Minh Tinh PR

Chương 10




Ngày hôm sau các phóng viên đã vây quanh trường quay.

Đèn flash nháy nháy giống như sao trên trời, cũng sáng đến mức mọi người ở hiện trường chớp chớp mắt. Các phóng viên giơ micro, vây quanh nhân viên đoàn phim.

Mà Dung Quân Tiện đã được thông báo sớm là đi vào từ lối thoát hiểm, tránh phóng viên, quan trọng hơn là —— “Đừng đưa ra bất kỳ phản hồi nào”.

Tối hôm qua, “Tăng Phàm Truyện” đã phát sóng kịch bản Tăng Phàm bị hủy nhan sắc, cùng lúc đó, trên cộng đồng mạng lập tức lan truyền một tin đồn: “Dung Quân Tiện không chịu chấp nhận quy tắc ngầm, bởi vậy sẽ bị thay đổi nhân vật bằng tình tiết hủy nhan sắc.”

Tin tức truyền đi có bài bản hẳn hoi, ra dáng, các phóng viên cũng gọi nổ điện thoại của người phụ trách đoàn làm phim. Điện thoại của người đại diện của Dung Quân Tiện cũng vang lên không ngừng, nhưng Vu Tri Vụ cũng không trả lời.

Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh ngồi ghế sau vẫn luôn gõ máy tính, nói: “Tin tức này là anh thả ra?”

Bạch Duy Minh nói: “Đúng. Bất kể là tin mới gì, nhất định phải làm một bên có lý trước, cái này gọi là chiếm trước giá trị đạo đức cao[1], vận hành thỏa đáng, vô lý cũng có thể biến thành có lý, gây hại cũng có thể biến thành bị hại. Chưa kể chúng ta vốn có lý.”

[1] Giá trị đạo đức cao: thường dùng trong các lĩnh vực kinh doanh và chính trị, cảm thấy tự tin vì cho rằng quyết định hay ý kiến của mình là hợp với đạo đức hơn so với của những người khác

Dung Quân Tiện lại nói: “Anh làm lớn chuyện trước thế này, không sợ chọc giận bên đoàn phim?’

“Không ngờ cậu lại hỏi vấn đề như vậy.” Bạch Duy Minh nói, “Lúc cậu ra tay đánh người sao không hỏi mình như thế?”

Dung Quân Tiện thình lình bị nuốt một câu, lập tức trở nên tức lồng lộn, không muốn tiếp tục nói chuyện với Bạch Duy Minh.

Đoạn đường này không nói chuyện, Dung Quân Tiện nhanh chóng quay lại trường quay, không nhìn phóng viên vây chặt bên ngoài trường quay, tiếp tục diễn phần của mình. Trần Lễ Bỉnh nhìn tình hình này, đương nhiên không tự tại như Dung Quân Tiện, tự mình ra mặt ứng đối phóng viên, nói: “Tạm thời chúng tôi không có ý định đổi diễn viên, cho tới nay vẫn hợp tác rất vui vẻ với cậu Dung Quân Tiện. Tin đồn chỉ là giả dối không có thật. Phải biết, chúng tôi đã ký hợp đồng đủ năm mùa, nếu như có biến động gì, nhất định sẽ thông báo cho bạn bè truyền thông trước.”

Tin tức “Hợp đồng ký năm mùa” cũng coi như rất có chất lượng, các phóng viên xoẹt xoẹt ghi lại, hài lòng trở về, không vây chặt trường quay nữa, đã chạy về đi gửi bản thảo rồi: “Trần Lễ Bỉnh bác bỏ tin đồn: Giao ước năm mùa với Dung Quân Tiện!”

Nếu đã nói ký năm mùa, bây giờ mùa đầu tiên mới quay được một nửa, đương nhiên rất không có khả năng vứt bỏ Dung Quân Tiện.

Cái thứ hợp đồng này vẫn rất có sức thuyết phục.

Trần Lễ Bỉnh ra mặt đáp lại, xem ra cũng đại biểu cho bên đoàn phim ra sức bảo vệ Dung Quân Tiện.

Nhưng mà trên thực tế, mặc dù hợp đồng quy định sẽ hợp tác với Dung Quân Tiện, nhưng nếu như Dung Quân Tiện “Vi phạm hợp đồng” trước, vậy sẽ coi là chuyện khác.

Nếu Dung Quân Tiện rơi vào quan tòa thị phi, vậy thì đồng nghĩa với hành vi “Vi phạm hợp đồng”, bên đoàn phim chẳng những có thể hủy hợp đồng với cậu bất cứ lúc nào, mà còn có thể đòi tiền bồi thường từ cậu.

Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, Trần Lễ Bỉnh cũng không muốn đi đến một bước kia. Song, Trần Lễ Bỉnh cũng không khuyên Tề tổng. Tề tổng chỉ nổi giận đùng đùng nói: “Không phải lão Tề tôi không nể mặt lão Trần cậu, là họ Dung kia không nể mặt mọi người! Chỉ nói xin lỗi cũng không chịu, cậu ta tưởng mình là ai? Tôi là bất kể như thế nào cũng không tha thứ nữa!”

