Missing Someone

Chương 7: Ấn tượng vương vấn?




Sáng sớm Chủ Nhật trong lành hiện lên qua ánh nắng xuyên qua màn rèm.

Cô có thể nhìn thấy một vệt sáng cắt ngang khung cửa sổ, mặt trời đã ló rạng và bình minh đang hiện hữu, một ngày để bắt đầu những mong manh mau qua.

Cô ngồi dậy tắt đồng hồ báo thức, sáng nay cô có tiết sớm.

Vươn vai một cái, cô nhanh chóng vào toilet vệ sinh cá nhân.

Ngày bình an mang tin yêu cho những con người khát khao một sự sống.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô gục đầu xuống bàn, chẳng biết là vì lời giảng văn của cô giáo quá đỗi "êm dịu" hay sao.

Cô nhíu chân mày, hình như là cô ốm rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, cô xin phép bà cô cho cô xuống phòng y tế.

Nằm ở phòng y tế được hơn hai tiết, cô cảm thấy chán hơn là mệt mỏi.

Nhìn mãi cái trần nhà trắng tinh không có lấy một màu sắc khác biệt, đối với cô là "mệt mỏi phát chán"

Cô đi ra ngoài hóng mát tý, nhưng lại choáng không chịu được nên đành phải đi vòng lại nơi ít gió.

Khung cảnh trời thu đúng thực là rất hấp dẫn lòng người.

Cô đi chậm, lần này là vì cô không nhìn rõ đường nên đi chậm.

Tiếc thật, trong khuôn viên trường có một cây tùng rất to, trốn tiết được thì nhất định phải đến đó ngắm cảnh và ngủ nghỉ, trốn tiết mà ốm nặng thì cũng như không.

Cô đi ngang hồ bơi thì thấy có người kêu cứu, chắc là trượt chân hay gì đấy vì anh ta không mặc đồ bơi.

Không suy nghĩ hay toan tính quá lâu, cô nhanh chóng lao xuống nước cứu người.

Sau một hồi vật vã, cô cũng lôi được anh ta lên bờ.

- Cảm ơn cô, Bảo Liên. - Thiên Tường vuốt tóc ra sau, thở một hơi.

Đáp lại anh, chỉ là sự im lặng ngân dài.

-Nè Bảo Liên - anh ta quay sang nhìn cô đang thở tửng hơi mệt mỏi- Cô không sao chứ?

Cô nhắm mắt, vì cô không mở mắt nổi, như là có thứ gì đó đè nặng lên cơ thể.

Anh ta sờ trán cô, rồi vội vàng đưa cô vào lại phòng y tế.

Nực cười thay, phòng y tế không có người trực.

Anh bất giác phát ra thứ ngôn ngữ "nhạy cảm", rồi lại vội vàng đưa cô vào bệnh viện gần đấy.

- Cô ấy vừa lao xuống nước à? - Ông bác sĩ hỏi, có vẻ là người có kinh nghiệm dày dặn, đi sau ông là 1 nữ y tá trẻ.

-À...vâng!

-Tình trạng này có vẻ là sốt từ trước, sốt cao đấy!

-Sao ạ?

-Là nếu như cậu đưa cô ấy đến đây chậm trễ một chút, cảm cúm và việc ngu ngốc như nào mà lao xuống nước như vậy thì có thể cô ấy đã có thể nghiêm trọng hơn chút.

-Chút?

-Có thể là tử vong:)

Ừ...thì là "chút"

-Vâng cháu cảm ơn chú.

-Chăm sóc bạn gái cẩn thận vào.

-Vâng ạ - Anh đáp, chỉ biết gật đầu nhận đại.

Anh ngồi xuống cạnh cô, dù gì thì cũng là do anh cô mới nằm đây, một phần là vậy.

Thật sự là đến bây giờ anh mới có cơ hội ngắm cô ở cự li gần như vậy, thật sự cô cũng rất đẹp.

Tuy nhiên nếu xét trên một phương diện nào đó, Bảo Ngân có gương mặt đẹp hơn cô.

Anh lấy tay vén tóc cô ra sau màn tai để có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt này.

Có chút gì đó đặc biệt vây lấy con người cô ấy.

Liều lĩnh có, ngu ngốc có, xinh đẹp có, tốt bụng có, và có cả lòng yêu thương người khác.

- Cô là người gọi điện cho tôi tối hôm qua và nói Bảo Ngân đã ra khỏi nhà, còn chuyển đồ của chị mình đến địa chỉ cô đã xin nữa, dù gì cũng không phải chị ruột, cũng không phải là người chị tốt tính đến mức cô phải yêu thương như thế, hà cớ gì cô phải làm vậy?

Anh vừa nói, vừa vuốt tóc cô cười, tóc cô có mùi rất thơm.

Hoàng hôn ló dạng, ánh nắng cam rưới lên khuôn mặt khả ái kia chút buồn.

Cô mở mắt nhìn xung quanh.

Cô thấy nắng chiều, cô ngửi được mùi bệnh viện, cô thấy Thiên Tường đang dựa lưng vào tường ngủ.

Ra là lúc cô cứu cậu ta, cô đã ngất.

Cô tìm ra một mảnh giấy rồi nhanh chóng để lại lời nhắn.

"Cảm ơn, tôi về."

Chiều hôm đó, trời cũng mưa, và cô cũng quên mang ô rồi.