Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 47




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chương 47

 

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hôm nay Trần Hạo thật sự muốn thể hiện trước mặt Dương Hạ để cô ta biết mã   Dương Hạ đối với chuyện lần trước vẫn luôn tức giận bất bình.

Nhất là lúc Trần Hạo mua túi xách đã khiến cô ta và Lục Thần muối mặt! Nên bây giờ cô ta chỉ vào mặt Trần Hạo chửi xối xả.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chính là vì muốn khích anh! *Thưa các cô các cậu, đây là nơi công cộng, mong các cô các cậu đừng gây ồn ào!” Một nhân viên phục vụ đi tới phía Dương Hạ cười lễ phép.

Dương Hạ nói rất to, ánh hưởng đến các gian hàng khác.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

*Ý của cô là gì! Cô muốn đuổi tôi đi đúng không? Cô không mau mở to đôi mắt của cô ra mà xem, tôi mua bao nhiêu là đồ, người mà cô nên đuổi đi phải là bọn họ!” Dương Hạ vẫn không buông tha: “Cô mau đi gọi quản lý của các cô lại đây! Rốt cuộc là muốn đuổi khách quý mua hàng, hay là muốn để cho những kẻ ngớ ngẩn không có tiền làm bộ đi dạo ở chỗ này!” Lần này, lời của Dương Hạ đã làm nhân viên phục vụ sợ hãi.

Tìm quản lý tới, hơn nữa xem ra, cô gái này thật không dễ chọc, cô ta còn phải giữ bát cơm của mình nữa.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhân viên bán hàng lập tức cảm thấy rất khó xử.

Còn Lục Thần thì khoanh tay cười túm tím nhìn những việc đang xảy ra.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đặc biệt là được nhiều người nhìn như vậy, cảm thấy hãnh diện quá đi mất.

Dương Huy vốn đã chọn được một bộ quần áo hơn một nghìn tệ nhưng sau khi nghe những lời châm chọc của Dương Hạ đối với Trần Hạo, liên đặt đồ xuống, kéo Trần Hạo về phía mình nói: *Lão Trần, đi, chúng ta đi chỗ khác xem tiếp!” Anh đã chọn được đồ rồi, nhưng nếu muốn trả tiền, Dương Hạ này sẽ không châm biếm mình nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Hạo nên quyết định không mua nữa.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dù sao Trần Hạo cũng là bị anh kéo đến đây mua quần áo.

“Đi?” Trần Hạo cười nhạt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

*Tại sao chúng ta lại phải đi, đều là tới đây để mua quần áo mà!” Trần Hạo lại nhìn sang Dương Hạ và Lục Thần.

Lục Thần vẫn luôn để ý thấy Trần Hạo có gì đó kỳ lạ, ngược lại trong thời gian này Trần Hạo cũng nghe nói, Lục Thần cũng chỉ mạnh tay hơn trước đây nhiều, cũng có nghĩa là anh ta có tiền rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tuy rằng nhà anh ta cũng dư giả nhưng cũng không đến mức tiêu quá hào.

phóng như vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tiêu chuẩn bảy giờ của Dương Hạ đã tăng lên tới hơn mười nghìn một bộ quần áo.

Nhưng một khi đụng tới bạn gái cũ là Dương Hạ, luôn có thể kích động lòng tự trọng của Trần Hạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bởi vì Dương Hạ là người mà anh yêu rất sâu đậm, cũng là người con gái làm tổn thương anh rất sâu sắc.

Sau đó anh quay sang phía nhân viên phục vụ: “Đúng rồi, cô mang những bộ tốt nhất của cửa hàng ra đây để chúng tôi chọn!” *Hảá?” Nhân viên phục vụ có chút sửng sốt, nhưng khách hàng đã yêu cầu, cô ta không thể không thực hiện.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ha ha, Trần Hạo, anh vẫn còn tiền sao, hai trăm nghìn tệ tiền trúng sổ xố đều đã bị anh tiêu hết, anh lấy gì mà mua?” “Đúng vậy, chớ có đứng đây rồi bẽ mặt!” Dương Hạ và Lục Thần lần lượt nói.

Dương Hạ thầm nghĩ, anh còn muốn so với tôi à, anh có bì nổi không? Trần Hạo lắc đầu cười khổ, mua nổi không? Tất cá quần áo trong cửa tiệm này cộng lại, anh cũng có thể mua được.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Hạ ơi là Dương Hạ, nếu như bọn họ chưa chia tay thì cho dù cô ta muốn mua cái gì, Trần Hạo cũng sẽ mua cho cô ta! Lúc này, nhân viên phục vụ mang ra vài bộ quần áo võ cùng quý giá đi ra.

Nhìn vào mác của một bộ quần áo trong đống đấy, Dương Hạ ngây ngẩn người, chỉ một chiếc thôi mà đã hơn tám mươi nghìn tệ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mẹ nó! Sở dĩ nhân viên phục vụ nghe lời Trần Hạo mang đồ ra là vì cũng có chút tâm tư.

Rõ ràng, nhìn quần áo trên người của Trần Hạo, nhất định là không thể mua nối những bộ quần áo ở đây.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thế nhưng, bây giờ trong cửa hàng có khá nhiều khách, đem những trang phục và phụ kiện cao cấp trong nước ra trưng bày có thể mang lại hiệu quả quảng cáo rất tốt.

Tổng cộng có năm bộ, mỗi loại chỉ có một, tổng giá trị cũng phải hai trăm nghìn tệ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Hạ lại nhìn xuống bộ quần áo mười nghìn nãm trãm tệ trên tay, trong nháy mắt thấy hụt hẳng.

Cô ta nhìn Lục Thần với ánh mắt hy vọng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lục Thần liền cảm thấy mặt nóng ran, năm bộ quần áo này, bộ rẻ nhất cũng phải hơn bảy mươi nghìn tệ.

