Mộ Sắc Thần Quang

Chương 43: Con báo . . .




Thị trấn Forks, khu dân cư Lunseo

Đây là khu dân cư trung tâm cao cấp nhất Forks, từng dãy nhà xinh đẹp xếp dài trong khu vực trung tâm buôn bán tại trấn.

Rạng sáng 3h, Alan mặc một chiếc áo khoát bằng len dày ngồi xổm trên mái nhà, gương mặt anh tuấn trầm tĩnh như băng, quan sát một khu nhà trọ đèn đuốc sáng trưng.

Trong bầu trời đêm âm u, mây đen dày đặc ngăn cách ánh sao sáng chói, chỉ thỉnh thoảng ló ra khỏi khe hở tầng mây, có thể nhìn thấy ánh sáng bạc nhàn nhạt đổ ra, quang mang kinh diễm.

Trong không khí truyền đến thanh âm quần áo cọ xát với nhau rất nhỏ, Alan cảnh giác quay đầu lại. Sau khi nhìn rõ là ai, ma pháp vốn tích trữ chờ phát động bị thu lại, cậu đưa tay vào túi, tiếp tục quan sát nhà trọ kia.

Ma cà rồng tuấn mỹ men theo bóng đêm mà đến, dùng tốc độ không thuộc về con người bò lên mái nhà, cái này còn tốt hơn khi dùng bùa trôi nổi của phù thủy. Hắn mặc một bộ quần áo mùa đông hoàn toàn bình thường. So ra, Alan mặc chiếc áo khoát đen kia ngược lại càng giống ma cà rồng trong truyền thuyết  hơn.

“Sao anh lại tới đây?”  ma cà rồng đi đến bên người phù thủy, Alan nhíu mày hỏi.

” Lulu kia có sức mạnh kỳ dị, cậu đối mặt ả một người tôi lo lắm.” Edward nói ra.

“Muốn khi xảy ra chuyện thay tôi đỡ đạn sao?” Alan cười lạnh nói: “Anh như vậy thật giống luôn chờ đợi dùng thân thể che chở cho tôi vậy.”

Bởi vì Bella là ‘Người ca hát’ hư hư thực thực của Edward, đến giờ cơn giận còn sót lại của Alan cũng chưa tiêu hết, nhưng không thể nói rõ là vì đố kỵ. Bởi vậy Alan đành nhẫn nhịn nổi giận trong bụng, lại khôi phục trạng thái cuồng phun nọc độc.

“Alan, tôi sai rồi.”  ma cà rồng đáng thương xin lỗi, mặc dù hắn căn bản cũng không biết mình sai chỗ nào, chỉ là bộ dạng tan nát cõi lòng, đôi mắt hổ phách tràn đầy ai oán và ủy khuất lên án nhìn phù thủy lời nói ác độc.

Alan chịu không nổi nhất chính là Edward thế này, ma cà rồng không biết từ đâu học được phương pháp chuyên đối phó phù thủy không được tự nhiên này, lần nào Alan cũng chỉ đành cam chịu nhượng bộ.

Mỗi khi Edward, người đang dần dần chuyển sang xu hướng phúc hắc, dùng ánh mắt vàng ảm đạm đáng thương này nhìn Alan, ủy khuất, ẩn nhẫn, bất đắc dĩ trong đôi mắt kia… chứa đựng biết bao tâm tình để thổ lộ ra, mỗi lần như vậy, Alan cuối cùng cũng dựng cờ trắng lên đầu hàng.

Ho nhẹ một tiếng, Alan tức giận liếc hắn, gầm nhẹ nói: “Câm miệng a! Edward.”

Ma cà rồng cười hì hì vịn lấy bả vai phù thủy nào đó, Alan quẩy người một cái rồi không giãy nữa, bình tĩnh trở lại. Sắc mặt mặc dù không có biến hóa, nhưng cánh tai lại bắt đầu đỏ lên.

