Mộ Hàn Trọng

Chương 41




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giữa trưa, ánh nắng chói mắt từ trên cao chiếu rọi xuống, theo hàng cây hỗn tạp hai bên đường không ngừng truyền tới tiếng ve kêu, làm cho mùa nóng bức càng thêm phiền hà.

Vài người qua đường đang chậm rãi từng bước đi về hướng kinh thành, thỉnh thoảng lấy tay lau mồ hôi trên trán, có mấy người chịu không nổi, đành tìm một tán cây ngồi xuống, tạm nghỉ ngơi. Bọn họ ngồi không bao lâu, liền mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa thật nhỏ vang tới từ một hướng, dần dần, thanh âm kia càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, cát bụi cuồn cuộn liền che lấp trước mắt bọn họ. Trước mặt nhìn thấy một con tuấn mã, bốn vó như tuyết, chạy nhanh như bay, vội vàng đưa mắt nhìn thoáng qua, người qua đường chỉ có thể nhận ra ngồi trên đó là hai nam tử, mà cách hai nam tử không quá xa, theo sau là hai nam tử đồng dạng ngồi trên tuấn mã dùng toàn lực hướng phía trước lao đi.

Từng trận gió mạnh đập vào mặt, làm tung bay sợi tóc cùng y phục. Thanh niên tuấn mỹ mặc trường bào nguyệt sắc, im lặng tựa vào trong ngực nam tử cao lớn, yên ngựa xóc nảy, nhưng hắn cũng không động đậy, nhìn qua giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Cúi đầu nhìn Mộ Vân Tiêu một cái, An Vô khẽ thở dài, lúc đầu, y còn lo lắng người trong ngực, luôn cố gắng để ý tốc độ ngựa chạy, nhưng chỉ di chuyển được mấy trăm bước, Mộ Vân Tiêu đột nhiên ra lệnh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, y chỉ có thể theo lệnh phi ngựa thật nhanh.

Vốn là một lộ trình xa, bởi vì dùng tốc độ nhanh nhất mà phi ngựa, cho nên rốt cục chỉ mất nửa canh giờ, liền đã tới nơi.

Ngựa chậm lại bước chân, Mộ Vân Tiêu theo trong ngực An Vô ngồi dậy, hai người theo thứ tự xuống ngựa.

Nơi bọn họ dừng lại hiện tại, là một chân núi nằm ở vùng ngoại ô của Huyền Kinh. Liếc mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cỏ xanh, hoa dại tươi tốt, một dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, nước suối trong suốt dưới ánh mặt trời phản xạ ra nhiều màu sắc lấp lánh, bên tai còn có tiếng chim hót ríu rít, thật sự là một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt trần.

Mộ Vân Tiêu khoanh tay, lẳng lặng đứng dưới một gốc cây hoa đào, ánh mắt hắn nhìn lên đỉnh núi, tựa hồ xuyên qua hết thảy, đang nhìn đến một nơi nào đó.

Vu Diệp đi đến bên cạnh hắn, kêu: “Sư phụ.”

“Ba năm, nơi này vẫn như thế, một chút đều không thay đổi.”

Mộ Vân Tiêu nhìn phương xa, thản nhiên mở miệng. Nửa canh giờ đi đường, đã đem tức giận khi hắn gặp Vu Diệp ở Khất Xảo Thị tán đi hết thảy. Chỉ còn lại vài phần tịch liêu nhàn nhạt, mơ hồ theo trên người hắn tràn ra.

Lẳng lặng đứng một hồi, Mộ Vân Tiêu rốt cục cất bước, hướng trên núi đi lên.

Núi nhỏ không cao, mấy người đi trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, liền tới đỉnh núi. Lại tiếp tục từ đỉnh núi hướng về phía Tây đi xuống, trước mắt liền nhìn thấy biển xanh vô tận. Mộ Vân Tiêu mang theo ba người, bước trái bước phải, đi vào một sơn đạo bí ẩn, lại tiếp tục đi một hồi, liền tới phía bên kia của chân núi.

