[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát

Chương 7




Nếu ngươi là một kẻ được hưởng mọi cưng chiều, ngươi sẽ trở thành người như thế nào?

Có phải hay không sẽ trở nên ngang ngược kiêu ngạo, vô lý.

Nếu ngươi là người được sinh ra trong một gia đình quyền cao thế trọng, mà trường bối của ngươi cũng chẳng phải là tấm gương gì tốt cho lắm, ngươi sẽ biến thành người như thế nào?

Cho nên, không ai cho rằng Bàng sủng là một người khiêm tốn.

Nhưng trên thực tế, nhìn từ đầu tới chân hắn lại là một kẻ  thực quân tử.

Quần áo sạch sẽ mộc mạc, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, chính là nhìn thấy vị Bàng gia Tam công tử —- Bàng sủng như vậy.

Ngô cơ, nép bên người Bàng sủng, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

“Cơ nhi, có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệc nhạc hồ, nhanh đi chuẩn bị một chút.”

Vốn sẽ không phải là những người ngồi cùng một chỗ, cùng ẩm thành hoan.

Nhập khẩu không phải rượu ngon, so với rượu ngon hương thuần.

Ngô cơ khẽ cười nói: ” Nếu đã là tri giao, ngại gì say trà như rượu.”

Bọn họ không phải là tri kỉ, nhưng lại cảm động vì lời nói của Ngô cơ.

“Triển mỗ lần này tới đây, là muốn hỏi ngô Cơ cô nương một việc?”

“Úc, không biết Triển đại nhân muốn hỏi Ngô cơ cái gì?”

“Phần cầm, Túy vũ.”

“Các nàng làm sao vậy?”

“Đã chết.”

Bàng sủng lo lắng nhìn Ngô cơ, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng nhìn Ngô cơ, nàng không bi thương, chỉ là ý cười biến mất , bình tĩnh không dậy một tia sóng, “Thanh lâu vốn là chỗ thị phi, mà biết quá nhiều, liền càng thành người thị phi.”

“Biết quá nhiều không phải là chuyện tốt.”

“ Người thị phi ở nơi thị phi, mệnh  sẽ không dài.”

” Là bí mật gì đáng giá để người ta mất mạng?”

“Không biết.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghĩ tới vô số loại đáp án, nhưng không có so được với đáp án như vậy  càng minh xác .

Không biết thị phi, rời xa  thị phi, cho nên sống thoải mái.

Khách phòng.

Có bàn có ỷ có giường.

Triển Chiêu nằm nghiêng  trên giường, nhìn Bạch Ngọc Đường nằm thằng trên chiếc giường  đối diện .

Họa ảnh ôm trong lòng, là giả bộ ngủ  sao?

“Ngọc đường, ngươi tỉnh  sao?”

“Ân.”

“Ngươi thấy chuyện ngày hôm nay thế nào?”

“Ngô cơ hay là Bàng sủng?”

“Bàng sủng.”

“Xuất phát từ quan lại, không  quần áo lụa là, giống như hoa sen trong nước bùn, mai tự ngạo sương.”

“Vì thế mới được ngàn điều cưng chiều.”

“Không để ý tới thị phi, không cầu danh đạt, dắt tay giai nhân, ẩn chốn thành hoa.”

“Đại ẩn vu thị, tiểu ẩn vu lâm.” (*)

(*): Sống ẩn dật nơi núi rừng là chuyện nhỏ, sống ẩn dật chốn thành thị mới là chuyện lớn.

“Đồ đại sự, chí cao xa.”

Triển Chiêu nở nụ cười, Bạch Ngọc Đường cũng mở mắt ra, xán lạn như hàn tinh.

Bàng sủng, ngồi ngay ngắn trên cao đường, sắc mặt âm trầm, Ngô cơ vẫn đứng ở bên cạnh hắn, chỉ tiếc là đã không có ý cười trong suốt như khi mới gặp, mà là vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Một sát thủ giỏi, lại ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng không thể làm tốt, Ngô cơ ngươi nói, người như vậy sống còn có ý nghĩa gì sao?”

