Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 1 - Chương 31: Tiên trăng




Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm, trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm. Thường Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm (Vân mẫu bình phong đuốc đậm lòng. Ngân Hà, sao sớm lạc trên không. Thường Nga hối trộm bình linh dược. Trời, Biển đêm đêm tỏ nỗi lòng) —— [Đường] Lý Thương Ẩn (Lý Thương Ẩn, một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc, ông để lại cho đời sau hơn 200 bài thơ hay. Đây là bài thơ Thường Nga của ông)

Đêm trung thu trên đài ngắm trăng của Thiên Lê Viên, ánh trăng chiếu sáng cả một vườn lê xanh biếc, hoa lê nở tháng ba, hoa lê có biệt hiệu là tuyết tháng ba, mà bây giờ là giữa tháng tám âm lịch, đã qua mùa hoa nở.

Tháng tám hoa quế ngát hương, lễ hội bây giờ đúng vào dịp hoa quế nở rộ ngoài Thiên Lê Viên, từng chùm quế tụ thành phiến, gió thổi tới mang theo hương vị ngọt ngào của hoa quế bay khắp nơi, vài cánh hoa theo gió bay vào vườn, ngoài vườn như có một cơn mưa màu vàng kim vừa rơi. Giữa đài trong vườn, có sinh viên khoa khiêu vũ đang múa điệu múa tế nguyệt, trong viên trải những tấm thảm mềm dưới đất, bày bàn thấp, những người quen biết túm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ, hoặc nói chuyện phiếm hoặc ăn cái gì, cũng có người xem tiết mục. Ở một chỗ được cây lê vây quanh bốn phía, bày thảm nhung tốt nhất của cửa hàng, trên bàn đầy các loại bánh làm cho người ta nước miếng chảy ròng ròng, trong nồi đất đỏ trên bếp hâm mấy chung hoa quế nhưỡng, vị cay nồng áp lưỡi, cánh gà ngâm ớt, trứng chim cút thơm ngon, bao tử luộc, cổ vịt tẩm bột chiên, móng heo kho, đậu phộng rang muối, đương nhiên không thể thiếu bánh trung thu, cờ tướng cùng bánh trung thu vừa lúc một ngụm một nước, khoai tây vo viên, đủ loại bánh ngọt mặn, hoa quả bốn mùa, trực tiếp ăn bằng tay cũng được, dùng đũa cũng được, chỉ cần ăn uống vui vẻ là được rồi.

Một bàn món ăn nhẹ, mọi người vừa ăn vừa đoán, cái nào là Phượng Giác làm, cái nào là Long Ngọc  làm, cuối cùng kết quả là, món cay đều do Long Ngọc làm, món không cay đều là Phượng Giác làm, các loại đồ ngọt đương nhiên do Tất Thiến làm.

Hoa quế nhưỡng rất nhẹ ngay cả Phượng Giác cũng uống đến hai chén, ngửi hương quế, thưởng trăng, mọi người vừa tán gẫu vừa ăn.

“Trên mặt trăng thật sự có Hằng Nga sao?” Ritter đột nhiên hỏi,khiến mọi người sửng sốt, có người nghẹn cười, có người mắt trợn trắng, có người mờ mịt.

“Hẳn là có đi.” Long Ngọc  vừa nói, đưa tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh mắt kia rõ ràng đang nói… tại sao cậu lại nghĩ thế? Cậu cầm chén rượu nhún nhún vai, “Truyền thuyết không phải nói vậy sao? Hằng Nga chạy đến mặt trăng.”

“Tiểu Chân nhi, cậu là bán tu la thế nhưng không biết?” Phượng Giác chớp chớp mắt.

“Cám ơn, tớ còn là nửa người mà! Tớ lớn lên ở nhân giới, tất nhiên là nghe theo truyền thuyết ở nhân giới rồi.” Long Ngọc  trở mắt liếc cậu một cái, nghiêng đầu nhìn Âm Nhã Diệc, “Truyền thuyết ở nhân giới khác với sự thật sao?”

“Đâu chỉ khác! Là quá khác!” Âm Khê Uẩn ôm lão bà đại nhân chậm rãi tiêu sái đi tới, sau đó ngoái đầu nhìn đôi vợ chồng, hắn nhấc chân đá đá Âm Nhã Diệc, ý là chừa ra cho hắn một chỗ, Âm Nhã Diệc trợn mắt trừng hắn, không nhúc nhích.

