Minh Thiên Hạ

Chương 1118: 1118: Lão Tử Không Tới Nữa Kết Truyện





Khi một quốc gia quyết định phát thiện y với nhóm người đặc biệt nào đó, những người đó nhất định thành con cưng của thượng đế.

Hoàng triều Lam Điền làm thế với nhóm người ngài Địch Tạp Nhĩ.

Vân Chiêu biết rất rõ nhược điểm duy nhất của Đại Minh ở đâu.

Chính là khoa học mới, nhược điểm chí mạng của Đại Minh ở đó, mà khoa học mới chắc chắn là thứ mấu chốt quyết định một quốc gia có thể cường thịnh trong vài trăm năm tời không.

Sự cường đại của Lam Điền bây giờ chỉ như lâu đài trên không trung thôi, kể cả y đã rất nỗ lực chỉ cho họ một con đường đúng để đi vẫn không ích gì.

Một khi cái cột trụ Vân Chiêu gãy, phồn hoa do y tạo ra, vì không có tiếp nối mà dần suy vong, một quốc gia càng hùng cường, sự suy vong của nó càng thêm dữ dội.

Điều y đang làm là bù đắp nhược điểm đó cho quốc gia này.

Y ra sức thu hút thiên tài của Châu Âu, hi vọng họ có thể làm chắc phần móng cho khoa học Đại Minh, để lâu đài trên không kia có thêm vài cột trụ.

Nghiên cứu khoa học không phải chuyện của một hai người, dù là thiên tài tuyệt thế ở nhiều lĩnh vực cũng phải cần trí tuệ người khác làm đá lót đường, sau đó mới nhảy vọt được.

Mà Đại Minh thì không có truyền thống nghiên cứu khoa học, Vạn Hộ vì muốn bay lên trời mà chất đầy thuốc nổ trên ghế, cho rằng như thế có thể bay được, kết quả một tiếng nổ lớn, nhà thăm dò dũng cảm mà lỗ m ãng đó trả giá bằng mạng sống.

Một hành động vĩ đại, làm người ta khâm phục.

Nhưng sau đó, không có sau đó nữa, giấc mộng phi thiên của Đại Minh dừng lại.

Chuyện ấy vô cùng đáng tiếc.


Vạn Hộ chết rồi, người ta khen chê bất nhất, Vân Chiêu biết dù là thời hiện đại, người chê ông ta ngu xuẩn vẫn là đa số, ít người thấy được sự dũng cảm của ông ta.

Cái đạo trung dung khốn kiếp, làm người ta quen thói bo bo giữ mình, quen đặt mình ở vị trí thoải mái, không đi thăm dò, quen cho rằng mình giỏi nhất, không biết thế giới bên ngoài đang phát triển phi tốc.

Điều đó không ổn.

Con người sở dĩ có thể trở thành động vật trí tuệ duy nhất trên địa cầu, thành vua bách thú là dựa vào tinh thần không ngừng thăm dò.

Thời viễn cổ, con người không chạy nhanh bằng dã thú, không cường tráng bằng dã thú, không có răng nanh móng vuốt, loại sinh vật như thế đáng lẽ bị tự nhiên đào thải, sau đó con người đi con đường khác, khai thác bộ óc của mình, sinh ra trí tuệ nguyên thủy.

Không nhanh bằng dã thú, bọn họ phát minh ra cung tên, không khỏe bằng dã thú, bọn họ làm ra vũ khí, trong nước họ không linh hoạt bằng cá, vì thế họ phát minh là lưới bắt cá ! Thành vua bách thú rồi không cần thăm dò, không cần phấn đấu nữa sao?Khi con người thành uy hiếp lớn nhất của con người, để mình nhanh hơn, xa hơn, cao hơn thành chuyện dân tộc muốn đứng trên đỉnh thế giới phải nỗ lực.

Muốn đạt mục tiêu đó, cần khoa học mới giúp đỡ.

Chỉ cần Vân Chiêu cải biến được khuyết điểm thích hưởng thụ hiện trạng, chỉ cần Vân Chiêu có thể thay đổi thành kiến của người Đại Minh với khoa học mới, trong cuộc tranh tài giữa dân tộc này, chạy thứ nhất không khó gì.

Lão tử chỉ cần chạy đủ nhanh, ngươi không đánh được ta, lão tử chỉ cần sức lực đủ khỏe, liền chỉ có ta đánh ngươi, chỉ cần lão tử nhảy đủ cao, sẽ là người đầu tiên nhận ánh nắng.

Chắc trách của hoàng đế là thực hiện mục tiêu trên, không gì khác.

So với việc để lại một Đại Minh hoàn chỉnh, không bằng để lại Đại Minh chia rẽ.

Đại Minh hoàn chỉnh sớm muộn gì cũng đi vào vết xe đổ của tất cả hoàng triều, mà một Đại Minh chia rẽ cần không ngừng tiến thủ, không ngừng tiến bộ mới không bị Đại Minh khác áp đảo.


Dù phát sinh chiến tranh thù sao nào?Suy yếu, thất bại, sẽ bị Đại Minh cường đại, thành công thay thế, có gì không hay.

Người Đại Minh, chỉ khi sống chết mới hiểu ý nghĩa phấn đấu, mới lấy ra trăm phần nỗ lực theo đuổi thắng lợi.

