Minh Vương Độc Phi

Chương 80: Lửa thiêu Kinh thành (2)




Tần Cảnh Hạo băng hà, phủ Chiến Vương bị bao vây, Thái Tử bị bao vây, Kinh thành chìm trong không khí hoang mang, ban đêm yên tĩnh lại càng thêm lạnh lẽo. Buổi tối ở phủ Chiến Vương, ngoại trừ thị vệ bảo vệ thì trong bóng tối đã được tăng thêm một ít ám vệ.

Trong Vương phủ, các thị vệ uống rượu, chơi xúc xắc rất vui vẻ. Triệu Nghị đứng trong gió lạnh, nghe những âm thanh vang lên trong phủ Chiến vương, trong lòng hết sức bất mãn. Bọn họ thì phải chịu gió lạnh, còn những người bị giam lỏng thì lại uống rượu chơi bời.

Triệu Nghị không hiểu nổi mục đích của Tần Tử Khanh khi cho hắn bảo vệ phủ Chiến Vương là gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trăng đã nhô cao, nhớ đến Nam Cung Thương đã đi rất xa, nàng càng không hề cảm thấy buồn ngủ. Một cơn gió lạnh thổi qua, Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy lạnh, không khỏi run lên một cái.

“Tiểu thư, trời lạnh, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sơ Tình cầm áo choàng phủ thêm cho Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng khuyên.

“Ta không sao, Sơ Tình, muội đi xem thương thế của Lục Nhụy thế nào, cho nàng ăn thêm một viên ngọc hư hoàn, rồi đi nghỉ sớm đi.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Sơ Tình, cười nhẹ, nói.

Nam Cung Thương bây giờ đang được an toàn, nàng không phải lo lắng. Nói về võ công, Nam Cung Thương ít có địch thủ, cho dù hạ độc, thì trong cơ thể Nam Cung Thương có độc liệt diễm, với sự bá đạo của độc liệt diễm, có thể tạm thời ngăn chặn được độc tố khác.

“Vâng.”

Sơ Tình dừng lại chốc lát, sau đó gật đầu, nói.

Nam Cung Thương không ở đây, đúng là Thiên Vũ các lạnh lẽo hơn rất nhiều. Nhìn bóng dáng Âu Dương Thiển Thiển, bên cạnh không có Nam Cung Thương làm bạn, thật là cô độc, bóng người phiêu dật, dường như bất cứ lúc nào Âu Dương Thiển Thiển cũng muốn cưỡi gió bay đi.

“Nếu đã đến rồi, cần gì phải trốn trốn tránh tránh đây?”

Sơ Tình rời đi một lúc, Âu Dương Thiển Thiển mở miệng nói.

“Xem ra, không chỉ có Chiến Vương là cao thủ, Vương phi cũng danh bất hư truyền, bây giờ nghĩ lại, chuyến này ta đến đúng là có vẻ hơi dư thừa.”

Sở Nam Thiên mặc hắc y, trong tay còn cầm một bình rượu bước ra khỏi chỗ tối, đi tới trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, nói.

Nam Cung Thương đột nhiên rời đi, hắn đã phái người điều tra, nhưng không tìm ra manh mối. Nghe nói Tần Tử Khanh phái người bao vây phủ Chiến Vương, hắn liền chạy tới xem thế nào, nhưng có vẻ như hắn đã mất công đi một chuyến rồi.

“Sở Thái Tử còn chưa rời khỏi Kinh thành sao?”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Sở Nam Thiên đã hơi chếnh choáng say, nói.

Bây giờ, Tần Cảnh Hạo vừa băng hà, Sở Nam Thiên hẳn là nên mau chóng chạy về Nam Sở mới phải, vì sao đến thời khắc này mà còn chưa rời đi, lẽ nào là bởi vì Sở Thiền.

“Không phải Vương phi cũng không hề rời đi sao?”

Sở Nam Thiên tiếp tục uống một hớp rượu, sau đó nhìn Âu Dương Thiển Thiển, nói.

Không có Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển lại lạnh lùng như vậy, không hề thể hiện một chút tâm trạng gì, chẳng khác nào tiên nữ trên trời, không dính khói bụi trần gian, xa không thể với.

Nam Cung Thương rời đi, Âu Dương Thiển Thiển không có vẻ gì là lo lắng khiến hắn vô cùng bất ngờ, nếu là những nữ tử khác thì chắc chắn là giờ khắc này đã khóc lóc om sòm rồi lo lắng như kiến bò chảo nóng rồi, trừ khi nàng đã biết Nam Cung Thương đi đâu.

“Huynh còn đang tìm Thiền Nhi sao?”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Sở Nam Thiên, không ngờ Sở Nam Thiên lại vì Sở Thiền mà thất thần đến mức độ như vậy, nhưng có vẻ như Sở Nam Thiên vẫn chưa nhận ra được tình cảm của chính mình, có lẽ vì nàng là người ngoài cuộc nên mới nhìn thấu mọi chuyện.

“Vương phi, ta biết người biết lý do mà Thiền Nhi rời đi. Người biết không, ở Nam Sở, Thiền Nhi là người duy nhất không sợ ta, dám thân cận với ta, bây giờ, Thiền Nhi lại rời đi…”

Sở Nam Thiên cười khổ.

Hắn vẫn cho rằng Sở Thiền sẽ không rời khỏi tầm mắt của hắn, dù cho có xuất giá thì hắn cũng sẽ biết rõ nàng sống có ổn không. Sở Thiền đột nhiên rời đi, hắn lại chẳng có dấu vết gì mà tìm kiếm, hắn vẫn luôn biết Sở Thiền rất thông minh, nhưng không ngờ nàng lại dựa vào sự thông minh của mình để trốn tránh hắn, khiến hắn tìm kiếm khắp nơi mà không được.

“Ta không muốn để ý tới việc của Nam Sở, nhưng mà, ta cảm thấy, chỉ cần huynh ở Nam Sở thì sẽ có một ngày, Thiền Nhi sẽ trở lại Nam Sở, nàng muốn nhìn xem thế giới bên ngoài một chút, vì sao huynh không để Thiền Nhi được tùy hứng một lần chứ? Để nàng nhìn thấy thế giới bên ngoài, thấy rõ rồi tất nhiên nàng sẽ về nhà, không phải sao?”

Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, sau đó nói.

Bây giờ Sở Nam Thiên chỉ muốn tìm được Sở Thiền, nhưng lại hoàn toàn không thấy rõ tâm ý của chính mình, có lẽ, hắn không muốn nhìn rõ tâm ý của chính mình thì đúng hơn. Có lẽ phải có thời gian thì hắn mới chấp nhận được tất cả mọi chuyện. Tách ra một quãng thời gian, nếu Sở Nam Thiên có lòng đó thì vừa vặn có cơ hội để chấp nhận sự thật này.

“Vương phi quả nhiên biết lý do khiến Thiền Nhi rời đi. Vương phi, người có thể nói cho ta biết không?”

Sở Nam Thiên nhìn Âu Dương Thiển Thiển, giọng nói có vẻ như đang thỉnh cầu.

“Ta đã hứa với Thiền Nhi, sẽ không nói lý do cho bất cứ kẻ nào, nhưng mà, ta nghĩ, có lẽ huynh hiểu lý do này hơn cả ta, hiểu rồi thì huynh sẽ rõ, nhưng mà, thân thủ của Thiền Nhi không tệ, sẽ không có vấn đề gì đâu, huynh không cần quá lo lắng.”

‘Mình không nên là người khai thông mối quan hệ này, mà hẳn là do chính bọn họ phát hiện ra mới phải.’

Sở Nam Thiên bây giờ đã hai mươi bảy, nhưng lại chưa từng lập phi, mấy năm gần đây, vẫn luôn ở trong quân doanh, dù thế nào cũng phải có chút vấn đề. Nàng không nói rằng nàng nhìn thấu được lòng người, nàng chỉ căn cứ vào thế cuộc và tính cách con người mà thôi.

“Đa tạ Vương phi, có câu nói này của Vương phi, ta liền yên tâm, nếu Vương phi có gặp được Thiền Nhi, kính xin hãy báo cho ta biết, nếu có thể, kính xin Vương phi chăm sóc Thiền Nhi giúp ta.”

Sở Nam Thiên cầm bầu rượu lên, kề sát vào miệng, rồi lại để xuống, đậy nắp lại, khóe môi nở nụ cười hiếm thấy.

Có lẽ vì câu nói ‘Sở Thiền nhất định sẽ trở lại Nam Sở’ kia của Âu Dương Thiển Thiển, hắn cảm thấy an lòng, có lẽ hắn đã lo lắng quá mức nên mới mất khả năng tư duy.

“Được, nếu gặp thì nhất định ta sẽ chăm sóc nàng, cũng sẽ chuyển lời cho nàng để nàng nhanh chóng trở về Nam Sở.”

Âu Dương Thiển Thiển gật đầu, nói.

Hai người cứ đứng lẳng lặng như vậy, không ai nói thêm gì cả. Trong lòng bọn họ, đều đang nhung nhớ một người đã đi xa, hai bóng người một đen một trắng đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, có vẻ rất cô tịch.

“Vương phi, tối nay ta sẽ rời khỏi Nhật Diệu, nhanh chóng chạy về Nam Sở, Vương phi có muốn theo ta rời khỏi Kinh thành không?”

Sở Nam Thiên thấy đã đến hừng đông, nếu muốn rời đi thì lúc này chính là thời cơ tốt nhất, lập tức mở miệng hỏi.

“Không cần, đa tạ ý tốt của Sở Thái Tử.”

Âu Dương Thiển Thiển lắc lắc đầu, không hề nhìn Sở Nam Thiên mà trực tiếp cự tuyệt.

“Vậy thì ta đi trước một bước, nếu ngày khác gặp mặt, ta sẽ mời Vương phi uống rượu ngon của Nam Sở.”

