Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 42




Editor: Muscat

Một người mà chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi đã bị người giấy xé rách da mặt.

Vô cùng đẫm máu và tàn nhẫn, phía dưới sân khấu bắt đầu toả ra mùi máu tanh nhè nhẹ, cùng bộ thi thể không dám nhìn thẳng vào kia, làm người khác buồn nôn.

Có lẽ mấy người đó cũng không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào thi thể người đàn ông có sẹo, nhất thời chưa phản ứng kịp.

Một lát sau, một người đàn ông bò sang một bên, lắp bắp nói: “Tam Tử… Đại ca anh ấy chết rồi…”

Người đàn ông đầu trọc sắc mặt dữ tợn ở bên cạnh, đẩy tên đó ra, nói lớn: “Mẹ nó mắt tao đâu có mù mà không nhìn thấy, cần mày nói sao?”

Ông ta trở mình đứng dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mắt, thấy cậu ấy còn lấy tay che mắt của cô gái ở phía sau, bộ dạng lạnh lùng thờ ơ.

Ngẫm nghĩ, ông ta hỏi: “Có phải là do mày làm hay không hả?”

Rõ ràng lúc trước vẫn còn bình thường, sau khi người giấy này được ông lão làm xong thì lập tức sẽ nghe theo lệnh của bọn họ, bây giờ ông lão tuy rằng đã hôn mê, nhưng nó vẫn còn có thể nghe lời bọn họ.

Vừa rồi đột nhiên không có phản ứng gì, trong chớp mắt đã giết chết đại ca của họ, ông ta cũng chưa kịp ra lệnh, chắc chắn là có người khác nhúng tay vào.

Nhớ tới trước đó, hình như đã nhìn thấy nam sinh này niệm gì đó trong miệng, không nghe rõ, không chừng chính là cậu ấy làm.

Thời Thích không lên tiếng, khuôn mặt thờ ơ.

Phản ứng này ở trước mắt bọn họ chính là ngầm thừa nhận, nhất thời tức giận muốn giết chết cậu, nhưng họ không dám tiến lên, cuối cùng chỉ có thể tập trung ánh mắt trên người nữ sinh phía sau.

Ninh Mông nắm lấy bàn tay của Thời Thích: “Giờ tôi có thể nhìn được không?”

Thời Thích nói: “Không thể.”

Ninh Mông: “…” Tủi thân thật.

Hệ thống đành phải lén phát sóng trực tiếp cho cô: “Người đàn ông có sẹo trên mặt bị người giấy giết chết, mấy người khác đang nhìn chằm chằm cô, chỉ sợ bọn họ muốn ra tay với cô đó.”

Nghe giọng nó có vẻ rất phấn khích… 

Ninh Mông lùi lại một chút là có thể nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô chính là thi thể máu thịt lẫn lộn đang nằm trên mặt đất.

Cô lập tức muốn nôn khan ngay tại chỗ.

Chẳng trách không cho cô xem, thật là đáng sợ, người giấy quả nhiên cái gì cũng có thể làm được, lúc trước tính ra hù dọa cô là vẫn còn nhẹ.

Thời Thích bất lực vỗ lưng cô: “Đã kêu cậu đừng nhìn mà.”

Mấy người đàn ông đó nổi trận lôi đình, lập tức hét lên: “Lải nhải dài dòng, bắt hết về làm người giấy rồi tính sau.”

Bọn họ mới bước ra một bước, cả người liền ngã về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất, tạo ra âm thanh rất lớn.

Ninh Mông nheo mắt nhìn thử.

Hai người giấy không biết từ khi nào đã chạy tới bên chân bọn họ, làm bọn họ vấp ngã, bò lên trên cơ thể bọn họ.

“Đừng tới đây… Cút ra!”

“Đừng xé tao đừng xé tao!”

“Là ông lão chết tiệt kia làm, không phải ta làm!”

Tai vạ bay tới từng người, vừa nãy còn hùng hổ muốn lại đây bắt cô, giờ lại van xin tha mạng.

Làm ra chuyện như vậy, chết cũng không đủ đền tội.

Bọn họ ở trường học này hại hai người, nhưng trường mời được bọn họ đến, nhất định cũng có danh tiếng, như vậy có nghĩa là trước đó chắc chắn bọn họ đã ra tay với không ít người.

Có lẽ còn có rất nhiều người giấy khác.