Không có kẻ địch, phải tạo ra cho nó kẻ địch, chỉ có kẻ địch mới muôn người một lòng, chỉ có kẻ địch cường đại mới khiến người Đại Minh không ngừng tiến thủ, không ngừng phấn đấu, không ngừng để mình trở nên cường đại.

Không được có sơ hở, không được có sai sót.

Ai thất bại, người đó chết.

Đó là di sản Vân Chiêu để lại cho Đại Minh, y không muốn để lại thái bình muôn đời, vì không có cái đó.

Mặt trời vừa mới bay lên sau rặng núi, bóng đêm như quạ đen mau cháu tiêu tan, chiếu rọi thế giới, cũng chiếu rọi thư phòng của Vân Chiêu, y cả đêm không ngủ.

Mạt Tư Tạp tiên sinh cách Ngọc Sơn 160 dặm, chỉ nửa canh giờ nữa thôi, tàu hỏa sẽ đưa ông ta tới trạm Ngọc Sơn.

Vân Chiêu theo thói quen ngồi bên cửa sổ đại thư phòng, ngẩng đầu lên thấy Ngọc Sơn sương khói.

Y thích ngọn núi này, nó không cao nhất, không lớn nhất, với y mà nói là vừa đủ.

Ngọc Sơn kích cỡ như vậy không khiến y cảm thấy khó vượt qua, cũng không khiến y vì quá nhỏ mà không muốn leo lên.

Tất cả đều vừa vặn.


Vân Chương đã tới trạm tàu hỏa Ngọc Sơn, hắn đã tắm rửa, chuẩn bị dùng nghi lễ tối cao nghênh tiếp Mạt Tư Tạp tiên sinh, vì thế mà lần đầu tiên hắn dùng nước hoa, là hương hoa lan, không đậm không nhạt, vừa vặn.

Một chiếc khinh khí cầu cực lớn từ bầu trời đại thư phòng bay qua, dưới đáy giỏ có hai cánh quạt đang quay, đưa nó từ từ đi về phía mặt trời.

Vân Chiêu biết, dùng khinh khí cầu làm công cụ để bay, kết cục nhất định không khác Vạn Hộ buộc mình vào cái ghế chất đầy hỏa tiễn là bao.

Thế nhưng y không bao giờ nhắc nhở.

Đợi thứ này nổ rồi, tất nhiên có loại khinh khí tốt hơn xuất hiện.

Tất cả đều vừa vặn.

Một con bươm bướm vỗ cánh bay tới, đỗ trên nghiên mực của Vân Chiêu, mùi thơm của mực thu hút nó, dính vào chân nó.

Vân Chiêu lấy bút lông mềm, ấn nó vào mực, đợi mực thấm toàn thân nó, lấy kẹp cẩn thận gắp ra, đem con bướm đã đen xì xì ấy kẹp vào giữa cuốn sách.

Đợi chốc lát y mở sách, con bướm đã chết, trên trang sách xuất hiện hai bóng bươm bướm mỹ lệ, rất thật.

Con bướm chết bị bí thư ném vào thùng rác, còn bươm bướm trên trang sách được giữ lại mãi mãi.

Trong thành Ngọc Sơn đột nhiên vang lên một hồi còi tàu hỏa, sau đó là tiếng pháo lễ đinh tai nhức óc, đủ 14 lần.

Đây là nghi lễ tối cao nghênh đón nhân vật phi chính quyền.

Phùng Anh bê một cái khay đỏ tới, bên trên là bát canh hạt sen táo đỏ, nói chính xác là canh hạt sen cẩu kỷ, vì táo đỏ bị cẩu kỳ thay thế.

“ Ta thấy đêm qua đã rất nỗ lực rồi mà.

” Vân Chiêu khẽ thở dài, vẫn cầm bát canh lên húp:Phùng Anh cười tủm tỉm:” Sinh con hay không là một chuyện, ít nhất đêm qua chàng biểu hiện rất tốt.


”“ Đợi con sinh ra có nên gọi là cẩu kỷ không?”“ Chàng muốn có Vân Cẩu Kỳ thì phải có một đứa con trước chứ.

”Vân Chiêu thô bỉ vỗ mông Phùng Anh một cái:” Chẳng biết sao nàng càng già, ta lại càng thích.

”Phùng Anh vừa thẹn vừa tức: “ Đợi 10 năm nữa chàng hẵng nói.

”Vân Chiêu cười lớn:” Mười năm nữa e ta không còn năng lực nữa rồi.

”Phùng Anh bực bội:” 10 năm nữa phu quân chưa 50, thiếp thì thực sự đã già.

”Vân Chiêu nắm tay Phùng Anh:” Nghĩ gì thế, ông trời an bài như vậy, hết thảy đều vừa vặn.

”Phùng Anh phì cười: “ Sao gần đây chàng cứ hay nói vừa vặn, vừa phải gì đó, chẳng lẽ phu quân đã hài lòng với bản thân rồi.

”Vân Chiêu gật đầu: “ Đúng thế, không ai làm tốt hơn ta cả.

”“ Đúng là không đế vương nào so được với phu quân.

”“ Nàng nói, hậu nhân có hoài niệm ta không?”“ Không đâu.

”“ Vì sao? Ta làm tốt như vậy mà.

”“ Chàng cũng để lại cho chúng vô vàn thống khổ và phiền não.

”“ Liên quan chó gì tới ta, sau này lão tử không tới nữa.

”--------------------------HẾT TRỌN BỘ.