Sở Nam Thiên nhớ tới hẹn ước lúc trước, thành tâm nói.

“Được, đi đường cẩn thận.”

Dứt lời, Sở Nam Thiên lập tức phi thân rời đi.

Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Sở Nam Thiên, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển có một cảm giác là lạ. Sở Nam Thiên vừa rồi hoàn toàn khác với nam tử phóng khoáng lúc trước, nàng cứ cảm thấy hắn là một người thâm trầm mà cố chấp. Xem ra, bản chất của Sở Nam Thiên vừa phóng khoáng lại vừa thực tế, có vẻ như Nam Sở còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng nhiều.

Mặt trời vừa mọc, không khí trong Kinh thành đã lộ ra mấy phần căng thẳng, phàm là những người ủng hộ Thái Tử đều âm thầm bị khống chế.

Trong cung Khôn Ninh, Đường Mẫn nổi giận như điên, không ngờ cả đời bà tính toán bao nhiêu mà cuối cùng vẫn bỏ sót Tần Tử Khanh.

Càng không ngờ Tần Cảnh Hạo lại để lại thánh chỉ cho Tần Tử Khanh kế vị. Tất cả xảy ra quá đột ngột, luân phiên đả kích khiến bà không sao chấp nhận được hiện thực này.

“Hoàng hậu nương nương bớt giận.”

Vừa mới sáng sớm thức dậy, thấy cung Khôn Ninh bị ám vệ giám thị, Đường Mẫn vốn luôn tỏ ra đoan trang đã tràn đầy tức giận, đập nát vài cái bình hoa.

“Bớt giận, ngươi bảo ta làm sao để bớt giận, bây giờ, toàn bộ Hoàng cung đều bị Tần Tử Khanh khống chế, hôm qua Tần Tử Khanh giam cầm Khiêm Nhi trong Đông cung, hôm nay Tần Tử Khanh lại giam cầm ta trong cung Khôn Ninh, chẳng lẽ ngày mai sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận bộ tộc Đường thị ta sao, ngươi bảo ta làm sao mà bớt giận được chứ?”

Đường Mẫn giận dữ hét lên.

Thủ đoạn của Tần Tử Khanh quá nhanh chóng, khiến bà trở tay không kịp, Tần Cảnh Hạo đột ngột băng hà, tất cả kế hoạch ban đầu của bà chưa kịp thực hiện thì đã bị chết từ trong trứng nước. Tần Cảnh Hạo băng hà, mọi bê bối đều thành chuyện cười khắp Nhật Diệu, bảo bà làm sao mà bình tĩnh được.

“Mẫu hậu, người bớt giận, người làm vậy thật giống như nhi thần giam cầm người, nhi thần chỉ suy nghĩ đến an toàn của người nên mới phái người bảo vệ Mẫu hậu, Mẫu hậu cũng biết rõ việc của Phụ hoàng, bây giờ, trước mắt thì nhi thần sẽ đăng cơ, sau đó sẽ đến tang lễ của Phụ hoàng, vì sợ Mẫu hậu thương tâm quá độ, nhi thần cố ý dặn dò người tới chăm sóc Mẫu hậu, tại sao lại thành giam cầm?”

Đường Mẫn vừa dứt lời, Tần Tử Khanh đã đi vào, nhìn mảnh vỡ đầy đất, mỉm cười, nói.

Lúc trước Đường Mẫn không ít lần bắt nạt Hàn Tĩnh Uyển, những năm qua Tần Tử Khanh sống là để báo thù, đương nhiên sẽ không buông tha cho Đường Mẫn và bộ tộc Đường thị, chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa thể gây chuyện được, nên hắn mới cho người giám thị Đường Mẫn. Đường Mẫn có thể sống là bởi vì bà còn có giá trị.

“Ngươi… Tần Tử Khanh, lúc trước lẽ ra Bản cung không nên để Bệ hạ giữ lại huyết thống Hàn gia, nếu không thiên hạ Nhật Diệu đã không rơi vào tay một dư nghiệt, bây giờ Hoàng cung đã lọt vào tay ngươi, muốn gϊếŧ muốn chém tùy ngươi.”

Lúc trước khi bà bắt nạt Tĩnh phi, Tần Tử Khanh đã nhìn bà với cặp mắt tràn ngập thù hận, đến nay bà vẫn không quên được. Bà biết rõ, bây giờ Tần Tử Khanh đắc thế, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ tuyệt đối không thương tổn Mẫu hậu, Mẫu hậu sẽ ở trong cung Khôn Ninh, nhìn nhi thần ngồi trên đế vị của Nhật Diệu như thế nào, sẽ quản lý giang sơn ra sao.”

Trong nụ cười của Tần Tử Khanh lộ ra mấy phần tính toán.

Tần Tử Khanh kế thừa đế vị, sự tồn tại của Tần Tử Khiêm sẽ là uy hϊếp lớn nhất với Tần Tử Khanh, nhưng hắn không thể trực tiếp sát hại Tần Tử Khiêm, nếu không sẽ khiến thiên hạ bất mãn, chỉ có giữ lại Đường Mẫn, để áp chế Tần Tử Khiêm thì giang sơn của hắn mới có thể không còn gì lo nghĩ được.

“Ngươi muốn khống chế ta.”

Ở trong cung nhiều năm, sao Đường Mẫn lại ngu đến mức không hiểu được dự định của Tần Tử Khanh.

“Mẫu hậu suy nghĩ nhiều rồi, nhi thần chỉ muốn hiếu kính Mẫu hậu thôi. Mẫu hậu, người tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, nhất định phải sống thật tốt, nếu người xảy ra chuyện gì thì trên lưng Hoàng huynh sẽ phải gánh tội gϊếŧ mẫu, chắc Mẫu hậu cũng không muốn vậy đâu. Vì thế, vì Hoàng huynh, Mẫu hậu nhất định phải sống cho thật tốt.”

Từ trước đến giờ, nữ nhân trong cung đều không có quyền tự quyết, sinh mệnh cũng phải cân nhắc đến lợi ích của mình. Tần Tử Khanh nói rõ cho Đường Mẫn biết lập trường của hắn, sống hay chết là do bà tự chọn.

“Ngươi… thật là độc ác…”

Nghe đồn Tần Tử Khanh ôn hòa, thiện lương, nhưng với Đường Mẫn thì Tần Tử Khanh chính là một tên ác ma.

“Đa tạ Mẫu hậu đã khích lệ, tất cả những gì của ta hôm nay đều cần phải đa tạ ơn dạy dỗ ngày xưa của Mẫu hậu.”

Lời của Tần Tử Khanh khiến Đường Mẫn tức mà không có cách nào phản bác, sau đó Tần Tử Khanh lạnh lùng nhìn Đường Mẫn một cái, mỉm cười căn dặn:

“Chăm sóc thật tốt Mẫu hậu, nếu Mẫu hậu xảy ra chuyện không may thì các ngươi sẽ phải chôn cùng Mẫu hậu.”

“Vâng.”

Chúng cung nữ lập tức quỳ xuống.

Đây là lần đầu tiên các nàng cảm thấy không thể tin vào những lời đồn được. Tần Tử Khanh hoàn toàn khác với những lời đồn ở bên ngoài, trong mỗi nụ cười nhẹ nhàng đều có ý đoạt mạng người sao?

Đối với Tần Tử Khanh, mạng người chỉ được chia làm có giá trị và không có giá trị mà thôi.

Tần Tử Khanh đã trải qua tình người ấm lạnh, đã hiểu được cách phải làm thế nào để lợi dụng được lòng người, nhưng lại quên mất lòng người là như thế nào.

Sau khi rời khỏi cung Khôn Ninh, Tần Tử Khanh lập tức trở về Ngự thư phòng. Những năm qua, Tần Tử Khanh tốn không ít công sức, ngoài các quan chức trong Kinh thành thì những quan chức địa phương cũng lên tiếng ủng hộ việc Tần Tử Khanh kế vị.

“Triệu Nghị thỉnh an Vương gia.”

Triệu Nghị đã chờ đợi Tần Tử Khanh từ lâu, thấy Tần Tử Khanh đi vào, lập tức quỳ xuống thỉnh an.

“Không có người ngoài thì không cần đa lễ. Triệu Nghị, đêm qua, tình hình phủ Chiến Vương thế nào?”

Tần Cảnh Hạo băng hà, Tần Tử Khanh nhất định phải ở lại trong cung, ổn định thế cuộc, khống chế tất cả.

“Vương gia, chuyện này…”

Nhớ tới đêm qua phủ Chiến vương thật là náo nhiệt, còn bọn họ thì phải chịu đựng gió lạnh, trong phủ Chiến vương, Chu Thụy cho tất cả thị vệ uống rượu suốt đêm, cả đêm, trong lòng hắn hết sức bất mãn, nhưng lúc đối mặt với Tần Tử Khanh, hắn không thể biểu hiện tâm trạng ra được.

“Cứ nói đừng ngại.”

Hắn biết rõ Âu Dương Thiển Thiển rất thông minh, nhất định là biến nguy thành an.

“Thuộc hạ không rõ tình hình bên trong Thiên Vũ các, nhưng mà, đêm qua những người khác trong Vương phủ đều uống rượu thâu đêm, mãi đến tận bình minh, mới đi nghỉ ngơi.”

Triệu Nghị cúi đầu nói, chỉ lo Tần Tử Khanh sẽ tức giận.

“Ha ha…”

Nghe Triệu Nghị nói vậy, Tần Tử Khanh bắt đầu cười ha hả.

‘Quả nhiên, ta không nhìn lầm người, Âu Dương Thiển Thiển quả nhiên là lợi hại.’

