Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 22: 22: Đạt Được Thỏa Thuận






Nói xong, Tả Kỳ hi vọng Tần Kiệt sẽ lập tức đồng ý.
Nhưng Tần Kiệt căn bản không có tiền.
Lúc trước khi đi dạo ở vườn dâu, anh cũng có dự định mua nhà.
Nhưng về vấn đề mua đất, không chỉ phải tiêu tiền mà còn cần phải thay đổi bản chất của việc dùng đất.
Anh vừa không có tiền lại không có quan hệ, vì vậy chỉ có thể từ bỏ.
Bây giờ muốn mua đứt hai tầng của một tòa nhà, mặc dù chưa có tiền, nhưng thu nhập hiện tại của anh ổn định ở mức 60 ngàn tệ một tháng, vay tiền mua trả góp đương nhiên không thành vấn đề.
Bằng cách này, vấn đề tìm quan hệ đã được loại bỏ.
Tất nhiên ngay cả khi như vậy, tiền không phải là thứ anh có thể tùy tiện kiếm được, thế nên 7 triệu vẫn là quá nhiều đối với anh.
Anh lắc lắc đầu và nói: “Gíam đốc Tả, giá này của anh thật không có chút thành ý nào cả.

Nó cao hơn giá thị trường 70-170/m2, chênh lệch quá nhiều rồi.

Anh cũng không nghĩ xem tình hình hiện tại ở phía Nam như thế nào? Có mấy người đến đây mua cửa hàng chứ? Giám đốc Tả, anh nói xem có đúng không?”
“Cái này...”, Tả Kỳ biết trước rằng Tần Kiệt sẽ mặc cả.
Suy cho cùng 7 triệu cũng không phải là số tiền nhỏ, không thể không mặc cả được.
Nếu thật sự đồng ý, anh ta còn nghi ngờ Tần Kiệt là một tên lừa đảo ấy chứ.
Tần Kiệt tiếp tục bàn bạc, 3 người bên cạnh thỉnh thoảng cũng tham gia vào cuộc nói chuyện này.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng nhưng hai bên vẫn chưa đi đến thống nhất.
Chủ yếu bị mắc kẹt ở vấn đề giá cả.

Tần Kiệt kiên quyết ở mức giá 6 triệu, Tả Kỳ cũng nhất định không đồng ý, cuối cùng đành phải đi qua một bên bàn bạc lại với 3 người bạn của mình.
Nhìn thấy 4 người Tả Kỳ đang vội vã thảo luận, Tần Kiệt tự cười một mình.
Không phải anh ép giá quá thấp mà là số tiền 7 triệu áp lực quá lớn.
Một tháng 60 ngàn, trừ các khoản chi phí khác nhau trong một năm, vậy thì 1 năm anh cũng chỉ kiếm được hơn 200 ngàn.
Nếu muốn trả hết sạch nợ, thời gian e rằng rất dài.
Nếu 6 triệu thì áp lực sẽ giảm đi đáng kể.
Bên cạnh đó tình hình bán hàng của các cửa hàng phía Nam thật sự có chút ảm đạm.
Cho dù là 6 triệu thì Tả Kỳ vẫn cứ kiếm được tiền, chỉ là kiếm ít hơn một chút mà thôi.
Khoảng 15 phút sau, Tả Kỳ 4 người quay trở lại.
Sau khi ngồi xuống, Tả Kỳ nói: “Cậu Tần, 6 triệu thật sự là quá ít, chi bằng thế này, chúng ta mỗi người lùi một bước, 6,8 triệu, coi như giá hữu nghị, cậu thấy thế nào?”
Phải tốn thêm hơn 800 ngàn để có thêm một người bạn?
Vào thời điểm này năm 2007, 800 ngàn có thể mua được hai căn nhà rộng 100m2 ở thành phố Nam Hồ, đương nhiên Tần Kiệt sẽ không ngốc nghếch đến mức đồng ý lời của Tả Kỳ.
Sau khi cân nhắc một hồi, Tần Kiệt nói: “Nếu đã là bạn, vậy thì lấy giá may mắn đi, 6,66 triệu, thế nào, có được không?”
“6,66 triệu à?”
Tả Kỳ và 3 người bạn của mình xì xầm một hồi rồi đi đến quyết định.
Tả Kỳ nói: “Được, vậy thì 6,66 triệu đi, nghe theo lời cậu Tần, 66 là con số may mắn! Nếu có thể thì bây giờ chúng ta sẽ kí hợp đồng luôn”.
Sau một hồi trao đổi, hai bên tốt nhất kí trước một bản hợp đồng sơ bộ.
Bởi vì hiện tại Tần Kiệt thật sự không có tiền.
Tổng tiền là 6,66 triệu, trả trước 20% vậy là 1,33 triệu.