Cậu thiếu niên trên sân khấu đã kéo cơ thể của ông nội mình vào trong góc, run bần bật nhìn chằm chằm phía dưới.

Cậu sớm biết rằng sẽ có báo ứng, ông nội cũng chỉ vì cậu mới làm chuyện này…

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, càng ngày càng gần và rõ ràng, còn có tiếng của xe cấp cứu.

Một người đàn ông trung niên bất chấp người giấy sắp dính sát mặt ông ta, đột nhiên hét lên: “Là ai báo cảnh sát?”

Toàn bộ hội trường đột nhiên trở lên yên tĩnh.

Lúc lâu sau, Thời Thích đột nhiên mở miệng: “Ồ, là tôi báo cảnh sát đấy.”

Ninh Mông cũng chưa nghĩ tới chuyện này, càng không nghĩ tới cậu sẽ báo cảnh sát, dù sao những chuyện kỳ quái này cảnh sát có thể sẽ không tin.

Mấy người giãy giụa, cào cấu trên mặt đất, đầu ngón tay chảy máu.

Ninh Mông quay mặt đi, cảnh tượng này thật sự là máu me tàn nhẫn, cô cũng không ngăn lại.

Thời Thích thở dài, nhẹ nhàng gật đầu với người giấy.

Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, Thời Thích ấn Ninh Mông lên ghế, nhỏ giọng nói: “Nhắm mắt, giả bộ ngủ.”

Toàn bộ hội trường chỉ có hai người bọn họ còn tỉnh táo, khẳng định sẽ bị hỏi rất nhiều vấn đề.

Ninh Mông cảm thấy cháu trai cả của cô trở nên hư hỏng mất tiêu rồi.

Thời điểm cảnh sát tiến vào chỉ nhìn thấy trên sàn có mấy người nằm đó, còn có một người khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, cho dù đã từng gặp không ít cảnh ghê sợ, nhưng vẫn bị sốc một trận.

Người giấy đã biến mất ở dưới sân khấu.

Bị tiếng ồn ào tác động, những người trong hội trường dần dần tỉnh lại, tụm năm tụm ba bàn tán: “Vừa rồi hình như tớ đã ngủ thiếp đi, cảm giác bản thân như là…”

“Tớ nghe không hiểu bài hát tuồng kia có ý nghĩa gì, y y a a, giống như mấy bài hát ru ngủ, nên tớ cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ hồi nào không hay nữa.”

“…Tớ cảm giác như tớ đã mơ thấy bên trong vở kịch múa rối bóng, vừa tỉnh dậy mơ mơ màng màng… Trời ạ, trở về còn phải viết cảm nhận nữa chứ.”

Đến lúc nhìn thấy cảnh sát ở trước mặt, các học sinh đều đứng hình, thi thể trên sàn đã bị bọn họ mang đi, không gây ra nhiều sự hoảng loạn.

Bên trong hội trường có camera theo dõi, còn có máy quay chuẩn bị để quay lại toàn bộ quá trình múa rối bóng, nhưng lúc cảnh sát đi kiểm tra, trên màn hình chỉ thấy một bông tuyết.

Cậu thiếu niên trên sân khấu nhìn thoáng qua cậu nam sinh đang bảo vệ cho nữ sinh kia, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Cậu ta nhìn mấy người trên sàn, trong lòng căm phẫn, lập tức khóc nói: “Mấy người bọn họ bắt cóc cháu và ông nội của cháu!”

Cuối cùng cả đám người đó đều bị đưa đi, ngay cả thi thể cũng không bỏ qua.

Ninh Mông đứng bên cạnh Thời Thích, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cảnh sát điều tra rất nhanh, học sinh cũng nhanh chóng được xóa sạch hiềm nghi.

Tình huống cụ thể như thế nào, Ninh Mông không rõ lắm, bọn họ đều bị đưa đến phòng học riêng để dò hỏi, cô cứ thế giả bộ nói lúc đó mình ngủ thiếp đi nên cũng không biết gì.

Để không bị bọn họ nhận ra, cô còn kêu hệ thống giúp cô.

Hệ thống tuy rằng chẳng có tài cán gì, ít nhất về mặt này thì vẫn có, hơn nữa cô biết bản thân là học sinh, sợ hãi căng thẳng cũng là điều bình thường.

