Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 133




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 133 Là anh Bình Phàm đã cứu tôi

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Vương Tiểu Đề thấy Trần Hạo đang chen vào trong như đúng rồi Thì ngay lập tức khinh bí mắng.

Cô ta thực sự gặp nhiều loại người thế này rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bất kế là chỗ nào có chuyện, dù là chuyện gì, chỉ cần là chuyện lớn thì luôn có những người thích vờ vịt đi lên hỏi tình hình nay nọ, giống như người khác không biết họ bản lĩnh cỡ nào vậy.

Bây giờ Trần Hạo chính là loại người đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Phải đấy! Vờ vịt cái quái gi? Cẩn thận không lại rước họa vào thân đấy!” “Thực sự là tôi hết chịu nổi cái tên tầm thường này rồi đấy, Tiểu Đề cậu nhìn xem, cậu ta thật sự chen vào rồi kìa\” Lúc này một người chị em tốt chỉ vào Trần Hạo.

Trần Hạo lười phải để ý đến bọn họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này thấy Lý Phi Hồng đã hỏi xong tình hình rồi, Trần Hạo mới từ từ đi lên, đương nhiên phải cùng hắn đi tìm Mạnh Thái Như rồi.

“Cậu Trần, đã biết được địa điểm rồi, các anh em đã đi lấy xe, chúng ta lập tức xuất phát thôi!” Lý Phi Hồng thấy có nhiều người quá, nên lúc này chỉ thấp giọng nói với Trần Hạo một câu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà hai chữ cậu Trần lại bị vợ của ông chú ở bên cạnh bọn họ nghe thấy.

Lúc này hoàn toàn ngạc nhiên trừng lớn mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cậu… Cậu Trần? Cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng? Mẹ kiếp! Dường như giới của bọn họ đều đồn ầm lên, cậu Trần ấy à, bình thường học ở đại học Kim Lăng, là người rất khiêm tốn, chẳng ai biết thân phận cậu ấy cả.

Nhưng danh tiếng vang dội cá cái Kim Lãng này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Là chủ, nhóm người Xảo Xáo sao lại không biết gì được.

Trời ơi! Không ngờ cậu Trần là sinh viên của Thái Như, hơn nữa mình lại còn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

thuê cậu Trần làm việc cho mình? “Cậu Trần, hiểu lầm thôi, có một số việc chỉ là hiểu lầm cả thôi!” Xảo Xảo lúng túng vội vàng giải thích.

Trần Hạo phớt lờ bọn họ, dứt khoát xoay người rời khỏi đám đông.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Phi Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: “Quán cho tốt cái miệng của mấy người, còn chuyện này, khi nào quay về sẽ tính sổ với cô” Cả một nhóm người vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại Xảo Xảo sắc mặt tái nhợt im như thóc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ kiếp mẹ kiếp! Trần Hạo mà lại đi cùng với bọn họ, vừa nãy họ nói cái gì vậy chứ? Hình như anh Phi Hồng kia rất khiêm nhường với Trần Hạo!” Mặc dù đám đông không nghe được Lý Phi Hồng và Trần Hạo nói những gi.

Nhưng người có mắt đều có thế nhìn thấy Lý Phi Hồng rất tôn trọng Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhóm Vương Tiểu Đề cũng hơi ngớ ra.

“Tớ cũng không biếu” ‘Vương Tiểu Đề không chắc chắn nói một câu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không biết tại sao, vừa nãy Trần Hạo được một nhóm người vây quanh hộ tống rời đi, Vương Tiểu Đề đột nhiên cảm thấy Trần Hạo võ cùng đẹp trai, vô cùng oai phong Thậm chí, Vương Tiểu Đề có một suy đoán vô cùng táo bạo.

Suy đoán này khiến cá người cô ta chấn động: “Chẳng lẽ, Trần Hạo chính là cậu Trần?” AI Sao có thể được chứ? Không thể nào! Lúc này, ở cửa quán bar đã đỗ mấy mười mấy chiếc Rolls – Royce dòng kéo dài thân xe màu đen.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo ngồi vào chiếc xe ở giữa.

Một nhóm người tức tốc đến một khách sạn tên là Du Long Đại! Lúe này, trong một phòng riêng ở khách sạn Du Long Đại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đừng… Đừng mà, cứu… Cứu mạng!” Mạnh Thái Như bị ném mạnh lên chiếc giường nước lớn, cô ta bị chuốc say, chỉ thấy đầu óc choáng váng, cá người không có một chút sức lực nào.

Chỉ còn lại một chút ý thức.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đang bất lực thều thào hét lên.

“Ha ha ha! Người đẹp, hét đi, hét lớn lên, cho dù em có hét đến khàn cả cổ cũng chẳng có ai đến cứu em đâu!” Trương Đại Sơn cởi áo, vừa cởi vừa nheo mắt cười.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn báu vật ở trên giường đến chảy cá dãi.

Trương Đại Sơn tung hoành giang hồ bấy lâu nay, lầm chiêu nhiều kế, chỉ cần là người phụ nữ ông ta thích thì hình như chẳng ai chạy thoát cả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Huống hồ người đẹp Mạnh Thái Như lại còn đánh ông ta trước mặt nhiều người như thế.

Quả thực đây là lần đầu tiên đấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, Trương Đại Sơn ngoài ham muốn tột củng ra thì còn khoái cảm vì được trả thù nữa.

Còn bạn thân Xảo Xảo của Mạnh Thái Như, ha ha, hỏi cô ta đi, tiền quan trọng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

hay tình bạn quan trọng? Trước đó ở quán bar, mình chỉ cần một ánh mắt ra hiệu cho cô ta thôi là cô ta đã hiểu có ý gì rồi! Dù sao thì mình cũng là người bỏ vốn nhiều nhất ở cái quán bar này của chồng cô ta mà.