Trần Lễ Bỉnh khuyên: “Không phải bảo ông nhịn cậu ta, là bảo ông kiếm tiền. Ông ngẫm lại xem ông đầu tư cho ‘Tăng Phàm Truyện’ mấy nghìn vạn, nếu như bởi vì quan tòa thị phi này mà bị tổn thất, đó mới là không đáng! Ông ghét Dung Quân Tiện, không bằng đợi quay phim xong lại kiện!”

“Bây giờ tôi vừa nghĩ rằng mình bị minh tinh điện ảnh hạng ba đánh rụng răng vẫn phải nén giận, tối muộn tôi phải uống viên đan sâm mới ngủ được! Còn phải nhịn đến khi quay xong lại kiện? Khi đó tôi đã chết vì cấp hỏa công tâm[2] vỡ mạch máu rồi!” Tề tổng vỗ bàn, lớn giọng, “Tuyệt đối không được! Tôi nghĩ xong rồi, cậu ta bị tôi tố cáo, vậy là cậu ta vi phạm hợp đồng. Bồi thường mấy nghìn vạn, cũng có thể đòi cậu ta bồi thường! Tôi sẽ tố cáo cậu ta cũng không mặc quần lót! Bồi thường chết cái tên thích ra vẻ này!”

[2] cấp hỏa công tâm: chỉ việc người nào đó gặp phải chuyện không hay trong cuộc sống tình cảm khi chưa trút ra được sẽ dẫn đến bệnh tâm lý

“Không phải…”

“Lại nói, đổi một diễn viên cũng chưa hẳn phải bồi thường! Tôi xem trọng biên kịch kim bài cậu, quyết không vấn đề gì!” Tề tổng lại vỗ bả vai Trần Lễ Bỉnh, đội mũ cao[3] cho y.

[3] đội mũ cao: ví dùng lời khéo léo để nịnh nọt bợ đỡ người khác.

Trần Lễ Bỉnh đúng là không khuyên nổi Tề tổng, đành phải nói trước với biên kịch, để Tăng Phàm nằm trên giường nghỉ ngơi mấy tập, hai tập này trước tiên kêu Phạt phi làm mưa làm gió. Biên kịch nghĩ đến Dương Thụ Hi diễn Phạt phi và đạo diễn gầy đây bất hòa, nói ngay: “Không phải Phạt phi vừa thất sủng à? Bỗng nhiên lại làm mưa làm gió rất kỳ lạ đấy? Trước đó không phải nhà đầu tư nhét hai người mới vào sao? Không bằng quay người mới vào cung trước, để nữ hoàng đế sủng hạnh hai người mới này?”

“Quay riêng người mới không ép được trận! Khán giả xem không có khoái cảm.” Trần Lễ Bỉnh dạy dỗ nói, “Tóm lại, chúng ta nhất định phải có cảnh hôn và tát. Cậu bảo người mới vào ra oai tát An Liên Dung, sau đó hôn với nữ hoàng đế, tập tiếp theo Phạt phi nhìn thấy họ hôn rất tức giận, lại tát người mới một cái.”

“Nhưng mà Phạt phi thất sủng rồi, vẫn có thể đi tát người mới?”

“Ừ… vậy sau đó nữ hoàng đế tức giận tát Phạt phi một cái! Sau đó nữa, Phạt phi hôn nữ hoàng đế!”

“A??? Thế này gắn liền được không?”

“Đó là chuyện của biên kịch các cậu!”

“Được, tổng biên tập nói đúng, Nhất định phải tát và hôn!”

Tâm đức của Trần Lễ Bỉnh với tư cách là biên kịch kim bài đã dốc túi dạy cho bọn họ —— chân lý của phim tám giờ không phải là hôn và bạt tai sao!

Một biên kịch giơ tay nói: “Tôi cảm thấy, kế hoạch vừa rồi đã dùng rồi. Tôi có ý nghĩ mới —— thật ra người mới tưởng nhớ Phạt phi, hôn Phạt phi, Phạt phi bị hôn rất tức giận, đã tát y một cái! Nữ hoàng đế đúng lúc nhìn thấy, giận mà tát Phạt phi một bạt tai, Phạt phi cảm thấy rất uất ức, tức giận tát người mới một cái, người mới cũng rất uất ức, nữ hoàng đế thương yêu y, hôn môi với y.”

Trần Lễ Bỉnh nghe vậy gật dầu: “Rất tốt, cậu đã nắm chắc được tinh túy! Cậu tên là gì?”

“Tôi tên Tiểu Thái.”

“Tốt, Tiểu Thái, cậu rất có tiền đồ.” Trần Lễ Bỉnh giơ ngón cái.

