Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt

Chương 12




Hôm sau, Đồng tỏ ra là một thuộc hạ đáng tin cậy, làm việc đâu ra đấy. Cô đã mang ngay một chiếc giường xếp mới mua tới nhà trọ của Minh Hiểu Khê, bất chấp chủ nhà có đồng ý hay không. Hiểu Khê nghi ngờ chính mình. Cô không hiểu sao mình có thể nhượng bộ con người băng giá như Lưu Băng hết lần này tới lần khác. Thậm chí Hiểu Khê còn đánh thêm một chìa khóa khác đưa cho anh, chính thức chấp nhận cuộc “sống chung” với công tử họ Mục.

Từ ngày Lưu Băng dọn tới, Hiểu Khê khá mệt mỏi vì quá nhiều trách nhiệm, tới mức cô cảm tưởng mình đã trở thành một “bà cụ non”.

Mỗi sáng cô phải tìm mọi cách lôi bằng được Lưu Băng dậy (vì anh ta chuyên ngủ trễ), rồi lại lo làm điểm tâm, cơm trưa, cơm tối (vì dạ dày của anh ta không tốt nên cô phải vừa phải nấu món ăn hợp khẩu vị, lại phải bảo đảm đủ dinh dưỡng). Rồi Hiểu Khê còn có một đống việc không tên như dọn dẹp nhà cửa (vì Lưu Băng luôn vứt rác bừa bãi), giặt đồ (vì anh ta là người ưa sạch sẽ, không bao giờ chịu mặc hai ngày một bộ đồ). Hiểu Khê ngán ngẩm và quyết định thử… đình công không giặt quần áo một ngày. Cô định bụng sẽ dạy cho Lưu Băng cách tự chăm sóc và tự giặt quần áo. Thật không ngờ do hết đồ sạch để mặc, Lưu Băng chọn cách… mặc độc cái quần đùi… đi lại trong nhà, cương quyết không vào giặt đồ.

Trời ơi! Hiểu Khê rên rĩ. Sao trên đời này còn nhiều kẻ lười đến nỗi thế. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài được. Lạ thay bao cô gái lại si mê vẻ đẹp lạnh lùng của anh ta đến vậy. Hẳn tại họ chưa có quá trình tiếp xúc gần gũi với anh ta như cô hiện nay.

Dọn dẹp, giặt giũ xong, Hiểu Khê bưng món ăn duy nhất ra bàn ăn. Cô vừa ngồi phịch xuống ghế, toàn thân rã rời, thì Lưu Băng chỉ đũa, ngó nghiêng: “Sao chỉ có một món nhỉ?”.

Hiểu Khê ngán ngẩm, la lên: “Hừm, lại còn chê bai. Có đồ ăn là tốt rồi. Em phải lục lọi hết các đồng xu cuối cùng còn sót lại trong ngăn kéo đấy”.

Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Không biết… ngày mai… chúng ta ăn bằng gì… Em hết sạch tiền rồi… Hai người… thật là quá mức chi tiêu… Hay là ngày mai em đi tìm việc nhỉ?”

Lưu Băng bưng bát cơm lên, cắt ngang: “Ăn đi!”.

Hiểu Khê thật không biết phải xử lý con người sống trên mây này như thế nào.

Đang ăn, Lưu Băng chợt nhớ ra điều gì, ngừng lại nói: “Ngày kia là sinh nhật Giản Triệt. Anh ta nhờ anh chuyển lời mời em”.

Hiểu Khê ngừng nhai, băn khoăn nghĩ, sinh nhật anh Triệt à? Hay quá, nhưng mình biết tặng gì đây khi… không còn đồng xu dính túi. Tất cả cũng tại tay Lưu Băng ăn bám này. Hiểu Khê bực bội lườm Lưu Băng một cái, song mặt anh ta vẫn lạnh tanh, không chút phản ứng. Và nốt miếng cơm, Lưu Băng ngước nhìn Hiểu Khê, thủng thẳng thông báo:

“Đồng sẽ đi cùng chúng ta dự sinh nhật Giản Triệt”.