Nghe thấy tiếng cười của Tần Tử Khanh, Triệu Nghị vô cùng khó hiểu nhưng lại không dám hỏi. Dù sao, thân phận và địa vị bây giờ đã khác, với Tần Tử Khanh, ngoài lòng trung thành ra thì hắn còn vì dự định của mình nhiều hơn.

“Ta quả nhiên không nhìn lầm, Âu Dương Thiển Thiển không phải phàm nhân, trong thiên hạ có được mấy nữ tử đối mặt với tình hình như vậy mà mặt không biến sắc, lại còn cho thuộc hạ hưởng thụ kia chứ?”

Trong đầu Tần Tử Khanh lướt qua bóng dáng Âu Dương Thiển Thiển, cười nhạt một cái, trong nụ cười có ý chiếm hữu.

“Vương gia, tiếp theo có cần tiếp tục giám thị phủ Chiến Vương nữa hay không?”

Triệu Nghị nhỏ giọng hỏi.

“Tiếp tục giám thị, đến tận khi Bản cung đăng cơ làm đế, không được để bất cứ kẻ nào trong phủ Chiến vương bước ra ngoài một bước.”

Tần Tử Khanh cười thần bí.

‘Xem ra, mình cần phải thay đổi kế hoạch ban đầu.’

“Vâng, Vương gia. Vương gia còn sai bảo gì khác không?”

Triệu Nghị lập tức hỏi. Trong lòng hắn có chút nghi vấn với quyết định của Tần Tử Khanh.

Ba năm qua, hắn vẫn là tâm phúc của Tần Tử Khanh, nhưng hôm nay, hắn không thể nào hiểu nổi việc Tần Tử Khanh cho hắn bảo vệ phủ Chiến Vương.

“Không, ngươi đi về trước đi.”

“Vâng, Vương gia.”

Lúc rời khỏi Ngự thư phòng, Triệu Nghị có gặp thoáng qua Phùng Hiên. Triệu Nghị và Phùng Hiên đều là phụ tá của Tần Tử Khanh, Tần Tử Khanh có ngày hôm nay không thể thiếu công lao của hai người này.

“Vương gia, sao Triệu Nghị lại có vẻ không vui?”

Phùng Hiên nhớ tới biểu hiện lúc rời đi của Triệu Nghị, có chút không hiểu nên hỏi. Kỳ thực trong lòng hắn cũng có nghi vấn với việc Tần Tử Khanh phái Triệu Nghị bao vây phủ Chiến Vương.

“Để Triệu Nghị tự mình bảo vệ phủ Chiến Vương, thật đúng là dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà, nhưng Nam Cung Thương là một nhân vật khó đối phó, ta không thể không phòng.”

Tần Tử Khanh lập tức mở miệng nói, nhưng trong lòng nảy ra một ý nghĩ khác.

‘Nếu Nam Cung Thương cứ rời đi như vậy thì đó không phải là một lựa chọn tồi.’

“Vương gia, ta thấy người đã lo xa rồi, thuộc hạ mới vừa nhận được tin tức, có khả năng người mang Chiến Vương đi là người của Vu gia ở Vu sơn, sợ là Chiến Vương sẽ không thể trở lại Vương phủ, như vậy cũng có thể giải thích được vì sao Chiến Vương phi lại đột nhiên giải tán tất cả hạ nhân trong phủ, sợ là muốn đi theo Chiến Vương.”

Phùng Hiên nhìn Tần Tử Khanh một cái. Ẩn ý khác trong ánh mắt Tần Tử Khanh không thể giấu giếm được hắn, hắn lập tức báo tin này cho Tần Tử Khanh.

Phùng Hiên đã nghe qua nhiều tin đồn liên quan đến Âu Dương Thiển Thiển, đương nhiên bao gồm cả những tin đồn từ năm năm trước, nhưng tin đồn hiện nay lại hoàn toàn khác tin đồn năm năm trước, hắn vẫn luôn chú ý tới nữ tử có thể hấp dẫn được Tần Tử Khanh, cũng vô cùng có hứng thú. Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải nhìn xem thế nào.

“Vu gia ở Vu sơn, ngươi nói đến Vu gia am hiểu vu cổ sao? Không phải Vu gia đã sớm rời xa giang hồ, không giao thiệp với thế sự sao? Vì sao đột nhiên lại ra tay với Nam Cung Thương?”

Tần Tử Khanh vội vàng hỏi, trong lòng không hiểu nổi vì sao Vu gia lại tái xuất hiện.

Những năm qua có vài thế lực không rõ tung tích vẫn luôn âm thầm ám sát Nam Cung Thương, đây là việc không ít người đều biết, hắn cũng là một người trong đó, nhưng đến tột cùng thì thế lực nào đã mời được Vu gia ở Vu sơn, trong lòng hắn rất nghi ngờ.

“Hiện nay thuộc hạ cũng không rõ tình hình cụ thể, nhưng mà, căn cứ vào tin tức của Thông Thiên các thì đúng là lần này người đưa Nam Cung Thương đi chính là người của Vu gia ở Vu sơn, cụ thể là người nào và mục đích là gì thì Thông Thiên các vẫn chưa tra được.”

Phùng Hiên lập tức trả lời.

Thông Thiên các là tổ chức có chi nhánh ở cả bốn nước, sống bằng việc buôn bán tin tình báo. Từ xưa đến nay, tin tình báo của Thông Thiên chưa bao giờ sai, đương nhiên, tin tức càng quan trọng thì giá cả sẽ càng đắt.

“Tin tức của Thông Thiên các đương nhiên sẽ không sai, với tình huống bây giờ, rất có thể là Nam Cung Thương đã đắc tội với Vu gia, sợ là lần này Vu gia đến đây là để báo thù.”

Vu sơn nằm trong cảnh nội Vương triều Thiên Thánh, khoảng cách từ Nhật Diệu đến biên giới Thiên Thánh không xa, Tần Tử Khanh hoài nghi, có thể lúc trước trong khoảng thời gian Nam Cung Thương đối chiến với Thiên Thánh thì đã đắc tội với Vu gia, nghĩ như thế, đã có thể miễn cưỡng giải thích được việc tại sao những năm qua luôn có người ám sát Nam Cung Thương, mọi thứ đều có thể thuyết phục được.

“Vương gia nói rất có lý, có cần để Thông Thiên các tiếp tục điều tra nữa không?”

Phùng Hiên hỏi. Dù sao, tin tức của Thông Thiên các cũng vô cùng đắt giá, mà vị Các chủ thần bí trong lời đồn của Thông Thiên thì lại càng khiến người ta sợ hãi nhiều hơn.

“Không cần, chấm dứt ở đây.”

Tin tức của Thông Thiên rất đắt giá, nếu hắn để Thông Thiên các tiếp tục điều tra thì tương tự, Thông Thiên các cũng sẽ tiếp tục điều tra cả chuyện của hắn nữa, như thế thì đúng là con dao hai lưỡi.

“Vâng, Vương gia.”

Phùng Hiên liếc mắt nhìn Tần Tử Khanh, lập tức nói.

Từ khi Sát Phá bị gϊếŧ tới nay, mấy ngày nay, ý đồ của Tần Tử Khanh càng ngày càng khó dò. Tần Tử Khanh vừa ý với Âu Dương Thiển Thiển đã khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, trong chuyện này có rất nhiều nghi vấn, khiến hắn khó lòng hiểu được.

“Hiên, bây giờ ta sẽ đến phủ Tả tướng một chuyến, việc trong cung, giao cho ngươi, đừng cho bất cứ kẻ nào biết việc ta rời cung.”

Tần Tử Khanh nói.

Bây giờ, tuy có hơn một nửa đại thần ủng hộ hắn, nhưng không thể lơ là sức mạnh của Đường gia. Hôm qua, trên triều đình, Âu Dương Hạo đã đứng về phía hắn, đương nhiên hắn phải nhân cơ hội để lôi kéo Âu Dương Hạo mới được, có Âu Dương Hạo ủng hộ thì hắn mới có thể ngồi vững trên đế vị.

“Vâng, Vương gia.”

Tần Tử Khanh nói xong, đi vào trong phòng, thay một bộ trang phục khác rồi rời khỏi Hoàng cung, đi thẳng đến phủ Tả tướng. Sau khi đến phủ Tả tướng, thấy cổng chính đóng chặt, Tần Tử Khanh nở nụ cười.

‘Âu Dương Hạo quả nhiên là người thông minh hiếm thấy, chẳng trách có thể được Tần Cảnh Hạo trọng dụng, ngồi chắc trên vị trí Tả tướng hơn mười năm.’

Tần Tử Khanh lập tức tiến lên, kéo chuông, rất nhanh, hạ nhân của Tướng phủ mở cổng ra.

“Vị công tử này, gần đây sức khỏe của lão gia không được tốt, không tiếp khách, kính xin công tử trở lại vào ngày khác.”

Sau khi mở cửa, tiểu tư lập tức hành lễ rồi nói với Tần Tử Khanh.

“Thế này thì lão gia nhà ngươi có khỏi bệnh được không?”

Tần Tử Khanh móc ra một cái lệnh bài, lập tức nói.

“Hóa ra là Vương gia, xin mời đi theo ta.”

Tiểu tư thấy rõ lệnh bài của Tần Tử Khanh, vội vã nói.

Tần Tử Khanh chính là tân hoàng, tất nhiên không thể đối xử giống những người khác được.

“Trực tiếp dẫn ta đi gặp Tướng gia.”

Tần Tử Khanh căn dặn, tiểu tư gật đầu rồi đưa Tần Tử Khanh đến thẳng thư phòng.

Mới vừa đi tới cửa thư phòng, Âu Dương Hạo nhận ra có người tới gần, ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Tần Tử Khanh, nhưng không có vẻ gì là kinh ngạc, lập tức đứng dậy thỉnh an:

“Bái kiến Vương gia.”