Long Ngọc cùng Phượng Giác liếc nhau, đồng thời bàn tay xoay một cái một chiếc bàn thấp khác xuất hiện, Âm Nhã Diệc cùng Y thân mình chợt lóe, đồng thời dán vào vợ yêu nhà mình, hai bàn hợp lại làm một, bàn mới vừa hiện, các món ăn nhẹ hạ xuống, chén đũa bát muỗng không thiếu cái nào, chỉ trừ hoa quế nhưỡng trên bếp.

“Hoa quế nhưỡng năm nay khá ít, thứ lỗi cho.” Phượng Giác nhàn nhạt nói, như có như không ngoái đầu liếc mắt nhìn lại, rồi thản nhiên thu hồi tầm mắt, lúc ngoái đầu lại không tự nhiên mà bĩu môi.

Bốn người ngồi xuống, giống như có hương vị kéo bè kéo cánh, bốn người bọn họ ngồi gần nhất, những người khác tụ cùng một chỗ.

“Có gì khác sao?” Tất Thiến nhàn nhạt hỏi, y cũng chỉ nghe qua truyền thuyết của nhân giới thôi.

Âm Khê Uẩn thấy cũng không ai rót rượu, chỉ cười cười, “Muốn biết?”

Long Ngọc không chịu thua vươn tay, vân sương kính xuất hiện trong tay, “Quảng Hàn Cung.” Nói ra ba chữ, vân sương kính hiện lên một khung cảnh, một tòa cung điện trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên hoành phi viết ba chữ, Ngọc Thiềm Cung.

“Ngọc Thiềm Cung?” Long Ngọc trong đầu có gì đó hiện lên, đáng tiếc đã lâu, không nhớ rõ.

“Ta biết Quảng Hàn Cung.” Phượng Giác cắn bánh ngọt, một miếng lại một miếng, nhìn cậu thích ăn, Tất Thiến trực tiếp chuyển đĩa bánh vào tay cậu, cậu đáp lại bằng một nụ cười, Quý Liễn bay qua đem hai người cản lại, hiện tại nếu hắn không ở dạng hồn thể đã trực tiếp ôm Tất Thiến vào lòng.

“Ừm?” Long Ngọc chờ cậu nói tiếp.

“Kỳ thật Quảng Hàn Cung tương đương với lãnh cung của thiên giới, dùng để giam giữ tiên tử vi phạm lỗi không lớn cũng không nhỏ, nhưng hiếm khi nghe nói người đi vào có thể sống sót đi ra.” Phượng Giác uống một ngụm trà, “Về phần Ngọc Thiềm Cung, tớ cũng không rõ.”

“Thời xưa, mọi người tương truyền, Kim Ô ba chân là mặt trời, Thiềm Thừ làm mặt trăng, vì thế mới có Ngọc Thiềm Cung đúng không?” Long Ngọc nghiêng đầu hỏi Âm Nhã Diệc.

“Đều không phải là.” Hắn lắc đầu, “Phượng Giác nói, Quảng Hàn Cung chỉ dùng để giam giữ, Ngọc Thiềm Cung cũng giống vậy, chẳng qua, lúc ấy nó giam giữ không phải tiên tử, mà là một con thiềm thừ.”

“Thiềm thừ?” Mọi người sửng sốt.

“Ừ.” Hắn gật đầu.

“Phạm vào lỗi gì mà lại bị bỏ tù?” Long Ngọc tò mò.

“Ách!” Âm Nhã Diệc trầm mặc một hồi mới nói, “Mê luyến quận vương thiên giới, ý đồ hôn trộm quận vương.”

“......” Mọi người trầm mặc.

Thiềm thừ có tên dân dã là con cóc, có ai muốn bị nó hôn chứ!

‘Nó có thể bảo đảm cho công tử cả đời phú quý, tìm được người xứng đôi.’

Một câu nói bỗng vang lên trong đầu Long Ngọc, một bóng người dần hiện rõ, người thiếu niên, đôi mắt to tròn, trường bào xanh thẫm, chắp tay thở dài, mở ra bàn tay, hoàng ngọc thiềm thừ to bằng nắm tay trẻ con.

“Chiêm Nho......” Long Ngọc nỉ non một tiếng, vân sương kính biến đổi, một bóng người xuất hiện, thiếu niên thanh tú, đôi mắt to tròn, tóc ngắn chỉnh tề, trong tay cầm pháp linh của đạo gia, đạo bào xanh thẫm.

“Ngươi biết hắn?” Mắt Âm Khê Uẩn trầm xuống, vốn có điểm khó chịu vì cảm thấy đám người này đang xem nhẹ hắn, thế nhưng khi thấy thân ảnh trong kính kia có chút hoảng hốt trong nháy mắt.

