Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 23: Lại tới Nha môn




Tần Kham cứ thế bị Đỗ Yên đưa tới Nha môn Sơn Âm huyện.

  Đây là lần thứ hai hắn tới Nha huyện, lần đầu tiên là bị Đỗ Yên kéo vào cáo trạng, lần này thì lại bị Đỗ Yên mời vào làm sư gia… cảm thụ của hai lần hoàn toàn khác biệt.

   Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về sau nơi này chính là nơi hắn mỗi ngày đi làm công rồi đây. Tưởng tượng tới mấy thằng cha sư gia kiếp trước xuất hiện trong ti vi, phe phe phẩy phẩy cái quạt xếp, ria mép dài như chuột, mắt ti hí láo liên, thường xuyên hiến cho ông chủ mấy cái âm mưu khốn nạn đoạn tử tuyệt tôn…

   Tần Kham than thở trầm trọng, hắn có một loại tâm tình mãnh liệt tự chán ghét chính mình.

  Đỗ Yên đi đằng trước lại tung tăng nhảy chân sáo, có thể thấy nàng đang rất vui vẻ, tâm tình hết sức lâng lâng. Tần Kham cảm thấy hết sức băn khoăn đối với thái độ cao hứng này của nàng, bà chằn này khẳng định đang có chủ ý xấu nào đó trong đầu rồi, mình vào Nha huyện làm công thì cũng coi như rơi vào lòng bàn tay nàng, sau này tiền đồ hẳn là hết sức bết bát… chẳng những phải lao tâm tận lực phục vụ Huyện tôn đại nhân mà còn phải cùng thiên kim tiểu thư của boss đấu trí đấu dũng. Ngẫm lại mới thấy mình quả là quá giống với Tôn hầu tử bị chụp trong lòng bàn tay phật Như Lai, phải dùng phương thức hết sức cẩn thận bí mật tự kỷ thò trym ra tè một bãi ở ngón giữa của nàng, nếu hở ra chút tiếng gió nào thì hẳn mình cũng phơi xác lại nơi đất này rồi…

   Dọc đường đi, Tần Kham suy nghĩ rất nhiều, rất hỗn loạn, càng ngày tâm tình càng nặng nề…

   Nhà lớn, hầu gái mỹ miều, vợ yêu xinh đẹp… lý tưởng tựa hồ cách hắn mỗi lúc một xa.

   Bà chằn đang nhảy chân sáo bỗng khựng lại, quay đầu lại cười với hắn một cái.

  Nắng hồng vẩy lên gò má giống như đang rải một lớp ánh vàng rực rỡ và mềm mại lên khuôn mặt hoàn mỹ vô bì của Đỗ Yên, giờ khắc này quả thực nàng tựa như Maria Ozawa tuyệt mỹ của cõi lòng anh Vít yểu điệu bước từ trong film JAV ra vậy.

   Tần Kham cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đập, hắn bỗng ngây người quên cả thở, thất thần mất một lúc.

  “Uy! Này!” Đỗ Yên huơ huơ đôi tay nhỏ nhắn trước mặt hắn.

   Tần Kham lấy lại tinh thần, ánh mắt lập tức nhìn ra chỗ khác.

   Không! Không thể bị cái ảo tượng này mê hoặc được! Nàng còn thiếu ta hai trăm lượng bạc! Hai trăm lượng là hai trăm lượng… A a a!

  “Tần công tử, Tôn hầu tử đánh cuộc thua phật Như Lai rồi thì sao nữa hả?”

  “Sau đó thì con khỉ kia lén lút đái một bãi ở ngón giữa của Phật tổ… Nó thật là quá mức thô bỉ, cô đừng có học theo đấy nhé…”

   Đỗ Yên đỏ bừng mặt lườm nguýt Tần Kham rồi đấm khẽ lên ngực hắn: “Ái! Ngươi cho rằng ta cũng thô bỉ như ngươi sao?”

   Tần Kham than thở, nữ nhân này quả nhiên rất biết chém gió, rõ ràng mình là chính nhân quân tử mà nàng lại cứ nói mình thô bỉ là sao…

  ******************************************** **************

   Từ cửa hông đi vào huyện nha, vòng dưới một đoạn tường vây, đi thẳng tới đại đường, đằng sau đại đường là một khu vườn không rộng lắm um tùm u nhã, một dòng suối nhỏ uốn lượn chạy qua, bên dòng suối có một tòa giả sơn, trên núi có đình nhỏ… Tuy chỉ là một huyện nha nho nhỏ nhưng phong cảnh bên trong cũng hết sức phong tình, tuy nói Đại Minh có quy củ quan không sửa nha môn nhưng ở đâu thì cũng vậy - trên có chính sách dưới có đối sách, bất kỳ ai làm quan cũng sẽ không quá mức gò bó bản thân đấy.