Ôm vai phù thủy ngồi trên mái nhà, trong phạm vi này nhất định đã được Alan vẽ một ma pháp trận cùng loại với bùa xem nhẹ, cũng không lo có người sẽ phát hiện. Ma cà rồng cởi áo ngoài của mình choàng lên cho Alan. Ngồi trên mái nhà lộ thiên, ôm hờ nửa vai, có cảm giác tựa như đang hẹn hò.

Liếc mắt nhìn bạn trai phù thủy bị hắn ôm vai, có lẽ là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Edward cảm thấy Alan quả thực tuấn mỹ đến cực hạn.

Lược qua mái tóc dài đen nhánh ngay ngắn sáng bóng, thuận hoạt phiêu dật, bị một sợi dây xanh bạc cột lên; tuy màu da trắng hơn một chút so với người thường, nhưng lại lộ ra chút hồng nhuận; trong hai tròng mắt sáng ngời như Hắc Diệu Thạch không có lạnh lùng và sắc bén như ngày thường, lúc này ngược lại còn mang theo một tia không được tự nhiên và ngượng ngùng trước kia chưa từng có; cánh mũi ưng cao cao thẳng tấp điển hình của người Phương Tây, tỏ rõ cậu trai này có tính cách kiên nghị, đôi môi mỏng màu nhạt vì mím quá chặt mà hơi trắng ra, cho thấy nội tâm có mấy phần bất an.

Là bất an, một tay Edward ôm cậu đang hữu ý vô ý lê nhẹ qua bờ vai. Cách lớp áo dày, da thịt lạnh như băng của ma cà rồng cũng không làm cậu cảm thấy khó chịu, chỉ thấy một cảm giác tê dại từ cánh tay đáng giận không ngừng mè nheo kia truyền đến các nơi trên thân thể.

“Chết tiệt!” Alan nguyền rủa nhỏ một câu, vốn nghĩ một chân đạp ma cà rồng chẳng biết xấu hổ nào đó xuống mái nhà, nhưng lo lắng da thịt cứng rắn của ma cà rồng đành quyết định bảo vệ tốt cho cái chân sẽ gặp tai bay vạ gió của mình.

Một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, lại không cam lòng cứ như vậy bỏ qua, Alan hung hăng bắn đại một cái ma pháp không biết tên ra ngoài, cũng không biết bị ném tới nơi nào.

Trong bóng tối khu trọ dưới lầu, hai thiếu nam thiếu nữ trốn cha lén mẹ vụng trộm chạy ra ngoài hẹn hò bị một tiếng vang thật lớn bừng tỉnh, cặp tình nhân đang làm chuyện thân mật tách ra nhanh như chớp. Cô gái cho rằng bị người ta phát hiện, thét lên một đường chạy trốn. Cậu trai nhìn khắp bốn phía, sau khi không phát hiện tên đầu sỏ gây nên liền phát ra tiếng chửi rủa phẫn nộ lên bầu trời đêm đen kịch.

“Kỳ quái, đây là chỗ ở của ả Lulu kia sao? Sao ả đến giờ còn không ngủ.” Edward lại dò xét quan sát nhà trọ đối diện một cái, kỳ quái nói.

“Có gì kỳ quái, phi nhân loại không cần ngủ cũng không phải chỉ có ma cà rồng thôi!”

“Phi nhân loại? Alan, cậu biết Lulu đến tột cùng là gì không?”

“Anh không phải cũng phát giác sao? Chẳng lẽ không phát hiện ngọn nguồn của Lulu à?”

“A, Alan. Tôi chỉ ngửi thấy mùi của ả rất kỳ quái, không giống người thường. Mới đầu cảm thấy hơi giống cậu và Bella, nhưng thực tế lại có chỗ khác rất lớn.”

“Xem ra tôi không nên ôm kì vọng quá lớn với khứu giác của anh.” Alan châm chọc, cậu sớm đã muốn mượn  khứu giác nhạy bén của ma cà rồng giúp tìm kiếm một vài dược liệu không dễ phát hiện.