“Từng gặp một lần khi chọn đồ vật đoán tương lai lúc một tuổi.” Long Ngọc như có chút ấn tượng.

“Hắn có tặng ngươi vật gì không?” Âm Khê Uẩn hỏi có chút vội vàng.

“Không.” Chẳng biết tại sao cậu nói dối, cúi đầu, uống một hớp rượu.

Âm Khê Uẩn không nói, đột nhiên vươn tay định gây khó dễ, Âm Nhã Diệc trở tay chặn lại, nhưng, một đạo nhu hòa quang mang dâng lên, hào quang kia giống như ánh trăng, ấm áp mềm dịu, hóa giải thủ đoạn của Âm Khê Uẩn, nhất thời mắt hắn trở nên sắc bén, “Còn nói không có!”

Ánh mắt sắc bén kia làm Long Ngọc không thoải mái, đột nhiên có loại cảm giác bị mạo phạm, vốn cũng không phải người tốt tính gì, mấy năm nay bị Âm Nhã Diệc cưng chiều lại càng không kiêng nể gì, nói trở mặt liền trở mặt, này không phải đã bắt đầu rồi sao.

“Hư Vô.” Khẽ gọi, chiến kích đen nhánh xuất hiện, mang theo sát khí dày đặc, vừa thấy đã biết không phải vật phàm.

“Không coi bề trên ra gì!” Âm Khê Uẩn cũng có chút tức giận, trở tay lật bàn mình, nhưng! Âm Nhã Diệc một tay đặt ở trên tay của hắn.

“Như thế nào, phụ thân muốn khi dễ tiểu bối sao?”

“Sách! Tiểu tử ngươi lại thò tay ra bên ngoài!” Hắn lạnh lùng trừng đứa con nhà mình.

“Ông bênh vực người nhà một lần cho tôi xem nào!” Âm Nhã Diệc đảo mắt.

“Tiểu Chân nhi! Có chuyện thì nói! Động thủ làm chi!” Ngoái đầu nhìn lại quát một tiếng, lại nhận được một cái xem thường của Long Ngọc, tay nắm Hư Vô cũng không buông ra.

“Hồi Mâu công tử, để cho tỉ phu nhà ngài bình tĩnh nói chuyện trước đi!” Phượng Giác nhàn nhạt nói, vỗ vỗ cánh tay Long Ngọc, “Tại sao phải tức giận đến vậy, cẩn thận thân mình.” Cậu quả nhiên thả lỏng vài phần, ít nhất thu hồi Hư Vô, điều này khiến Khê Uẩn có chút đen mặt.

Vi Tích uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống, chậm rãi mở miệng, “Chiêm Nho mà các ngươi nói không phải là Chiêm Nho của Ngọc Thiềm Cung đi?” Âm Khê Uẩn nghe lão bà hỏi như vậy không biết đáp như thế nào, chỉ rầu rĩ không nói lời nào.

“Tình nhân cũ của cha ta?” Âm Nhã Diệc không chút che giấu thêm cừu hận cho phụ thân, quả nhiên thu được ánh mắt sắc như đao của vị Minh vương đời trước, hắn cười lạnh, ai bảo ngươi vừa nãy khi dễ thân ái nhà ta!

Cho nên nói, đau lão bà vân vân! Chính là ghét nhất!

“Chiêm Nho ta cũng biết, còn nghe nói hắn từng có quan hệ rất tốt với một vị nữ tướng quân của Tu La giới, có thể nói là cầu không được.” Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Long Ngọc, “Chưa kể khuôn mặt này của ngươi lớn lên trông thật giống.”

“Không phải hắn mê luyến quận vương sao?” Long Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, không thích, cho dù là cha mẹ Âm Nhã Diệc, cậu vẫn như trước không thích.

“Ngược lại.” Vi tích lắc đầu, “Là quận vương mê luyến hắn, bị hắn một lần lại một lần cự tuyệt mới có lời đồn đãi như vậy truyền ra, giam lỏng trong Nguyệt cung, chỉ là người như hắn sao có thể để bị giam cầm lại?”

“Sau đó thì sao?” Tất Thiến bị lôi lên hứng thú.

“Sau đó?” Nàng nở nụ cười, đôi mắt nhìn về phía Long Ngọc, nhìn đến lúc cậu bị chọc giận, Âm Nhã Diệc ôm người vào ngực che lại, tỏ rõ ý tứ không cho người xem, nàng không thèm để ý, “Khổ luyến một nữ tử nhiều năm như vậy, nhân những năm bị nhốt kia lại gả cho người khác, cư nhiên còn là một phàm nhân, khi gặp lại, dĩ nhiên đã có đứa nhỏ.”