Bọn họ thảo luận kịch bản bừng bừng khí thế, hoàn toàn gạt bỏ Dung Quân Tiện ở bên ngoài. Mà Dung Quân Tiện cũng không rảnh bận tâm, bởi vì cậu sắp bị khởi tố, Bạch Duy Minh mang theo luật sự, Dung Quân Tiện, gặp mặt Tề tổng và luật sự của Tề tổng.

Tề tổng vênh váo tự đắc nhìn Dung Quân Tiện, cười nói: “Bây giờ cậu cũng biết là tình hình gì rồi. Tôi tài đại khí thô[4], tùy ý kiện cáo vài ba năm với cậu, trước tiên kiện cậu gây thương tích, khiến cậu không quay phim được, lại kiện cậu ảnh hưởng đến việc quay phim ‘Tăng Phàm Truyện’, muốn cậu đền hết tài sản, sau đó lại ép cậu làm vịt[5] cũng vẫn được!”

[4] tài đại khí thô: có tiền của nhưng khí chất thô thiển, ỷ vào giàu có khinh người khác

[5] làm vịt nghĩa bóng làm trai bao

Luật sư của Dung Quân Tiện nói: “Ông nói đến dính líu với làm vịt…”

Luật sư của Tề tổng lập tức nói: “Ý chúng tôi là làm việc nhồi cho vịt Bắc Kinh ăn kiếm tiền để trả tiền bồi thường.”

“Làm vịt là nhồi cho vịt Bắc Kinh ăn?!” Dung Quân Tiện cả giận nói, “Vậy tôi chúc mẹ ông làm, gà[6]! Làm gà mút cả ngón tay[7]!”

[6] gà đọc là jī đồng âm với 妓(jì) = gái gọi

[7] gà mút ngón tay: sản phẩm kinh điển nhất của KFC

Luật sư của Dung Quân Tiện ho khan hai tiếng, nói: “Chúng ta không nên thảo luận chuyện bên ngoài tình tiết vụ án.”

“Bây giờ tôi sẽ nói rõ!” Tề tổng vung tay lên, “Tôi nuôi luật sư này, chính là dùng để kiện mẹ cậu Dung Quân Tiện! Khiến cậu không quay phim, không có công việc còn thiếu nợ chỉ có thể làm… nhồi cho vịt Bắc Kinh ăn! Nếu như cậu thông minh, bây giờ quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi còn có thể nể mặt Trần Lễ Tỉnh cho cậu diễn xong ‘Tăng Phàm Truyện"”.

“Quỳ ông? Được, ông chết tôi chắc chắn quỳ!” Dung Quân Tiện trợn trắng mắt.

Tề tổng tức giận đến mức móc ra một viên đan sâm đập xuống.

Bạch Duy Minh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tôi đề nghị hai vị đừng đa tình tự phát ngôn như vậy.”

“Cậu là ai?” Tề tổng nhìn chằm chằm vào Bạch Duy Minh, “Lúc nào đến lượt cậu nói chuyện.”

Bạch Duy Minh nói: “Tề tổng, nếu như ông đặc biệt mời luật sự kiện Dung tiên sinh, vậy chúng tôi cũng phải có qua có lại, sẽ đặc biệt mời luật sư đến kiện ông quấy rối tình dục giúp Côn Hạnh. Ông là tổng giám đốc công ty niêm yết, xảy ra loại bê bối này, tổn thất rất lớn.”

Tề tổng cười ha ha một tiếng: “Côn Hạnh? Tôi đã hứa với Côn Hạnh cho cậu ta diễn Tăng Phàm, không biết cậu ta vui cỡ nào. Sẽ tố cáo tôi? Các cậu nằm mơ đi!”

Dung Quân Tiện nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Không thể nào! Côn Hạnh sẽ không…”

Tề tổng cho trợ lý một ánh mắt, trợ lý mở cửa, chẳng mấy chốc Côn Hạnh đã đi vào. Dung Quân Tiện nhìn thấy Côn Hạnh đi tới, nhất thời ngây người. Tề tổng thấy biểu cảm này của Dung Quân Tiện, vui vẻ lắm, vắt chéo chân nói: “Côn Hạnh, cậu nói xem, tiệc ăn mừng hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Côn Hạnh hít sâu một hơi, giống như có ngàn vạn gian nan, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Hôm đó, tôi hơi không khỏe, Tề tổng dìu tôi đi nghỉ. Ở lounge đụng phải Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện… Dung Quân Tiện say rượu gây chuyện, đánh Tề tổng. Tôi nhìn thấy. Nếu như cảnh sát hỏi tôi, tôi cũng sẽ nói như vậy.”

Dung Quân Tiện nghẹn họng nhìn trân trân, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập khiếp sợ, giống như không thể tin những gì mình nghe được: “Cậu… cậu… là Tề tổng ép cậu à?”

Côn Hạnh nghe thấy câu nói này, mắt bỗng nhiên ẩm ướt, tí tách rơi lệ, nói: “Anh Dung, em và anh không giống. Em không may mắn như anh… Có thể… Có thể tùy tiện đã được diễn nhân vật chính, lên làm ảnh đế… Anh… Anh đừng trách em…”