Về phần Thời Thích, cô cũng không lo lắng.

Cho dù cảnh sát hoài nghi, thì nhà họ Thời cũng sẽ làm cho bọn họ không còn nghi ngờ, những việc này vô cùng bình thường, cũng có sự ăn ý ngầm trong đó rồi.

Lúc trước khi cô xem cuốn tiểu thuyết này, thì là có cảnh sát tìm đến người nhà họ Thời nhờ trợ giúp.

Vài ngày sau, nữ sinh lớp 6 và nữ sinh ngất xỉu ở nhà ăn đã tỉnh lại, nửa tháng sau mới đến trường tiếp tục học tập.

Về những ký ức ngày hôm đó, bọn họ thậm chí còn nhớ rõ mồn một, giống như đang mơ một giấc mơ dài, khiến người khác không dám tin.

Khâu Khả Khả biết được tin tức, nhanh chóng ngồi sát bên cạnh nói nhỏ vào tai Ninh Mông.

Nữ sinh lớp 6 nhớ rõ vào lúc nửa đêm cô ấy ra ngoài đi vệ sinh, lúc ra cô nhìn thấy một người giấy, lúc ấy hành lang cũng chỉ có mấy cái đèn thoát hiểm, gancô ấy cũng không nhỏ, bước lên xem thử.

Không ngờ rằng cô ấy mới vừa đụng vào người giấy kia, đã bị nó dính thẳng vào người.

Cô ấy làm thế nào cũng không lấy nó ra được, ngược lại làm người giấy quấn vào tay của mình, bò lên cổ của cô ấy, hung dữ nhìn cô ấy.

Lúc đó cô ấy gần như không thở được, nếu không phải do phần cổ cảm thấy đau đớn, cô còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Sau đó cô ấy dần mất đi ý thức, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa.

Ninh Mông suy đoán, chỉ sợ khi đó người giấy đã hút mất hồn cô ấy đi rồi, bởi vì bản thân đứng đó, cho nên sau khi mất đi ý thức cô ấy vẫn đứng ở cửa ký túc xá.

Sau đó gặp phải bạn cùng phòng, đẩy một cái thì ngã xuống.

Khâu Khả Khả nói tới mức khô cả miệng, cô uống thêm nước.

Ninh Mông suy nghĩ một lúc, phát hiện ra một bí mật, đó chính là không được chạm lung tung vào mấy món đồ kỳ quái, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Mấy loại người giấy này, nửa đêm xuất hiện ở cửa ký túc xá, nếu như là cô nhìn thấy, tuyệt đối sẽ lập tức đóng cửa, nếu có bật lửa sẽ lập tức châm lửa đốt nó.

Đương nhiên, được hay không còn là một vấn đề.

Người giấy lần trước chính là bị đốt thành tro, chỉ là cô không rõ Thời Thích đã dùng biện pháp gì, vốn dĩ thể chất của cậu rất đặc biệt.

Quả nhiên vẫn là cháu trai cả của cô lợi hại.

Khâu Khả Khả nghỉ ngơi đủ rồi,tiếp tục thần bí nói: “Cậu biết không, chuyện của nữ sinh ở nhà ăn ấy, cậu ấy hôn mê còn kỳ quái hơn.”

Lúc ấy cô chỉ lo làm bài thi, không chú ý tình hình bên ấy, hai ngày nay biết được một ít tin tức từ những người khác, trong lòng còn sợ hãi.

May mắn người giấy kia không nhìn trúng cô.

Ninh Mông mở miệng, nhìn Thời Thích ngồi bên cạnh mình, lúc này mới yên tâm hỏi: “Vậy cậu ấy hôn mê như thế nào?”

Khâu Khả Khả lập tức nhỏ giọng kể tiếp.

Nữ sinh kia học lớp 10, gia cảnh tương đối khó khăn, nhưng nghe bạn học cùng lớp nói, ngày thường thích làm mấy món đồ thủ công, bao gồm cắt giấy.

Mấy món đồ này cũng được các nữ sinh chào đón, bình thường có thể kiếm được tiền tiêu vặt, đủ mua đồ ăn vặt hay sách tư liệu gì đó.

Từ lúc đoàn múa rối bóng vào trường học, bạn ngồi cùng bàn với cô ấy không ngừng nghe cô ấy nói muốn đến đó để nhìn xem người ta làm con rối như thế nào, cô ấy cũng muốn học.

