Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 12: Ăn cái gì




Đúng lúc Lương Ý sắp bước xuống được cầu thang, đang định lớn tiếng hô cứu mạng thì một đôi tay to lớn đột nhiên xuất hiện; bịt chặt miệng của cô lại, sau đó nhanh chóng kéo cả người cô về phía sau.

"Ưm. . . . . ." Lương Ý tức giận lắc đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay kia.

"Thiếu phu nhân, cô đừng phản kháng nữa! Mau trở về phòng với thiếu gia đi!" Quản gia dùng một tay giữ chặt lấy cô, tay còn lại vẫn che kín miệng, cứ thế lôi trở về. Trong quá trình đó, Lương Ý không ngừng khua tay đá chân, cuối cùng cũng đá phải một cái thùng rác ở chỗ quẹo hành lang.

Thùng rác bị đá văng ra phát ra âm thanh khá lớn, Lương Ý nghe thấy ở lầu dưới có một giọng nam lên tiếng hỏi: "Tiếng động đó là gì vậy?"

"Chắc là thú nuôi của nhà tôi lục thùng rác làm nó bị đổ thôi."

Bà ta nói dối! Bà ta là kẻ lừa đảo, đừng tin bà ta! Lương Ý điên cuồng gào thét trong đầu, miệng bị bịt kín không có một khe hở, hoàn toàn không thể phát ra được tiếng nào.

Càng bị kéo về phía sau cách xa cầu thang xuống đại sảnh, cô càng cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng, Lương Ý vẫn bị quản gia cùng người phụ nữ trung niên kia mang về phòng mà tối hôm qua cô cùng với Sở Du “ngủ” ở đó.

Cánh cửa nặng nề khép lại, cạch một tiếng rồi hoàn toàn yên tĩnh. Lương Ý điên cuồng đập vào cửa phòng, đập đến sưng đỏ cả tay mà cũng không có ai để ý, cô bất đắc dĩ phải từ bỏ, tránh cho tự đem bàn tay mình đập bị thương.

Lén lút liếc mắt nhìn sang Sở Du vẫn còn ở trên giường, Lương Ý rón ra rón rén đi tới chiếc ghế sa lon cách xa cái giường nhất, cẩn thận dè dặt ngồi xuống. Thỉnh thoảng lại quay đầu lại quan sát "người" đang nằm trên giường, nhìn xem anh có dấu hiệu tỉnh lại hay không.

Cứ lặp đi lặp lại hành động nhàm chán đó làm Lương Ý dần dần cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng cũng mệt mỏi không cầm cự được nữa, cô ngồi trên ghế sa lon nặng nề ngủ thiếp đi.

Lương Ý không biết mình đã ngủ mất bao lâu, khi cô từ trong giấc mộng tỉnh lại thì trời đã tối. Còn đang mơ màng thì bỗng nhiên truyền đến âm thanh dạ dày sôi ùng ục, cô cảm thấy bụng rất đói, nghĩ lại thì hình như cả ngày hôm nay cô chưa ăn cái gì rồi.

Khi Lương Ý còn đang ảo não vì đói bụng, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chợt vang lên. Sau đó cửa phòng được mở ra, người phụ nữ trung niên bưng thức ăn vào đi tới trước mặt Lương Ý, đặt khay thức ăn lên bàn trà.

"Thiếu phu nhân, mời dùng bữa!" Bà ta nói xong thì nhìn lướt qua Sở Du đang nằm trên giường một cái, vẻ mặt có hơi sốt ruột.

Lương Ý nhìn khay thức ăn đủ sắc đủ vị thì mở miệng hỏi, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Đã hơn mười giờ, thiếu phu nhân. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước." Người phụ nữ trung niên cung kính nói.

Lương Ý liếc qua cánh cửa phòng đang rộng mở, "Ở đây có toilet không?" Cô muốn thử vận may một lần nữa.

"Ở trong phòng này có. Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước." Bà ta nói xong thì lập tức bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

"Mẹ nó! Chiêu này về sau không dùng được nữa rồi. Thôi cứ ăn cơm trước đã, có sức rồi nghĩ biện pháp khác." Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Ý quyết định ăn trước rồi nghĩ sau, dù sao đói bụng cũng không chạy thắng người ta được.

Chỉ có điều, Lương Ý đang hăm hở bới cơm, hoàn toàn không hề phát hiện ra "người" vẫn đang nằm ở trên giường, tròng mắt luôn khép chặt kia dưới ánh đèn từ từ mở ra.

"Ừm, thức ăn ở đây không tệ, điều kiện vật chất cũng không tồi." Lương Ý vừa ăn vừa cảm khái, trước mỹ thực ngon miệng thì đã quên mất nguy hiểm tiềm ẩn ở đằng sau từ lâu rồi.