“Ngươi nói nhiều như vậy, có phải muốn nói, mẹ ta cô phụ tình cảm của hắn, cho nên hắn lưu lại gì đó ta không có quyền được, hẳn là nên đưa cho người quen cũ là các ngươi vân vân.” Long Ngọc lời nói lạnh nhạt, vô luận là thuộc về người khác hay là mình, trong lời nói đều có những tính toán nhất định, vị Minh hậu trước này cũng không ngoại lệ.

Vi Tích không nói, cậu liền biết đã đoán đúng.

“Hôm nay ngươi đưa thì đưa, không muốn đưa cũng phải đưa.” Âm Khê Uẩn bá đạo nói ra, ngữ khí như xuyên thấu như Âm Nhã Diệc.

Long Ngọc lúm đồng tiền như hoa, tay duỗi ra, một con hoàng ngọc thiềm thừ xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, sống động như thật, dường như ngay lập tức nhảy lên bàn, “Các ngươi muốn thứ này sao?”

“Đúng.”

“Muốn thì lấy đi!” Cậu vẫn cười như trước, Vi Tích vươn tay, ngay khi bắt được, thiềm thừ kia liền như vật sống, nhảy ra, từ tay trái Long Ngọc nhảy lên cánh tay phải.

Bốn người đều thử qua, thế nhưng không một người có thể bắt được, bàn tay Long Ngọc thu hồi lại, “Không phải không cho các ngươi, mà là các ngươi muốn cũng không được.” Dứt lời đứng dậy, đối với đám người Phượng Giác nói, “Tớ có rượu mơ ngâm tuyết từ năm trước, đi nếm thử?”

“Được.” Phượng Giác phụ họa trước tiên, hai người đối mắt, cùng nhau biến mất, bọn họ đi rồi, Y cùng Âm Nhã Diệc tự nhiên đi theo, thuận tiện mang theo vợ chồng son Hoàng Diệp, Tất Thiến Quý Liễn, Ritter còn lôi kéo góc áo Tất Thiến cũng đi theo, sợ y bị bỏ lại.

Lưu lại bốn người đối mắt liếc nhau một cái, bọn họ giống như hiểu lầm chuyện gì.

Rượu mơ vị nồng làm say lòng người, Long Ngọc tựa vào cửa sổ, cửa sổ sát đất phản chiếu rõ cảnh đêm bên ngoài.

Lần đầu tiên gặp người kia là khi cậu một tuổi.

‘Nó có thể bảo đảm cho công tử cả đời phú quý, tìm được người xứng đôi.’ Đưa hoàng ngọc thiềm thừ đến trước mặt cậu, cậu muốn vươn tay ra lấy, lại bị mẫu thân cản lại.

‘Ta không thể nhận.’

‘Đây không phải cho ngươi, là cho đứa nhỏ.’

‘Tiểu Chân nhi còn quá nhỏ, không hiểu được vật này quý hiếm.’

‘Thôi, ta cùng đứa bé này vô duyên.’

Đó là lần đầu tiên gặp Chiêm Nho, mẫu thân cũng không nhận lấy hoàng ngọc thiềm thừ.

Mà khi gặp lại, mẫu thân đã tạ thế, cậu lúc đó còn nhỏ bị giam trong viện, sợ hãi cực kỳ, người kia đến, vẫn như cũ đem hoàng ngọc thiềm thừ đưa tới trước mặt cậu.

‘Nó có thể bảo đảm cho công tử cả đời phú quý, tìm được người xứng đôi.’ Vẫn là lời giống vậy.

Cậu lắc đầu, ‘Nương nói không thể nhận.’

‘Vậy ta cho ngươi mượn, có một ngày, khi ngươi tìm được người xứng đôi, ta sẽ tới lấy nó về.’ Người kia nói như thế.

Cậu do dự vươn ra cánh tay nho nhỏ, vẫn cầm lên hoàng ngọc thiềm thừ, cảm giác ấm áp truyền đến từ viên ngọc, khi ngẩng đầu lần nữa người kia đã không thấy đâu.

Bất tri bất giác đã qua nhiều năm như vậy, khi cậu đã gần như quên mất thì lại hiện về.

Âm Nhã Diệc từ phía sau ôm lấy cậu, “Đang suy nghĩ gì?”

“Nhã Diệc, vật này rốt cuộc là gì?” Cậu thưởng thức hoàng ngọc thiềm thừ trong tay.