Tần Kiệt không thể trả luôn được, anh cần thời gian để chuẩn bị.
Bên cạnh đó tòa nhà Thái Tử cũng chưa được hoàn thiện, tất cả các công trình phụ trợ sẽ mất ít nhất hai tháng để hoàn thiện, và mất ba tháng để chính thức đi vào hoạt động.
Tả Kỳ và những người khác cũng không vội, đôi bên đạt được thỏa thuận và cho Tần Kiệt 2 tháng để chuẩn bị tiền.
Sau khi kí thỏa thuận ban đầu, Tần Kiệt và 4 người Tả Kỳ trò chuyện thêm một lúc rồi anh rời khỏi tòa nhà Thái Tử.
Lúc này đã là hơn 5 giờ chiều.
Khi Tần Kiệt trở lại trường đã gần 6 giờ rồi.
Vừa mở cửa của ký túc xá, Trương Lâu béo liền bước tới.
Biểu hiện của cậu ta cực nghiêm túc.
Không chỉ có cậu ta mà cả Khương Tiểu Nha và Vương Tinh đều có cùng một biểu cảm nhìn về phía anh.
“Sao vậy?”, Tần Kiệt đóng lại cửa rồi hỏi.
“Kiệt Tử, cậu có biết chiều nay là tiết học của ai không?”, Trương Lâu béo hỏi.
“Biết chứ, không phải là môn kế toán của thầy Hoa sao, có vấn đề gì à?”, vừa nói Tần Kiệt dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên vỗ đầu chỉ vào Trương Lâu nói: “Tên béo chết tiệt này, sao cậu không điểm danh giúp tôi?”
“Cậu nói xem?”, Trương Lâu béo nhún vai, vươn hai tay ra vẻ chết trân.
“Lâu béo, cậu đúng là không có nghĩa khí!”, Tần Kiệt đau đầu nói.
Thầy Hoa là giáo sư nghiêm khắc nhất trong hoa, tiết của ông ấy có người dám trốn học mà không may bị điểm danh, chắc chắn sẽ phải học lại.

Tần Kiệt chỉ chăm chăm nói chuyện với Tả Kỳ về việc mua lại tòa nhà mà vô tình quên mất việc phải lên lớp.
Bây giờ nghe thấy lời Trương Lâu béo nói thì anh mới nhớ ra, toang thật rồi.
“Xong rồi xong rồi, lần này thật sự tiêu rồi, phải học lại là cái chắc”, Tần Kiệt có chút tức giận nói.
“Kiệt Tử, chuyện này ấy à, cậu không thể trách Lâu béo được.

Không chỉ cậu ấy, mà hai người bọn tôi cũng lực bất tòng tâm.

Cậu không phải không biết tính thầy Hoa.

Không ai dám mạo hiểm trong giờ của thầy ấy đâu.

Một khi bị phát hiện, sẽ bị thông báo toàn trường, lúc ấy sẽ rất rắc rối”, Vương Tinh đi đến và nói.
“Đúng vậy, Kiệt Tử, hôm nay cậu không đến lớp thật sự quá liều rồi, hay là cậu đi tìm thầy Hoa đi, xin xỏ vài câu xem thế nào!”, Khương Tiểu Nha nói.
“Chỉ có thể như vậy thôi!”, Tần Kiệt lắc đầu, có vẻ rất bất lực.
Kiếp trước, mặc dù anh không có thành tích tốt nhất lớp nhưng cũng chưa bao giờ trốn học cả.
Đây là việc mà anh cảm thấy tự hào nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng anh không ngờ rằng nửa tháng sau khi tái sinh, anh lại cúp học.
Điều này đã phá vỡ thói quen của anh.
Trong một thời gian dài, anh sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi với bố mẹ.
“Kiệt Tử, cậu nghỉ ngơi sớm đi, nghĩ xem ngày mai lên xin thầy Hoa như thế nào”, Trương Lâu béo nói.
“Ừm, tôi hiểu rồi! Cảm ơn các cậu nhé!”, Tần Kiệt cười nói rồi cầm chậu và khăn tay đi vào phòng tắm.
Ào ào!
Nước chảy xiết!
Không ngừng dội lên người Tần Kiệt.
Nó khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn rất nhiều, vừa tắm anh vừa nghĩ không biết nên thương lượng với thầy Hoa nhưu thế nào.

Nghe được tiếng nước chảy, Vương Tinh, Khương Tiểu Nha và Trương Lâu béo nhìn nhau lắc lo lắng thay cho Tần Kiệt.
Cậu ấy đã bị giáo sư nghiêm khắc nhất khoa để ý rồi.
Muốn thuyết phục thầy ấy e rằng khó hơn lên trời.
Môn kế toán này có lẽ Tần Kiệt chắc chắn phải học lại.
Cho dù là thi lại, cũng sẽ để lại một vết nhơ.

Thật đáng hổ thẹn mà.
Nhưng bọn họ không biết rằng, sở dĩ Tần Kiệt không vội vàng trở lại trường học là bởi vì anh đang bận thương lượng việc mua lại cửa hàng.
Mặc dù có thể sẽ thất bại.
Nhưng anh đã mất một buổi chiều để thương lượng một thương vụ trị giá 6,66 triệu.
Hai tầng cộng thêm một nửa tầng hầm của nhà để xe.
Sau năm 2008 sẽ có một sự bùng nổ bạo phát.
Đến lúc ấy, nó sẽ không chỉ có giá 6,66 triệu nữa.
Sau khi cả ba lầm bầm với nhau một lúc, họ mới ai về giường nấy.
Tần Kiệt vẫn đang trong phòng tắm, nghĩ cách đối phó với thầy Hoa.
Làm thế nào để thầy ấy không đánh trượt mình.
...
----------------------------