Nhớ lại cảnh Phong phu nhân định đánh Đồng, Hiểu Khê lo ngại: “Ơ, thế còn… Phong phu nhân?”.

Lưu Băng không đáp, buông bát, đứng dậy, đi thẳng về phòng, dập tắt luôn ý định nhờ rửa bát hộ của Hiểu Khê. Ăn nốt chỗ đồ ăn ít ỏi còn lại, Hiểu Khê mệt mỏi thu dọn chén bát và ao ước mau chóng tới một ngày đẹp trời có thể chấm dứt cảnh sống thế này. Tới ngày đó, chắc chắn cô phải ăn mừng.

Trong một siêu thị lớn, Hiểu Khê lếch thếch chạy sau Hạo Tuyết, giọng khẩn khoản thật tội nghiệp: “Tuyết ơi, em xem mấy tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa chọn được món quà gì sao? Chân chị không lê nổi nữa rồi”.

Hạo Tuyết xem ra không hề mệt mỏi, vẫn mải mê lướt nhìn các món đồ trong các quầy kính, hồ hởi nói: “Không, em thấy vẫn không ổn lắm. Nhất định em sẽ tìm ra được một món quà thật đặc biệt tặng anh Triệt”.

Anh mắt Hạo Tuyết mơ màng, cô bé vẫn như đắm mình trong giấc mơ ngọt ngào: “Món quà của em phải là món quà mà anh Triệt thích nhất trong lần sinh nhật thứ mười chín này. Anh ấy sẽ phải giữ nó bên mình không rời, tới tận khi đầu bạc răng long…”.

Hiểu Khê thấy rùng mình. Chao ôi, quả là lãng mạn. Hình như cô chưa từng tặng quà cho người mình yêu. “Thế đó sẽ là món quà gì?”, cô buột miệng hỏi.

Hạo Tuyết lập tức ỉu xìu, đáp: “Em vẫn chưa nghĩ ra, chị nghĩ giúp em với”.

Hiểu Khê nhăn trán suy nghĩ.

Chợt Hạo Tuyết thì thầm: “Chị có nghĩ là Đồng sẽ tới dự không? Em thật không thích chị ấy. Chị ấy kỳ lạ làm sao ấy, không thể nói rõ được. Chỉ cần chị ấy xuất hiện, bầu không khí trở nên quái đản ngay”.

Hiểu Khê cũng gật gù, cảm thấy những lời của Hạo Tuyết không phải vô lý.

Hạo Tuyết vẫn kể tiếp: “Từ nhỏ, anh Triệt đối xử đặc biệt tốt với cô ấy. Em có cảm giác Đồng rất thích anh Triệt, nhưng cũng muốn né tránh anh ấy. Thật không ai hiểu nổi”. Rồi cô lắc mạnh tay Hiểu Khê, lo lắng hỏi: “Theo chị, anh Triệt có thích cô ấy hay không? Nếu có, em phải làm sao đây…?”

Trông sắc mặt Hạo Tuyết đột ngột ỉu xìu, Hiểu Khê lúng túng, không biết phải an ủi ra sao. Mãi một lúc sau, cô mới nhớ ra và thắc mắc: “Sao cơ? Mọi người đã chơi với nhau từ nhỏ? Là bạn thanh mai trúc mã sao?”.

Hạo Tuyết gật đầu, thừa nhận: “Vâng, từ nhỏ, em và anh Hạo Nam đã chơi với anh Triệt và anh Lưu Băng. Do Đồng luôn đi theo anh Lưu Băng như hình với bóng nên cũng biết nhau luôn. Mà chắc chị chưa biết nhỉ? Đồng là một đứa trẻ mồ côi, mới sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, chính Mục bá bá đã nuôi cô ấy”.