Chân núi phía bên này cảnh sắc cũng tương tự, cỏ dại cao tới mắt cá chân theo gió trong cốc nhẹ lay động, tiếng chim hót thanh thúy không ngừng vang lên, mà ngay cả ánh nắng chói chang tỏa ra từ mặt trời, tựa hồ cũng nhu hòa đi không ít.

“Đây là…”

Hiển nhiên An Vô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sơn cốc này, giật mình kinh ngạc sau một lúc lâu, mới theo tiếng nói của Mộ Vân Tiêu phục hồi tinh thần lại.

“Sơn cốc này, người đời vẫn chưa cho nó một cái tên.” Mộ Vân Tiêu một bên tiến bước đi thẳng một hướng, một bên giải thích cho ba người theo sau.

Cách đó không xa, tiếng thác nước chảy ào ào quanh quẩn trong sơn cốc, dòng nước đổ xuống đá thạch, tạo nên từng trận bọt nước cuồn cuộn, bụi nước khắp nơi. Dòng suối nhỏ bên ngoài núi kia, cũng là bắt nguồn từ thác nước này. Mộ Vân Tiêu tại nơi dòng suối mở rộng nhất thì dừng bước.

Vu Diệp liền biết, tới rồi.

Dọc theo đường đi, hắn ở trong lòng đã cố gắng hồi tưởng cùng suy đoán, cuối cùng đều không có kết quả. Thế nhưng thời điểm Mộ Vân Tiêu xuống ngựa đi đến bên cạnh hắn, nhìn thấy biểu tình người nọ, lại khiến cõi lòng hắn khẽ run.

Nhìn thoáng qua, bình tĩnh vô ba, quan sát kỹ, lại thấy được hàm chứa trong đó là rất nhiều hoài niệm, rất nhiều bi thương.

… Đó là cảm giác đã mất đi hết thảy, chỉ chừa lại những hồi ức đau buồn.

“An Vô.”

Thanh y nam tử tiến lên phía trước, đưa qua túi đồ cùng vò rượu trong tay.

Mộ Vân Tiêu tiếp nhận, lại hướng bên cạnh bước nửa bước, khom người, đem vò rượu đặt xuống. Lúc này Vu Diệp mới nhìn thấy ẩn trong cỏ dại có một cái bàn đá nho nhỏ. Trên bàn đá đặt vài đĩa sứ, đồ vật đựng trong đĩa sứ đã khô héo không còn nhìn ra đó là thứ gì.

Mộ Vân Tiêu lại từ trong túi đồ lấy ra lư hương, cây nến, tiền giấy, áo giấy, tiếp theo lại đổi toàn bộ đồ vật đã khô héo trên bàn đá bằng những món mới, mở ra nắp vò rượu, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt theo gió bay vào trong mũi mọi người.

“Vò rượu ‘Nguyệt Hương’ này, ta chôn dưới gốc cây mười năm, đây là vò cuối cùng.” Mộ Vân Tiêu dùng hỏa chiết [hộp quẹt thời xưa] châm ba cây nhang cắm vào trong lư hương, nhìn làn khói lượn lờ, lẩm bẩm tự nói.

Bên tai truyền đến tiếng nước suối róc rách, Vu Diệp nhìn ba cây nhang đang tỏa khói trên bàn đá, trong lòng giống như đã mơ hồ biết được đáp án, rõ ràng mấu chốt là ở chỗ này, nhưng vô luận thế nào cũng không nhớ nổi.

Trong sơn cốc vô danh, chỉ vẻn vẹn một cái bàn đá, không có mộ phần, cũng không có bia đá. Là bằng hữu cũ của Mộ Vân Tiêu sao? Nhưng nếu như thế thì có liên quan gì với Mộ Hàn Trọng?

Còn đang âm thầm suy đoán, tiếng nói của Mộ Vân Tiêu đột nhiên vang lên ở bên tai.

“Hàn Trọng, tới thấp hương cho mẫu phi ngươi.”