( mỗ lãng: tự nhiên não bổ nghĩ đến bộ dạng Alan một tay cầm cái chai, một tay nắm sợi xích cột Edward chạy khắp núi đồi tìm kiếm dược liệu.) (Thiên Vân: em lạy chị, chị bt quá)

Edward nghi hoặc chớp mắt mấy cái, hắn dĩ nhiên không ngờ trong lòng Alan đã coi hắn như chó tìm thuốc để dùng.

“Ả ăn cái gì trong phòng bếp vậy?” Cho dù ăn khuya, nhưng cũng quá trễ rồi.

“Không biết, dùng vị trí trước mắt chúng ta, chỉ có phòng bếp là nhìn không thấy. Nếu như muốn đi vào liền làm ngay bây giờ, trời sáng nhanh lắm.” Phù thủy nói xong đột nhiên nhảy xuống phía dưới.

Bên tai vang lên tiếng không khí lao tới, phảng phất như ma cà rồng quay lưng với ánh trăng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đó, Alan mở cánh tay ra.

Đương nhiên, sau lưng Alan cũng không mọc ra cánh dơi như ma cà rồng trong truyền thuyết, mà lúc đang đáp xuống một nửa liền đọc bùa trôi nổi.

Thân thể cậu đột nhiên dừng lại, giống như có một bàn tay vô hình ngăn cậu lại, chậm rãi rơi xuống.

“A, trời ạ!”

Khi cậu nhảy xuống,  ma cà rồng cả kinh, lập tức cấp tốc nhảy theo, “Phanh!” một tiếng làm mặt đất hiện ra một cái hố nhỏ. Sau đó hắn cấp tốc nhảy lên, muốn đón lấy Alan.

Cánh tay quơ tới, cứng rắn mà lạnh lẽo, tiếp được Alan cách mặt đất còn vài mét.

Trong bóng tối, gương mặt anh tuấn của Edward vì hoảng sợ mà gần như méo mó: “Trời ạ, Alan, cậu cứ như vậy mà nhảy xuống hả! cậu muốn hù chết tôi phải không!”

“Edward, mau buông tay, anh muốn nắm tôi bị thương hả?” Alan phẫn nộ vùng vẫy,  ma cà rồng ghìm bờ vai cậu đau nhói: “Đừng quên tôi là phù thủy!”

Edward buông, hắn lúc này mới nhớ tới, vừa rồi lúc thân thể Alan nhảy xuống, thật là có nổi lơ lửng.

“Thật có lỗi, Alan.” Từ cùng Alan cùng một chỗ, Edward gần như đã theo chuyên ngành xin lỗi.

“Có lẽ tôi phải đánh anh một trận cho đã, cho anh biết rõ thực lực chân chính của một phù thủy!” Vuốt vuốt bả vai, Alan nghiến răng nghiến lợi nói.

Hai người chuẩn bị đi đến nơi ở của cô gái cổ quái tên gọi Lulu kia ở phố đối diện. Alan trên đường đi không biết nghĩ ngợi cái gì, lúc đến dưới lầu nhà trọ Lulu, cậu đột nhiên dừng chân: “Chờ một chút.” Xoay người chạy tới cửa hàng tạp hóa đầu ngõ: “Tôi đi mua một vài thứ đã.”

“Cậu muốn làm gì.” Edward hoang mang nói.

“Không có gì… Chỉ vì phòng ngừa.” Alan dứt lời liền chạy tới đầu ngõ. Lúc trở lại, trên tay cầm một bình thủy tinh, ra hiệu với Edward: “Đi chứ?”

Đến trước cửa lầu sáu nơi Lulu ở, Edward cẩn thận lắng nghe một lát, ra hiệu cho Alan biết bốn phía không người, Alan thầm niệm “Door-Opening Spell” với cánh cửa đang đóng, sau một tiếng ‘Răng rắc’ nhẹ, cửa bị phù thủy không để lại dấu vết mở ra.

Chỗ ở của Lulu là nhà trọ độc thân điển hình, gian phòng bố trí có vẻ rất kỳ quái. Phòng khách, phòng ngủ, phòng rửa mặt đều có vẻ rất nhỏ, ngược lại phòng bếp lại rộng lớn, như dùng phòng khách cải tạo thành.