   Đỗ Hoành đang làm việc trong văn phòng ở cạnh bên hòn giả sơn.

  Đây cũng là lần thứ hai Tần Kham nhìn thấy Đỗ Hoành.

   Đỗ Hoành chừng bốn mươi tuổi, mặc thường phục cổ tròn thêu hoa, diện mạo đoan chánh, hàm râu được cắt tỉa không chê vào đâu được, hai mắt lấp lánh hữu thần rất có vẻ uy nghiêm.

   Tần Kham cung kính thi lễ với Đỗ Hoành: “Vãn sinh Tần Kham, ra mắt huyện tôn đại nhân.”

   Đỗ Hoành hơi nghiêng đầu nhìn hắn cười nhạt: “Nguyên lai là đại tài tử ‘Nếu mãi như lúc gặp ban đầu’ a.”

   Nhất thời cái bản mặt mốc của Tần Kham đỏ bừng, cười khan hai tiếng, sau đó hắn hung tợn trừng mắt với Đỗ Yên mấy cái.

   Quả nhiên là bà tám, lúc trước còn khăng khăng nói chỉ cần giúp cha nàng qua ải khó kia thì chuyện thơ thẩn sẽ sống để bụng chết mang theo, kết quả là chỉ quay người lại đã đem hắn bán mất toi.

  Đây cũng là bài học đắt giá trong cuộc sống: Ngàn vạn lần không được tin vào miệng đàn bà, muốn đàn bà giữ bí mật thì chỉ có cách đem chồng nàng biến thành góa vợ…

   Bà tám kia đang đứng ở cửa thì chỉ cười toét miệng đỏ mặt, lúng túng le le chiếc lưỡi thơm tho rồi quay đầu chạy mất dạng.

   Đỗ Hoành cũng không nói nhảm nhiều, đối với chuyện Tần Kham làm thơ hay nghĩ kế giúp hắn hại người thì một chữ cũng không đề cập tới mà chỉ chỉ mớ sổ sách công văn chất đống như núi trên giá sách nói : “Vị sư gia lúc trước của bản quan quá mức thức thời vụ nên bỏ lại đống sổ sách này từ chức chạy mất rồi. Giờ ngươi tới cũng vừa đúng dịp, liền bắt tay vào giúp bản quan xử lý số sổ sách tiền lương này trước đi đã vậy.”

   Cái này là ngày đầu tiên đi làm đó hả?

   Tần Kham đối với phong cách mưa rền gió cuốn của Đỗ Hoành có chút không thích ứng, hắn còn tưởng rằng huyện tôn đại nhân sẽ bỏ ra ước chừng một canh giờ lập uy, lên mặt già đời chức to dạy dỗ hắn mấy câu nữa… Ai ngờ chỉ một câu đi xử lý sổ sách là chấm hết, tới nửa câu nói nhảm cũng không có.

   Tần Kham lại rất thưởng thức phong cách này, Đỗ tri huyện quả là tốt vô cùng a… chỉ là có chút thất bại trên phương diện giáo dục con gái mà thôi, mà cũng chẳng sao, nhân vô thập toàn… thôi thì cũng tha thứ cho hắn đi thôi.

   Khệ nệ ôm một đống sổ sách cao ngất, Tần Kham được gia đinh của Đỗ Hoành là Trịnh bá đưa tới một gian phòng làm việc tuy nhỏ nhưng cũng rất sạch sẻ, trong phòng bố trí rất đơn sơ, trên bàn làm việc đã chuẩn bị sẵn bút mực.

  Đây cũng là phòng làm việc của riêng Tần Kham sau này.

   Tần Kham nhìn đống sổ sách cao như núi mà cười khổ một chặp, rõ ràng vốn sắp thành tài tử phong lưu mà thế nào lại ầm một cái thành ông sư gia lôm côm? Này giống như máy bay Vietjet đậu nhầm mẹ nó sân bay ấy, lý tưởng bị thực tế híp râm lên bờ xuống ruộng.

   Thân là đã từng là trợ lý tổng giám đốc nên đương nhiên thơ từ ca phú đối với Tần Kham thì chỉ là tay trái mà thôi, tính toán sổ sách mới là việc mà hắn chuyên nghiệp.