"Ăn ngon không?"

Bất chợt, một đôi tay trắng bệch, lạnh lẽo từ phía sau vòng qua cổ, ôm lấy Lương Ý. Gò má đẹp đẽ còn thân mật tựa sát trên vai cô, đôi môi mỏng kia ghé vào vành tai, nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

Bàn tay cầm đũa của Lương Ý run lên một cái, ngón tay bất giác vô lực làm đôi đũa rơi xuống đất, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

"Lạnh sao?"

Tiếng nói vừa dứt, Lương Ý cảm thấy một cảm giác lành lạnh, mềm nhũn liếm qua vành tai của mình, trong nháy mắt cả người nổi đầy da gà.

"Anh . . . anh. . . . . . từ. . . . . . lúc nào. . . . . . lại. . . . . . tỉnh, tỉnh. . . . . . tới đây. . . . . . " Lương Ý sợ hãi lắp bắp mãi không thành câu.

"Mới dậy thôi." Sở Du buông cánh tay đang ôm cổ Lương Ý ra, nâng cằm của cô nhẹ nhàng quay lại, ép cô cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Lương Ý thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Du, nhưng cằm lại bị anh giữ chặt, không thể giãy ra, đành phải di chuyển ánh mắt sang nhìn cái bình hoa trên bàn trà.

Thấy bản thân có làm như thế nào thì cô thà nhìn cái bình hoa chứ nhất quyết không chịu nhìn mình, Sở Du nhất thời cảm thấy giận dữ. Anh thả tay đang giữ cằm Lương Ý ra, đi tới trước bình hoa, giơ cao nó lên rồi đập mạnh xuống đất.

Bình hoa bị ném vỡ thành vô số mảnh vụn, hoa tươi đẹp đẽ cắm ở trong bình lúc này cũng bị Sở Du dẫm nát dưới chân.

Lương Ý bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình hoảng sợ, động cũng không dám động, thân thể lại càng run lẩy bẩy.

Sở Du thấy ánh mắt Lương Ý lúc này không đặt ở trên bình hoa nữa thì mới mím chặt môi đi tới trước mặt cô, muốn vươn tay ôm lấy mặt Lương Ý thì lại bị cô dùng tay gạt ra.

"Anh . . . anh. . . . . . có phải muốn ăn tôi hay không?" Lương Ý hoảng sợ nhìn Sở Du chằm chằm, bày ra tư thế phòng vệ. Trong lòng âm thầm tính toán, nếu như Sở Du thực sự hành động thì cô sẽ cùng anh ta đấu đến khi nào lưới rách cá chết thì thôi.

Vậy mà điều khiến Lương Ý kinh ngạc chính là, Sở Du vừa nãy còn đang nổi giận đùng đùng thì sau khi nghe thấy lời cô nói, lửa giận trong mắt lại lập tức tiêu tan. Đôi tay đang khựng lại giữa không trung cũng nhẹ nhàng buông xuống, đầu ngón tay thon dài thỉnh thoảng vân vê vải quần. Anh khẽ cúi đầu, những sợi tóc lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt vốn xinh đẹp.

"Bây giờ sao?"

Tiếng nói của Sở Du có nhỏ hơn lúc trước một chút, nhưng đối với Lương Ý mà nói, âm thanh đó không khác nào là một tiếng bom đánh úp khủng bố. Cô run rẩy, không thể tin chất vấn anh: "Không ngờ anh lại có thể muốn ăn tôi bây giờ."

Nghe vậy, Sở Du lập tức ngẩng đầu lên, "Vậy, ngày mai nhé." Tốc độ nói cực nhanh, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô.

"Ngày mai!. . . . . ." Vẻ mặt Lương Ý nghẹn ngào giống như Trái đất đã đến ngày tận thế, "Anh đừng ăn tôi mà, có được không? Lúc nhỏ tôi uống thuốc nhung hươu mà lớn lên, nhìn tôi hiện giờ trông có vẻ bình thường, nhưng thật ra khi còn bé đầu của tôi rất to. Sau này đầu không lớn thêm nữa mà thân thể lại dài ra, cho nên thoạt nhìn mới không giống một đứa trẻ to đầu. Hơn nữa ngày nào tôi cũng ăn dầu mỡ, thịt nạc, toàn thân không chỗ nào là không có độc. Anh mà ăn tôi sẽ bị độc chết đấy."

Sở Du nhìn cô thật lâu, sau đó mới yếu ớt nói một câu, "Thì ra em đang nói tới cái này."