Alan và Edward khẽ bước đến gần phòng bếp, liếc nhau, Alan dùng tốc độ ma chú sét đánh không kịp bưng tai mở cửa phòng bếp ra, trong khi đó Edward ngăn cản trước mặt cậu dùng thân thể cường hãn của mình ngăn trở công kích có thể xuất hiện cho cậu. Cùng lúc đó ma lực của Alan cấp tốc lưu chuyển toàn thân, ma lực bành trướng dâng lên trên đầu ngón tay, rất kinh người, lập tức một cái sectumsempra uy lực cường đại sẽ rời tay bắn ra. Nhưng khi Alan thấy rõ cảnh tượng trong phòng bếp, không khỏi ngẩn người tại chỗ. Edward nhìn qua, cũng nhất thời kinh ngạc đến đờ ra.

Phòng bếp này rõ ràng cho thấy là từ phòng khách diện tích tương đối lớn cải tạo thành, trong bếp ngoại trừ bếp lò ra còn bài trí ti vi, DVD, tủ lạnh nhỏ, máy tính; giá gỗ trên vách tường chất đầy cá lát, cá khô, tôm điều, khô mực sợi đủ loại… Một vài đồ ăn vặt thuỷ sản; trong cái nồi còn sôi ùng ục như đang hầm cách thủy cái gì, theo mùi này đến xem hẳn là súp đầu cá; trung tâm của tất cả bài trí, là một cái nôi siêu lớn đối diện với TV đang chiếu một bộ phim ngôn tình nào đó, trong cái nôi bằng gỗ mây thượng đẳng có lót một chiếc đệm tơ được lụa bao lại, mép nôi còn treo đầy vô số cái chuông tinh mỹ, phối hợp với hoa văn xinh đẹp trên nôi, quả thực tinh diệu tuyệt luân đến cực hạn. Nhưng kinh người nhất còn có “Sinh vật” trong nôi—— đó là nhất con mèo lớn cuộn mình trong nôi, có khổ người như chó săn, từ đầu đến đuôi chừng hai thước, vuốt phải cầm miếng cá sống trong mâm bỏ vào miệng, móng trái nắm cái điều khiển từ xa bấm bấm.

Ngọn đèn chiếu sáng ba kẻ ‘phi nhân loại’ trong phòng —— một ma cà rồng, một phù thủy, còn có một con báo khổng lồ.

Không thể phủ nhận, đây là một sinh vật đẹp đến lạ thường, tin tưởng nếu nó có thể nhỏ lại chút, nhất định có thể trở thành thú nuôi đầu giường của các thiếu nữ; nếu da nó có thể đầy đủ không tổn hao gì mà lột xuống mang đi đấu giá trên thị trường áo da quốc tế, nhất định có thể khiến cho những phu nhân kia điên cuồng; cho dù bị đưa đến phòng thí nghiệm, cũng đem lại cho ngành sinh vật học thêm một nét nồng hậu.

Chỉ thấy nó như một con báo xa-li, đầu lại tinh xảo đáng yêu như mèo nhà; ưu nhã lười biếng cuộn mình trong nôi, giống như một thiếu nữ đang say giấc nồng; bộ da rậm rạp trên người sáng lên ánh nước, trong màu đen lộ ra ánh sáng màu rượu hồng, còn mơ hồ phát ra kim quang chói mắt, trên cổ dài ra hai nhúm lông trắng; cái đuôi thật dài, gần như chiếm một nửa thân thể.

“Mi, mi là con bé Lulu kia sao?” Edward khiếp sợ nhìn nó, hít hít cái mũi, tham dò hỏi con báo.

Con báo im lặng không nói.

Edward bổ sung nói: “Chính là Lulu bên cạnh Bella, thật sự chính là mi sao?”

Con báo nhàm chán ngáp một cái, liếc nhìn Edward—— Edward thề hắn thấy được ý khinh bỉ trong đó.

