Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 104




Ninh Mông nghĩ đơn giản.

Con chồn lại không có phản ứng, đứng bất động ở đó, thi thoảng còn khò khè hai tiếng, nhưng không thèm quay lại nhìn cô.

Xem chừng là bị cô kích thích rồi.

Ninh Mông duỗi tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, ngẩng đầu nhìn Thời Thích, dò hỏi: “Giờ mỗi ngày nó thường ăn gì?”

Thời Thích khép sách lại, rũ mắt nhìn nó, “Cái này phải tự hỏi chính nó rồi.”

Nghe thấy giọng của anh, con chồn cuối cùng cũng động đậy, xoay người lại kêu vài tiếng với Ninh Mông.

Ninh Mông đương nhiên không hiểu ý nó nói.

Hệ thống ở một bên giải thích cho: “Ý của nó là đều ăn chay, như vậy sẽ tốt hơn cho việc tu luyện, nếu không đã sớm ngỏm củ tỏi rồi.”

Một động vật ăn thịt, ngày thường lại ăn chay…

Ninh Mông không thể tưởng tượng được cảnh tượng này, khẩu vị của con chồn đã thay đổi rồi, trách không được vừa mới nhắc tới gà liền có dáng vẻ kia, đúng là hơn hai mươi năm không được ăn gà.

Đáng thương quá, đúng là một đứa nhóc đáng thương.

Trở về nhà nhỏ sẽ chuẩn bị cho nó chút đồ ăn ngon, đến lúc đó lại vuốt ve vài cái, chắc chắn sẽ tăng được tình cảm nhanh thôi.

Hai mươi năm trước cô có nuôi gà trong căn nhà nhỏ. Khi đó ngày nào chồn cũng ngồi trên bậc thang trông mong nhìn con gà lắc lư trong sân.

Gần đây Ninh Mông đúng là không chú ý trong nhà nhỏ còn nuôi gà không, trở về phải hỏi Lập Xuân mới được.

Cô còn chưa cho chồn ăn được món gì ngon thì di động liền rung lên, Ninh Mông vừa lấy ra đã thấy tiêu đề cuộc tấn công của người man rợ.

Weibo đẩy tin này lên.

Gần đây Ninh Mông đều chú ý chuyện này, từ khi hệ thống nói là việc do cương thi làm, cô có cảm giác việc này do Thời Thiện Hành gây ra.

Lúc trước hang động bên kia, Thời Thiện Hành đã chạy như vậy, tuy nói là sợ ánh mặt trời, nhưng có lẽ bên ngoài đã xảy ra việc gì đó, không chừng đã giúp ông ta tìm được nơi an toàn, chờ đến buổi tối đi tấn công người khác.

Cương thi được uống máu lần nữa sẽ gia tăng sức mạnh, giờ đã có ba người chết, một người lại bị đưa vào bệnh viện, chắc chắn không cùng một trình độ so với lúc ở hang động.

Ban đêm mới xảy ra chuyện người bị cắn này, lúc phát hiện ra đã bị hút khô máu rồi, mới vội vội vàng vàng đưa tới bệnh viện.

Anh ta còn nghiêm trọng hơn so với 3 người lúc trước, lúc đưa đến bệnh viện truyền máu suýt chút nữa là không còn cứu được, bây giờ bệnh tình đã nguy kịch hơn, chỉ còn chờ người nhà đến.

Có thể nói là hết thuốc chữa.

Ninh Mông còn đang xem thì điện thoại lại rung lên.

Phía trên đẩy lên tin tức người bị cắn đã qua đời vài phút trước.

Cô nhìn hồi lâu, vừa ngẩng đầu đã thấy Thời Thích đứng ngay sau mình, tầm mắt vừa khéo đối diện với điện thoại, đương nhiên là thấy được nội dung tin tức.

Ninh Mông còn chưa mở miệng, Thời Thích đã nói: “Chuyện này không cần em lo.”

Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ nghiêm túc, “Gần đây đừng đi ra ngoài.”

Tuy nhà họ Thời là nơi an toàn nhất, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng, việc xảy ra với Lập Hạ lúc trước không có nghĩa lại bây giờ không xảy ra nữa.

Anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy lần thứ hai.

Ninh Mông lên tiếng: “Cái tên man rợ này… Có phải là cương thi không?”

Cô muốn nhắc nhở một chút, miễn cho Thời Thích vẫn chưa biết, lại không nghĩ tới Thời Thích đột nhiên nhìn chằm chằm cô, “Sao em lại biết được?”

Ninh Mông kinh hoảng, vội giải thích: “Anh xem miêu tả bên trên đi, quá giống cương thi, người man rợ không làm được như vậy.”

Lý do này xem như là thích hợp.

Người man rợ cắn người là sẽ cắn lung tung, đâu giống như hai tin tức này, ba người đều bị cắn cổ, mất máu quá nhiều.

Bây giờ trên mạng đều đông việc này là do quỷ hút máu làm, chứ sao lại cắn vào cổ, còn hút máu nữa.

Nếu không phải chắc chắn là không có quỷ hút máu thì Ninh Mông cũng sắp tin rồi.

