Mộ Hàn Trọng

Chương 26: Phong Khởi (3)




Xem xong màn kịch này, người trên đại điện, ngoại trừ một ít người hiểu rõ cùng một ít người đã mơ hồ đoán ra được nguyên do, phần lớn vẫn vô cùng kinh hách đầu óc một mảnh mê mang. Đây cũng chính là thời điểm, bắt đầu giải đáp nghi hoặc, đạt thành mục đích trọng yếu của hôm nay …

Vu Diệp vẫn tựa vào ghế da cọp phía trên, nhìn qua giống như đang xuất thần, đợi trong đại điện được dọn dẹp sạch sẽ, mới lần nữa mở miệng: “Hôm nay chỉ đến đây vậy. Hai ngày sau, nếu các vị có thời gian rãnh, có thể tới Đông điện của Hình Đường, nhìn xem hai nghìn bốn trăm đao còn lại… Khanh Nhan!”

Tử y nữ tử theo bên cạnh đi qua, Vu Diệp nhẹ giọng phân phó hai câu, Khanh Nhan liền tiếp nhận một cuộn giấy từ trong tay Bắc Sóc Phong, đi tới một bên, mở ra, đọc:

“Nhạc Nam của Đông Đường Kim Ngọc Môn. Hà Khởi Chi, Lô Thịnh của Xích Mộc Môn… Trương Dục Phong của Nam Đường Ngân Sa Môn… Ngô Dịch của Tây Đường Sương Thiên Môn… Lữ Thành của Bắc Đường Thiên Binh Môn… Lê Tiểu của Vô Ky Lâu… Từ Cầm Húc của Hình Đường… Việt Thần Quân của Lăng Tiêu Các… Yến Thập Cửu của Quán Thiên Các…” Nàng đọc lên một chuỗi tên họ, có người là môn chủ, cũng có người chỉ là một cung chúng bình thường không đủ tư cách bước chân vào Cửu Thiên Điện. Nhưng vô luận như thế nào, sau khi mới xem xong một trận hành hình như vậy, cho dù bản thân rõ ràng không hề vi phạm cung quy, ai cũng bắt đầu âm thầm lo sợ, ở trong lòng thầm cầu nguyện đừng đọc lên tên mình. Về phần những người bị đọc tên, bộ dạng lập tức như lâm đại địch, trộm liếc mắt nhìn nhau, nghĩ muốn đổi lấy một vài ánh mắt khẳng định an tâm!

Danh sách rốt cục đọc xong, Khanh Nhan đóng lại cuộn lấy, ngẩng đầu ôn nhu nở nụ cười với mọi người: “Các huynh đệ vừa mới được nêu tên, thỉnh đứng qua bên này…” Nàng ra hiệu một chút, chia bọn họ thành hai nhóm, mới xoay người trở về bên cạnh Vu Diệp, đem cuộn giấy giao cho người đã ngồi dậy.

Mặc dù nội tâm bất an không yên, qua qua lại lại, sau một lát, ba mươi người bị gọi tên cũng dựa theo chỉ thị đứng thành hai nhóm, ai nấy đều hơi khom người, cúi đầu đứng. Một tên đứng đầu, mới vừa cúi đầu, liền nhìn thấy vài vết máu tươi còn lưu trên mặt đất, lại nhớ tới một màn hành hình không lâu trước đó, thân mình không khỏi run rẩy, hàn khí theo lưng mà lên…

“Ha ha, các vị không cần căng thẳng như thế, cứ tùy ý mà đứng.”

Thanh âm vang lên bên tai, chất giọng không lâu trước đó vừa mới buông hạ mệnh lệnh lãnh khốc vô tình, giờ phút này lại mơ hồ hàm chứa ý cười, cẩn thận lắng nghe, tựa hồ còn có vài phần trấn an?

Nhạc Nam đứng đầu chậm rãi đứng thẳng người, trộm liếc nhìn thanh niên không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt bọn họ, chỉ thấy hắn một thân áo trắng như tuyết, tóc đen lơi lỏng buộc sau đầu, có vài sợi tùy ý rơi ở trước trán, trên gương mặt tinh xảo tựa như tranh vẽ, hiện lên mạt ý cười nhợt nhạt, xem vào trong mắt bọn họ, thiếu vài phần lãnh ngạo, lại hơn vài phần bình dị gần gũi, nhưng vẫn luôn không thay đổi chính là vẻ bình tĩnh thong dong.