“Người đẹp à, anh đến đây!” Trương Đại Sơn chảy cả dãi luôn rồi, lúc này ông ta gấp đến độ không nhịn được nữa, bổ nhào lên giường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rầm một tiếng.

Cửa phòng khách sạn bị đẩy thẳng ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Theo sau là một nhóm người mặc đồ đen xông thẳng vào.

“Mẹ kiếp, làm gì vậy hả?” Trương Đại Sơn bị dọa, vội vàng co người sang một bên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng khi ông ta nhìn thấy Lý Phi Hồng bước vào thì đổi sang ánh mắt nịnh hót.

“Ôi! Là Phi Hồng à, tôi còn tưởng là ai cơ? Ha ha, người một nhà mà không biết nhau sao? Tiếng tăm của Lý Phi Hồng ở phố thương mại Kim Lăng, đứng sau Lý Chấn Quốc thì đúng là dưới một người trên vạn người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Đại Sơn thường hay tới Kim Lãng, sao lại không biết Lý Phi Hồng là một người tàn nhẫn ở Kim Lãng được chứ! “Biến mẹ ông đi, ngồi mà đợi chết!” Lý Phi Hồng đạp vào chân Trương Đại Sơn.

Thấy Mạnh Thái Như nửa tỉnh nửa mê trên giường, đành phải cung kính nói: “Cô Mạnh, để cô hoảng sợ rồi, có người cử chúng tôi đến cửu cô!” Lý Phi Hồng nói xong thì xua tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lập tức có một nữ bác sĩ đi vào, cũng không biết vòng cái gì cho Mạnh Thái Như, rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Mạnh Thái Như.

Chưa tới nửa tiếng Mạnh Thái Như đã tỉnh táo hơn phân nửa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh Lý, cảm ơn anh!” Mạnh Thái Như vừa sợ hãi sửa sang lại quần áo của mình vừa nghỉ hoặc hỏi “Anh Lý, là ai báo anh đến cứu tôi vậy?” Mạnh Thái Như đứng lên, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích hỏi.

Đương nhiên là phấn khích rồi! Vào lúc nguy cấp thế này, Lý Phi Hồng tiếng tăm lừng lẫy lại dẫn theo một toáng đàn em xông vào đây để cứu mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hơn nữa Lý Phi Hồng lại còn cung kính với mình như thế.

Hắn nhận lệnh của ai, hoặc là nói người ra lệnh cho hẳn chắc chẩn là một nhân vật tai to mặt lớn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn người bạn thân Xảo Xảo của cô ta đã bị Mạnh Thái Như tự động cho qua Tồi.

Minh đối mặt với nguy hiểm thế này, Xảo Xảo cô ta cũng không tránh được liên quan đâu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vả lại cho dù lương tâm cô ta phát hiện ra muốn cứu mình, thì chắc chắc cũng không có đú năng lực để khiến Lý Phi Hồng cung kính với mình thế này được! Cho nên, việc đầu tiên Mạnh Thái Như làm sau khi đã tỉnh táo lại chính là hỏi cho ra lẽ.

“Về việc đó là ai, thứ lỗi cho tôi không thể nói, chỉ là cậu ấy có dặn dò, nếu cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

hỏi đến chuyện này, thì cứ nói với cô anh ấy chỉ là một người thích bình bình thường thường!” Lý Phi Hồng nói.

“At Là cậu Bình Phàm?” Lúc này Mạnh Thái Như mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, phấn khích nhảy cẵng lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người thích bình thường, chẳng phải là cậu Bình Phàm đó sao? Hơn nữa mình cũng không biết nhân vật nào tai to mặt lớn ngoài Bình Phàm cải Theo cách này thì hình như tất cả mọi chuyện đều đúng rồi.

Chẳng phải trước đây có người đoán cậu Bình Phàm là cậu Trần sao? Rất nhiều người không tin.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Xem ra bây giờ, chỉ có cậu Bình Phàm hay còn gọi là cậu Trần mới có thể khiến cho Lý Phi Hồng như thế này được.

Chắc chân là như vậy, hôm nay quán bar mở cửa, Bình Phàm cũng đến chơi, sau đó nhìn thấy mình bị ức hiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vi vậy mới lập tức gọi điện cứ người đến cứu mình.

Chắc chắn là như vậy! Việc xảy ra lúc này làm cho sự tuyệt vọng và hoảng loạn của Mạnh Thái Như: vừa mới nãy dường như hoàn toàn tan thành mây khói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô Mạnh, bên trên đã dặn dò bọn tôi phải đưa cô về trường an toàn, cô vẫn    quyết Mặc dù không biết Mạnh Thái Như có quan hệ gì với cậu Trần, nhưng cậu Trần đã cứu cô ta vậy thì chắc chắn quan hệ không tồi. Minh cẩn thận lấy lòng cũng không phải chuyện sai! Lý Phi Hồng thầm nghĩ.

“Vâng, anh Lý. Nhưng trước khi đi, có thể giúp tôi một việc không?” Mạnh Thái Như đột nhiên lạnh lùng liếc nhìn Trương Đại Sơn ở góc tường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Phi Hồng gật đầu: “Cô cứ nói!” “Báo đàn em của anh cho tôi mượn dùi cui điện anh ta đang cầm một láu” Mạnh Thái Như vừa nói vừa liếc nhìn thân dưới cúa Trương Đại Sơn một cách.

âm, khiến trái im của Trương Đại Sơn như rơi xuống đáy vực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô cô cô… Cô muốn làm gì?”