Thanh âm Mộ Vân Tiêu không lớn, ngữ điệu ôn hòa, dừng ở trong tai Vu Diệp, lại làm cho hắn chấn động mạnh.

Vu Diệp ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Nháy mắt, tờ giấy trong lòng liền bị xé mở, đáp án, đều đã sáng tỏ.

Mẫu phi của Mộ Hàn Trọng là Kiều Niệm Sương, từng là quý phi, nhận hết sủng ái, cuối cùng lại bị Vân Liệt Đế đày vào lãnh cung. Vào lãnh cung nửa năm, u sầu khổ niệm, ngã bệnh không dậy nổi, ho ra máu mà chết.

Đối mặt vẻ kinh ngạc của Vu Diệp, Mộ Vân Tiêu không kiên nhẫn nhíu mày, hắn giống như sắp buông ra những lời nói trào phúng như thường lệ, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài thật sâu: “… Ngươi không nhớ rõ, cũng là bình thường. Dù sao năm đó ngươi còn rất nhỏ…”

Vu Diệp rủ mắt, theo lời cầm lấy nhang, châm, cắm vào trong lư hương, nhưng vô luận như thế nào cũng không thu tay về.

Mẫu thân… Bên tai giống như có người đang nhẹ giọng gọi, hương hoa sen quanh quẩn nơi chóp mũi, ánh sáng giống như có thể chọc mù mắt chiếu rọi vào phần trí nhớ bị bóng tối che phủ, có một nữ tử, tóc đen dài như thác nước, ngón tay mảnh khảnh nhẹ vỗ về hai gò má của tiểu hài đồng đang ngồi trên đùi, nàng thì thào nói nhỏ, không nghe được nội dung, nhưng Vu Diệp có thể cảm nhận được trong giọng nói của nàng ẩn chứa thật nhiều bi thương…



“Chủ thượng?!” Giọng nam trầm thấp có chút kinh ngạc vang lên.

Trên gương mặt tuấn mỹ, một giọt nước mắt trong suốt trượt khỏi khóe mắt, dọc theo gò má, rơi xuống mặt đất.

Cảm thụ được cảm giác mát trên mặt, Vu Diệp hoàn hồn, có chút ngạc nhiên.

Cho dù trí nhớ còn lại không bao nhiêu, Mộ Hàn Trọng ngươi vẫn…

Nhợt nhạt lộ ra nụ cười yếu ớt, Vu Diệp đứng dậy, xoay người nhìn phía suối nước vẫn không ngừng róc rách.

Mây đến mây đi, hoa nở hoa tàn, mấy chục năm thời gian, theo nước chảy róc rách, thoáng chốc đã qua.

Lúc đó, hắn còn là một hài tử ngây thơ không biết gì, ngay cả cái chết cũng không hiểu. Nhưng hắn biết, trên thế giới này, người hiểu hắn nhất, từ nay về sau sẽ không còn xuất hiện nữa.

Lúc này, hắn đứng bên bờ suối nước, xem cảnh vật nàng từng xem, trong lòng có một cỗ bi thương như chảy ra từ xương tủy. Vu Diệp hắn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thương từ cha mẹ, nhưng Mộ Hàn Trọng thì khác, hắn là báo vật được nàng mong đợi chín tháng mười ngày, là kết tinh từ tình yêu của nàng… Chưa bao giờ có được, khác với có được rồi lại mất đi, vốn là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng…

Vén góc áo, hắn quỳ xuống đất, hướng phía trước dập đầu lạy ba cái.

“Mẫu phi, hài nhi tới thăm người.”

Không người đáp lại, chỉ có tiếng nước chảy, liên tục vang vọng trong sơn cốc.



