Missing Someone

Chương 1: Sự mở đầu




Bảo Ngân chạy ra sau khuôn viên cô nhi viện, cô bé thực sự yên tĩnh một mình nơi đây.

Cô bé lấy tay che mắt, ánh nắng cũng đạt đến độ gay gắt của giữa trưa hè.

Bảo Ngân nhìn lên đám mây xanh trên đầu, cái gay gắt cũng đột nhiên không còn làm cô bé khó chịu nữa.

Cô bé nằm xuống bãi cỏ, nhắm mắt lại để thưởng thức sự bình yên của mùa hè trong cô nhi viện. Bình yên, nhưng cũng cô đơn.

"Chị đang làm gì thế?" Một cô bé khác đứng che đi ánh mặt trời trên đầu Bảo Ngân, khuôn mặt tươi cười hỏi.

Bảo Ngân không nói gì, chỉ lặng lặng quay đầu sang hướng khác.

"Em tên là Bảo...Niên." Cô bé nói, giọng phát âm không rõ ràng vì bị thiếu mất một chiếc răng cửa, bản thân lại còn bị ngọng.

Bảo Ngân lấy tay che miệng, khóe miệng đôi lúc co giật vì cố nhịn bật cười thành tiếng.

"...Trương Bảo Ngân." Bảo Ngân nói nhỏ, chất giọng có chút gì đó xấu hổ.

"Rất vui được gặp chị!"

"Ừm.."

"Em vừa đến đây hôm qua...còn chị?"

"...Đến lâu rồi..!"

Thấy Bảo Ngân không vui, cô bé liền đổi chủ đề.

"Mình làm bạn đi chị!"

"...Bạn?"

"Vâng, bạn!"

"...Cũng được!"

Ánh nắng chợt dịu lại,bóng râm ngã xuống trên đầu.

Lâu rồi Bảo Ngân mới nghe lại từ đó. Vốn dĩ từ đó nghe tuyệt vời như thế này sao...?

Cô bé nhìn lên ánh mặt trời lấp ló sau những tán lá, bờ môi không biết sao lại nhếch lên thư thái.

Thấy khuôn miệng Bảo Ngân mỉm cười, Bảo Liên cũng vô thức cười híp mắt theo.

Ngày hôm sau cũng bình thường như bao ngày. Tuy nhiên Bảo Ngân lại được nghe tin rằng Bảo Liên đã được người khác nhận nuôi.

Cô bé đứng lặng, không hiểu sao cô lại có cảm giác như vừa bị phản bội nặng nề.

Bảo Liên vừa đến một ngày đã có người nhận nuôi cô bé rồi...

Trong khi cô lại cô đơn ở cô nhi viện này tự sinh ra đến bây giờ... Sao lại bất công như vậy?!

Bảo Ngân chạy ra cổng cô nhi viện thì thấy Bảo Liên được một người đàn ông to lớn dắt tay đi.

Cô bé nói gì đó với ông ta, cười một cái rồi đi mất.

Cái nụ cười đó như là xát muối vào chỗ bị thương trong lòng một cô bé năm tuổi này vậy, hơn nữa, nó rát như là muối ớt.

Bảo Ngân lặng nhìn cái bóng của 2 người dần xa.

Ánh chiều tà chiếu rọi buớc chân 2 người họ... và chiếu rọi bước chân bé nhỏ của Bảo Ngân đang bước đi về hướng ngược lại,cô bé lại ra đằng sau khuôn viên cô nhi viện.

Cô bé thẫn người ngồi dưới gốc cây, từ từ xuất hiện tiếng khóc.

Chiều dần buông xuống,

Từ đâu đó mờ ảo, cô nhìn thấy một chiếc khăn tay màu xanh nhỏ đang chìa về phía mình.

Lau đi!" Là một bé trai trạc tuổi cô, cậu ấy lên tiếng.

Bảo Ngân mặc kệ, cứ vùi đầu vào đầu gối rồi khóc tiếp.

Sau khoảng 5 phút cô ngẩng đầu lên thì vẫn thấy cậu trai đứng đó vẫn tư thế chìa khăn về phía cô.

"Sao cậu chưa đi?" Cô bé hỏi.

"Cậu lau đi!" Vẫn là câu nói đó, tuy nhiên, chủ từ làm nó có vẻ như là một câu quan tâm hơn là một lời ra lệnh.

Bảo Ngân chụp lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lâu đi nỗi buồn trên mắt.

Hình ảnh nụ cười của tiểu công tử kia chợt hiện lên mờ mờ qua làn nước mỏng trước mắt.

Ra trông hắn cũng đẹp trai đấy.

Không hiểu vì sao khóe miệng mình lại nhếch lên vui vẻ vậy, Bảo Ngân vội vùi đầu lại vào đầu gối.

"Cậu cười trông xinh hơn nhiều đấy!"

"Trẻ ranh!"

Tên nhóc đấy cười, để lộ hàm răng trắng đều.

Khuôn miệng Bảo Ngân cũng nhanh chóng hình thành một đường cong vui vẻ, thậm chí nếu cô không kìm chế, tiếng cười khúc khích đã có thể làm lay động những áng mây màu huyết lệ kia.

Qua tiếng gọi của một người phụ nữ cô bé mới có thể biết cậu bé ấy tên là Anh Kiệt.

"Mình về đây! Tạm biệt! Mai gặp lại!"

"Ừm!" Bảo Ngân khẽ cười "Mai nhất định gặp lại..."

Ánh chiều tà cũng dần tắt, cuối cùng cũng chỉ còn mình cô cô đơn trong cô nhi viện này.

Trước cổng cô đi viện đó khoảng nửa tiếng trước có một cô bé được người đàn ông to lớn dắt tay một đứa trẻ đi ra khỏi cô nhi viện. Cô bé vừa cười vừa nói:

"Mai chú có thể quay lại đây không? Cháu muốn đón chị cháu cùng đi."

Người đàn ông cũng cười và nói:

"Được thôi"