Tần Tử Khanh vẫn chưa đăng cơ làm đế, nên vẫn xưng hô là Vương gia, nhưng lễ này thật ra đã là lễ quân thần.

“Tướng gia không cần đa lễ, không thể đến bái phỏng Tướng gia sớm hơn, kính xin Tướng gia thứ lỗi, hôm nay xuất cung, chủ yếu là để bái phỏng Tướng gia.”

Trên mặt Tần Tử Khanh vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, nhưng Âu Dương Hạo lại nhìn thấy bóng dáng của Tần Cảnh Hạo trên người Tần Tử Khanh.

Trong phần đông các Hoàng tử của Tần Cảnh Hạo, chỉ có Tần Tử Khiêm và Tần Tử Duệ là nổi bật, các Hoàng tử khác thì đều có Mẫu phi có địa vị thấp, vẫn luôn bị Thần phi và Hoàng Hậu chèn ép, khó thành việc lớn. Tần Tử Khanh rời Kinh thành từ tám năm trước, trước khi đi, Âu Dương Hạo từng nhìn thấy hắn, nên Âu Dương Hạo không hề bất ngờ với Tần Tử Khanh hiện tại.

“Vương gia khách khí rồi, mời ngồi.”

Âu Dương Hạo lập tức cười nói.

Âu Dương Hạo biết rõ mục đích mà hôm nay Tần Tử Khanh đến đây. Đối với Âu Dương Hạo mà nói, trung thành với đế vương, cho dù đế vương là ai thì chỉ cần trung thành với đế vương thì mới có thể tự vệ được, đạo lý này, ông đã ngộ ra từ lâu rồi.

“Hôm nay đến đây, chủ yếu là về việc trên triều hôm qua, đa tạ Tướng gia đã nói một câu công bằng, sau này Tử Khanh có thể kế thừa đế vị, kính xin Tướng gia nâng đỡ nhiều hơn.”

Âu Dương Hạo là người thông minh, tất nhiên Tần Tử Khanh cũng không che giấu, nói thẳng ra ý đồ của mình để Âu Dương Hạo làm việc cho hắn.

Ở trước mặt Âu Dương Hạo, Tần Tử Khanh dùng lễ nghi của một vãn bối, co được giãn được, hành động này đúng là khiến Âu Dương Hạo có thêm vài phần kính trọng.

“Làm thần tử thì phải trung với Bệ hạ, đó chính là việc nằm trong phận sự của vi thần, thân là thần tử, tất nhiên là phải dốc sức phụ tá Bệ hạ.”

Âu Dương Hạo chỉ dùng một câu đơn giản đã nói cho Tần Tử Khanh biết ông sẽ trung thành với Bệ hạ, bây giờ, Tần Tử Khanh leo lên đế vị, tất nhiên Âu Dương Hạo sẽ trung thành với hắn, nhưng cũng có một tầng ẩn ý khác, rằng ông ta sẽ không tham dự vào cuộc tranh đấu giành đế vị.

“Tướng gia, thực không dám giấu giếm, trong triều đình, thế lực của Tử Khanh rất mỏng manh, hôm nay Tử Khanh đến đây, là muốn nhờ Tướng gia dốc hết toàn lực nâng đỡ Tử Khanh, đời này nhất định Tử Khanh sẽ không quên ân tình của Tướng gia, một khi Tử Khanh ngồi chắc đế vị, tất nhiên sẽ cảm tạ sự nâng đỡ hôm nay của Tướng gia, hậu đãi Tướng gia để báo đáp ân nâng đỡ.”

Tần Tử Khanh thấy Âu Dương Hạo không muốn tham gia vào cuộc chiến tranh giành đế vị, tuy cục diện bây giờ đã ổn định nhưng khó tránh khỏi việc bất ngờ, hắn không thể không phòng, Âu Dương Hạo được Tần Cảnh Hạo tín nhiệm nhiều năm, căn cơ thâm hậu, có sự trợ giúp của Âu Dương Hạo, tất nhiên sẽ rất có hiệu quả.

Lời của Tần Tử Khanh khiến Âu Dương Hạo có một tia động lòng, công danh lợi lộc, từ lâu đã ăn sâu vào trong lòng Âu Dương Hạo, bây giờ, không có Lăng Hi Nhược, Âu Dương Hạo chỉ còn lại mỗi công danh lợi lộc mà thôi.

“Thần tất nhiên sẽ dốc toàn lực phụ tá.”

Sau một lát do dự, Âu Dương Hạo nói.

Tần Tử Khanh đăng cơ đã là điều chắc chắn, bây giờ xem ra, ông có dốc hết sức để phụ tá Tần Tử Khanh cũng không có gì không ổn, huống chi, còn có thể thăng quan tiến chức.

“Đa tạ Tướng gia, Tử Khanh sẽ không quên sự giúp đỡ hôm nay của Tướng gia.”

Tần Tử Khanh cảm kích nhìn Âu Dương Hạo, nói, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

‘Ở trong triều chính nhiều năm, nào ai thoát được công danh lợi lộc, tất nhiên Âu Dương Hạo cũng không ngoại lệ.’

Không thể không nói, Tần Tử Khanh đã tìm đúng điểm yếu của Âu Dương Hạo.

Bây giờ, đến cả thi thể của Lăng Hi Nhược cũng đã biến mất rồi, Âu Dương Hạo, chỉ còn con đường duy nhất là toàn tâm dấn thân vào quan trường mà thôi.

“Tướng gia, Tử Khanh tò mò, xin hỏi nhiều một câu, Nhị tiểu thư của quý phủ, đương kim Chiến Vương phi không giống tin đồn, nhưng, Tử Khanh có thể có được ngày hôm nay, vẫn cần phải cảm ơn lúc trước Nhị tiểu thư đã nhắc nhở, nữ nhi mà Tướng gia dạy dỗ thật không tầm thường, khiến Tử Khanh khâm phục.”

Tần Tử Khanh do dự một chút rồi rốt cục bắt đầu nói đến chủ đề tiếp theo của ngày hôm nay.

“Đa tạ Vương gia khích lệ, nhưng mà, năm năm trước tiểu nữ đã rời khỏi Kinh thành, mới trở lại Kinh thành không lâu, thần cũng không hiểu nhiều về việc của tiểu nữ lắm, kính xin Vương gia thứ lỗi.”

Nhớ tới Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng Âu Dương Hạo cảm thấy đắng cay.

Xem ra, nữ nhi mà ông bỏ quên lại là người ưu tú nhất, điều quan trọng nhất chính là Âu Dương Thiển Thiển có dung nhan rất giống Lăng Hi Nhược.

“Tướng gia, không nói dối gạt người, Chiến Vương đã rời khỏi Kinh thành, sợ là không thể trở lại Nhật Diệu, ta có ý định giải trừ hôn nhân giữa Nhị tiểu thư và Chiến Vương, ý Tướng gia thế nào.”

Nhìn biểu hiện hơi ôn hòa của Âu Dương Hạo, Tần Tử Khanh thăm dò.

“Sao thần lại không hề nghe nói đến việc Chiến Vương rời khỏi Kinh thành?”

Âu Dương Hạo kinh ngạc hỏi.

Bây giờ, thi thể của Lăng Hi Nhược đã bị hủy, có lẽ Âu Dương Hạo muốn nhìn thấy bóng dáng của Lăng Hi Nhược qua Âu Dương Thiển Thiển.

“Ta cũng không biết rõ lắm, nhưng mà người mang Chiến Vương đi chính là Vu gia ở Vu sơn, chắc hẳn Tướng gia cũng đã từng nghe nói đến rồi. Bây giờ sợ là Chiến Vương sẽ khó có thể trở lại Vương phủ, Nhị tiểu thư không thể cứ giữ mãi vị trí Vương phi chỉ có hư danh đó mà chờ đợi cả đời được, Tướng gia thấy thế nào về đề nghị của Tử Khanh?”

Sâu trong đáy mắt của Tần Tử Khanh có ẩn ý khác, nếu hắn trực tiếp hạ chỉ giải trừ hôn ước giữa Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển thì thật sự sẽ không còn gì để nói, nếu do Âu Dương Hạo đề xuất thì tất nhiên sẽ rất khác, là một kết quả hoàn toàn khác.

“Vương gia nói rất đúng, nếu là Vu gia ở Vu sơn, sợ là lần này Chiến Vương sẽ lành ít dữ nhiều.”

Lúc ông mới thú Lăng Hi Nhược đã từng nghe nói đến Vu gia ở Vu sơn, ông rất lưu ý đến chuyện này, những năm gần đây, vẫn theo thói quen lưu ý đến những tin đồn liên quan đến Vu gia ở Vu sơn.

“Tướng gia nói đúng lắm, Nhị tiểu thư vẫn là nữ nhi của Tướng gia, rồi lại có ơn với Tử Khanh, đương nhiên Tử Khanh sẽ không mặc kệ, ý của Tướng gia thế nào?”

Tần Tử Khanh tiếp tục thử dò xét, nhưng trong lòng lại khẳng định, Âu Dương Hạo vẫn có tình cảm phụ tử với Âu Dương Thiển Thiển, nhưng Tần Tử Khanh lại không hề biết khúc mắc trong chuyện này.

“Vương gia nói có lý, nhưng mà, việc này tạm thời nên để lại đã, việc Vương gia kế vị mới là chuyện quan trọng nhất.”

Âu Dương Hạo nhìn nét mặt của Tần Tử Khanh, hiểu rõ ý nghĩ của Tần Tử Khanh, nếu thật có thể làm như ý của Tần Tử Khanh thì ông thấy cũng được, nhưng hôm nay thì không thể làm như vậy được.

“Tướng gia nói đúng lắm, có câu nói này của Tướng gia, Tử Khanh cũng yên tâm, những lời dạy bảo hôm nay của Tướng gia, Tử Khanh sẽ khắc trong tâm khảm.”