Ngọn lửa nhỏ theo gió thổi qua cháy càng nhanh, thoáng chốc đã thiêu cháy những tờ tiền giấy. Khói nhẹ tràn ngập không trung, Vu Diệp dùng nhánh cây đẩy các tờ tiền giấy rơi ra trở vào ngọn lửa, Mộ Vân Tiêu ở đối diện, động tác tương tự, nhưng rõ ràng là không yên lòng. An Vô đứng ở phía sau hắn, thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, đôi con ngươi đen, vẫn luôn thời thời khắc khắc khóa ở trên người Mộ Vân Tiêu.

“Sư phụ. Năm đó, mẫu phi là như thế nào chết?”

Năm đó ngự y nói là do bệnh lao, nhưng Mộ Hàn Trọng và Mộ Vân Tiêu đều biết rõ đây chẳng qua chỉ là cách nói trước mặt quần thần. Kiều Niệm Sương tuy rằng từ nhỏ thân thể đã yếu đuối nhiều bệnh, sau khi thành thân nhiều năm, vẫn luôn ăn uống điều độ cùng uống dược an dưỡng, thân thể cũng dần chuyển biến tốt đẹp. Hơn nữa trong trí nhớ của Mộ Hàn Trọng, nàng ngoại trừ ho ra máu thì không hề có dấu hiệu của bệnh lao…

“…” Cành cây trong tay Mộ Vân Tiêu ngừng động, “Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết.”

Vu Diệp chưa trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ trần thuật lại sự thật trong quá khứ.

Tầm mắt hai người cách làn khói nhìn nhau, sau một lúc lâu, Mộ Vân Tiêu cúi đầu: “Ta đã hứa với mẫu phi ngươi. Tuyệt không nói cho ngươi biết.”

“Sư phụ.” Vu Diệp nhìn về phía Mộ Vân Tiêu, “… Là ‘Di Tình’, đúng không?”

Mộ Vân Tiêu một lần nữa ngừng động tác trong tay, hắn ngẩng đầu nhìn Vu Diệp, biểu tình trước sau như một, nhưng Vu Diệp có thể nhìn ra trong đôi con ngươi hắc bạch phân minh kia chợt xẹt qua tia kinh ngạc.

“Mà ngày ấy, ‘Nàng’ trong miệng của ngươi, chính là mẫu phi.”

Khẩu khí khẳng định quả quyết, Vu Diệp nói ra suy đoán trong lòng mình. Câu nói ‘Không ngờ hôm nay bọn họ còn dám đem chủ ý nhắm vào ngươi’ kia của Mộ Vân Tiêu nói khi đó, hiện tại cũng liền minh chứng rõ ràng…

Đương kim hoàng hậu Giang Ngọc, xuất thân từ Độc Cốc. Người sáng lập Độc Cốc – Giang Viễn, từng cùng cao tổ chiến đấu dẹp loạn quân, sóng vai chiến đấu hơn hai mươi năm, cao tổ công chiếm hai mươi châu ở Giang Nam sau đó kiến lập ra Dận Quốc, phong Giang Viễn làm Tịnh Kiên Vương [sóng vai vương, tựa như cùng nhau làm vua], hai người tuy hai mà một, liên hợp chấp chưởng quân vụ triều chính. Về sau đất nước thống nhất, Giang Viễn liền thoái ẩn giang hồ, sáng lập ra Độc Cốc.

Mộ Vân Tiêu trầm mặc một lúc lâu, hắn không nói, đồng nghĩa chính là thừa nhận.

Vu Diệp thiêu mi, vừa định nói gì đó, đột nhiên biến sắc, rất nhanh đứng dậy, Nam Khiếu Hoàn cùng An Vô lách mình chia ra đứng chắn trước mặt hai người, tay ấn chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm một phương hướng.

Mới đầu tiếng vang rất nhỏ, nhưng càng lúc càng lớn, đoàn người cũng theo đoạn đường bọn họ đến dần hiện thân, ước chừng hơn hai mươi người, hộ vệ vây quanh một huyền y nam tử, hướng nhóm người Vu Diệp đi tới.

Thời điểm chỉ còn cách khoảng hai mươi trượng, Mộ Vân Tiêu đột nhiên nhỏ tiếng mắng ra miệng.

“Đáng giận!”