“Ngươi là Nhạc Nam?” Người nọ nhìn hắn, hỏi.

“Nhạc Nam của Đông Đường Kim Ngọc Môn, tham kiến quân thượng.” Chạm phải ánh mắt người nọ, Nhạc Nam không khỏi có vài phần sợ hãi khẩn trương, vội vàng cúi đầu đáp, thanh âm cũng không tự giác có chút run rẩy. Thân phận của hắn bình thường, chỉ là một gã quản sự nho nhỏ ở tổng bộ Đông Đường, ba năm trước tại đại điện này hắn một lần được đứng từ xa nhìn thấy cung chủ ngồi trên vị trí cao cao tại thượng kia, giờ phút này lại nhìn thấy Vu Diệp đứng gần trong gang tấc, một thoáng vui sướng bất chợt nảy lên trong lòng đem cảm giác sợ hãi lúc nãy tán đi, thế nhưng cũng nhanh chóng khẩn trương đến đứng không yên.

“Không cần đa lễ.”

Thanh âm kia tựa hồ mang theo tiếng cười khẽ, nói tiếp: “Khoảng ba tháng trước, Thạch Hạo bằng hữu của ngươi là người của Bắc đường, từng bí mật đi tìm ngươi, có chuyện này đúng không?”

Nhạc Nam trong lòng cả kinh, thần sắc ngạc nhiên ngẩng đầu đã thay cho câu trả lời.

“Hắn nói với ngươi, cung chủ Mộ Hàn Trọng trầm mê nam sắc, không để ý tới mọi việc… Đi theo hắn cho dù ngươi có bao nhiêu tài giỏi, suốt ba năm qua cũng chỉ có thể làm một gã quản sự nho nhỏ…”

Vu Diệp bình thản nói ra, trong mắt bất tri bất giác hàm chứa vài phần ý cười mà ngoại trừ hắn không ai có thể lý giải nổi ý tứ trong đó…

—— Mộ Hàn Trọng a Mộ Hàn Trọng, ngươi đảm nhiệm vị trí cung chủ này, quả thật đã làm quá mức tùy tính a…

Vu Diệp tiếp tục tường thuật, “Không bằng cùng hắn liên thủ, hỗ trợ Bắc đường chủ Hà Duyên Khâm… Hà Duyên Khâm ánh mắt tinh tường nhất định có thể nhận thức được anh hùng, trọng dụng ngươi… Cùng nhau làm một đại sự, sau khi chuyện thành công, ưu đãi càng nhiều hơn…”

Sắc mặt Nhạc Nam càng ngày càng trắng, thân mình cũng bắt đầu run rẩy không ngừng… Người trước mắt sao có thể biết tường tận như vậy, lúc trước thời điểm bọn họ mật đàm, hắn đã đặc biệt chú ý bốn phía…sao lại…

Kỳ thật trong cung mọi lúc mọi nơi đều có cơ sở ngầm của cung chủ, vừa đúng ngày ấy người ám vệ Mộ Hàn Trọng phái đi âm thầm theo dõi Hà Duyên Khâm nhìn thấy Thạch Hạo có hành động quỷ dị nên liền cố ý quan sát, do đó mới biết được sự tình… Bắc Sóc Phong thời điểm đó đang xử lý phản loạn liên can, tin tức cũng theo đó mà truyền tới tai cung chủ. Bản ghi chép về ám vệ của Quán Thiên Các ghi lại vô cùng chi tiết, vì vậy Vu Diệp không chỉ biết hai người này bí mật gặp gỡ, mà còn biết được tường tận nội dung từng câu thoại. Nhưng khi đó, Bắc Sóc Phong chỉ lưu ý tới những tên phản loạn, lại xem nhẹ tên đối thoại còn lại…

“Ba!” một tiếng, một tay Vu Diệp chụp lên bả vai Nhạc Nam, cho hắn một cử chỉ yên tâm: “Nhưng kết quả, ngươi đã cự tuyệt hắn!”

“Ngươi nói ba năm trước khi ngươi vào Thiên Dạ Cung đã phát thệ, nói mình đời này chỉ nguyện trung thành với duy nhất cung chủ Mộ Hàn Trọng… Còn nói cung chủ tài trí mẫn tuệ, khí độ thong dong, cung chủ cao cao tại thượng, sao có thể chú ý tới một cung chúng vô danh như ngươi…”

“Là như thế đúng không, Nhạc Nam?!”