   Tần Kham mở ra sổ sách thu chi, sau đó mới chỉ liếc vài cái mà hai mắt hắn bỗng trợn trừng như lợn chết.

   Cái này… con mẹ nó là cái kiểu ghi chép khỉ gì đây chứ?

   Mỗi một dòng trong một ngày đều ghi cái kiểu như - “Hôm nay vào kho hai trăm thạch gạo lức, hôm nay xuất ra hai ngàn văn tiền”… vân vân… Rồi mỗi cuối tháng là một tờ ghi chép lại để thống kê dài ngoằng nham nhở như ruột ngựa.

   Tần Kham ngây dại, nếu hắn muốn tham ô bằng vào cái kiểu ghi chép này thì so với moi tiền trong ngực mình còn dễ hơn ấy.

   Quyển sổ thu chi này căn bản chỉ có mỗi một tác dụng là khảo nghiệm lương tâm của Tần Kham mà thôi. Nếu muốn khắc chế mình không đụng tay đụng chân tham ô nương theo cái kiểu ghi chép nguyên thủy này thì quá mức gian nan rồi a. Tham thì thật xin lỗi Đỗ tri huyện, không tham thì lại thật xin lỗi bản thân…

  … Bố khỉ! Một nhà Đỗ tri huyện còn nợ mình hai trăm lượng bạc mà mình lại không dám đào tường nhà hắn…

   Tần Kham đứng lên, khép lại sổ sách, hắn cần yên tĩnh một chút.

   Có thể bảo đảm chính là nếu như mình động tay động chân trên sổ sách kiểu này thì tuyệt đối có thể làm tới kín mít như bưng… đây bởi vì những sổ sách này vốn ông chằng bà chịt khắp nơi. Tham cùng không tham chỉ ở lương tâm của mình mà thôi.

   Vừa cân nhắc thì Tần Kham cũng tranh thủ tinh tế quan sát căn phòng.

   Trong phòng rất đơn sơ, trừ bàn làm việc ra thì không còn gì nữa cả, trên tường còn có đóng một tủ sách, hộc tủ trống rỗng, nghe nói đây là chỗ làm việc của sư gia đời trước, thằng kia chẳng những chạy mau mà ngay cả đồ trong phòng làm việc cũng cuốn đi rất sạch sẻ.

   Tần Kham cũng chẳng thèm để ý gì tới hoàn cảnh như thế này cả, hắn cũng từng ngay cả một ổ chuột để che mưa đỡ nắng cũng không có nữa là… Chỉ có điều duy nhất bất mãn là dầu gì cũng là sư gia trong huyện mà ngay cả chén trà cũng không có ai đưa tới là sao nhỉ?

   Khát nước nên Tần Kham quyết định tự mình động thủ.

   Sau dãy văn phòng là một vườn hoa nhỏ khá tinh sảo, phía bắc vườn hoa có một hàng nhà nhỏ, đó là nơi nghỉ ngơi của tạp dịch, bên cạnh nữa là nhà xí.

  Tần Kham quyết định tìm một người tạp dịch để giải quyết vấn đề trà nước.

   Tạp dịch thấy Tần Kham một thân trường sam kiểu cách của người đọc sách thì tuy không biết vị này là sư gia mới nhậm chức nhưng cũng rất khách khí, vội vàng rót cho hắn một chén trà nóng bỏng.

   Nước trà rất nóng, mặt trên lồng bồng mấy mẩu trà vụn đen sì không biết là loại trà gì nữa, thân chén có chút không quá sạch sẽ.

   Tần Kham nhíu mày, chỉ vào mấy phên lán đóng chặt cửa bên cạnh hỏi tạp dịch: “Đây là nhà xí à?”

   Tạp dịch khom người gật đầu cười nói: “Đúng ạ…”

   Vừa dứt lời thì Tần Kham đã trực tiếp hất thẳng một chén trà nóng bỏng kia vào bên trong…

  “Cầm chén đi rửa lại rồi rót trà mới vào!”

   Tạp dịch sắc mặt đại biến, ngay sau đó bên trong nhà xí chợt truyền ra một tiếng hét thảm, sau đó chính là âm thanh rút then cài lạnh cạch, còn có tiếng rên rỉ run rẩy…

   Tần Kham sắc mặt cũng thay đổi.

   Hắn nhanh chóng nhét chén trà không vào tay người tạp dịch đang trợn mắt há hốc mồm rồi nặn ra một vẻ mặt uy nghiêm khí khái, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người kia: “Nhớ rõ! Ngươi chưa từng thấy qua ta!”

   Nói đoạn quay người chạy mất dạng.