Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 41: Hoan ái




Ta nhấp miệng một chút, quả nhiên cảm thấy bên trong còn tràn ngập mùi rượu khó ngửi. Hắn buông ta ra, đổ chén nước rồi mang đến. Ta tiếp nhận, cảm thấy nước có độ ấm vô cùng vừa vặn, không quá nóng cũng không quá lạnh.

Giống như bắt được sợi rơm cứu mạng, ta nuốt từng ngụm từng ngụm lớn, thực mau từ một chén nước đầy đã cạn thấy đáy.

Ta đem cái chén đặt ở tủ đầu giường, tay phải vẫn nắm chặt khăn trải giường bảo vệ ngực. Hắn nghiêm túc nhìn ta, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, nói một câu: "Thật xấu."

Thiên địa ơi! Hắn ở thời điểm này lại có thể nói ra những điều như vậy! Ta vừa mới cảm thấy có chút lãng mạn, tâm vì hắn mà xao động, một câu này của hắn liền đem ta vứt xuống mười tám tầng địa ngục.

"Buông em ra!" Ta giãy giụa liên hồi như một con cá chạch. Đầu đau muốn nứt vỡ, ta cắn chặt răng, phát ra những tiếng "Tê tê".

Hắn cười khẽ một chút, cúi đầu, bắt đầu hôn ta. Ta ngàn vạn lần không nghĩ tới hắn sẽ hôn ta, miệng hoảng loạn khép mở, không cẩn thận cắn phải bờ môi của hắn.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi rời đi, dùng tay nhẹ nhàng cọ cọ, thế nào lại nhỏ ra chút máu. Xem ra lần này ta dùng sức quá nhiều..

Chân mày của hắn lập tức nhíu lại, hắn dùng sức ấn ta trên giường, xoay người đè lên người ta. Chết tiệt...... Mới vừa khen ngợi hắn ôn nhu, lập tức liền hiện nguyên hình rồi sao.

Hắn liếm đi máu trên môi, hô hấp dồn dập cúi đầu nhìn ta, sau đó dùng sức kéo khăn trải giường trước ngực, bộ ngực lập tức bại lộ trong không khí.

"Anh......" Hắn không thèm để ý đến lời ta nói, khôi phục thô bạo ngày đó. Ta chịu đựng cơn đau đầu còn đồng thời bị hắn xâm chiếm thân thể, khó chịu đến không chịu được. Ta căng yết hầu hô to: "Ngươi tên hỗn đản này. Ngươi là giả...... Ngươi căn bản không phải là Khương Vũ Bạch, ngươi cho rằng ta không biết sao......" Lời nói mới vừa buông ra, ta chợt cảm thấy đầu óc thanh tỉnh ra rất nhiều, chết cha, sao lại có thể nói ra những lời này!

Mạnh Tử mi không muốn sống nữa sao......

Hắn sửng sốt một chút, dừng động tác tàn bạo, thấp giọng hỏi: "Em...... biết từ khi nào......"

Khoé mắt của ta dâng lên một tầng nước mắt: "Trước đó vài ngày đã phát hiện ra rồi. Ngươi thật sự cảm thấy có thể sắm vai một người mà không bị phát hiện sao. Mặc dù ngươi với hắn có khuôn mặt giống nhau, nhưng linh hồn vĩnh viễn là một trời một vực."

Hắn run rẩy một chút, lại cúi người xuống ôm chặt lấy ta. Không có động tác nào khác, chỉ là dùng hai tay ôm lấy ta, lực đạo nặng nề đến mức hoàn toàn không cho ta một cơ hội để thở.

Ta rốt cuộc cũng nói ra rồi, giấu giếm lâu như vậy cũng nói ra rồi...... Nhưng vì sao không có giống tưởng tượng như vậy, ta không có một chút cảm giác thắng lợi, ngược lại cổ họng còn có thứ gì thiêu đốt, ta nghẹn ngào một chút, liền khóc ra tiếng.

Loại cảm giác này thật sự không tốt. Vạch trần bộ mặt của hắn, lại mang đến mặc cảm như đã làm tổn thương hắn.

Thực xin lỗi. Ta rất muốn nói với hắn mấy chữ này.

Hắn ôm lấy ta, giống như là muốn đem ta khảm lên thân thể mình.

Ta khóc lóc nhắm hai mắt tìm đến cánh môi của hắn, khi ta ngậm lấy đôi môi ấy, ta nếm được một tia máu thơm ngọt. Thực mau đầu lưỡi của hắn liền bắt đầu đáp lại ta, ta giúp hắn cởi quần áo, ánh trăng cùng với ánh đèn nê ông chiếu vào những cơ bắp của hắn rất đẹp, ta liền vươn tay chạm vào.

Hắn thở hổn hển ấn ta lên giường, một lần lại một lần công chiếm ta. Thân thể kịch liệt va chạm cùng rung động của chiếc giường hô ứng lẫn nhau, đem ta đến cao trào.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hắn mặc quần vào, thân thể trần trụi lại đứng ở cửa sổ phía trước, giống như một đứa trẻ nhìn ra thế giới bên ngoài....