Trong mắt một con báo lại có thể hiện ra biểu lộ này, Edward cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế giới quan của hắn đều vỡ tan thành từng mảnh.

“Đừng nói nhảm, bắt nó lại.” Alan lạnh lùng nhìn con mèo kia, một cái bùa trói buộc liền trực tiếp bay ra.

“Meo meo~——” trong mắt con con báo kia phát ra hung quang, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy ra khỏi nôi, tránh thoát bùa trói buộc của Alan. Móng vuốt bén nhọn vươn ra từ ruột đệm, lóe sắc bén hàn quang chộp tới phía Alan.

“Phanh ——!” Edward ngăn trước mặt Alan, một quyền đánh nó bay ra ngoài.

Con báo bị Edward nện một quyền vào tường, lại như không có việc gì lắc lắc cái đầu có chút mơ màng, móng vuốt sắc bén bấu vào mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, bộ dạng vận sức chờ phát động.

Thế nhưng đồng tử màu đen của nó lại mịt mờ ngắm nghía mọi nơi, như đang đánh giá nên làm sao phá tan bao vây chạy trốn.

“Thế này là sao?!” Edward kinh ngạc nhìn quả đấm của mình, vừa rồi một đấm kia cấp tốc ném ra, có thể làm vỡ nát xương sườn cứng rắn của người trưởng thành. Hắn còn đang lo mình ra quyền quá nặng có thể đánh chết đối phương hay không, không ngờ con báo kia lại như không có việc gì.

“Vèo ——!” Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Edward vẫn thừa cơ con báo không có phản ứng một tay bắt lấy nó, cầm lấy phần da gáy xách lên, móng vuốt con báo kia sắc bén đến cực điểm, lại cào được lên cánh tay của hắn một vết màu bạc.

“Mi chính Lulu, đúng không.” Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí là khẳng định, Alan nhìn con báo bị Edward kiềm chế hoàn toàn, lạnh lùng ép hỏi: “Không muốn đau khổ, tốt nhất mi thành thật trả lời vấn đề của ta.”

“Alan, da của nó thật cứng, còn mạnh hơn ma cà rồng chúng tôi nữa!” Edward lúc bắt lấy con báo âm thầm tăng thêm lực đạo trên tay để kiểm tra một chút, nhưng con báo kia lại không chút thống khổ, tựa như sức mạnh khủng bố của Edward như đang gãi ngứa cho nó.

“Vậy thì thử xem nào.” Alan cười lạnh nói: “Đây là nguyên nhân mi không sợ ư, phải không?”

Con báo kia hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với cuộc đối thoại của bọn họ, giương nanh múa vuốt rít gào với Edward, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ sợ hãi.

“Một bộ lông xinh đẹp như vậy, nếu đưa cho Alice làm khăn quàng cổ nhất định em ấy sẽ vui sướng đến bất tỉnh!” Edward phô trương thanh thế đe dọa.

Con báo rốt cục có phản ứng, lộ ra biểu lộ đại khái là cười: “Ta cho rằng làm áo lông trên cổ áo có thể tốt hơn, khăng quàng chỉ hợp với da hồ ly thôi.”

Thanh âm mượt mà dễ nghe, mang theo một cảm giác trung tính, tuy khác với ngữ điệu của Lulu, nhưng ngữ khí xác thực là của cô ta.

Alan cười lạnh cho nó một cái bùa trói buộc ném trên mặt đất, chỉ vào đuôi của nó cuối cùng nói: “Sectumsempra!”

Hàn quang sắc bén xẹt qua, lúc bay đến cái đuôi con báo, lại biến mất vô tung, phảng phất bị một bức màn vô hình ngăn cản lại.

“Liệt Hỏa hừng hực!” Alan biến sắc, lại thay đổi ma pháp khác.

Ngọn lửa bay đến trên người con báo, bắt đầu mãnh liệt thiêu đốt, vài chục giây sau, thiêu đốt đến toàn bộ thân hình, bao vây nó trong ngọn lửa.

Con báo ngáp một cái rồi gãi gãi da đầu, lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc nhiệt độ thấp chút…”

“Diffindo!”