Tần Tử Khanh lộ ra mấy phần sắc mặt vui mừng.

Ngày ấy, ở Túy Tiên lâu, lời của Âu Dương Thiển Thiển đã khiến hắn giành được ích lợi không nhỏ, đặc biệt là hai chữ ‘Đế Tâm.’ càng khiến hắn thấy rõ thế cuộc, bởi vậy, hắn mới luôn luôn hầu ở bên cạnh Tần Cảnh Hạo trong những giờ khắc cuối cùng.

Nếu không có lời nhắc nhở của Âu Dương Thiển Thiển thì sợ là thế cuộc hôm nay đã không dễ chịu như vậy. Âu Dương Thiển Thiển là một người có thể nhìn thấu lòng người, nếu hắn có được sự giúp đỡ của nàng thì ngày sau có thể thống nhất được thiên hạ.

“Vương gia khách khí, sau này thần sẽ dốc hết toàn lực để phụ tá.”

Âu Dương Hạo đã hiểu rõ dự định của Tần Tử Khanh, nếu Tần Tử Khanh có thể toại nguyện, đến lúc đó chắc chắn ông sẽ được phong tước, chiếm giữ vị trí đứng đầu bách quan, trở thành một đại danh thần.

Trong thư phòng, hai người hàn huyên hồi lâu, sắc trời đã gần đến chính ngọ, Tần Tử Khanh nhìn sắc trời một chút, sau đó nói:

“Thời gian không còn sớm, Tử Khanh còn có chuyện quan trọng, sẽ không quấy rầy nữa.”

“Vương gia đi thong thả.”

Âu Dương Hạo tiễn Tần Tử Khanh ra đến tận cổng, lập tức dặn dò người làm trong phủ không được nói ra chuyện hôm nay cho người ngoài, sau đó lại vào thư phòng.

Thời gian này, Lý Ngọc Cầm từng mấy lần tới gặp Âu Dương Hạo nhưng đều bị cản ở ngoài.

Sau khi biết được những việc làm của Lý Ngọc Cầm, Âu Dương Vũ Kiệt vẫn luôn ở trong phòng mình, không gặp gỡ ai.

= = = = = = = = = = = = = = =

Bây giờ, trong phủ Duệ Vương, Âu Dương Tuyết đang rối bời, nàng không nắm quyền quản gia, bây giờ địa vị còn chẳng bằng hạ nhân, cầu cứu Lý Ngọc Cầm thì lại như ném đá xuống biển.

= = = = = = = = = = = = = = =

Trong phủ Chiến Vương, Âu Dương Thiển Thiển lười biếng nhìn bầu trời, mặt trời mùa đông mang đến một chút cảm giác ấm áp, dựa trên ghế nằm, ngủ chập chờn, Manh Manh ăn xong bánh trên bàn, cũng lập tức rúc vào bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, chìm vào giấc ngủ, dường như mơ thấy gì đó mà lim dim mắt như thể đang cười.

Một lát sau, cảm giác được hơi thở xa lạ tới gần, Âu Dương Thiển Thiển chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tần Tử Khanh từ nơi không xa đi tới, Âu Dương Thiển Thiển lập tức nhắm mắt lại, không thèm để ý.

Lục Nhụy thấy cảnh này, lập tức chắn trước mặt Âu Dương Thiển Thiển. Không biết vì sao, từ trong đáy lòng, Lục Nhụy luôn chán ghét vị Tần Tử Khanh này.

“Nhấp nhẹ rượu hạnh hoa, chếnh choáng dưới cành mai, cả vườn thơm hương ngọt, đã say lại càng say. Nhị tiểu thư thật hăng hái, khâm phục khâm phục…”

Tần Tử Khanh thấy Âu Dương Thiển Thiển không thèm để ý, bèn đi tới trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, tự rót cho mình một chén rượu, nở nụ cười, nhất thời cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, ca ngợi:

“Rượu hạnh hoa ủ đã mười năm, rượu ngon.”

“Cho dù rượu có ngon đến đâu cũng không bằng sự đắc ý của Cẩn Vương.”

Âu Dương Thiển Thiển thấy Tần Tử Khanh không biết thức thời rời đi, chỉ đành mở mắt ra, ngồi dậy, có lẽ Manh Manh cảm nhận được động tác của Âu Dương Thiển Thiển, liền nhảy vào trong lòng Âu Dương Thiển Thiển, lại tiếp tục ngủ, Tần Tử Khanh đến chẳng hề ảnh hưởng gì đến nó.

“Khí độ này của Nhị tiểu thư quả thực khiến ta bái phục chịu thua.”

Hắn từng thấy Nam Cung Thương thương yêu Âu Dương Thiển Thiển, mọi chuyện đều tự thân làm, nhưng hôm nay, hắn lại hoàn toàn không thấy Âu Dương Thiển Thiển có gì lo lắng, thực sự khiến hắn bất ngờ.

Biểu hiện của Âu Dương Thiển Thiển chỉ có hai khả năng, đó là Nam Cung Thương không có gì đáng lo, hai là nàng không có tình cảm gì với Nam Cung Thương, hoặc là có thể nói, nàng lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, không hề có cảm giác gì.

“Lời này của Cẩn Vương, ta nên hiểu là để thăm dò hay để cười nhạo đây?”

Bây giờ Tần Tử Khanh đang hăng hái, nhưng trong mắt Lục Nhụy và Sơ Tình thì hắn chỉ đang như một tên tiểu nhân đắc chí, tuy các nàng không quan tâ m đến đế vị, nhưng các nàng vẫn ghi nhớ những lời bọn họ đã nói trong Túy Tiên lâu ngày ấy, đúng như Âu Dương Thiển Thiển từng nói, Tần Tử Khanh là người thông minh, nhưng lại không đủ thấu triệt.

“Không phải thăm dò, cũng không phải cười nhạo, chỉ muốn tới thăm nàng một chút.”

Tần Tử Khanh nhẹ nhàng nói, ánh mắt chiếu tới chỗ Sơ Tình và Lục Nhụy đang đứng.

Tất nhiên là Âu Dương Thiển Thiển hiểu ý của Tần Tử Khanh, liền gật gật đầu, Lục Nhụy và Sơ Tình lập tức lui xuống. Tuy các nàng không thích Tần Tử Khanh, nhưng sẽ vâng theo ý của Âu Dương Thiển Thiển.

“Như vậy, Cẩn Vương có thể nói thẳng rồi.”

Âu Dương Thiển Thiển không muốn lằng nhằng lâu với Tần Tử Khanh nên nói thẳng.

Chuyến này Tần Tử Khanh đến đây nằm trong dự liệu của nàng. Có thể Tần Tử Khanh tùy tiện, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là bình rượu hạnh hoa kia không phải để cho nàng uống mà là cho Manh Manh uống, nhưng đáng tiếc, Manh Manh ghét chẳng thèm nhìn, nếu không chỉ cần nhớ đến dáng vẻ của Tần Tử Khanh là cả đời này nàng đều không muốn uống rượu hạnh hoa.

“Hôm nay đến, chủ yếu là cảm tạ sự giúp đỡ của Nhị tiểu thư, việc của Thần phi, đúng là Nhị tiểu thư đã thật sự giữ lời, nếu không có Nhị tiểu thư ra tay thì ta không thể đạt được mục đích một cách nhanh như vậy.”

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà hắn đã sắp leo lên đế vị, tất nhiên là trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng việc của Thần phi vẫn là nỗi khúc mắc của hắn.

Thần phi là người phương nào, há sẽ làm ra chuyện động trời đó, chắc chắn là có người giật dây, Tần Tử Khanh suy nghĩ rất nhiều, ban đầu cho rằng là Hoàng Hậu, nhưng nếu Hoàng Hậu có bản lĩnh cỡ đó thì sao lại để Thần phi hoành hành bao nhiêu năm, bây giờ xem ra, chỉ có Âu Dương Thiển Thiển là ứng cử viên phù hợp nhất.

Trước khi giết chết Triệu Đức, hắn đã từng tra hỏi Triệu Đức, tổng hợp tất cả mọi chuyện, Âu Dương Thiển Thiển là khả nghi nhất. Nhưng hôm đó, rõ ràng là nàng đã uống hết chén trà có thuốc mê đó.

Nghĩ đến y thuật của Âu Dương Thiển Thiển và thủ đoạn cứu Sở Thiền ngày ấy, có thể nói là kỹ thuật như thần, bây giờ xem ra, đối với Âu Dương Thiển Thiển, tất cả chỉ là một vở kịch, nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại mấy phần nghi vấn.

“Việc của Thần phi, Cẩn Vương có thể đừng quy tội cho ta, cho dù ta lợi hại đến đâu, cũng không thể thò tay vào tận trong cung, huống chi là động đến Thần phi, việc của Thần phi đúng là có giúp cho Cẩn Vương thành công, nhưng không phải là do ta ra tay, Cẩn Vương sẽ không cho rằng, một nữ tử như ta, trong một đêm mà có thể thao túng được mọi thứ đấy chứ?”

Lời của Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp phủ định suy đoán của Tần Tử Khanh, đồng thời còn khiến Tần Tử Khanh lọt vào một tầng sương mù.

‘Nếu không phải Âu Dương Thiển Thiển ra tay, thì là ai, chẳng lẽ lại là sư phụ?’

Tần Tử Khanh suy nghĩ, chuyện đến nước này, Sát Phá đã chết, tất cả đều không thể nào điều tra được, cuối cùng vẫn cứ là một bí ẩn lớn.

“Đương nhiên là không, nhưng mà, thuốc của Phụ hoàng thì đúng là Nhị tiểu thư đã vất vả rồi.”

