Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 22: Mặt nạ màu bạc




Lòng ta tự nhiên đối với y rất ôn nhu, thái độ không có cứng cũng không quá mềm: "Cậu trước tiên lo việc tốt nghiệp đi. Xem xem hôm nay là ngày nào, cậu còn có thời gian rỗi tìm cô bé ngoại quốc nào đó, cả ngày dông dài với tôi, tôi đoán nhất định là cậu đã được phê chuẩn rồi. Cậu dù sao cũng coi như đã tốt nghiệp, đi Boston có sao đâu. Mặc dù không phải đi gặp tôi, đi gặp ba mẹ cậu cũng không phải là ý tưởng tồi đâu."

Hắn cười hắc hắc, "Thật đúng là cái gì cũng không giấu được cậu. Chuyện tốt nghiệp tôi còn đang định khoe với cậu. Ngày kia sẽ đi, cậu mua vé máy bay thì nói cho tôi biết, tôi đi đón cậu."

"Em gọi cho ai vậy?" Thanh âm khàn khàn vang lên sau lưng, ta giật mình rụt cổ lại. Khương Vũ Bạch còn ở sau ta, mặt mày không có lấy chút cảm xúc.

"Ách, ban thân của em......" Ta lắp bắp. sau đó vội hét lên vào microphone, "Được rồi nói sau ha, cúp máy đây. Tạm biệt."

"Ai, uy! Uy!" Ta mặc kệ Tha Bả Ti Nhi, không can tâm tình nguyện hô to vào điện thoại, rồi ngắt cuộc gọi luôn

"Là cái cậu đó à?" Khương Vũ Bạch nhìn điện thoại trong tay ta, xong lại quay sang nhìn ta.

Ta gật gật đầu, "Vâng, là Thomas, bạn thân của em. Em nhớ rõ trước kia anh đã gặp cậu ta rồi"

Hắn bước lên phía trước một bước, đến sát gần ta, ta lại không tự chủ được lui về phía sau, đôi mắt cũng không dám đối diện với hắn. Hắn giữ chặt cánh tay ta, nhẹ giọng hỏi: "Em đang sợ hãi? Em sợ tôi?"

Ta từ đáy lòng mắng chính mình một câu, như thế nào lại để lộ ra. Ta lắc đầu, lung tung giải thích: "Không phải sợ, chỉ là cảm thấy anh so với trước kia khác quá. Anh trước rất hoạt ngôn, cũng thích cùng em nói chuyện phiếm, hiện tại lại luôn không để ý đến em. Em thật khó tiếp nhận."

Hắn dùng vòng tay bao lấy ta, động tác thực nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên hắn dùng phương thức ôn nhu như thế đối đãi ta. Trước kia mỗi động tác đều vô cùng thô bạo, chỉ biết có bản thân, hoàn toàn không suy xét cảm thụ của ta. Khương Vũ Bạch dùng hai cánh tay vòng quanh người ta, chậm rãi dùng sức siết lại, đem ta ôm vào lòng. "Nếu em trải qua những việc như vậy, khả năng cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Tôi quả thực có khác trước một chút, tôi cũng đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều. Nhưng từ đầu đến cuối có một điều không có thay đổi," hắn dừng lại, đôi tay đặt ở trên vai, nhìn vào mắt ta ở khoảng cách thực gần "Tôi thực lòng quý trọng em." (diễn sâu quá đấy ba:v)

Mặt ta nhất thời nóng lên, ta vội vàng đẩy hắn ra: "Anh nhất định đã đói bụng rồi, em đi nấu cơm. Nấu xong sẽ gọi anh."

Trong lúc nấu ăn, ta không thể ngừng nghĩ về câu nói ban nãy. "Tôi thực lòng quý trọng em......" Những lời này cứ lặp đi lặp lại ở bên tai. Ta lắc lắc đầu, cố gắng quên đi những thứ vô nghĩa đó, ta liền nghĩ đến vài chuyện ít quan trọng hơn để phân tán lực chú ý, tỷ như làm thế nào để tìm được Khương Vũ Bạch thật hoặc là nên như thế nào nói cho người ngoài kia biết ta đã làm mất nhẫn...... Nhưng mỗi khi ta bắt đầu nghĩ đến chuyện khác, gương mặt hắn khi ấy cứ chen vào trong óc, xua đi cũng không đi......

Ta luống cuống tay chân chuẩn bị đồ ăn, xong liền kêu hắn ra ăn cơm.

"Thế nào?" Hắn chậm rãi từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng hỏi ta.

Ta kinh ngạc há hốc miệng. Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ màu bạc, hoàn hảo che đi nửa khuôn mặt bị biến dạng, chỉ còn lại nửa bên mặt hoàn hảo không một chút thương tổn, lọn tóc tùy ý che đi góc cạnh của chiếc mặt nạ, thoạt nhìn rất tự nhiên. Mặt nạ chẳng những che dấu vết thương của hắn, còn khiến cho hắn có một loại khí chất vô cùng thần bí.

"Rất đẹp......" Ta lẩm bẩm nói. Tim đột nhiên lỡ mất một nhịp, sau đó không biết tại sao lại đập loạn. Phải nói thêm, yêu Khương Vũ Bạch nhiều năm như vậy, chúng ta đã không còn cái cảm giác mãnh liệt như hồi mới yêu, nhưng tại thời khắc này...... "Nhanh ăn cơm đi." Ta tự đánh gãy mạch suy nghĩ của chính mình.