Missing Someone

Chương 4: Đã gặp lại thì chắc là nhân duyên




Bảo Liên đi chậm....

Không phải vì cô có nhiều điều suy nghĩ,

Mà là vì...cô đau chân.

Cô đứng trước hiệu sách, tâm trạng có phần không vui vì vừa bị điểm kém môn Văn.

Suy nghĩ một hồi, đằng nào cô cũng muốn nghỉ chân, thay vì thế thì ngồi đây đọc vài cuốn truyện cho vui lên tí.

Tự suy nghĩ, tự quyết định, cô gật đầu rồi đi vào.

Vừa vào đến hiệu sách, cô chạy ngay đến khu truyện tranh mà không mất quá nhiều thời gian toan tính.

Cô ôm vài quyển truyện vào người rồi ra chỗ ghế đọc, vừa đọc vừa cười ha hả, cứ như bao nhiêu buồn bực đã tan biến hết theo tiếng cười của cô.

-Này cô, làm ơn nhỏ tiếng! – Đang "hưng phấn", cô nghe một giọng nói khá quen từ sau phát ra.

Ấy...đừng nói là...!

Anh ta kéo ghế sang ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng cô lại quay sang nhìn người đó.

"Chắc xấu hổ chết mất! T.T"

-Khoan đã – anh đột nhiên lên tiếng làm cô giật mình đưa quyển sách lên che mặt, vờ như mình đang luyện bí kíp...đọc ngược. – Cô là Bảo Liên?

"Sao anh ấy biết tên mình?"

-Phải không?

Cô xoay mặt nhìn anh, không kìm được chữ xấu hổ trên gò má ửng đỏ.

-À..hôm trước cô bỏ quên cặp nhà tôi nên tôi đã biết tên cô.

"Anh ta biết thuật đọc suy nghĩ sao?"

Anh nhìn cô hoảng hốt mà không nhịn cười được.

Cô nhìn anh từ trên xuống, cố gắng tìm một chủ đề khác để xoay chuyển.

-Anh.... thích loài hoa này đến thế sao? – Cô nói khi nhìn thấy quyển sách trên tay anh, nó nói về hoa Tử Đinh Hương.

Anh nhìn lại quyển sách trên tay mình rồi vô thức mỉm cười, trông anh cười đẹp thật!

-Ừm..!

-À...Cái này có hơi không cần thiết nhưng...tôi là Bảo Liên. – Cô nhìn anh rồi cười thân thiện.

Anh lại cười.

-Anh Kiệt...!

Khi nói chuyện với anh, cô đã được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của anh khi cười, nụ cười của anh trong đẹp hơn nhiều so với cái dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

-Tối rồi, tôi đưa cô về nhé?

-Tôi có thể tự...

-Thế chân cô đã khỏi chưa?

Cô nhìn xuống cái chân đang băng bó của mình, rồi nhìn anh, cô lắc đầu cười.

-Vậy tôi đưa cô về.

Cả hai cũng nhìn nhau cười, rồi cùng bước ra khỏi cửa.

Đường về cũng vắng như thường ngày.

Đi cạnh anh, đôi lúc cô cố tình đi chậm lại để thử ngắm nhìn bóng lưng kia.

Khóe miệng cô chợt hình thành một đường cong nhỏ.

-Hình như cô rất thích thực vật?

Cô giật mình, vì đang nhìn lén người ta mà lại bị hỏi như thế.

-Đúng là vậy, nhưng sao anh biết?

-Vì cô có tìm hiểu về loài hoa này, lúc gặp cô tôi đâu có nói tên nó – Anh vừa nói vừa giơ quyển sách đang cầm trên tay lên - Nhìn này, nó cũng đâu có hình minh họa.

-À...Vì loài hoa này nằm trong danh sách những loài hoa mà tôi thích nhất.

Anh quay sang nhìn cô rồi lại mỉm cười.

-Vậy tôi tặng cô vài hạt giống nhé?

Cô nhìn nụ cười của anh, phút chốc cũng vui vẻ theo.

-Ừm..!

Đi được một lúc, nhà cô đã ở ngay trước mắt.

-Tôi vào nhé!

-Ừm.

Anh nhìn theo bóng nữ nhân đó bước đi, ánh mắt không giấu nỗi sự luyến tiếc một thứ gì đó.

Anh quay lưng, cho hai tay vào túi áo.

Trời hôm nay lạnh nhỉ...?

Anh đi chậm,vừa đi vừa suy nghĩ về người con gái đó.

"Bảo Liên...?"

Cô đóng chặt cánh cửa, miệng cũng từ đấy mà vui vẻ hằng lên hai đồng điếu nhỏ ở mép.

Cái cảm giác khi mà gặp được một người cuốn hút rồi không thể rời mắt khỏi người đó và người đó luôn quanh quẩn trong đầu có chút gì đó vui vẻ.

Cái tên Anh Kiệt này, từ thời khắc này cô sẽ ghi nhớ.

Để khi có ai đó nhắc về cái tên này, khuôn miệng cô có thể sẽ lập tức giãn ra. Nhiều lúc cô có thể sẽ cảm thấy hành động này thật ngốc nghếch nhưng chẳng thể nào ngăn được cảm xúc và suy nghĩ ấy cứ ùa về trong mình.

Gặp nhau hai lần, cô vẫn không thể không si mê những động tác dịu dàng ấy.

Ây da... Làm sao đây?