‘Trong số những người mà mình đã từng gặp ở Kinh thành, luận về y thuật thì đều không bằng Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển từng sống ở thành Ngọc Lan năm năm, thành Ngọc Lan cách biên cảnh Nam Sở không xa, nếu vậy, chuyện Âu Dương Thiển Thiển biết ngũ thạch tán cũng hợp tình hợp lý.’

“Thuốc, Cẩn Vương nói mê sảng à, ta đúng là có xem bệnh cho Bệ hạ, nhưng chưa từng kê đơn thuốc.”

Âu Dương Thiển Thiển giả bộ hồ đồ, nói.

Địa vị hiện nay của Tần Tử Khanh đã không giống trước đây, và thái độ đối với nàng cũng khác, nên nàng phải lựa lời mà nói.

“Vương phi cần gì phải giả bộ hồ đồ, ta nói chính là ngũ thạch tán.”

Tần Tử Khanh nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiển Thiển, muốn tìm thấy điểm khác thường từ trên vẻ mặt của Âu Dương Thiển Thiển, nhưng đáng tiếc, hắn phải thất vọng rồi, Âu Dương Thiển Thiển không có bất kỳ biến hóa nào, thật sự là không hề có một nét khác thường gì.

“Ngũ thạch tán, không phải Cẩn Vương đã phái người điều tra rồi sao? Nếu là ta gây ra, hôm nay sợ là Cẩn Vương đã tống ta vào thiên lao rồi, há còn có thể ngồi đây? Tội danh mưu hại đế vương, ta không gánh được, kính xin Cẩn Vương ăn nói cẩn thận.”

Trên nét mặt Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra nghiêm trọng, chính là vì không muốn cho Tần Tử Khanh bắt được bất kỳ điểm yếu nào, dù cho chỉ là một nét mặt.

Độc của anh túc đúng là từ tay nàng mà ra, nhưng bây giờ, Thần phi đã chết, không thể nào kiểm chứng, nếu Âu Dương Tuyết còn có một chút đầu óc, thì chắc chắn sẽ không lộ ra chút liên quan gì đến việc này, cho dù Âu Dương Tuyết có nói ra, thì tội danh mưu hại Tần Cảnh Hạo cũng sẽ do một mình nàng ta gánh, dù sao thì cũng chẳng ai biết kẻ không hề lộ mặt đó là ai.

“Đúng là ta đã lỡ lời, xin Nhị tiểu thư thứ lỗi, Nhị tiểu thư có biết kẻ nào đã đưa Chiến Vương đi không?”

Tần Tử Khanh thay đổi đề tài, tiếp tục nói.

“Không biết, chẳng lẽ Cẩn Vương biết?”

Nhìn biểu hiện cẩn trọng của Tần Tử Khanh, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển đã sớm khẳng định, tất nhiên là Tần Tử Khanh đã biết từ trước.

“Vương phi, có từng nghe nói đến Vu gia ở Vu sơn.”

“Chưa từng.”

Lời của Tần Tử Khanh khiến Âu Dương Thiển Thiển hơi bất ngờ.

‘Không ngờ Tần Tử Khanh lại tra được Vu gia, đến tột cùng là hắn tra, hay là nhận được tin tức từ nguồn khác, xem ra, mình nhất định phải để ý hơn mới được.’

“Vu gia đã từng phổ biến một thời, địa vị cao cả, am hiểu vu cổ thuật và thuật nguyền rủa. Năm năm trước, trong chiến dịch cuối cùng với Thiên Thánh, Chiến Vương đã đắc tội với Vu gia, bây giờ, Vu gia mang Chiến Vương đi, sợ là lành ít dữ nhiều, Nhị tiểu thư cần phải sớm dự tính cho tương lai của mình mới được.”

Tần Tử Khanh nhìn dung nhan của Âu Dương Thiển Thiển, càng nhìn càng thấy hút hồn, muốn sưởi ấm cảm giác lạnh lẽo của Âu Dương Thiển Thiển, nhớ đến nụ cười mà thỉnh thoảng Âu Dương Thiển Thiển vẫn giành cho Nam Cung Thương, trong lòng Tần Tử Khanh càng có mấy phần đố kị.

“Theo ý của Cẩn Vương thì Bản vương phi nên làm gì đây?”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn hoa mai rơi rụng.

Mùa đông đã đến, nơi này chung quy không thể bằng Vô Thanh cốc, không có cách nào khiến hoa mai nở suốt bốn mùa, cho dù có cố gắng thì hoa cũng có thì, nhìn mấy cây mai cách đó không xa, có bông đang nở rộ, có bông đang sắp nở, có lẽ nàng sẽ không kịp nhìn thấy chúng nở rồi.

Sao nàng lại không hiểu được tâm ý của Tần Tử Khanh, chỉ là không ngờ, Tần Tử Khanh lại có ý nghĩ như vậy, trong lòng nàng đặc biệt chán ghét Tần Tử Khanh.

“Trong lòng Nhị tiểu thư biết rõ, Trẫm sẽ không thừa nước đục thả câu, chờ Trẫm đăng cơ, nếu muốn, Nhị tiểu thư có thể một trong bốn phi đứng đầu của Trẫm, cùng Trẫm hưởng hết vinh hoa thiên hạ.”

Tần Tử Khanh nhìn dung nhan tuyệt sắc của Âu Dương Thiển Thiển, không khỏi có cảm giác muốn chạm vào làn da trắng nõn như tuyết đó, tim không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều.

“Một trong bốn phi đứng đầu, Cẩn Vương đánh giá ta quá cao, ta làm Chiến Vương phi, là bởi vì Chiến Vương là Nam Cung Thương, nếu không, ta cũng chẳng muốn bị cuốn vào trong những cuộc đấu tranh vô tận như thế này. Nếu có thể, ta không hề muốn bước chân vào cửa nhà vương hầu tướng lĩnh, ngươi cảm thấy ta sẽ bước vào hậu cung dơ bẩn đó sao? Hơn nữa, ngươi mà cũng xứng sao? Cho dù ngươi cho ta hậu vị thì ta cũng xem thường, chứ nói gì đến phi vị, đừng làm bẩn tai ta, cút…”

Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng trả lời, trên nét mặt đã có mấy phần tức giận.

Tuy nàng đã sớm nhìn thấu Tần Tử Khanh, nhưng lại không ngờ đế vị còn chưa ngồi vững mà Tần Tử Khanh lại dám làm ra việc bại hoại đức hạnh này. Ngày Nhật Diệu vong quốc đã không còn xa xôi.

Sơ Tình Lục Nhụy đứng ở phía xa, thấy tâm trạng của Âu Dương Thiển Thiển biến hóa, trong lòng lạnh lẽo.

Đã rất lâu rồi các nàng chưa từng thấy Âu Dương Thiển Thiển nổi giận, chỉ có một lần duy nhất, chính là lúc trước khi Quỷ Cốc Tử qua đời, nàng dùng độc để tiêu diệt toàn bộ Vương gia, đến cả chó gà cũng không tha.

“Nhị tiểu thư, đừng không biết cân nhắc, hôm nay nàng không đồng ý với ta, ta chờ ngày khác nàng sẽ phải đến để van xin ta, đến lúc đó thì phi vị không phải là chỗ mà Nhị tiểu thư có thể ngồi được đâu.”

Tần Tử Khanh tràn đầy tức giận nói, nói xong phất tay áo nghênh ngang rời đi.

Hắn sắp làm đế, chờ leo lên đế vị, hắn không tin là sẽ không thể hàng phục được Âu Dương Thiển Thiển, hắn không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại không biết cân nhắc như vậy, cứng rắn từ chối hắn.

Thấy Tần Tử Khanh rời đi, Lục Nhụy và Sơ Tình lập tức đi tới.

“Tiểu thư, không phải là hắn muốn…”

Sơ Tình lập tức tiến lên hỏi.

Dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển có thể hấp dẫn bất cứ nam tử nào, nhìn ánh mắt vừa rồi của Tần Tử Khanh, nàng đã đoán được mấy phần.

“Sơ Tình, tỷ nói cái gì mà bí hiểm thế?”

Lục Nhụy không hiểu, hỏi. Lục Nhụy từ nhỏ lớn lên ở Vô Thanh cốc, không biết gì về tình cảm nam nữ, hiện tại với Lục Nhụy, được ở bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển là đủ rồi, không ngờ rằng nàng sắp gặp một người sẽ sống với nàng cả một đời.

“Ngốc, muội xem, vừa rồi Tần Tử Khanh cứ nhìn chằm chằm vào tiểu thư mà vẫn chưa rõ sao?”

Sơ Tình nhẹ nhàng ấn vào trán Lục Nhụy một cái, lập tức nói.

“Tỷ nói cái gì, tên dơ bẩn đó, tiểu thư, muội phải hạ cổ lên người hắn.”

Lục Nhụy nói xong, muốn phi thân chạy đi, lại bị Âu Dương Thiển Thiển giữ chặt.

“Đối với hắn việc hạ cổ không phải là việc đau đớn nhất, mọi việc cần phải dùng cái đầu để suy nghĩ.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Lục Nhụy, nói.

Với một người, sự trả thù lớn nhất chính là hủy diệt đi thứ mà người đó quan tâm nhất.

“Nhưng mà, cứ để cho hắn chạy như thế, muội không cam lòng.”

Lục Nhụy phẫn nộ liếc mắt nhìn theo hướng mà Tần Tử Khanh vừa bỏ đi, nói.

“Lần này, sẽ có một chuyện cho muội làm.”

Âu Dương Thiển Thiển thấy Lục Nhụy nhàn quá nên nói.

“Tiểu thư, xin cứ sai bảo.”

“Muội đến Túy Tiên lâu, nói cho Vấn Cầm, bảo nàng cho mọi người tung tin đồn, nói vì đoạt đế vị, Tần Tử Khanh đã dùng ngũ thạch tán độc chết Tần Cảnh Hạo, giả tạo thánh chỉ.”

Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói, nhưng trong nụ cười lóe lên tia nguy hiểm.

Chuyện hôm nay và chuyện ngày mai và hậu quả sau đó đủ cho Tần Tử Khanh đau đầu nhức óc.

“Vâng, tiểu thư, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhìn Lục Nhụy định rời đi, Sơ Tình lập tức kéo Lục Nhụy lại, nhanh chóng dán một tấm mặt nạ lên mặt Lục Nhụy, nhất thời thay đổi thành một dung nhan khác, sau đó nói:

“Mọi việc nên cẩn thận một chút, đừng gây phiền toái cho tiểu thư, biết không?”

“Muội biết rồi, bảo đảm không gây phiền toái.”

Lục Nhụy nói. Nàng chỉ hay nhất thời sơ sẩy thôi chứ chưa từng gây ra phiền toái gì, hơn nữa, có Sơ Tình ở đây rồi, nàng có muốn gây phiền toái cũng không được.

“Biết là tốt rồi.”

Sau khi Lục Nhụy rời đi, Sơ Tình lập tức vứt chén rượu mà Tần Tử Khanh vừa dùng đi, thay một bình rượu khác, đặt ở bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, đốt huân hương mà Nam Cung Thương để lại, nhất thời, trong nháy mắt, một luồng hương thơm mát tản ra.

“Đây là hương sen.”

Mùi hoa sen nhàn nhạt, dường như còn tươi mới, hết sức dễ chịu.

“Ừm, đây là loại hương mà lúc trước Vương gia đã tìm cho tiểu thư, tiểu thư vẫn thường không thích dùng hương, nên muội vẫn cất đi.”

Sơ Tình giải thích.

“Ừm, rất dễ chịu, theo lộ trình của Thương, nếu đi suốt ngày đêm, thì vào tầm này ngày mai có thể tới biên cảnh.”

Trong vô thức, một ngày lại sắp trôi qua, đêm qua nghỉ ngơi quá muộn, Âu Dương Thiển Thiển ngủ đến tận giờ ngọ mới rời giường.

“Phải, dựa theo tốc độ của Vương gia thì tầm này ngày mai có thể vào đến cảnh nội Thiên Thánh. Tiểu thư, chúng ta có cần đi thẳng tới Thiên Thánh không?”

“Không, chúng ta cứ về Ngục môn trước, sau đó mới đi tới Thiên Thánh, phía Thiên Thánh sẽ do Mộ thúc thúc xử lý.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn phương xa, nói, tay còn không quên vuốt v e Manh Manh.

Manh Manh thấy Âu Dương Thiển Thiển có hứng thú, lập tức mở mắt ra, lim dim nhìn Âu Dương Thiển Thiển, dáng vẻ lấy lòng vô cùng đáng yêu.

“Manh Manh, mi không có tác dụng gì, chỉ là một kẻ tham ăn, sau này chẳng may ta không nuôi nổi mi thì phải làm sao? Đến lúc đó phải bán mi đi, hoặc là thả mi đi, sau khi rời khỏi đây, liệu mi có tự sống được không?”

Âu Dương Thiển Thiển bế Manh Manh lên, đặt lên trên bàn đá, sau đó nhìn Manh Manh, nói.

Có lẽ Manh Manh nghe hiểu được lời của Âu Dương Thiển Thiển, lập tức tỏ ra vô cùng đáng thương.

“Tiểu thư, đến tột cùng Manh Manh có thể nghe hiểu tiếng người hay không?”

Sơ Tình tò mò hỏi.

Mỗi lần Âu Dương Thiển Thiển nói chuyện, Manh Manh đều có phản ứng, nàng và Lục Nhụy nói chuyện thì toàn bị Manh Manh ngó lơ, đến tột cùng là có thể nghe hiểu hay không vẫn là nghi vấn của nàng.

“Manh Manh, đi vào phòng lấy túi thơm của ta ra đây.”

Nghe Sơ Tình hỏi, Âu Dương Thiển Thiển liền thăm dò.

Manh Manh nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, lập tức nhảy xuống khỏi bàn đá, đi thẳng vào trong phòng, một lát sau, nó ngậm chiếc túi thơm của Âu Dương Thiển Thiển đến, đặt trên bàn đá, còn nhìn lấy lòng, trong túi thơm là những bông hoa mà nó tha thiết ước mơ.

“Có thể nghe hiểu.”

Âu Dương Thiển Thiển khẳng định, cầm túi thơm, lấy ra một bông hoa, đặt trước mặt Manh Manh, Manh Manh vui vẻ ăn, sau đó nhìn chằm chằm vào Sơ Tình, ra hiệu cho Sơ Tình rót trà.

“Muội thấy đúng là như vậy.”

Sơ Tình bất đắc dĩ nói.

Hóa ra, Manh Manh nào đó căn bản không muốn để ý đến nàng và Lục Nhụy, xem ra, bản lĩnh bợ đỡ của Manh Manh nào đó cũng là hạng nhất, tìm đúng đối tượng, cũng chỉ có Âu Dương Thiển Thiển mới dùng dược liệu để nuôi nó.

Nam Cung Thương mới rời đi, Manh Manh luôn ở bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, khẳng định vị trí của mình, nắm chắc thời cơ làm nũng để tranh sủng.

= = = = = = = = = = = = = = =

Thời gian chậm rãi trôi qua, trở lại trong cung, Tần Tử Khanh tức giận khó tiêu, trong ánh mắt lóe lên tia lửa, Phùng Hiên vừa thấy, trong lòng cả kinh, ngoại trừ đế vị, hắn rất hiếm thấy Tần Tử Khanh lộ ra vẻ mặt như vậy.

= = = = = = = = = = = = = = =

Mùa đông ít mưa, không khí khô ráo, gió lạnh thổi qua, vừa khô ráo vừa rét lạnh.

“Vương phi, đi chuẩn bị kỹ càng.”

Chu Thụy toàn thân áo đen, phía sau chính là những thị vệ của Vương phủ cũng mặc áo đen. Có lẽ đêm qua đã uống say sưa rồi được nghỉ ngơi cả một ngày nên tất cả bọn họ đều có vẻ có tinh thần hơn đám binh lính bao vây ở bên ngoài nhiều.

“Chu bá, người mang theo tất cả mọi người rời đi qua đường hầm, chờ đến giờ sửu, ta sẽ phóng một cây đuốc, thiêu cháy tất cả.”

Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng.

Phủ Chiến Vương này vốn đã đoạn tuyệt huyết thống cùng với cái chết của Nam Cung Linh, bây giờ, chỉ cần một cây đuốc đốt hết là xong.

“Vâng, Vương phi.”

Chu Thụy nghiêm túc nói, không hổ là binh sĩ, Chu Thụy không lên tiếng, tất cả mọi người đều đứng nghiêm đợi lệnh, đây chính là quân kỷ.

“Chu bá, ta chôn phủ Chiến Vương này cùng Nam Cung Linh, người sẽ không phản đối chứ?”

Âu Dương Thiển Thiển hỏi.

“Vương phi, phủ Chiến Vương có quá nhiều đau khổ, như vậy là kết cục tốt nhất, ta tán thành quyết định của Vương phi.”

Lúc trước Nam Cung Linh không muốn trở về kinh, chính là bởi vì không muốn tham dự vào tranh đấu trong triều đình, bây giờ, làm như vậy, vừa vặn cắt đứt tất cả.

“Vậy thì tốt rồi.”

“Vương phi, chúng ta sẽ làm theo chỉ dẫn của Vương phi, mau chóng chạy tới biên cảnh.”

Chu Thụy lập tức nói.

“Như vậy là tốt rồi, đợi sau khi đến biên cảnh, tất nhiên sẽ có người tới tiếp ứng các ngươi, sắp xếp chỗ cho các ngươi, dọc đường cẩn thận.”

Âu Dương Thiển Thiển dặn dò, những binh sĩ này đều rất ưu tú, nếu có thể giữ lại thì sau này nhất định sẽ có tác dụng lớn đối với Nam Cung Thương.

“Đa tạ Vương phi, Vương phi đi đường cẩn thận.”

Chu Thụy nhìn Âu Dương Thiển Thiển, lập tức dặn dò. Mặc dù ông biết võ công của Âu Dương Thiển Thiển phi phàm, nhưng vẫn không nhịn được mà dặn dò.

Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, Chu Thụy lập tức mang người, biến mất khỏi sân vườn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã tới giờ sửu, Sơ Tình, Lục Nhụy, Vấn Cầm toàn thân áo đen đi đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển cũng thay một hắc y, chỉ có mỗi Manh Manh lông trắng muốt là vô cùng nổi bật trong đêm đen.

“Châm lửa.”

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, ba người lập tức tản ra, có lẽ Manh Manh cảm thấy màu lông trắng quá nổi bật nên vội trốn vào dưới ống tay áo của Âu Dương Thiển Thiển, ngoan ngoãn yên tĩnh nằm trong đó.

Một lát sau, một trận tiếng nổ mạnh vang lên, trong khoảnh khắc, phủ Chiến vương chìm trong biển lửa.

Nghe thấy tiếng nổ lớn, Triệu Nghị muốn xông vào, nhưng thấy trước mắt đã bị biển lửa bao trùm, trong lửa còn có mùi rượu đậm đặc, sau mấy lần nỗ lực tới gần, cuối cùng Triệu Nghị vẫn bị ngọn lửa lớn ngăn cản lại.

“Người đâu, lập tức bao vây quanh các con đường để rời kinh, không được thả bất cứ kẻ nào đi, nếu có phản kháng, gϊếŧ không tha.”

“Vâng.”