Ngô cơ, thu ba đảo mắt, cười duyên khẽ nói  . “Ngô cơ nhất giới nữ lưu,  khó mà nói được, hết thảy đều do công tử định đoạt.”

“Thuộc hạ tự biết làm nhục sứ mệnh, nhưng kiếm pháp của Bạch Ngọc Đường ta không có khả năng thắng.”

Bàng sủng nhìn về phía Ngô cơ, Ngô cơ mềm giọng: “Nghệ không tinh, ngược lại còn liên lụy người khác, khả sát không thể lưu.”

Bàng sủng, một tay ôm ấy Ngô cơ  vào lòng. “Tri âm khó cầu.”

“Công tử lại giễu cợt ngô cơ rồi.”

Có thể trở thành một sát thủ, chắc chắn kẻ đó phải có năng lực hơn thường nhân,mà một kẻ có thể giả mạo kiếm pháp của nguyệt Lăng Tiêu lại càng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Hắn biết điển cố điểu tẫn cung tàng.(*)

(*)“Điểu tận cung tàng” nghĩa là: khi chim đã chết thì người ta vác cung đi một nơi mà không dùng đến nữa. Nguyên câu Hán văn: “Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong”. Nghĩa là: “Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết”. 

Câu nói này được xuất phát từ thời Xuân Thu ( 722-479 trước D.L)

Khi hắn hiểu được ý của Bàng sủng, hắn thực may mắn chính mình để lại một tay, hắn động, một kiếm như lưu tinh, Bàng sủng không nhúc nhích, hắn là kẻ sinh ra đã định được hưởng ngàn sủng, hắn biết hắn không cần động thủ, có người sẽ vì hắn động thủ.

Tay Ngô cơ, tinh tế không có xương, khi tuyết tái sương.

Ngô cơ cười, ngọt vô cùng, đồng tẩu không khi.( Cười tựa như đứa trẻ. ông lão chân thực không lừa gạt)

Ý cười trong suốt, vươn mảnh khảnh thủ.

Hắn không rõ, một bàn tay cũng có thể giết người, còn là tay của một mỹ nhân.

Hắn không thể nhắm mắt, hắn nhìn chằm chằm đôi bàn tay kia, không cam lòng.

Bàng sủng, ôm lấy  mỹ nhân, cười lớn, bước trên huyết, rời khỏi đây …

Bạch Ngọc Đường cũng không có ở cùng một chỗ với Triển Chiêu.

Sáng sớm, Triển Chiêu đã ra ngoài  ,khi  Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trên bàn đã để săn điểm tâm cùng một tờ giấy nhắn lại, [ Có chuyện quan trọng, đi trước một bước, sự tất tức hồi. ]

Bạch Ngọc Đường, đem tờ giấy nhắn vo lại thành một nắm, ném vào góc tường.

Người lúc nhàm chán sẽ làm cái gì?

Đáp án của mỗi người  đều không giống nhau, bất quá chuột trắng nhỏ của chúng ta lúc nhàm chán sẽ đi uống rượu.

Bất quá, hôm nay y không có tới tửu lâu, mà là ngồi ở trong một  ngôi miếu đổ nát.

Trong miếu, hữu thần.

Quan Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn .

Bạch Ngọc Đường, cũng muốn học học Quan Âm cứu người.

Trong miếu, có đến hơn mười cái dược lô.

Cái nào cũng đang sắc thuốc.

Dược hương, xông vào mũi, nhưng vốn là chỗ hay có rắn xuất hiện, hiện tại ngay cả một con cũng nhìn không thấy, có cũng chỉ là mấy cái xác thú chết đã mục nát ở góc tường.

Bạch Ngọc Đường, mang theo họa ảnh, nắm cái mũi, cẩn thận đếm đếm số động vật đáng thương bị chết.

“Một con, hai con …. Hai mươi con.”  Bạch Ngọc Đường đếm đếm đếm mải đếm đến mức hoàn toàn không biết có người đã đến bên người.

“Người ta nói, kiếm khách, lấy kiếm vi hữu, thị kiếm như mạng, bảo kiếm phong hoa, không  nhiễm bụi, nhưng không ngờ Bạch công tử lại đối đãi họa ảnh như vậy.”

