Mối Lương Duyên Trời Đánh

Chương 22: Đoạn kết




Hôm nay là ngày đại hỷ diễn ra lễ thành hôn giữa Tang Du và Thẩm Tiên Phi. Sau khi chia cách năm năm, hai người cuối cùng lại quay trở về bên nhau, có thể coi là đã “tu thành chính quả!”

Viên Nhuận Chi may mắn được làm phù dâu, cô mặc lên người một bộ váy màu trắng tinh khiết, từ sáng sớm đã đứng bên cạnh Tang sư tỷ, mỉm cười tươi tắn.

Trên đám cỏ lãng mạn, tốt tươi, Tang Du mặc bộ váy cưới màu trắng vô cùng xinh đẹp, không còn khí thế cao ngạo như một nữ vương độc đoán hàng ngày nữa, mà giống như một cô gái nhỏ bé thẹn thùng, dịu dàng. Thẩm Tiên Phi sư huynh thì khỏi phải nói, đẹp trai, rạng rỡ không khác gì ánh mặt trời, không ngừng chào hỏi khách quan đến tham dự hôn lễ, vẫn không quên chăm sóc cho sư tỷ, lời lẽ dịu dàng, khiến cho một phù dâu như cô nhìn thấy mà ngưỡng mộ vô ngần.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Viên Nhuận Chi thấy toàn thân ớn lạnh, bất giác đưa tay lên xoa xoa đôi tay trần bên ngoài chiếc váy phù dâu.

Một chiếc lá vàng từ từ rơi xuống, Viên Nhuận Chi nhìn vào chiếc lá ấy, chỉ thấy nó nhẹ nhàng, thả mình theo làn gió, bay bổng, múa lượn. Cô ngước mắt lên nhìn mọi thứ xung quanh, tất cả đã nhuốm đượm không khí của mùa thu.

Thì ra mùa thu đã lại tới!

Trong những ngày thu trước kia, cô chỉ biết đây là mùa của thu hoạch. Cô không thích không khí nặng nề của mùa thu, không thích sự điêu linh, tàn úa của mùa thu, càng không thích nét u sầu, buồn man mác của mùa thu.

Trong đầu cô không ngừng vang lên một câu: “Có một vài người mãi mãi ghi dấu trong cuộc đời bạn, dù cho bạn đã quên đi giọng nói của người đó, quên đi nụ cười của người đó, quên đi khuôn mặt của người đó, thế nhưng mỗi lần nhớ đến người đó, thứ cảm giác đó vẫn chẳng bao giờ thay đổi”.

Cô nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vời, hạnh phúc của cô và Kỷ Ngôn Tắc vào mùa thu năm trước. Có lẽ, nếu như cô không cứng nhắc, cố chấp đến vậy thì anh với cô vẫn có thể giống như trước kia, vui vẻ, hạnh phúc tiếp tục cuộc đời của cả hai. Thật ra yêu hay không yêu thì có vấn đề gì chứ? Chỉ cần cô yêu anh là đủ rồi!

Cô với anh chẳng khác nào vị thần tình yêu Cupid và người vợ của mình là Psyche trong truyện Thần thoại Hy Lạp cổ. Cupid đã cảnh cáo vợ mình không được nhìn trộm xem ngài là ai, nếu không sẽ vĩnh viễn mất đi ngài. Thế nhưng Psyche không giấu được sự hiếu kì của bản thân, phản bội lại lời thề ban đầu, vậy nên thần Cupid chỉ còn cách phải rời khỏi Psyche mà thôi.

Đương nhiên, những câu chuyện thần thoại luôn luôn kết thúc có hậu. Sau cùng, nàng Psyche vẫn tìm được thần Cupid của mình, hai người tiếp tục cuộc sống của mình trước kia.

Thế nhưng cô không được may mắn như nàng Psyche, nửa năm đã trôi qua, cô vẫn chẳng thể nào tìm được Kỷ Ngôn Tắc.

Đảo Barents nằm ở nơi nào trên Ấn Độ Dương, cô hoàn toàn không biết, cũng chẳng có ai hay. Người duy nhất biết được nơi mà Kỷ Ngôn Tắc tới chỉ có mỗi mình Kỷ Hữu Mai. Đừng nói là Kỷ Hữu Mai không muốn gặp cô, mà bất cứ người nào trong nhà họ Kỷ gặp cô đều như nhìn thấy rắn độc mãnh thú vậy, thậm chí cô còn chẳng thể nào bước vào trong nhà họ Kỷ. Họ chỉ còn thiếu mỗi nước treo tấm biển bên ngoài “Cấm Viên Nhuận Chi và chó vào trong nhà” mà thôi!