Không biết vì sao, Lương Ý dường như cảm thấy trong giọng nói của anh ẩn chứa sự mất mát, có lẽ đối với người có độc toàn thân như cô không thể ăn được nên cảm thấy thất vọng thôi.

Nhà họ Lương.

"Chị Na Na, uống nước đi." Lương Tư đặt cốc nước lên trên mặt bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu Na.

Lưu Na bưng cốc lên, uống một ngụm, "Tiểu Tư, dì Lương thế nào rồi?."

"Không có vấn đề gì lớn, mẹ em vừa mới được châm cứu, đã ngủ rồi. Chủ yếu là gần đây cảm xúc của bà rất bất ổn." Lương Tư chua xót nói.

Lưu Na rũ mí mắt xuống, đuôi mắt đảo qua, "Đa Đa đâu?"

"Đa Đa ở trong phòng của tiểu Ý." Lương Tư thở dài "Gần đây Đa Đa cũng không chịu ăn gì cả. Ngày nào cũng chui vào trong phòng tiểu Ý, giống như đang đợi tiểu Ý quay về."

Lưu Na trầm mặc hồi lâu, sau đó lại hỏi, "Còn chú Lương, vẫn chưa về nhà sao?"

"Hôm nay ba về, anh em đã tới sân bay đón ông rồi."

"Anh Bân đã về!" Lưu Na kinh ngạc nói.

Lương Tư nhẹ gật đầu, định nói thêm điều gì nữa thì tiếng chuông di động bất chợt vang lên. Cô nhìn màn hình điện thoại, là ba Lương, cô lập tức ấn nút trả lời."Ba, ba xuống máy bay rồi ạ. Dạ, mẹ không sao cả, con biết rồi, gặp lại ba sau!"

Sau khi Lương Tư cúp điện thoại thì thấy Lưu Na đang mất hồn nhìn chằm chằm vào di động của mình, giống như đang bị câu hồn vậy, cô khó hiểu lên tiếng hỏi, "Chị Na Na, sao lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của em thế, chẳng lẽ điện thoại của em có vấn đề gì sao?"

"Tiểu Tư, có phải di động của tiểu Ý có cài đặt phần mềm chống trộm hay không?"

"Phần mềm chống trộm" Lương Tư lẩm bẩm lại một mình, rồi chợt bừng tỉnh hiểu ra, "Ý của chị là, chúng ta có thể xác định được vị trí của tiểu Ý thông qua điện thoại."

"Xác định được vị trí chính xác thì chưa chắc, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể điều tra theo hướng này, biết đâu sẽ tìm được manh mối gì đó." Nói xong, Lưu Na lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số gọi đến Cục cảnh sát.

Mười hai giờ sáng hôm đó.

Một người đàn ông mặc áo mưa màu xanh dương cũ rách vác một cái bao tải khổng lồ chậm rãi đi trên con đường u ám. Cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ dưới tán cây nhãn xum xuê, mưa nhỏ tí tách rơi xuống mui xe.

Bao tải trên vai người đàn ông đã ướt đẫm, động tác của anh ta có chút vội vàng, liếc mắt nhìn biển số xe một cái, anh ta nhanh chóng bước về hướng chiếc xe đang đỗ.

Một lát sau, anh ta chạy tới trước cửa sổ xe hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa kính xe.

Cửa kính từ từ hạ xuống, anh ta lập tức kéo sát cái bao tải lại gần, mở bao ra, bên trong lộ ra cái đầu của một người đàn ông trẻ tuổi, máu hòa lẫn với nước mưa chảy không ngừng ở trên mặt.

"Hàng đã đem tới, tiền đâu?"

Người đàn ông ngồi trong xe vươn tay ra thử dò xét hơi thở của người đang nằm trong bao, vẫn còn thở, ông ta xoay người vào bên trong lấy ra một chiếc hộp.

Người đàn ông mặc áo mưa nhận được cái hộp thì lập tức mở ra, liếc mắt nhìn qua rồi nhanh chóng đóng lại.

"Lần sau giao hàng ở đâu?"

Người đàn ông ngồi trong xe chỉ chỉ cây nhãn phía bên ngoài.

"Vậy tôi đi trước." Người đàn ông mặc áo mưa nói xong, vội vã xoay người rời đi.

Người đàn ông bên trong xe bước ra ngoài lôi cái bao tải lên xe, sau đó nhàn nhạt hỏi quay sang hỏi người đang ngồi bên cạnh mình, "Tại sao không trực tiếp lấy trái tim của cậu ta luôn?"

Người đàn ông ngồi bên cạnh khẽ nhếch khóe môi: "Sự sợ hãi của loài người chính là sức mạnh của chúng ta."