Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 48: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (7)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Cứ như vậy, bạn học Tiền Xuyến Tử tới lớp học đàn vào ba, năm, bảy trong tuần, những hôm khác thì luyện đàn học từ vựng trong chung cư nhỏ của mình.

Mạc Vũ thấy khá là kỳ lạ. Em gái nhà mình đã tốt nghiệp đại học, hẳn nên bắt đầu cân nhắc lấy chồng chứ nhỉ? Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu sao em gái lại bắt đầu muốn làm học bá.

Tiền Thiển cảm thấy rất đau khổ. Chán ơi là chán!!! Ngày nào cũng muốn bỏ cuộc! Tiếc là cô không thể làm thế! Lúc học nhàm nhán Tiền Thiển đều tự an ủi mình, chẳng phải việc này so với vận chuyển đồ ăn sau bếp Trạng Nguyên Lâu sướng hơn rất nhiều sao?

Tiền Thiển thật lòng nhận thấy học hai môn đã bề bộn nhiều việc, kết quả 7788 còn liên tục lải nhải: "Tôi cảm thấy ngày hai, bốn, sáu không tới lớp rất lãng phí, chi bằng học luôn vẽ tranh đi..."

Tiền Thiển vô cùng tức giận: "Lăn đi! Học tiếng Anh với luyện đàn không tốn thời gian hả? Vẽ tranh đâu phải chỉ đi học là học được, còn phải tốn thời gian luyện tập đấy, ở đâu ra lắm thời gian thế hả?!"

Thế là, Tiền Thiển dựa trên nguyên tắc tham thì thâm, giải quyết một môn là một môn, tranh thủ học cái gì là tinh thông cái đó, bỏ ngoài tai 7788.

Nhoáng một cái đã qua một tháng, Tiền Thiển chính thức trở thành trạch nữ. Trừ Mạc Vũ thường xuyên tới gõ cửa lải nhải túm Tiền Thiển về nhà ăn cơm thì không có ai đến tìm cô. Cho đến khi Triệu Mính Huyên đến gõ cửa, Tiền Thiển còn chưa kịp phản ứng, cô đã sớm quên mất bà cô này.

"Có chuyện gì không?" Tiền Thiển dửng dưng nhìn Triệu Mính Huyên trước mặt, còn tưởng cô ta không để ý tới việc cắt đứt liên lạc là xong rồi, ai ngờ còn tìm tới cửa. Thật phiền! Tiền Thiển có vài phần không kiên nhẫn.

"Mạc Tình, sao cậu lại lạnh nhạt như thế chứ, tớ đã gọi rất nhiều cuộc cho cậu nhưng không ai bắt máy cả. Người ta thì lo sợ cậu xảy ra chuyện, kết quả cậu lại không biết ơn chút nào." Trong mắt Triệu Mính Huyên có vài phần bực mình nhưng giọng nói vẫn tỏ ra ôn hòa.

"À, hai ngày trước tôi mất điện thoại nên thay cái mới luôn." Tiền Thiển không buồn liếc mắt: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

"Chúng ta là bạn thân nhất mà, tớ nhớ cậu nên tới thăm cậu một chút không được ư? Sao cậu lại không mời tớ vào nhà, thật là không lễ phép mà. Không phải tớ thích nói đâu nhưng cậu vốn không thông minh cũng chẳng xinh đẹp, những chi tiết này cậu nên chú ý một chút, nếu không trừ tớ ra thì làm gì còn ai muốn kết bạn với cậu." Triệu Mính Huyên không khách khí đẩy Tiền Thiển ra.

Ha ha, nhớ tôi ấy hả, quỷ mới tin cô. Một tháng không liên lạc cũng đâu thấy cô tới cửa, hôm nay nhất định có chuyện mới trình tam bảo. Tiền Thiển đi sau Triệu Mính Huyên bĩu môi, nhìn cô ta không coi ai ra gì vào nhà ngồi trên ghế sa lon, giống như cô ta là chủ nhân căn phòng này.

"Mính Huyên, rốt cuộc hôm nay cậu đến đây có chuyện gì vậy, gần đây tôi hơi bận, lát nữa còn ra ngoài, thật sự không rảnh tiếp đãi cậu." Ngoài mặt Tiền Thiển vẫn cố tỏ ra lễ phép, trong lòng lại cực kỳ muốn hất cẳng con đi*n này ra ngoài.

"Ơ kìa! Lâu ngày không gặp, cậu lại đối xử với tớ như vậy sao?" Triệu Mính Huyên chu môi, bày ra bộ dáng hờn dỗi, nhưng lời thốt ra từ miệng lại vô cùng độc địa: "Cậu thì có việc gì được chứ. Cái gì cậu cũng không biết, năng lực thì có hạn, cũng không tìm được việc thì bận ở đâu ra. Chỉ có tớ mới không chê cậu, còn làm bạn với cậu."

"Ừ, ừ, đúng là tôi đang bận tìm việc làm, cho nên Mính Huyên cậu có gì thì nói nhanh chút đi, tôi sắp phải ra ngoài rồi." Tiền Thiển lười so miệng lưỡi với cô ta, chỉ muốn mau mau đuổi đi cho xong việc.

"Tìm việc đâu phải chuyện quan trọng gì chứ, người như cậu cũng không tìm được công việc nào ra hồn. Lại nói, cậu đâu thiếu tiền, thấy cậu thuê căn chung cư này là biết rồi. Dù căn hộ không lớn nhưng giá nhà chỗ này rất đắt." Triệu Mính Huyên tỏ vẻ không thèm để ý.