Đệch mợ nó đắt quá! *Gói giúp tôi một bộ! anh Huy, anh cũng chọn một bộ đi, xem như là tôi tặng anht” Trần Hạo cười cười.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lúc đầu Dương Huy không đồng ý, dù sao những bộ quần áo này đều quá đắt, anh cũng không dám để cho Trần Hạo tiêu nhiều tiền như vậy.

Hơn nữa Dương Huy thầm đoán trong lòng, Trần Hạo cũng đã tiêu kha khá số tiền trúng được rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng sau cùng, Dương Huy nhìn ánh mắt quyết đoán của Trần Hạo, cũng biết Trần Hạo sẽ không nói giỡn.

Lúc này mới đồng ý.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trong nháy mắt, Trần Hạo và Dương Huy đã cầm lên hai bộ quần áo đắt nhất.

“Hứ, anh mua nổi à?” Dương Hạ không phục.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau đó nhìn về phía Lục Thần: “Cậu Thần, em cũng muốn, em cũng muốn!” “Chắc chắn cái tên nghèo kiết xác này không thể mua nổi, để xem cậu ta mất mặt ra sao! Hạ Hạ, tháng này anh không có nhiều tiền lắm đâu!” Lục Thần vất vả lắm mới kiếm được ra tiền, lại tiêu mất kha khá rồi, trong lòng nhất thời cảm thấy lo lắng.

Vội vàng khuyên bảo Dương Hạ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mà nhân viên phục vụ hiến nhiên cũng không ngờ Trân Hạo thực sự sẽ mua, sau khi Trần Hạo đã lựa chọn được kiểu dáng, liền cầm thẻ tín dụng đi thanh toán.

Hai bộ quần áo, hơn trăm nghìn tệ, đều là những bộ đắt nhất! “Mẹ nó, cậu ta thật sự sẽ mua mấy bộ đồ này sao?” *Tôi cho rằng đây là cậu bạn trai cũ gặp bạn trai mới, hai người đấu với nhau, mẹ nó, hơn trăm nghìn tệ, tên nhóc mua nổi không đấy?” *Ha ha, bạn trai bây giờ đã muốn nhụt chí rồi, chỉ chờ xem cậu bạn trai cũ này đủ tiền mua không thôi!” Quần chúng hóng chuyện vui đều đang hướng ánh mắt về phía Lục Thần và Trần Hạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lục Thần lại một lần nữa mất hết cả thể diện.

Nhưng lần này anh ta bình tĩnh hơn rất nhiều Anh ta không có ý định rời đi, anh ta muốn đứng lại xem xem, hôm nay Trần Hạo mất mặt thế nào.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hơn trăm nghìn tệ… Nếu Trần Hạo có thể lấy ra đủ tiền thì anh ta sẽ ăn cứt.

*Thưa anh, anh đã nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn mua sao?” Nhân viên bán hàng cầm lấy máy POSS, không thể không hỏi lại.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

»Y lấy hai bộ này đi…” Trần Hạo nói.

Sau đó lập tức lấy thẻ của mình ra quẹt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trước mắt bao nhiêu người, chợt nghe tiếng máy POSS vang lên ting ting.

Đầu tiên nhân viên bán hàng thế hiện sự kinh ngạc, sau đó, cùng với tiếng ting tỉng vang lên, nháy mắt cô ta liền trớ nên thất vọng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

*Ơ, thưa anh, số tiền trong thẻ tín dụng của anh không đủ ạ!” Ha ha, bây giờ thì nhân viên bán hàng mới biết, tên này đúng là tên vờ vịt.

Cậu ta chẳng qua không nghĩ tới mình sẽ thực sự đưa ra những bộ quần áo đắt nhất để cho cậu ta mua.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cho nên mới vẫn luôn bảo muốn mua đồ đắt nhất, kết quả thì sao, không hề có đồng nào.

Đúng rồi, tại sao mình lại ngu như vậy, nhìn cậu ta ăn mặc như thế này, vốn không giống với bộ dạng người có tiền, việc gì cần phải lãng phí nhiều thời gian với cậu ta như thế chứ? “Ha ha ha ha!” Dương Hạ lại tiếp tục cười lớn: “Trần Hạo, anh nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, trước kia, tôi chỉ là xem thường anh nghèo, sau khi chia tay với anh, kỳ thật vẫn còn niệm tình anh vài phần, bây giờ thì, tôi phát hiện anh chính là một tên xảo trá đến mức tận cùng, chia tay anh, chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất của tôi!” Lục Thần cũng läc đầu cười khổ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Người anh em cũng cừ thật đấy!” *Tôi còn tưởng là đại gia ở đâu đến chứ!” Bây giờ có không ít các cô gái đều che miệng cười, nhìn về phía Trần Hạo giống như đang nhìn một đứa ngốc.

Không nói đến ai khác, mặt Dương Huy lúc này cũng đã đỏ rần rần.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Hạo gãi đầu.

Lúc này anh mới nhớ ra, thẻ ngân hàng của mình phải tiêu ít nhất hai mươi nghìn tệ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh chỉ biết trong thẻ đen của mình, bây giờ chỉ còn hơn một trãm nghìn, mức tiêu thấp nhất cũng phải là ba trãm nghìn.

Anh cũng lại quên khuấy mất là thẻ ngân hàng của anh cũng bị chị gái giở chiêu này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

anh không phái đồ võ dụng.

Nhưng bây giờ, khó xứ thật…

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đúng lúc này, một giọng nói đễ nghe vang lên: “Chắc chản là cậu ấy có thể mua được, những đồ này của cửa hàng chúng ta, cậu Trần sao có thể mua không nổi chứ…”