Sau mấy hôm chờ đợi mỏi mòn bên ngoài nhà họ Kỷ, cô may mắn gặp được Kỷ Vũ Ngang vừa mới chu du tứ phương quay trở về. Thì ra Kỷ Niên Tường sau khi mất đi Kỷ Vũ Ngang mới nhận ra được những điểm tốt của anh, sau mấy tháng ròng không ngừng triệu hồi, sau cùng phải lấy cái chết ra uy hiếp anh mới chịu quay về. Có thể gặp được Kỷ Vũ Ngang, cô coi như đã đợi được mây tan, ngắm trăng sáng rồi!

Kỷ Vũ Ngang dắt cô vào trong nhà họ Kỷ, thế nhưng sau khi cô nhìn thấy khuôn mặt của người nhà họ Kỷ ai nấy đều sầm sì, lạnh lùng, thì cô liền mỉm cười khổ sở, chào hỏi qua loa rồi xin cáo từ luôn.

Kỷ Vũ Ngang liền nói với cô: “Hay là anh cưới em nhé? Nói không chừng có thể khích cho tên tiểu tử kia quay về đấy!”

Cô nhìn anh mà không biết nói gì. Vào lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng nói đùa, thật đúng là làm cô buồn chán đến cực điểm.

Sau đó, cô đổi phương thức khác, hàng ngày “tử thủ” ở ngoài công ty mai mối, còn Kỷ Hữu Mai ngày ngày đóng cửa cấm vận cô. Thời gian trôi qua lâu dần, Sara bắt đầu thương cảm cho cô, lén lút cho cô trở thành nhân viên miễn phí của công ty mai mối. Mỗi dịp cuối tuần, cô đều đến công ty giúp sức, chỉ hy vọng một ngày nào đấy có thể nghe chút tin tức của Kỷ Ngôn Tắc từ chỗ Kỷ Hữu Mai.

Từ mùa xuân cho đến mùa hạ, từ mùa hạ cho đến mùa thu, những gì cô có được đều chỉ là sự thất vọng. Bây giờ cô chỉ còn lại một mình, hàng ngày gặm nhắm nỗi nhớ, nhìn lá vàng rơi, lòng buồn man mát.

“Có lạnh không? Nếu như cảm thấy lạnh thì mau vào phòng nghỉ khoác tấm khăn choàng ngoài vào. Một lúc nữa, chị phải ôm hoa bước vào lễ đường rồi, em đừng có mà quên đấy!” Tang Du vừa nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, dập máy xong, chị liền nhoẻn miệng cười, đưa mắt nhìn về phía Viên Nhuận Chi vẫn luôn nhấc chân váy giúp mình.

Viên Nhuận Chi mỉm cười nói: “Có thể nhìn thấy chị kết hôn cùng Thẩm sư huynh, trong lòng em kích động, vui sướng vô cùng, ngọn lửa nhiệt huyết bừng dâng trào làm sao mà cảm thấy lạnh được?”

Tang Du bất giác bật cười thành tiếng, nhíu mày lại, khinh bỉ nhìn cô nói: “Nhìn thấy em tự giày vò mình lâu như vậy, chị cũng đành phải đại phát từ bi một lần vậy. Chị sẽ nói cho em biết hướng ném bó hoa cưới này. Em có nhìn thấy cây hạnh nhân kia không? Một lát nữa em hãy lặng lẽ ngồi dưới cái cây đó, chị sẽ ném trúng bó hoa đó vào đầu em, coi như một phần thưởng khích lệ cho sự nỗ lực của em bấy lâu nay”.

“Bảo em ôm cây đợi thỏ sao?” Sư tỷ không cần phải coi thường cô đến vậy chứ? Trước kia, mỗi dịp khi cô dâu tung hoa cưới, cô đều nỗ lực dành nhiều hoa hồng nhất.

Tang Du chán nản liếc xéo nhìn cô một cái.

Viên Nhuận Chi bĩu bĩu môi nói: “Chỗ này xa cách cái cây kia ít nhất phải mười mấy mét. Sư tỷ, chút nữa chị đứng ở đây, chị đảm bảo có thể quay lưng ném bó hoa được xa vậy sao?”

“Có lẽ người khác không làm được, nhưng với chị thì chưa chắc đâu. Mau qua đó đi, chờ đợi “sự bất ngờ đáng mừng rơi từ trên trời xuống”. Tang Du nhìn Viên Nhuận Chi vẫy vẫy tay, nếu như không phải sợ ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ, chị đã đưa chân lên đá vào mông cô một cái rồi.

