Mộc Miên

Chương 7-2




Quân cầm cốc cà phê lên, xoay vòng nhưng chưa vội uống. Ánh mắt tập trung vào camera theo dõi, nét mặt cũng biến chuyển sinh động hệt như nhân vật nữ quen mắt đang ngồi ở tầng một.

“Đừng nhìn nữa, xuống mời Miên đi ăn tối đi.”

Anh nhìn lên, thấy mẹ vẫn chưa bỏ báo xuống.

“Tối con bận rồi.”

“Xuống gặp con bé đi. Không phải con cũng nhớ người ta á hả. Cứ kiềm chế như vậy làm gì?”

“Con nhớ bao giờ.”

Mẹ gõ nhẹ lên bàn anh mấy tiếng, cười: “Thật không nhớ? Vậy ai mới mùng 1 Tết đã giục mẹ đến nhà người ta chơi?”

Quân biết tránh không được nên thẳng thắn với mẹ: “Con vẫn còn cần thời gian để tìm hiểu thêm, mẹ đừng vội. Cô ấy cũng không vội mà.”

Nghe con trai nói vậy, trong lòng xem như có lời chứng thực cho chuyện tình cảm đang trên đà phát triển tốt, dù vui nhưng An vẫn nhẹ giọng: “Con đã 28 rồi, mẹ không vội mà được sao?”

Quân suy nghĩ nghiêm túc một hồi rồi đề nghị: “Hải 23 rồi, lớn rồi, mẹ cũng giục nó có người yêu đi. Giục từ giờ thì mới kịp, tránh để mẹ phiền lòng như con.”


“Mẹ đánh anh bây giờ.” – Mẹ giơ tờ báo trong tay đe dọa. – “Hai anh em nhà anh chỉ giỏi làm mẹ phiền lòng thôi. Mẹ chấm Miên rồi đấy. Anh muốn làm thế nào thì làm.”

Quân từ chối bình luận, vòng ra sau bóp bóp vai cho mẹ, ánh mắt tình cảm thấy rõ: “Mẹ phiền lòng trên mặt sẽ có thêm nhiều nếp nhăn, mà có nhiều nếp nhăn là không đẹp nữa đâu.”

“Bao giờ mẹ mới có cháu bế? Bằng tuổi mẹ, bạn mẹ lên chức bà hết rồi.”

Quân đang loay hoay chưa biết phải hồi đáp sự tha thiết trong lời nói của mẹ ra sao thì thật may thư ký gõ cửa, thông báo cuộc họp đột xuất chi nhánh một đã chuẩn bị xong, bảo anh vào phòng họp.

“Thôi, con vào phòng họp đi, mẹ về trước đây. Mai ba con về nhà, nhớ qua đúng giờ để cả nhà còn ăn cơm chung với nhau.”

“Con nhớ rồi. Mẹ về cẩn thận nhé!” – Quân lấy áo khoác cho mẹ, tiễn mẹ ra cửa rồi mới cùng thư kí vào phòng họp.

Chưa đầy 30 phút các vấn đề được đưa ra đã được giải quyết xong, cuộc họp nhanh chóng kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Quân thu xếp tài liệu, nghĩ nghĩ vài giây rồi bước về phía cửa sổ, vén rèm nhin xuống chỗ ngồi quen thuộc. Miên đã đi mất, trong lòng anh có chút thất vọng. Mấy ngày nay lúc trở về căn hộ anh hay mường tượng cảnh có người chờ đợi mình ở nhà, cả hai sẽ cùng ăn cơm, dọn dẹp rồi xem TV. Quân lắc đầu, cảm giác như mình thật sự đến tuổi cần có gia đình, cần có người để yêu thương chăm sóc. Lạ thay nữ chính trong khung cảnh đó lại là Miên. Nếu nói điều này ra chắc chắn sẽ bị mẹ anh cười ngất. Đến anh cũng cảm thấy thật sự hoang đường.

Miên là một cô gái có nội tâm sâu sắc, vừa có chút đơn thuần vừa có chút khó lường. Rõ ràng nếu chỉ gặp một lần chắc chắn sẽ bị bộ dạng hiền lành vô hại của cô lừa gạt. Anh đã bị lừa gạt rồi dẫn dụ, từng bước từng bước tiến lại gần Miên; từng chút từng chút quen thuộc với giọng nói, cử chỉ, nét mặt dịu dàng của cô. Anh thích cô, không gặp sẽ nhớ, không liên lạc được sẽ lo, nhìn cô khóc trong lòng cũng đau xót, tìm mọi cớ để được ăn cơm cô nấu, đến cả Miaow cũng bị mang ra lợi dụng triệt để. Ánh mắt ai oán của Miaow khi bị anh bớt một nửa suất ăn làm sao Quân quên được chứ.

Mọi thứ đều gần như rõ ràng trước mặt, chỉ là anh cần thêm ít thời gian nữa, anh muốn hiểu về Miên nhiều hơn.

“Giám đốc!”

Dứt mình ra khỏi trạng thái suy tư, Quân quan sát bộ dạng như có điều muốn nói của My: “Có chuyện gì sao?”

“Tối nay anh có bận không? Em mời anh đi ăn cơm, xem như cảm ơn anh hôm trước đã đưa em về.”

“Không cần đâu. Cũng chỉ là tiện đường mà thôi. Tôi về trước đây.” – Quân cười chào rồi bước ra khỏi phòng họp.

Đứng im một lúc lâu, mãi tới khi trong phòng không còn vương chút dư âm nào của anh My mới thu xếp đồ rời khỏi.

My là nhân viên mới được tuyển dụng của Miaow, cô đã vượt qua hàng trăm hồ sơ của các ứng viên ưu tú khác để trở thành thư kí chính thức cho giám đốc Miaow. Sự kiêng dè trước hôm phỏng vấn vì lo giám đốc của Miaow còn trẻ đã thành công sẽ không tránh được kiêu ngạo chính thức bị sút bay khi anh là người phỏng vấn cô. Thái độ chuyên nghiệp và sự cẩn thận của anh khiến My bình tâm và hoàn thành phần của mình tốt hơn dự kiến.

Lí do công việc khiến My dần quen thuộc với thói quen của sếp, cả trong cung cách làm việc cũng như những lần cô theo anh đi xã giao tham dự tiệc. Càng tiếp xúc cô lại càng bị anh thu hút, sức hút từ một người đàn ông trẻ tuổi thành đạt. Anh đạt tất cả các gạch đầu dòng của My về mẫu đàn ông lý tưởng. Hơn hết, tới giờ anh vẫn chưa có bạn gái. Cơ hội của My không phải là không có. Cô nhận thức được những thế mạnh của bản thân và muốn nắm bắt cơ hội của mình. Chỉ là My vẫn chưa biết nên chọn con đường nào để có thể vừa đảm bảo thành việc vừa giữ lại sự kiêu hãnh cho bản thân mà thôi.