Cô nói xong câu kia, căn phòng đột nhiên yên lặng.

Con chồn vốn đang vòng quanh chân cô cảm giác được bầu không khí quái dị, từ từ ngừng lại, không dám lộn xộn nữa.

Có ánh sáng tĩnh mịch ẩn chứa trong đôi mắt màu lục trong trẻo.

Ninh Mông quay mặt đi, không nhìn anh nữa.

Lấy trình độ thông minh của Thời Thích có thể dễ dàng biết được cô nói thật hay nói dối, hơn nữa cô không có tài nói dối.

Cũng may là ngoại trừ cô ra thì không có ai thấy được hệ thống.

Thời Thích liếm môi,

đột nhiên hỏi: “Lần trước ở trong sơn động… Gạo nếp em dùng lấy từ đâu ra?”

Nghe vậy, Ninh Mông đột nhiên im thít.

Cô đã quên mất việc này rồi.

Hệ thống biến ra cho cô vào ngay thời khắc nguy cấp, bây giờ nghĩ lại cô cũng không nhớ là bên cạnh có ai nhìn thấy một màn này không nữa.

“Thấy rồi à? Thấy rồi à?”

Giọng nói hoảng loạn của hệ thống vang lên trong đầu Ninh Mông, cứ lặp đi lặp lại một câu nói, “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ…”

Ninh Mông dùng khóe mắt liếc trộm Thời Thích, nhìn sắc mặt tối sầm kia cô có dự cảm không tốt lắm, sợ là không thể nói dối vượt qua được rồi.

Nhưng cô nghĩ lại, dù sao Thời Thích cũng không nhìn thấy hệ thống, có chết cô cũng không thừa nhận là có liên quan.

Nghĩ đến đây, Ninh Mông véo lòng bàn tay mình, trả lời: “Trống không cái gì chứ, đó là gạo nếp em tự mang…”

Thời Thích thản nhiên nói: “À?”

Anh giương giọng lên một tí, Ninh Mông lại bắt đầu thấp thỏm không yên, xấu hổ mà cười cười, không ngừng gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, do anh nhìn nhầm thôi.”

“Em không muốn nói cũng không sao.” Thời Thích không định dây dưa với cô, ngược lại còn tiến lên trước mặt cô nói: “Một ngày nào đó, anh sẽ khiến em phải tự nói ra.”

Đến lúc đó chắc chắn là anh sẽ biết.

Ninh Mông: “…” Cô cứ không nói đấy, xem anh định bắt cô tự nói ra như thế nào.

Cô còn chưa trả lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó là một giọng nói: “Cậu Thích, anh Lương đến rồi.”

Thời Thích đứng thẳng người, biểu cảm nhạt dần tới khi biến mất, nhẹ giọng nói: “Em đi về trước đi, mang cả nó về theo nữa, có việc gì thì nhớ sang đây luôn.”

Ninh Mông ngơ ngác gật đầu, xoay người đi ra ngoài, con chồn đi theo sau cô, phe phẩy cái đuôi.

Ngay khi cửa vừa đẩy ra, cô liền thấy được người đàn ông xa lạ bên ngoài, khoảng trên dưới 40, nhìn qua vẫn rất nhanh nhẹn.

Nhưng nét phiền muộn giữa hai đầu lông mày rất lâu vẫn chưa tan đi.

Đây là anh Lương mà người bên ngoài vừa nhắc tới đi… Ninh Mông nhìn đối phương, người này trông kỳ quái thật đấy..

Trong lòng cô bồn chồn, yên lặng tránh ra cho anh ta vào.

Người đàn ông kia nhìn cô một cái, cười nói: “Phu nhân.”

Nói xong, không đợi Ninh Mông trả lời liền xoay người vào trong phòng, đóng cửa lại.

Ninh Mông đứng im tại chỗ không đi.

Cô luôn cảm thấy người đàn ông này không bình thường, không biết là làm gì, nhìn qua không thấy giống người tốt, không biết là có quan hệ thế nào với Thời Thích, Thời Thích còn không cho cô ở lại trong kia, chẳng lẽ là có bí mật nào không thể để ai biết?

Nghĩ đến đây, Ninh Mông tiến đến gần cửa, dán mặt lên nghe lén.

Cách một cánh cửa, cô nghe thấy không rõ lắm, chỉ nghe được phần sau lời nói của người đàn ông kia: “… Cố Nam Tây bệnh rất nặng rồi, chỉ sợ là không đến 3 ngày nữa sẽ chết.”

Cố Nam Tây?

Ninh Mông nghe tới đây, liền nghĩ lâu như vậy rồi vẫn còn nghe được cái tên này, cô còn nhớ rõ trong hồ bơi Cố Nam Tây đột nhiên nổi điên, lúc ấy chỉ nhớ là bị Thời Thích ném sanh một bên.

Có lẽ bây giờ Cố Nam Tây cho rằng cô đã chết rồi, nhưng không nghĩ tới cô có thân thể mới, lại sống lại lần nữa.

Ninh Mông đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thời Thích: “Vậy để cô ta chết đi.”