Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 34




“Ta thật không có cố ý.” Thái độ Vân Hiên đúng mực, khuôn mặt thản nhiên.

Nam tử càng nhìn càng cảm thấy thái độ của Vân Hiên giả dối, tựa như hắn giống nhau, lại ác tâm chửi, “Ta xem ngươi chính là cố ý, ngươi cản bản chính là một kẻ mù, đồ ti tiện!”

Vân Hiên ngẩng đầu lên nhìn nam tử, đôi con ngươi tối đen nhìn thẳng khiến năm tử lạnh sống lưng, khóe miệng Vân Hiên câu lên một nụ cười, “Nếu đã bẩn vậy thì bẩn thêm chút nữa cũng không sao.” Nói rồi nhấc thùng gỗ lên, đem nước hất hết lên người gã.

Nam tử tựa như một con sư tử bị tức giận, người từ trên xuống dưới ướt nước, lập tức rống to, “A —– Cái tên đê hèn này, ngươi muốn chết sao!”

“Ta là người đê hèn, chỉ làm chuyện thấp kém, ngươi là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, không cần thiết phải so đo với một kẻ đê hèn như ta.”

Nam tử càng thêm nổi giận, xông lên ý đồ muốn giáo huấn Vân Hiên, một thân ảnh cao gầy hiện ra trước mắt, giây kế tiếp, một chưởng lợi hại đánh về phía Vân Hiên, thân thể Vân Hiên tựa đàn tranh đứt dây, phóng một cái bay ra ngoài.

Đả thương Vân Hiên chính là nhạc phường lão bản! Nam tử bị hành động của lão bản cả kinh, sắc mặt trắng bệch, lão bản quay đầu, mặt như gió xuân nịnh nọt, “Vân Hiên là kẻ đê hèn, không biết hiểu chuyện, ta đã thay ngài dạy hắn một bài học, thiếu gia đừng nóng giận.”

Cách đó không xa, Vân Hiên nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không động, loáng thoáng thấy trường sam màu trắng nhiễm máu, vừa nhìn đã thấy ghê người, y hơi ngẩng đầu, mặt mũi căng thẳng kết hợp cánh môi tái nhợt, bắp cơ nhỏ trên cánh tay run rẩy, cảm nhận được không có bị nội thương mà thống khổ, y nhìn tấm lưng của lão bản, trên mặt không hiện ra bất cứ biểu tình nào nhưng ẩn ẩn lại có nguy cơ nổi sóng!

“Cắt.” Thanh âm phó đạo diễn vang lên trong phim trường, trong thanh âm là một loại hưng phấn khó tả, “Cảnh này thông qua!”

Mọi người nhất thời như từ trong mộng tỉnh lại, dường như đã quên mất hiện tại đang quay phim, Cố Hoài Dương trong vai Vân Hiên  đem người như bước vào cảnh thật, khi bắt đầu là diễn xuất không có gì đặc biệt nhưng theo tình tiết mà đem mị lực của nhân vật phát triển hoàn mỹ, nhẹ nhàng trầm ổn, ẩn nhẩn chịu đựng sống ở một nơi không thuộc về y, đối với sự tình đối phương gây nên tổn thương cùng khuất nhục, một ánh mắt ngoan lệ liền đủ để diễn đạt tất cả.

Karl nhìn về phía phim trường, diễn viên đóng vai lão bản đang cùng Cố Hoài Dương nói chuyện, tựa hồ lo lắng làm y bị thương, một chưởng kia đánh về phía Cố Hoài Dương kì thực là hai người cùng nhau hợp tác, xuất sắc không một chút tỳ vết. Phân cảnh này thời điểm Lục Hành trước ống kính bị NG vô số lần, sau nhiều lần bị đả thương liền lộ ra sơ hở, thậm chí trước ống kính còn đặc tả rõ ràng nỗi thống khổ cùng tức giận, hại máy quay cùng nhũng nhân viên khác khổ không thể tả. Mà Cố Hoài Dương xuất thân chỉ là một kẻ đóng vai quần chúng, diễn kỹ chưa chắc đã bằng Lục Hành tự nhiên anh đối với y cũng có chán ghét. Không nghĩ tới chính là Cố Hoài Dương chỉ cần quay một lần đã xong, lấy kỹ năng diễn xuất hoàn hảo chế phục mọi người.

Karl liếc mắt nhìn Cố Hoài Dương, y đi theo những diễn viên khác trở về hậu trường, Karl lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhìn đến bên cạnh phó đạo diễn là Nhiếp Minh Viễn nháy mắt cả kinh, Karl không nghĩ Nhiếp Minh Viễn sẽ tới phim trường, hôm nay hẳn là hắn phải cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn, thế nào lại chạy đến phim trường nhìn quay phim, chẳng lẽ là đến để xác định kỹ năng diễn xuất của Cố Hoài Dương?

Cố Hoài Dương tẩy trang, thay xong trang phục từ phòng hóa trang đi ra liền thấy Karl đứng trước cửa, không đợi y mở miệng, Karl đã đem một phần văn kiện đưa cho y, “Đây là lịch quay phim, sau này cứ theo nội dung trong đây mà tới quay.”

Trên mặt Karl hiện ra một tia cười yếu ớt, anh vốn định biểu dương khả năng của y nhưng nhớ đến lúc trước đối với y mở miệng chê cười lại không cách nào phát ra tiếng, cuối cùng đành nói một câu, “Sáng mai nhớ đúng giờ đến phim trường.” Rồi rời khỏi hậu trường.

Cố Hoài Dương cúi đầu liếc nhìn, lịch quay phim của tổ kịch, xem ra họ đã thừa nhận thân phân diễn viên ở tổ kịch của y, thở phào một hơi, bất kể thế nào thì đây vẫn là một bắt đầu tốt, kế tiếp y sẽ càng thêm cố gắng.

Rời khỏi Thành Điện ảnh, nhớ đến tối nay y đã mời Nhiếp Minh Viễn tới nhà dùng cơm, Cố Hoài Dương liền vội vàng chạy đến chỗ trạm xe, lúc xuyên qua ngã tư đường một chiếc xe hơi màu xám bạc vọt tới, Cố Hoài Dương vốn cho rằng đối phương nhường đường nhưng xe hơi bên người lại dừng lại, cửa sổ trượt xuống, khuôn mặt mỹ lệ hiện vào mắt, ngồi trong xe không ai khác là Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn hắn, “Anh sao lại ở đây?”

“Tôi tới tổ kịch làm ít chuyện.” Nhiếp Minh Viễn khẽ mỉm cười.

Tây trang Prada phẳng phui tỏa ra hơi thở ưu nhã đắt tiền tựa như một quý tộc của xã hội thượng lưu, sự hiện hữu của hắn khiến truyện ngôn tình bỗng trở thành sự thật, bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy hắn cũng sẽ mở cờ trong bụng, cứ thế làm cho Cố Hoài Dương không có biện pháp nhìn thẳng, vốn muốn hỏi hắn có phải hay không là đặc biệt đến tổ kịch tìm y nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy quá mức hoang đường nên cũng không dại dột hỏi.

“Lên xe đi, tôi vẫn còn nhớ tin nhắn em gửi đến.” Than âm Nhiếp Minh Viễn trầm thấp mang theo sức cuốn hút không thể kháng cự.