Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 35: Khóc chính là sự xúc động của tuyến nước mắt






Chỉ là chườm một túi nước đá lên mà thôi.

“Không cần đâu, ông nội. Làm sao có thể để một người đàn ông như anh ấy làm chuyện này cơ chứ, tự cháu làm là được rồi.”

Hàm Hinh lập tức từ chối, nào biết ông lão lại nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mau mang túi chườm đá đến cho Mộ Dịch Kỳ.

Quá nghiêm khắc rồi, cô không dám không làm.


Mộ Dịch Kỳ nhìn túi chườm đá cô đưa tới, nâng mí mắt nhìn lướt qua Hàm Hinh, tầm nhìn rơi vào đôi mắt cô.

Đôi mắt ấy, tán loạn giống như hai hạt đào.

Mơ hồ nhíu mày.

Cuối cùng không còn cách nào khác, phải đón lấy túi chườm đá, cũng không dám chống lại lời của ông cụ.

Đầu ngón tay vô tình chạm vào làn da mềm mại trên mặt cô, nhẹ nhàng, chầm chậm, dùng lực vừa phải.

Trước kia, Hàm Hinh lo anh giở trò xấu, dù sao tính xấu xa của người đàn ông này cũng phơi bày ra hết rồi, không thể không đề phòng. Nhưng không ngờ, động tác của anh lại có thể dịu dàng như vậy.

“Cô lừa tôi sao? Rõ ràng là đã khóc.”


Trong lúc lơ đãng, anh nói ra một câu, đúng lúc này, đôi mắt của Hàm Hinh đang khép lại, sau khi nghe thấy câu nói này, bỗng nhiên mở ra, khiến cho gương mặt cô chạm phải ngực anh.

Cô vội vàng né tránh ánh mắt của anh, giải thích: “Không phải, là do bụi bay vào mắt.”

Một tiếng cười nhạt phát ra từ mũi anh, người đàn ông xem thường nói: “Nhìn dáng vẻ khi nãy của cô, đã tự bán rẻ chính mình rồi, còn khóc cái gì mà khóc? Bảo cô đến phòng thị trường, là ấm ức cho cô sao? Vẫn muốn đến phòng làm việc của tôi, tiếp tục làm thư ký ư?”

Hàm Hinh không ngờ người đàn ông này lại có thể ấu trĩ như vậy.

Trong lòng lặng lẽ khinh bỉ, không biết đấy. Thật ra cô tình nguyện đến phòng thị trường, cũng không muốn làm việc dưới chướng của anh ta.

Có điều, những lời này cô chỉ dám để trong lòng, nếu nói ra, đoán chừng người đàn ông này sẽ bóp chết cô mất.

“Tôi nói rồi, là bụi bay vào mắt.”


“Người phụ nữ này, mồm miệng cũng thật cứng rắn, mức độ sưng đỏ của bụi bay vào mặt khác xa so với mức độ sưng đỏ vì nước mắt. Nếu là bụi bay vào mắt, thể thủy tinh sẽ co lại, bởi vì đó là sự kích thích bất ngờ, nhưng nếu là sưng đỏ vì nước mắt, võng mạc của cô sẽ vẫn còn những tia máu.”

Nghe lời anh nói, Hàm Hinh theo bản năng liếc qua mắt mình, võng mạc có tia máu, nhưng cũng rất xót, như vậy phải giải thích như thế nào đây?

“Nhưng hai nguyên nhân trên tôi đều có? Giải thích như thế nào đây?”

Khóe môi Mộ Dịch Kỳ khẽ nhấc lên một nụ cười, nhẹ nhàng đè lại ánh mắt cô, khiến cô nhắm mắt lại, dán sát gần tai cô, nói: “Ồ, không ngờ người phụ nữ như cô lại biết cách đùa giỡn như vậy, khóc chính là sự xúc động của tuyến nước mắt, hai tình huống này là tất yếu. Tôi chỉ nói điều tương tự, cái này mà cũng không biết?”

Hàm Hinh: “…”