Hiểu Khê xót xa: “Thật thế sao? Cô ấy đáng thương quá…”.

Hạo Tuyết bĩu môi: “Hừm, chị và anh Triệt nói y hệt nhau, ai cũng kêu cô ấy đáng thương. Cô ta chỉ muốn anh Triệt động lòng thôi. Hừm, định muốn anh Triệt thương xót sao?”

Hiểu Khê nghe thấy thật chói tai, liền kéo ngay Hạo Tuyết tới trước một chiếc gương lớn gần đó, nói: “Em nhìn kĩ mình xem nào. Lúc nào cũng đố kị như vậy, mặt mũi liệu có vui vẻ được không? Chị như anh Triệt sẽ bỏ chạy xa bay đấy!”.

Rồi cô nghiêm nghị nói tiếp: “Chẳng phải em yêu quý anh Triệt vì anh ấy tài hoa và luôn tốt bụng sao? Vậy anh ấy thương xót Đồng có gì không được? Nếu em ghét Đồng như vậy, anh Triệt sẽ thấy em không đáng yêu tí nào, đúng không?”.

Hạo Tuyết cúi đầu, đứng im thin thít. Hiểu Khê xoa đầu cô bé, động viên: “Thôi em, đừng nói xấu Đồng nữa. Tập trung suy nghĩ nên mua món quà gì thật ý nghĩa cho anh Triệt đi!”.

May có Hiểu Khê nhắc nhở. Hạo Tuyết tươi tỉnh ngay: “Vâng vâng, phải đi tìm quà thôi. Chị phải đưa em đi tìm quà tiếp nhé. Em không chịu để chị bỏ rơi em đâu đấy”.

Hiểu Khê rầu rĩ, lê tiếp đôi chân mỏi nhừ theo sau Hạo Tuyết. Vừa đi cô vừa nghĩ tới gương mặt tươi sáng và đôi mắt đẹp của Giản Triệt làm nguồn động viên.

Sinh nhật Giản Triệt, Hạo Tuyết mặt tươi rói trao cho anh một gói quà được gói ghém rất sang trọng, dịu dàng nói: “Chúc mừng sinh nhật, mong anh thích món quà này”.

Trong gói quà là một chiếc đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp mà Hạo Tuyết gửi gắm hy vọng Giản Triệt sẽ nhớ tới mình từng giờ từng phút mỗi khi anh xem giờ.

Giản Triệt cám ơn và mở gói quà. Anh tấm tắc: “Đẹp quá, cám ơn em. Nhưng món này đắt quá, em không cần phí tiền như vậy”.

Hạo Tuyết bụng mừng như mở cờ. Khen quà đẹp vậy chắc chắn anh ấy thích rồi.

Đồng xuất hiện trong chiếc váy đầm đen dài tuyệt đẹp, cô khẽ khàng nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ”.

Triệt ngẩng lên nhìn Đồng, ánh mắt như phủ hơi sương, mơ màng.

Lưu Băng hờ hững nhắc: “Công của mình đó! Thuyết phục mãi mới chịu tới”.

Giản Triệt mừng rỡ khoác vai Lưu Băng: “Cám ơn cậu nhiều lắm. Đúng là bạn tốt có khác”.

Đồng tới trước mặt Giản Triệt, tháo luôn sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, chìa ra trước mặt anh, khẽ nói: “Tặng anh này!”.

Hạo Tuyết bực tức, lẩm bẩm: “Sao cô ta dám…”.

Hiểu Khê tò mò vì chưa hiểu rõ sự tình, kéo tay Hạo Tuyết ra ý hỏi.

Cô bé quay sang, nói nhỏ giải thích: “Đó là sợi dây chuyền Đồng đã đeo trên người từ nhỏ, bình thường chẳng ai đụng vào được. Nghe nói, khi Mục bá bá nhặt được cô ta, trên người đã có sợi dây đó rồi. Chắc của bố mẹ cô ta để lại”.