"Ông chủ là người quen trong nhà nên cho tôi thuê với giá rẻ, chưa từng tăng giá." Tiền Thiển vẫn bình tĩnh.

Từ trước tới nay Mạc Tình chưa bao giờ nói chuyện trong nhà với bạn bè cùng lớp nhưng Triệu Mính Huyên thông qua căn nhà cô thuê đoán được trong nhà Mạc Tình không thiếu tiền. Giờ nghe Tiền Thiển nói vậy, trên mặt Triệu Mính Huyên có thêm vài phần khinh thường.

Tiền Thiển nhìn sắc mặt cô ta, im lặng không nói. Cô cũng không nói sai, ông chủ là ba cô, chẳng phải là người quen sao? Về phần Triệu Mính Huyên bổ não ra thứ gì thì không liên quan tới cô. Chẳng qua cô thật sự không muốn tiếp tục tám chuyện với Triệu Mính Huyên, phí thời gian!

"Mính Huyên, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy? Tôi sắp phải ra ngoài, nếu không có chuyện gì thì hôm khác nói sau." Gương mặt Tiền Thiển lạnh nhạt nhìn Triệu Mính Huyên.

“Chẳng phải tớ cũng vì cậu sao!" Triệu Mính Huyên liếc Tiền Thiển một cái: "Được rồi được rồi, tớ không muốn nói nhảm với cậu, trực tiếp bảo cậu vậy, xế chiều ngày mai đi với tớ một chuyến."

"Tôi không rảnh, nói với cậu rồi, gần đây tôi khá bận.” Tiền Thiển trực tiếp từ chối.

"Cậu đừng có không biết tốt xấu, tớ giới thiệu bạn trai cho cậu đấy. Mặt mũi cậu không đẹp, đầu cũng không thông minh, công việc thì không có, dựa vào chính cậu có thể gả được cho ai chứ! Chỉ có tớ lo cho cậu, gặp đàn ông tốt lập tức giới thiệu ngay cho cậu." Triệu Mính Huyên bày ra bộ dáng cúi đầu nhân nhượng.

Tiền Thiển nghĩ một lát là biết chuyện gì xảy ra. Con nhỏ Triệu Mính Huyên này đúng thật là hàng hiếm thấy, cô ta cực kỳ hứng thú với việc giới thiệu người đàn ông thích cô ta cho Mạc Tình, sau đó khi người kia gai mắt Mạc Tình rồi thổ lộ với cô ta thì cô ta từ chối: "Rất xin lỗi, bạn thân tôi thích anh, tôi không thể tranh với cô ấy."

Tiền Thiển đoán tình trạng này thật sự là một loại bệnh tâm lý, có vẻ như đàn ông cô ta ghét mà ghét Mạc Tình sẽ thỏa mãn tâm lý trong lòng Triệu Mính Huyên.

"Nếu tốt như vậy thì tự cậu giữ đi, tôi không vội đi tìm bạn trai, giờ tìm việc quan trọng hơn." Tiền Thiển bày vẻ mặt lạnh lùng.

"Ai nha, chẳng lẽ cậu nghĩ dựa vào bản thân mình có thể tìm được thứ gì tốt sao? Tớ đã nói với điều kiện này của cậu thì tìm được cũng không tệ rồi, đừng bày đặt kén chọn. Cậu nói mà xem, tớ đã tìm không ít người cho cậu, vậy mà chưa từng thành công một lần." Triệu Mính Huyên quan tâm da diết.

Ha ha... Giới thiệu đàn ông theo đuổi cô ta cho Mạc Tình, thành công mới lạ. Trong lòng Tiền Thiển cười lạnh. Cô khá tò mò, sau khi cô tới đã quyết không chọc đến Triệu Mính Huyên, sao con nhỏ này không chịu bỏ qua? Chẳng lẽ nhất định phải xé rách da mặt mới được? Nhưng đôi co với loại con gái này rất mất mặt đấy! Tiền Thiển có chút bực mình.

"Tôi thật sự không..." Tiền Thiển há mồm muốn từ chối tiếp đã bị Triệu Mính Huyên cắt ngang.

"Tớ đã nói với cậu rồi Mạc Tình, cậu nhất định phải đi. Tớ nói với cậu rồi, bỏ lỡ lần này nhất định cậu sẽ hối hận..." Triệu Mính Huyên không chịu bỏ qua, nhìn bộ dạng có lẽ cô ta định nói một tràng dài nữa.

"Dừng! Được, tôi đi, nhưng sáng mai tôi thật sự có việc, cho nên thời gian địa điểm thuận lợi tôi mới đi được." Tiền Thiển hít sâu một hơi.

Triệu Mính Huyên nghe vậy hài lòng cười một tiếng: "Vậy còn tạm được, cậu nói đi, nghe cậu một lần."

Không ngờ vẫn là tôi chiếm hời đúng không, trong lòng Tiền Thiển phỉ nhổ nhưng vẫn bình tĩnh cười nói: "Hai rưỡi chiều mai, quán cà phê CoffeCo đường Kính Hồ số 632. Sáng mai tôi có việc cạnh đường Kính Hồ, cửa tiệm kia không tệ, nhất định cô sẽ thích."

“Được, cứ như vậy, tới lúc đó gặp sau." Triệu Mính Huyên thoải mái gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi.

Tiền Thiển tiễn cô ta ra cửa, đóng cửa xoay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười gian trá, ha ha, là Triệu Mính Huyên cô tự tìm đấy.