Nhà của cô ấy cách trường học khá xa nên đã chọn ở trong ký túc xá, cô ấy cũng ở trong trường.

Giữa trưa hôm đó, sau khi tan học cô ấy nói với bạn cùng phòng, muốn đến hội trường xem, sẽ không về ký túc xá, lúc ấy bạn cùng phòng cũng không để ý lắm.

Nữ sinh ấy ăn cơm trưa xong thì tự mình đi vào hội trường, chỉ có điều lúc ấy không thấy được gì, mấy người trong hội trường hình như không có ở đó.

Cô ấy tò mò đi vào bên trong, nhìn thấy người giấy tinh xảo và mấy con rối nho nhỏ thì cảm thấy vô cùng kích động, dùng tay sờ vào.

Sau đó lại nhát gan không dám chạm vào nhiều, nhìn thấy ở trong góc một người giấy đang nhắm mắt trông rất giống người thật, hơi đáng sợ, cô ấy nhanh chóng chạy ra khỏi hội trường, đi đến nhà ăn.

Lúc đó trong trường đã rất ít người rồi, học sinh ở nhà ăn đều đã ăn cơm xong trở về ký túc xá nghỉ trưa, chỉ còn cô ấy ở đó một mình, còn có nữ sinh ngồi đối diện cách đó không xa.

Cô ấy ngồi xuống không bao lâu thì có cảm giác khó chịu ở phía sau.

Vì là mùa hè nên mặc khá ít quần áo, cô ấy cảm giác khó chịu giống như có cái gì đó đang dính lên người mình, đến khi cô thò tay chạm vào, mới phát hiện sau lưng mình có dính một người giấy.

Từ sau khi cô đi vào hội trường thì người giấy đó vẫn luôn dính sau lưng cô.

Nữ sinh da đầu tê dại, muốn xé ra lại xé không được, ngược lại làm kinh động người giấy, từ sau lưng bò lên trên, cánh tay bằng giấy bóp lấy cổ cô ấy.

Rõ ràng là làm bằng giấy, nhưng sức lực lại còn mạnh hơn người thật, còn xé không rách.

Chuyện xảy ra sau đó cô ấy cũng không còn nhớ rõ.

Sau đó chính là ký ức tỉnh lại ở bệnh viện.

Đối với mấy cái tình tiết quỷ dị như vậy, dường như không có ai dám nói ra bên ngoài, bởi vì nói cũng không ai tin, những người đêm đó ở hội trường bị trúng ảo giác ngày hôm sau tỉnh lại hoàn toàn không biết bản thân trúng ảo giác, còn nghiêm túc viết cảm nhận.

Những người không biết còn cho rằng bọn họ đã được thưởng thức màn trình diễn múa rối bóng vô cùng hấp dẫn nữa chứ.

Khâu Khả Khả có thể biết được tin tức cũng là dựa vào bạn bè gần xa khắp nơi nói cho cô ấy, còn về việc nói cho Ninh Mông, đương nhiên là do cảm thấy cô đáng yêu.

Không chỉ khuôn mặt dễ thương, nói chuyện cũng nhẹ nhàng.

Khâu Khả Khả khẽ nói: “Ninh ninh, sau này cậu về nhà phải cẩn thận, ngộ nhỡ người giấy vào cửa sổ nhà cậu, sau đó sẽ đi lên dán vào cậu, rất chặt ——”

Lời còn chưa nói xong, đã kêu lên một tiếng.

Ninh Mông bị tiếng kêu của cô ấy dọa cho một trận, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thời Thích đột nhiên đi qua giữa cô và Khâu Khả Khả, trở lại chỗ của mình, ngón tay thon dài gõ lên quyển sách.

Cậu tựa lưng vào ghế, híp mắt, nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Trong phòng học không được kể mấy chuyện kỳ quái.”

Khâu Khả Khả phản bác: “Tớ nói khi nào… Được, được, được tớ không nói nữa là được rồi…”

Cô sờ đầu Ninh Mông, khuôn mặt đầy thông cảm: “Ây da, Ninh Ninh, ngồi cùng bàn với cậu ấy, vất vả cho cậu rồi.”

Ninh Mông gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

******

Trước kia cô ấy rất tốt với mình.

Bây giờ đương nhiên là tới lượt mình đối xử tốt với cô ấy.