Giản Triệt kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền kỷ vật, xúc động nói: “Đây là… Anh không…”.

Đồng mỉm cười, nói: “Không sao, để em đeo cho anh”. Rồi cô nhẹ nhàng kéo anh lại gần, khẽ khàng đeo sợi dây chuyền lên cổ anh, rồi in dấu đôi môi lên má Giản Triệt:

“Trời ơi, đồ khốn nạn!”, một tiếng thét to xé tan bầu không khí thơ mộng.

Một bóng người lao tới. “Bốp!”, một tiếng tát vang lên chói tai, rồi Đồng ngã nhào xuống đất, má in hình mấy vết ngón tay đỏ ửng. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Hiểu Khê trở tay không kịp. Cả phòng khách bỗng huyên náo, lộn xộn. Ai đã giở trò thế nhỉ?

Hiểu Khê đứng vụt lên quan sát, định lớn tiếng tìm ra thủ phạm. Thì ra là Phong phu nhân gây chuyện.

Bà ta đang đứng trước mặt Đồng, mắt long lên sòng sọc, quát lớn: “Con tiện nữ trơ trẽn này, dám đụng tới người con trai ta sao?”.

Đồng cắn răng gượng đứng lên, không dám cãi một tiếng. Hiểu Khê thấy má Đồng sưng húp, xót xa chạy tới, định đỡ dậy nhưng Giản Triệt đã nhanh tay hơn cô, vội đỡ Đồng đứng lên, xoay gương mặt cô lại, đau đớn hỏi: “Đau lắm phải không em?”.

Đồng gượng đau, chớp mắt nhỏ nhẹ đáp: “Không sao ạ!”.

Thấy Đồng vẫn đứng gần Giản Triệt, Phong phu nhân lại điên tiết gào lên: “Mày còn dám lại gần con trai ta sao? Đồ không biết trơ trẽn kia. Xéo ngay. Ai cho mày tới đây? Ai mời mày hả?”.

“Cô ấy là do tôi đưa đến. Muốn đuổi, đuổi cả tôi một thể!”.

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, khiến Phong phu nhân giật mình ngưng bặt.

Té ra là Mục Lưu Băng. Hiểu Khê thầm tán thưởng, chà chà, chí ít cũng phải có phong độ như vậy chứ.

Thế nhưng vừa nhìn thấy Giản Triệt vẫn đang đỡ Đồng, lòng Phong phu nhân lại ngùn ngụt lửa giận, tiếp tục sấn lên quát tháo: “Đồ đê tiện! Mày tưởng có Mục thiếu gia ra mặt là yên chuyện sao? Mày là thá gì? Dám dụ dỗ con trai ta sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ cần ta còn sống ngày nào, mày đừng mong lại gần con tao một bước!”. Vừa nói, bà ta vừa lăn xả vào giật tóc Đồng.

Đồng đau đớn đến ứa nước mắt, hét ầm lên: “Ối, đau quá! Chết mất!”.

Giản Triệt ra sức giằng tay mẹ lại, can ngăn: “Mẹ, không được vậy”.

Mục Lưu Băng cũng nhảy vào cuộc, túm chặt lấy tay Phong phu nhân, kiên quyết nói: “Đồng là người của Mục gia, không đến lượt bà giáo huấn cô ấy”.

Bỗng bố của Giản Triệt xuất hiện. Ông rẽ đám đông khách khứa đang tò mò đứng nhìn, bước vào, tới thẳng trước mặt ba người đang giằng co nhau.

Hiểu Khê luống cuống kép Hạo Tuyết sang một bên, “Bốp!”, trên mặt của Phong phu nhân đã in dấu mấy ngón tay.

Ông gằng giọng nói: “Bà về phòng ngay. Thật là xấu hổ! Thật là mất mặt!”