Lúc Triệu Nghị đang dặn dò thì bốn bóng đen đã lướt đi xa rồi. Ngay khi Triệu Nghị căn dặn thì trong Hoàng cung cũng có mấy chỗ bốc cháy, nhanh chóng bao phủ toàn bộ hậu cung, cung Khôn Ninh, cung Chiêu Dương cũng không may mắn thoát khỏi.

Nhìn lửa cháy hừng hực, Tần Tử Khanh phẫn nộ, phi thân đứng ở chỗ cao, nhìn ra ngoài thành.

Không chỉ có Hoàng cung cháy lớn, mà phủ Chiến vương và mấy cửa hàng trên danh nghĩa của hắn cũng ngập trong lửa lớn.

Tất cả mọi người trong Kinh thành đều tỉnh ngủ, nhưng điều kỳ quái nhất là những chỗ bị cháy lại không hề lan ra những chỗ khác, trận cháy lớn này thật là ly kỳ, thật sự có người đồn đại là do ma lửa quấy phá.

Trên một ngọn núi ngoại thành, Âu Dương Thiển Thiển nhìn mấy chỗ cháy lớn trong thành, nhíu nhíu mày.

‘Mình chỉ đốt mỗi phủ Chiến Vương và Hoàng cung, còn những đám cháy trong thành thì do ai đốt?’

“Muội muội, đại ca đến đón muội.”

Đúng lúc Âu Dương Thiển Thiển đang suy đoán thì tiếng Mộ Trường Phong đột nhiên vang lên.

“Mộ Trường Phong, không phải huynh đã rời khỏi Nhật Diệu rồi sao?”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Mộ Trường Phong, mở miệng hỏi.

“Không phải ta vẫn không yên lòng với muội muội sao? Cố ý ở lại để bảo vệ muội muội, sao muội muội nhìn thấy ta mà chẳng hề vui vẻ chút nào thế, đại ca thật đau lòng, muội muội không thích mấy đám cháy lớn mà đại ca cố ý chuẩn bị sao?”

Mộ Trường Phong chỉ thẳng vào những đám cháy trong thành, cười nói.

Nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Mộ Trường Phong, nối những chỗ có đám cháy lại với nhau thì tạo thành hình một cái đầu heo, trong nháy mắt, Âu Dương Thiển Thiển bật cười.

Nàng đã bảo mà, ngoài nàng ra thì còn có người khác phóng hỏa nữa, không ngờ lại là Mộ Trường Phong.

“Muội muội nở nụ cười là tốt rồi.”

Mộ Trường Phong cười, nói.

“Vu gia mang Thương đi, huynh đã sớm biết rồi nhỉ?”

Âu Dương Thiển Thiển lập tức nhìn Mộ Trường Phong, nói.

Giờ khắc này, cuối cùng nàng đã rõ người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối chính là Mộ Trường Phong, xem ra, mục đích chuyến đi này của Mộ Trường Phong chính là âm thầm thúc đẩy việc Nam Cung Thương trở lại Thiên Thánh.

“Muội muội, ta cũng hết cách rồi, ai bảo ta lỡ đồng ý với lão Hách Liên Cảnh Đằng đó cơ chứ? Nhưng mà muội muội cứ yên tâm, Hách Liên Cảnh Đằng sẽ tuyệt đối không gây thương tổn cho Nam Cung Thương.”

Mộ Trường Phong lập tức bảo đảm, trong lòng hắn có mấy phần áy náy với Âu Dương Thiển Thiển.

“Muội biết.”

“Vậy thì tốt. Muội muội, chúng ta về Thiên Thánh đi, bây giờ phụ thân và mẫu thân đã vào đến cảnh nội Thiên Thánh, chúng ta cũng mau chóng về nhà thôi.”

Mộ Trường Phong thấy Âu Dương Thiển Thiển không hề tức giận, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói.

“Tin tức về Vu gia là do huynh thả ra ngoài thông qua Thông Thiên các, huynh là Các chủ tính khí thất thường của Thông Thiên các, đúng không?”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Mộ Trường Phong với vẻ tính toán.

Nhận được ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển, Mộ Trường Phong không khỏi rùng mình một cái, sao đột nhiên hắn lại cảm thấy lạnh như vậy chứ?

“Sao muội muội lại đoán được vậy?”

Mộ Trường Phong bật thốt lên.

Có không quá năm người biết việc hắn là Các chủ Thông Thiên các, làm sao Âu Dương Thiển Thiển lại biết được, điều này khiến hắn nhất thời sinh nghi vấn, lẽ nào hắn không đủ thần bí.

“Muội từng gặp lão Các chủ một lần, lão từng nói sẽ truyền vị trí Các chủ cho một người thích đóng giả cô nương mặc áo đỏ. Tin tức về Vu gia, chỉ có duy nhất Thông Thiên các nói ra mới khiến Tần Tử Khanh tin tưởng, chỉ có thế lực của Thông Thiên các mới có thể điều tra rõ ràng mọi việc về Tần Tử Khanh trong thời gian ngắn, kết hợp mọi chuyện, tất nhiên là đã quá rõ ràng.”

Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng.

Nàng không ngờ, cô nương xinh đẹp trong miệng lão Các chủ lại là Mộ Trường Phong. Nhưng mà, Âu Dương Thiển Thiển vẫn hết sức uyển chuyển biểu đạt chân tướng của chuyện.

Bây giờ ngẫm lại, sợ là tin đồn Mộ Trường Phong tính khí thất thường cũng là do lão Các chủ ép mà thành.

“Muội muội đúng là thông minh.”

Mộ Trường Phong hận câu ‘giả làm cô nương’ của Âu Dương Thiển Thiển đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hắn dễ sống lắm sao? Mấy năm trước, hắn bị lão già kia lừa gạt trở lại, kế thừa vị trí Các chủ Thông Thiên các, lão già kia còn nói nếu hắn là một nha đầu thì tốt quá, nếu lão già kia chưa chết thì hắn hận không thể giáng cho lão mấy quyền, không ngờ việc này lại lưu truyền xa đến vậy, anh danh cả đời của hắn coi như đã bị hủy diệt rồi.

“Được rồi, đại ca, thời gian không còn sớm, huynh về Thiên Thánh trước đi, muội nghĩ sắp tới Thiên Thánh sẽ không thái bình, có huynh ở đó, muội sẽ yên tâm hơn nhiều, muội sẽ mau chóng chạy tới Thiên Thánh, thay muội chăm sóc thật tốt cho mẫu thân.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn ánh lửa dần tắt, sau đó nói.

Có lúc nàng có chút ước ao tình cảm giữa Thượng Quan Dao và Mộ Trường Phong, quả thực còn tốt hơn cả mẫu tử thân sinh.

“Cũng được, muội muội, muội cầm lấy cái này, có chuyện gì có thể điều khiển người trong Thông Thiên các bất cứ lúc nào.”

Mộ Trường Phong móc ra một tấm lệnh bài bằng bạc, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.

“Không cần, lão Các chủ đã từng cho muội rồi, đại ca cứ cất đi.”

Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp cự tuyệt.

Bây giờ nghĩ lại, năm năm trước, khi nàng vừa tới Vô Thanh cốc, lão Các chủ và Quỷ Cốc Tử luôn luôn cãi vã, nói cái gì mà ‘hối hận.’ cái gì mà ‘lẽ ra nên truyền vị trí Các chủ ra ngoài.’ cái gì mà ‘nếu Các chủ là nữ thì có phải tốt không.’ cuối cùng bị Quỷ Cốc Tử đuổi thẳng ra ngoài, trước khi đi, lão Các chủ còn để lại một tấm lệnh bài bằng bạc cho Âu Dương Thiển Thiển.

“Được, trên đường muội phải cẩn thận.”

Mộ Trường Phong dặn dò. Hắn đã chứng kiến thân thủ của Âu Dương Thiển Thiển, giờ khắc này đã hoàn toàn không có gì phải lo lắng, chỉ dặn dò như vậy.

“Được, đại ca cũng vậy.”

Sau đó Mộ Trường Phong rời khỏi Kinh thành, Âu Dương Thiển Thiển đi về hướng thành Ngọc Lan, Mộ Trường Phong thì lại đi về hướng Thiên Thánh.

Trận cháy đêm qua đã thiêu hủy hết tâm huyết những năm gần đây của Tần Tử Khanh, sáng nay một lời đồn đại lại khiến Tần Tử Khanh rơi vào trong hỗn loạn, lửa thiêu rụi phủ Chiến Vương, trong Vương phủ tìm thấy hơn mười thi thể, cho dù Tần Tử Khanh muốn giá họa cho phủ Chiến Vương thì bây giờ cũng không thể làm được.

Đám cháy cháy thành hình một cái đầu heo càng khiến Tần Tử Khanh lên cơn giận dữ. Không khí trong Kinh thành cũng nóng hừng hực như bị cháy, cực kỳ nguy hiểm.

Nếu nói việc ở phủ Chiến Vương do Âu Dương Thiển Thiển gây ra thì còn có thể nghe được, nhưng ở những nơi khác, hắn dứt khoát không tin là Âu Dương Thiển Thiển gây ra, trận cháy lớn trong cung đêm qua đã thiêu hủy mấy nhà kho nhỏ, bây giờ, muốn tu sửa thì chỉ có thể lấy bạc từ trong quốc khố ra. Hắn chưa đăng cơ làm đế, không thể động đến bạc trong quốc khố, nhất thời, Tần Tử Khanh rơi vào tình thế khó xử.

Cùng với tin đồn, trong nháy mắt phe Thái Tử cũng tụ tập lại, ánh mắt Tần Tử Khanh lóe qua một tia sát ý.

Ánh bình minh đầu tiên vừa chiếu xuống, trong mắt Tần Tử Khanh loé ra tia độc ác, âm thầm hạ quyết tâm.

‘Dù có gϊếŧ hết phe Thái Tử thì ta cũng phải ngồi trên đế vị.’