Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 47: Hư vô?




Cô vội vàng lật tất cả đám sách mà phụ thân để lại cho cô. Nhưng dường như chỉ có một ít sách về lịch sử ma giới, một hai cuốn để tu luyện, một ít cuốn nói về nguyên tố. Trong đó các nội dung gần như giống nhau tại một điều: Hỏa là sự khởi nguồn của vạn vật, là nền tảng kiến thiết ra các nguyên tố còn lại..

Cô cũng tìm trong sách của Phong Nha, nội dung tương tự như thế, vẫn là vạn vật đều bắt nguồn từ hỏa. Nhưng... Như vậy thì trước đó hỏa làm thế nào mà xuất hiện?

Thiên Tuệ vò đầu, cô đang có mười vạn câu hỏi vì sao cần lời giải thích ở đây. Hư vô là gì chứ, tại sao cả một mớ sách này lại không có ghi chép nào về nó cả. Phải rồi...

“Sách, có lẽ sẽ có cuốn sách nào đó có thể cho ta biết được.” Nhưng mà nơi có nhiều sách như cô biết thì chỉ có ở ma giới. Thiên Tuệ nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô mở mắt ra, trong đó chứa bao nhiêu là kiên định, nhiều hơn cả là sự quyết tâm tìm ra câu trả lời.

Cô không có kiến thức về khái niệm đó nhưng trong lí trí của cô mách bảo nó chắc chắn là tên gọi hợp lí nhất chỉ một sự vật không tồn tại, không thực.

Thế là ý chí sục sôi muốn nhanh chóng quay về thế giới kia hơn, cô không phát hiện rằng sự hận thù trong cô đã vơi đi, thay vào đó cô càng muốn tìm ra câu trả lời đầy thú vị này. Mà... Phải đi chuẩn bị gì đó cho Minh Hoa lấp bụng nữa. Nghĩ tới Minh Hoa Thiên Tuệ lại đau lòng thở dài.

Thiên Tuệ dùng linh cảm dò xét xung quanh mình nhưng chỉ toàn là xương khô của lũ "tai họa" kia, xác các con vật xấu số nằm tại đây, đất đá nứt lởm chởm, cây cối khô héo vì bị hút cạn sinh mệnh... Cô nhớ ra hình như ở hướng tây cách đây hai tiếng bước chân có một dòng suối, ở đó có rất nhiều chủng loại cá. Nhân lúc Minh Hoa chưa thức dậy cô phải đi ngay thôi...

...

Gần sáu tiếng sau lúc mặt trời đã lên cao, trong tay Thiên Tuệ lúc này có rất nhiều dây xâu cá, cô vui vẻ bước vào trong miệng khô lâu thì cô nhìn thấy Minh Hoa đã thức dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn về viên đá mang nguyên tố thổ thuần khiết trong tay.

Thiên Tuệ rón rén lại gần thì bị Minh Hoa phát hiện khiến cô hơi lùi ra sau, Minh Hoa quay qua nhìn cô trong vài giây thì tiếp tục ngắm nhìn viên đá. Dù chỉ lướt qua vài giây nhưng Thiên Tuệ biết đó là ánh mắt thật của Minh Hoa, nó phản phất tia sáng của sự sống trong đó.

“Muội dậy rồi sao Minh Hoa, ta có đi tìm chút thức ăn đây.” Thiên Tuệ yên tâm lại gần Minh Hoa vừa giơ đám cá mà cô vừa bắt được.

Nhưng hình như Minh Hoa không có vẻ gì là để ý đến Thiên Tuệ, cô vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm vào viên đá. Một lúc sau Minh Hoa mới ngước đầu lên nhìn về phía Thiên Tuệ, xong cô lại cuối xuống, cô vòng hai cánh tay ôm lấy hai chân, gục đầu xuống hỏi Thiên Tuệ: “Tỉ tỉ, hay ta đừng về nữa được không? Ta... Ta sợ quá, ta chỉ còn mình tỉ thôi, đừng đi nữa được không?”

Trông Minh Hoa lúc này rất yếu ớt, cô cứ như một đứa bé nhỏ sợ hãi tổn thương vậy. Thiên Tuệ thở dài, cô đặt đám cá qua một bên, cô ngồi xuống đối diện với Minh Hoa. Thiên Tuệ mở tay Minh Hoa ra, nước mắt Minh Hoa lúc này đã làm ướt hết cả đầu gối, khiến cô phải mủi lòng.

Thở ra một hơi, cô dùng giọng điệu ngọt ngào mà nói với Minh Hoa: “Nghe này Minh Hoa, muội đừng nên quá đau lòng vì người đã khuất đi, muội có biết khi con người nhắm mắt xuôi tay thì tất cả chúng ta sẽ đi về đâu không?”

Minh Hoa vừa dụi dụi nước mắt vừa lắc đầu.

Thiên Tuệ bèn giải thích tiếp: “Nơi họ sẽ đến sau khi nhắm mắt là một nơi mà ở đó quanh năm suốt tháng hàng giờ liền đều được ăn ngon, hưởng thụ mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời. Mệt thì lăn ra ngủ, không phải lo lắng đau buồn gì nữa. À này, nơi đó họ có thể thấy từng lời nói, từng hành động của ta, dõi theo ta mỗi ngày nữa.”

Dừng lại một chút, Thiên Tuệ dưa tay lên lau đi vệt nước còn dính nơi khóe mắt Minh Hoa, cô đặt tay lên xoa đầu con bé, cô lại từ tốn nói: “Cho nên là, nếu muội cứ tiếp tục đau buồn như thế thì làm sao họ có thể nỡ đi đến đó được, hẳn là muội cũng muốn họ được sống hạnh phúc đúng chứ?”

Vẻ u buồn đã vơi đi một chút trên khuôn mặt non nớt của Minh Hoa, cô bé lúc này mới nhìn thẳng về phía Thiên Tuệ, nắm tay Thiên Tuệ mếu máo: “Có thật không, có thật là nếu ta không đau buồn nữa thì họ sẽ được đến nơi sung sướng ấy sao?”

Thiên Tuệ gật đầu cực kỳ chắc chắn.

Ánh mắt Minh Hoa đã không còn u buồn nữa rồi, trong lòng cô xuất hiện một sự vui sướng đến vô cùng, cô nở nụ cười rất tươi, nụ cười có thể làm tan chảy cả trái tim của Thiên Tuệ khi cô nhìn vào đó.

Xong Minh Hoa quay đầu xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Nắm được thứ đó, cô đưa ra trước ngực mình, lưỡi lam kiếm hiện ra, cô nói: “Nếu vậy thì ta cũng muốn đi theo họ đến nơi đó.”

Thiên Tuệ chặn ngay lại.