này … mật chỉ trong tay, làm thế nào yên tâm để nghỉ đây.

Công Tôn Sách nghiên cứu giải pháp thời hian so với sự tính của hắn nhiều hơn, bởi vì khi nghiên cứu kỹ hắn phát hiện ra châm này hạ thủ vào cơ thể không cố định, nói cách khác, tại gân mạch trên thức yếu khán thi châm giả

Thường ngày ngự miêu đại nhân vốn ôn nhu lễ độ là bao thì hôm nay lại nôn nóng vạn phần, còn không có quá một khắc, hắn đã hỏi Công Tôn Sách tới hơn mười lần “ Công Tôn tiên sinh ngài đã nghĩ ra biện pháp chưa?”, không chỉ làm phiền tới Công Tôn Sách tức giận đến phát điên, Bạch Ngọc Đường cũng là thấy phiền muốn chết, vì thế hai người hợp lực đem này ngự miêu đại nhân đuổi ra ngoài.

Bị đuổi khỏi chính phòng của mình khiến Triển Chiêu có chút buồn bực, nhưng đồng thời tâm tình cũng tốt lên không ít,  bởi vì Ngọc Đường đã trở lại, hơn nữa rất nhanh sẽ khôi phục như trước kia xuốt ngày chạy loạn, gây chuyện thị phi , này thật sự là so với cái gì cũng tốt lắm.

Bất quá hắn lại cảm thấy thực buồn cười, vạn nhất để tiểu bạch thử biết hắn nghĩ như vậy về y … Vậy hắn sẽ chẳng có lấy một ngày được sống yên ổn đi.

Đang ở một bên trầm tư, lại thấy Trương Long, Triệu Hổ, Vương Triều, Mã Hán bốn người vừa đi vừa ngáp dài, dáng vẻ mệt mỏi, chậm rãi trở lại phòng. Triển Chiêu không khỏi có chút giật mình.

“ Các người làm sao vậy? Cùng nhân đánh một đêm sao?”

Mã Hán hắc thanh nghiêm mặt nói: “ Không phải đánh một đêm, là tìm một … “

Vương Triều đứng sau vội dùng sức che miêng của hắn lại, Mã Hán số chết giãy dụa.

“ Tìm? Tìm cái gì? “

Tứ đại tá úy rất ăn ý đồng thời lắc đầu. Triển Chiêu thầm nghĩ, loại phản ứng này, chẳng lẽ muốn dùng để lừa hắn mà được sao?

Triển Chiêu mỉm cười một chút, mặc kệ mấy người kia như thế nào vẫn là dáng vẻ ngây ngô cười.

Tứ đại tá úy hai mặt nhìn nhau. Này nếu từ nơi này đi qua, thì phải đem Triển Chiêu đuổi đi, này bọn họ nào dám? Nhưng Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh cũng đã có lời dặn, ít nhất trong hai ngày này, không cần quấy rầy miêu thử hai người, nếu không phải gặp báo ứng.

Nhưng nhìn bọn họ bây giờ, thành thật là họ không có khả năng đi đường vòng, hay leo lên mái nhà, rồi thì vân vân cách tốn sức khác.

Trời ạ! Đây không phải rõ là uy hiếp sao? Bốn người chỉ còn biết cười khổ trong lòng.

Triển Chiêu vẫn làm như là chẳng có việc gì liên quan tới ta, đứng cười đến thực ôn hòa: “ Bốn vị, sao còn không mau quay về? Nhìn các người mệt mỏi như vậy, phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút? Mau trở về đi.”

Tứ đại tá úy khóc không ra nước mắt.

“ Triển đại nhân … Ngài tha chúng ta đi … Là Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh không cho chúng ta nói … Chúng ta thực sự là vô tội mà …”. Triệu Hổ than thở khóc lóc, như vậy thật khiến người ta không thể không đồng tình.

Đáng tiếc Triển Chiêu chẳng hề bị Triệu Hổ làm cho cảm động mà đồng tình.

“ Nga? Trời cao làm chứng, Triển mỗ cái gì cũng chưa có làm. Bốn vị thỉnh cứ tự nhiên, ta còn đang bận đợi Công Tôn tiên sinh  trị liệu cho Ngọc Đường.

Trương Long rốt cuộc chịu không nổi nữa, bùm một tiếng té trên mặt đất, nước mắt nước mũi cứ là một phen dàn rụa: “ Ta chịu không nổi! Ta nói! Ta nói hết! “

Nguyên bản  Vương Triều còn muốn biện lý vùng vẫy thêm chút nữa, nhưng lại Triển Chiêu một mặt tươi cười đến sáng lạng, nhịn không được đánh một cái rùng mình, thức thời lặng lẽ ngậm miệng lại.