“Vật tẫn sở dụng, mới là bảo vật, ta không đem họa ảnh  đến mai táng những oan hồn chết đi , không phải  thực xin lỗi tinh phách của kiếm này.”

“Bạch công tử, thật sự là kỳ nhân.”

“Ngô Cơ cô nương cũng không phải là kỳ nhân sao?”

“Ta cũng vậy, ha ha, Bạch công tử thật sự là người hay nói giỡn, Ngô cơ không gánh nổi a. A, sao Bạch công tử lại tiên nhiều dược như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bạch Ngọc Đường, chỉ vào mấy dược lô đang đun dở,  “Ngươi nói mấy thứ đó sao, ta là vì Ngô Cơ cô nương mới chuẩn bị đó.”

Ngô cơ, nghiêng đầu, khó hiểu.  “Bạch công tử ngươi có phải hay không có chút hồ đồ.”

“Không có, những thứ đó xác  thực là vì ngươi, Ngô Cơ cô nương. Ngô Cơ cô nương, ngươi tới nhìn một cái, mấy chục phó dược của ta, có cái nào thích hợp nhất với cô nương.”

Ngô cơ  tiếu ngữ như hoa: “Bạch công tử, thật sự là thích nói giỡn với Ngô cơ.”  Ngoài miệng nói như vậy, nhưng bước chân của Ngô cơ không có đình, cau mày, cẩn thận  nhìn số dược đang được nấu, càng xem tiếp, Ngô cơ nhăn mày càng thêm sâu.

“Ngô Cơ cô nương,trong số dược mà ta nấu không có loại nào trị nếp nhăn đâu, ngươi đừng càng xem càng nhíu mày a, nếu già nhanh thì cũng không có liên quan đến ta đâu đó.”

“Nếu Ngô cơ trở nên hoa tàn ít bướm, Bạch công tử là người thứ nhất phải phụ trách đó, ai bảo Bạch công tử kêu Ngô cơ xem mấy thứ không vào được mắt này, hơn nữa đều có một cỗ mùi.”

“Úc, nguyên lai Ngô Cơ cô nương là ngại dược của Ngọc đường có mùi tanh, bất quá, có câu thuốc đắng dã tật, càng những thứ ngọt, sẽ không có lợi cho bệnh, ngươi nói có đúng không  vậy?”

“Lời tuy không sai, bất quá, ta cũng chỉ là nữ nhân thôi, luôn thích những thứ xinh đẹp, dược cũng là giống như vậy.”

“Vậy ngươi xem lô dược này như thế nào?”

Ngô cơ, đưa tay, mở ra xem.

“Này hồ dược chẳng những hương, hơn nữa lại còn có tác dụng bảo dưỡng  da tay, tin tưởng Ngô Cơ cô nương nhất định sẽ phi thường yêu thích.”

“Đích thật là mùi hương  mê người, nhưng công tử dùng cái gì cho rằng đối với tay của Ngô cơ hữu dụng đâu?”

“Tiêm chi vô cốt, vô hà vô cấu (*), mà đại tẩu của ta lại là một người đổng y, cho nên Ngọc đường lấy được một phương thuốc, chỉ mong thấy được hồng nhan cười.”

(*): Ý chỉ ngón tay dài mảnh mềm mại như không xương, trắng bạch không tì vết, ngay cả móng tay cũng không có một chút vết bẩn nào.

“Người giang hồ đều nói Bạch công tử phong lưu thiên hạ, thương tiếc giai nhân quả nhiên không sai, bất quá, Ngô cơ thật muốn mời Bạch công tử nhìn xem, tay của ta còn có thể dùng được sao?”

Bàn tay chậm rãi đưa về phía Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi kinh thán tạo hóa  thần kỳ, tay Ngô cơ không có quá lớn thiếu sót, có thể dùng từ gần như hoàn mỹ để hình dung, bất quá Bạch Ngọc Đường vẫn là tìm được chỗ không được hoàn mỹ, phượng tiên trấp, cũng không phải thực thích hợp với tay của Ngô cơ. Ngô cơ nhìn thấy sự kinh thán trong mắt Bạch Ngọc Đường, một tia cười lạnh hiện ra trong mắt, bàn tay thong thả mà vô lực, bị phượng tiên trấp nhiễm hồng móng tay, bởi vì quá dài, mà vô tình  chạm đến vạt áo Bạch Ngọc Đường .