Câu cuối cùng, Vu Diệp hỏi ngược lại người trước mặt mình.

“Quả thật như thế.” Nhạc Nam sau một lúc lâu, mới nhận ra, lựa chọn của mình thời điểm đó cũng không trái với cung quy, cho nên lúc này tâm tư vẫn luôn không yên rốt cục mới an ổn xuống.

“Tốt!”

Vu Diệp đột nhiên cong khóe môi, ý cười thản nhiên trong nháy mắt giống như gió dịu ngày xuân, Nhạc Nam nhìn vào không khỏi hoa mắt.

“Nhạc Nam, con người chính trực, hai mươi lăm tuổi vào cung, hiện đảm nhiệm cương vị quản sự của Đông đường Kim Ngọc Môn. Rất có tài trong việc chế tạo vũ khí, nhưng vẫn chưa được tán thưởng…” Vu Diệp thu hồi bàn tay đặt trên vai Nhạc Nam, đột nhiên chuyển đề tài, dùng chút nội lực, nhất thời thanh âm giống như chuông lớn, vang vọng khắp đại điện: “Thưởng cho Nhạc Nam hai trăm hoàng kim [vàng] cùng một tiểu trạch [nhà ở]... Ngay hôm nay, ra khỏi Đông Đường, gia nhập Lăng Tiêu Các!”

Một câu này nói xong, trong đại điện thật lâu không có tiếng vang, mọi người đều dị thường khiếp sợ. Là vì Lăng Tiêu Các lệ thuộc trực tiếp Mộ Hàn Trọng, người trong Lăng Tiêu Các đều là một đám kỳ tài dị sĩ có sở trường đặc biệt, ở Lăng Tiêu Các, lương bổng cùng địa vị cũng cao hơn vài lần so với ở các Đường, càng miễn bàn đến vinh quang cùng danh lợi về sau! Tuy nói Nhạc Nam trung tâm như một, nhưng trong Thiên Dạ Cung to lớn này, người trung tâm như hắn cũng không phải hiếm gặp…Nhưng suốt vài thập niên qua, cũng không người nào có được đãi ngộ như hắn! Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ bản thân Nhạc Nam, mà cả một đám đều choáng váng.



Vu Diệp dùng đôi con ngươi đen, sâu thẳm đen bóng, bình tĩnh nhìn ý vị trong ánh mắt Nhạc Nam, là tín nhiệm, sung sướng…

Đại não trống rỗng, Nhạc Nam phịch một tiếng quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ… Tạ ơn chủ thượng!”

Thay đổi xưng hô, chính là đại biểu cho từ thời khắc này, thân phận đã thay đổi.

Vu Diệp khom người nâng hắn dậy, cười nhạt: “Đứng lên đi!”



Kế tiếp, từng người từng người đều nhận được đãi ngộ tương tự Nhạc Nam. Bọn họ đến từ các Đường các Các, thân phận tính cách không giống nhau, nhưng đều có một điểm giống nhau, đó là ở thời điểm Hà Duyên Khâm âm thầm mưu phản, luôn đối với Mộ Hàn Trọng trung tâm như một, thủy chung kiên định đứng về phía Mộ Hàn Trọng! Vu Diệp nhất nhất ban thưởng, cho lên chức, có người trực tiếp gia nhập các Các, các Lâu, có người thì được thăng lên mấy cấp ở các Đường, hình thức cụ thể không giống nhau, tuy nhiên đều là những thứ bọn hắn tối khát vọng trong Thiên Dạ Cung.

Đợi người cuối cùng quỳ xuống đất tạ ơn xong, Vu Diệp vẫn không vội quay trở lại chỗ ngồi phía trên, mà là từng bước một đi đến cửa đại điện, đám người trăm mắt dõi theo, hắn dùng thanh âm nội lực, giương giọng nói:

“Ta Mộ Hàn Trọng, hôm nay, có mấy lời muốn nói các vị nghe.”

“Thiên Dạ Cung, kiến tạo bảy mươi năm trước, trải qua đủ loại thiên tai nhân họa, đến ngày nay, rốt cục đã vững chắc đứng trên đỉnh giang hồ. Nhưng, đây đều không phải do thực lực của một mình cung chủ, cũng không phải là công sức của một mình cung chủ! Võ công của hắn cho dù có cao cường đến mức nào, cho dù trong thiên hạ không ai là đối thủ, cũng không thể khiến một Thiên Dạ Cung to lớn như vậy phát triển đến bước này! Thiên Dạ Cung có thể phát triển đến như vậy… Là do công sức của mấy vạn cung chúng trong Thiên Dạ Cung, một lòng trung tâm cùng nhau gầy dựng!”