“Crucio!”



“Ma quỷ lệ hỏa!”



“Avada Kedavra!”

Đủ loại ma pháp bị bắn tới trên người con báo, Edward thấy cũng run rẩy một trận, nhưng nó vẫn vô sự ngáp ngắn ngáp dài như cũ, hương vị trào phúng trong mắt càng lúc càng đậm.

“Hừ hừ!” Cười lạnh vài tiếng, Alan như khẳng định cái gì, móc ra một bình thủy tinh từ trong túi nhoáng một cái để tới trước mặt con báo nói: “Thử xem cái này thế nào?”

Edward không dám tin nhìn con báo vốn kiêu ngạo đến cực điểm không thèm né tránh soàn soạt một cái bắt đầu run rẩy, hoảng sợ lui về phía sau!

“Đây là cái gì a, Alan?”

Alan nhướng mày, gương mặt vốn nghiêm túc tràn ra một nụ cười tà khí hiếm thấy: “Báo tuần các, một loại sinh vật ma pháp. Số lượng cực kỳ hiếm thấy, có thể trò chuyện với người, cũng có thể thi triển ma pháp tinh thần, có một vài giống thậm chí có thể hóa thành hình người vào ban ngày. Hơn nữa sinh vật ma pháp này có một tính chất kỳ lạ, không sợ ma pháp công kích, cũng không sợ bất kì vết thương vật lý nào. Muốn giết chúng nó chỉ có hai biện pháp: một là hai nhúm lông trắng trên cổ là nơi mềm mại duy nhất trên thân thể nó; về phần cái thứ hai. Thì phải là —— dùng sốt cà chua giội lên người bọn nó, chất lỏng ngon lành này có thể như a- xít sun-phu-rit hoàn toàn ăn mòn da thịt bọn nó!”

“Sốt cà chua…” Edward ngơ ngác nhìn cái chai đầy chất lỏng màu đỏ trong tay Alan, hỏi: “Hóa ra vừa rồi cậu muốn mua chính là cái này.”

“Đúng vậy.” Alan cười lạnh mở cái chai đầy sốt cà chua ra, từng bước một đi về hướng Báo tuần các bị bùa trói buộc chế trụ.

Báo tuần các trơ mắt nhìn sốt cà chua màu đỏ tỏa ra một mùi chua ngọt đang từ từ chảy xuống trong bình, chảy thẳng đến chỗ nó đang bị bùa trói buộc trói lại, rốt cục phát ra tiếng gào thét thê lương: “Không! Đừng làm như vậy! Các ngài rốt cuộc muốn biết cái gì, em nói, em cái gì cũng nói hết mà!”

“Sớm như vậy không phải tốt hơn sao.” Alan cười lạnh hỏi: “Vì sao nhất định phải khiêu chiến sự chịu đựng của ta?”

“Thực xin lỗi, em sai rồi!” Báo tuần các hoảng sợ nhìn sốt cà chua còn chưa đậy nắp trong tay Alan, bộ dạng như sắp bật khóc: “Xin ngài thu nó lại đi, em rất sợ mà!”

“Bây giờ biết sợ rồi hả?” Alan như muốn kích thích nó cho hả giận, báo thù vừa rồi bị khinh bỉ, cậu xoay tròn cái chai trong tay vài cái, khoanh tay ngồi nhìn sốt cà chua đổ ra, nhỏ lên người con mèo nào đó, lại làm nó liên tục gào sợ hãi!

“Em biết sai rồi! em thật sự biết sai rồi.” trong mắt Báo tuần các thật sự phát ra hơi nước, nó không chút cốt khí cầu xin tha thứ: “Van cầu ngài đừng dọa em nữa mà, em có bệnh tim! Em thật sự có bệnh tim!”

Bộ dạng nó như sắp tắt thở, run bần bật tại nơi đó.

Hừ, Alan một phát bắt được nó, ném cho Edward nói: “Mang nó đi, xem ra có vài vấn đề tôi phải thẩm vấn kĩ mới được!”