“Là tinh nguyên.” Hắn vừa nói ra, Long Ngọc sửng sốt, hắn vội nói tiếp, “Thân ái đừng lo lắng, bộ tộc thiềm thừ cùng chủng tộc khác bất đồng, bọn họ ba ngàn năm có thể dựng ra một quả tinh nguyên, tinh nguyên này có hiệu quả chiêu tài, hơn nữa quả lớn như vậy ít nhất cũng đã vạn năm, quan trọng nhất, người bộ tộc thiềm thừ thuờng chỉ đưa tinh nguyên cho ngườ có quan hệ với vận mệnh của mình, thân ái có phải đã làm gì hay không?”

Long Ngọc nghiêm túc ngẫm lại, lắc lắc đầu, “Không có.”

Âm Nhã Diệc cảm thấy có thể là ngoài ý muốn, đột nhiên nhớ tới, có lẽ không phải Long Ngọc hiện tại đã làm gì, mà là Nguyễn Ngư Chân đã làm cái gì, giống như cậu từng nói, trước đây khi ở bờ sông chơi bị vấp té, kiếm gỗ trong tay bay ra ngoài, ngoài ý muốn đánh vào một con rắn bảy tấc miệng to như cái bát, lúc ấy rắn bị giết chết, cũng dọa cậu gặp ác mộng mấy ngày, sau lại mơ đến một thiếu niên y phục xanh thẫm tạ ơn cậu, cậu mới không gặp ác mộng nữa.

Nói vậy lúc ấy cậu trong lúc vô tình đã cứu Chiêm Nho, nói cách khác! Mắt Âm Nhã Diệc nhíu lại, Chiêm Nho tiếp cận Chân Dao Kỳ thật ra là vì Long Ngọc, nếu như không có tinh nguyên này thì sẽ như thế nào?

Có lẽ Long Ngọc khi còn sống sẽ có rất nhiều đau khổ, không có mệnh bàn, rất nhiều chuyện cũng sẽ không như dự liệu, hết thảy đều thay đổi, có lẽ bọn họ cũng sẽ không hội ngộ, tinh nguyên này cam đoan Long Ngọc có thể gặp được hắn, chỉ cần gặp được là đủ rồi!

“Nghĩ đến cái gì vậy?” Long Ngọc chọt chọt eo hắn.

Hắn cũng không sợ nhột cũng không trốn, chỉa chỉa phía sau, “Anh thấy đám người Phượng Giác cũng sắp uống hết rượu rồi đấy, cậu ta không phải không biết uống sao?”

“A!” Long Ngọc quát to một tiếng, bổ nhào qua, “Phượng Giác, cậu để lại cho tớ chút, ta còn chưa uống được ngụm nào đâu! Cậu không biết uống cũng đừng lãng phí chứ!”

“Không sao! Giống nước đường vậy, uống ngon!” Phượng Giác cười tủm tỉm nói.

“Không có việc gì cái đầu!” Long Ngọc đoạt lấy bình rượu, “Rượu này tác dụng chậm lớn! Cậu say đến chết cũng đừng tìm tớ!”

“Mới sẽ không đâu!” Phượng Giác vươn tay muốn cướp, “Còn muốn uống!”

“Y trông nom lão bà anh!” Long Ngọc ôm bình rượu chạy đi, Phượng Giác đuổi theo sau, Y đuổi theo Phượng Giác, những người khác chế giễu, còn luôn tay nhét đồ ăn vặt vào miệng.

Âm Nhã Diệc nhìn về phía trăng tròn ngoài cửa sổ, rất đẹp rất sáng, nói không chừng bên trong đó thật sự có một tiên nhân, chỉ cần người bên trong chịu khổ không phải thân ái nhà hắn thì ai với hắn mà nói cũng không sao cả.

“Hô! Mệt chết đi được!” Long Ngọc nhào vào trên người hắn tu nguyên bình rượu, thuận tay nâng bình đưa cho Âm Nhã Diệc, hắn liền uống đúng chỗ cậu vừa uống, “Uống ngon đúng không?” Long Ngọc híp mắt nhìn hắn.

“Ừm.” Hắn liếc mắt nhìn về phía kia, quả nhiên Phượng Giác say đang nằm trong lòng Y, hắn duỗi tay kéo Long Ngọc vào ngực hôn nhẹ, “Uống ngon.”

“Hì hì.” Long Ngọc hôn lên môi hắn.

Hương vị hạnh phúc, đôi khi tựa như say rượu, vựng vựng hồ hồ!

Hết chương 31.