“A, Bạch công tử, Ngô cơ không phải cố ý.”  Ngô cơ có vẻ thực cấp, nàng  muốn chứng minh nàng thật không phải là cố ý cắt qua quần áo Bạch Ngọc Đường, có thể là do hoảng hốt, Ngô cơ bước đi  có điểm cấp, chân bất lưu thần bị vướng vào làn váy, người liền ngã nhào vè phía trước, tự nhiên đưa tay muốn bắt lấy tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nghĩ đến Ngô cơ có thể sẽ bị ngã, cũng thực tự nhiên đưa tay ra muốn đỡ lấy Ngô cơ, nhưng tay Bạch Ngọc Đường còn chưa tới, thì tay  của Ngô cơ đã bắt được cổ tay Bạch Ngọc Đường, móng tay khảm nhập:  “A,  không phải ta cố ý  ”  Ngô cơ kêu thật sự lớn tiếng, đồng thời cũng ngẩng đầu lên, ngoài miệng là xin lỗi, nhưng trong mắt cũng là đắc ý.

Ngô cơ, buông lỏng tay đang nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường, quyến rũ lui tay lại, khinh long mái tóc, phượng tiên trấp nhiễm hồng móng tay, tích lạc, đỏ tươi huyết.

“Ta biết cô nương không phải cố ý, cho nên ta tin  cô nương đồng dạng sẽ không trách cứ Ngọc đường  vô tình.”

Ngô cơ không rõ, vì cái gì lúc này rồi mà Bạch Ngọc Đường còn có thể cười.

Trên tay truyền đến cảm giác ma ma ,Ngô cơ đưa tay lên trước mắt, phượng tiên trấp vẫn như cũ tiên diễm, huyết dính vào, dọc theo khe hở chảy tới kẽ tay, vẻ mặt Ngô cơ thay đổi.

“Ngươi hạ độc?”

“Ta khinh thường những việc như thế.”

Bạch Ngọc Đường, tốt tâm  giải thích cho Ngô cơ: “Nơi này có vô số dược liệu quý báu , mấy chục cái dược lô đồng thời tiên dược, Bản thảo cương mục nói qua, dược bản tương sinh tương khắc, ta đồng thời tiên nhiều loại dược trong miếu, trong không khí tràn ngập các loại mùi.”

“Ngô Cơ cô nương vốn là cao thủ dụng độc , ta tin trước lúc tới đây đã có chuẩn bị, bất quá lúc ngươi  tiến vào, lại thấy ta đang mai thi thể động vật , ngươi liền cho rằng Bạch Ngọc Đường không phải là người hiểu được độc lý, bởi vì Ngô cơ dùng độc vừa vặn là muốn hủ thi hòa vào mùi dược, phượng tiên trấp thật là  thượng phẩm dùng để nhuộm móng tay, nhưng là lúc ta tiên hương dược cấp cô nương không cẩn thận thả một đóa phượng tiên hoa, ngươi lấy tay chạm vào …”

Mặt Ngô cơ, trắng bệch.

“Ta muốn giết ngươi.”  Ngô cơ, cười dữ tợn, không hề ngọt ngào như  nàng vẫn làm .

Tơ máu che kín bàn tay, kinh mạch khuất trương.

Bạch Ngọc Đường, trên mặt không hề có biểu tình vui cười , được thay thế bởi lạnh thấu xương, họa ảnh giữ ngang trước ngực .

Ngô cơ, nắm lấy dược lô, ném  về phía Bạch Ngọc Đường, tật kính phá không; Bạch Ngọc Đường, áo trắng tung bay, họa ảnh ngang trời. Thủ giống như lợi câu,đâm thẳng tỉnh huyệt, họa ảnh ra khỏi vỏ, kiếm khí  như hồng.

Bóng kiếm, như điện, chợt lóe tức về.

Áo trắng, càng lúc càng xa.

Quan Âm, mỉm cười.

Cười đến quỷ dị.

Quan Âm bằng đất, bước ra khỏi đài sen.