“Cho nên trách nhiệm hôm nay, không phải ở cung chủ, mà là ở tất cả các vị, ở mấy vạn cung chúng của Thiên Dạ Cung chúng ta, cao thấp đồng lòng. Ta tin tưởng, nếu Thiên Dạ Cung ta cao thấp đồng lòng, trên đời này liền không có việc gì không có một ai có thể gọi là cường địch của chúng ta, cũng không có bất cứ trở ngại gì có thể ngăn cản Thiên Dạ Cung ta tiến bước phát triển! … Hôm nay, ta nguyện cấp các vị một lời hứa: ở ta thân là cung chủ, ta nguyện dẫn dắt các vị, dẫn dắt mấy vạn cung chúng Thiên Dạ Cung ta, tạo dựng nghiệp lớn, đem Thiên Dạ Cung ta vươn tới đỉnh cao, phát triển tới cường thịnh, làm cho Thiên Dạ Cung ta, lưu danh thiên cổ, tiền đồ như biển lớn, mãi mãi về sau!”

“Hiện tại, ta muốn hỏi, các vị, ai muốn hiệp lực cùng ta tạo dựng muôn đời nghiệp lớn này?!”

Một câu cuối cùng, hào khí ngất trời, thẳng chấn nóc nhà, chim chóc ngoài phòng đều giương rộng đôi cánh bay lên, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng chim chóc vỗ cánh, phần phật không ngừng bên tai. Tay áo màu trắng tung bay, ánh nắng màu vàng chiếu rọi lên thân ảnh, trên gương mặt tuấn mỹ, vẽ lên mạt cười nhàn nhã thong dong, tao nhã bình tĩnh, là tư thái tin tưởng, là bầu trời thiên hạ, là khí phách duy ngã độc tôn…

Mọi người lâm vào vô tận khiếp sợ không thể tự thoát ra được, trước mắt, một loạt cảnh tượng chậm rãi bày ra, đó là một ngày kia, Thiên Dạ Cung vươn tới đỉnh điểm, người giang hồ đều cúi đầu xưng thần… Mặt trời chiếu rọi xuống, nam tử áo trắng vung tay lên, trùng trùng núi đá đều rung rinh chấn động…



“Thuộc hạ nguyện theo!”

Đông Khanh Nhan, Tây Ỷ Lôi, Bắc Sóc Phong ba người đột nhiên nửa quỳ xuống đất, ôn tồn nói ra.

Nhất thời, mọi người liền bừng tỉnh khỏi đại mộng.

“Thuộc hạ nguyện theo!”

Thiệu Chích Đan đạm nói, cây quạt trong tay nhẹ nhàng mở ra, khóe môi vẽ lên một nụ cười khẽ.

“Thuộc hạ nguyện theo!”

Nhâm Diệp vuốt vuốt râu, chậm rãi gật đầu, chậm rãi quỳ xuống đất.

“Thuộc hạ nguyện theo!”

Niên Trụ Liễn nửa quỳ trên mặt đất, thật sâu cúi đầu.

“Thuộc hạ nguyện theo!”

Kỳ Hồng Anh nở một nụ cười thật tươi, quỳ gối xuống đất.



Trong khoảng thời gian ngắn, câu nói “Thuộc hạ nguyện theo!” liên tục vang lên, thanh âm đầu gối quỳ xuống đất cũng không gián đoạn… Một lát sau, người trong đại điện đều nguyện trung thành, thành tâm thành ý nửa quỳ thần phục.

Ánh mắt đảo qua mọi người, Vu Diệp nhẹ cười, hắn nhấc bước chân, từ cửa đại điện đi hướng trở vào, dọc theo lỗi đi nhỏ mà mọi người chừa ra ở giữa, đi bước một, chậm rãi, lại vô cùng kiên định hướng lên vị trí chủ tọa.

Cuối cùng vén lên y bào, ngồi trên chủ tọa, nhìn xuống mọi người, phất tay.

—— “Tốt lắm, ta liền mang theo mọi ngươi, tạo dựng muôn đời nghiệp lớn!”