Viên Nhuận Chi bình thản nhún vai, từ từ bước lại gần thân cây hạnh nhân nọ.

Nếu như có thể giành được bó hoa cưới kia, người thành hôn tiếp theo sẽ chính là cô, cô nhất định phải là tấm gương cho những người phụ nữ khao khát lập gia đình trong nước?

Giành hoa cưới chẳng qua chỉ là một tín niệm của những người phụ nữ muốn kết hôn mà thôi.

Cô ngồi xuống nghỉ ngơi ở chiếc ghế đá dưới thân cây hạnh nhân. Từ xa đã nhìn thấy Tang Du mỉm cười nhìn các cô gái trẻ, đang vui mừng, hớn hở cười nói rất nhiều, sau đó lại quay người lại, thét lớn tiếng: “Một, hai, ba,…” Lời nói vừa dứt, đóa hoa hồng tươi thắm, rực rỡ tung bay giữa khung trời xanh thẳm.

Trong chốc lát, tất cả mọi người hỗn loạn cả lên.

Tất cả những người phụ nữ muốn lấy chồng đều đuổi theo bó hoa hồng đó như điên như dại vậy.

Viên Nhuận Chi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.

Sư tỷ, quả nhiên vẫn thích trêu trọc cô.

Có điều, cô cũng không hề cảm thấy lạc lõng cho mấy, bởi vì bản thân cô hoàn toàn không hề muốn chạy lại tranh giành bó hoa cưới kia. Sư tỷ cũng thấu hiểu tâm trạng của cô, nếu không đã chẳng đẩy cô ra tận xa thế này.

Ngồi nơi đây, khiến cho đôi chân nhức mỏi vì phải đứng lâu được nghỉ ngơi. Cảm giác thoải mái hơn khiến tâm trạng cô cũng đỡ âu sầu, muộn phiền hơn.

Cô cúi người xuống, xoa xoa đôi chân nhức mỏi của mình.

Bồng nhiên, cô nhìn thấy một thứ gì đó màu hồng xuất hiện trước tầm mắt của cô.

Là ông trời đang thương hại cô, nên cố ý giữ lại cho cô một đóa hoa sao?

Cô lặng lẽ nhìn đóa hoa hồng đó rất lâu, ngây dại, lấy hay là không lấy?

Nếu mà lấy, cho dù đó chỉ là một tín niệm giản đơn, nhưng cũng thể hiện rằng trong lòng cô vẫn cứ mòn mỏi chờ mong.

Cô cúi người xuống, đang định nhặt đóa hồng lên, lúc này, bỗng nhiên một đôi giày da của nam được đánh bóng lộn giẫm ngay lên bông hoa đó.

Cô bực mình cau chặt đôi mày lại, người đàn ông nào mà đáng ghét thế? Đi đường không mở mắt ra nhìn đường, đường rộng rãi thoáng mát không đi, lại ngang ngược giẫm lên bông hoa hồng tươi thắm rực rỡ này.

Cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận ôm lấy chân của người kia, cố gắng dịch chân của anh ta ra, thế nhưng chân của người đó chẳng khác nào cắm rễ tại đó, không dịch chuyển gì cả.

Cô quyết không chịu bỏ cuộc, liền vận hết sức bình sinh “tấn công” cái chân đó một lần nữa.

“Tại sao em cứ thích ôm lấy chân anh như vậy hả?” Trên đầu cô truyền xuống giọng nói không thể nào quen thuộc hơn, mang theo chút trêu chọc, chế giễu, nhưng vẫn ấm áp, quyến rũ vô cùng.

Vào khoảnh khắc ấy, cả người cô run lên. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ sợ rằng giọng nói đó là ảo giác.

Kỷ Ngôn Tắc liền ngồi xuống, đưa bàn tay thon dài, tuyệt đẹp của mình, bẻ gãy cành lá của bông hồng kia, sau đó khẽ cài lên vành tai của Viên Nhuận Chi, rồi nhìn cô mỉm cười.

Viên Nhuận Chi mím chặt môi, đôi mắt long lanh đầy nước mắt. Cô lấy hết dũng khí, từ từ ngước đầu lên nhìn về phía người đàn ông cô chẳng thể nào gạt bỏ khỏi tâm trí của mình.

Thần Cupid của cô cuối cùng cũng đã xuất hiện…

Hậu kí

Cuối cùng, vào ngày Quốc tế Phụ nữ mùng 8 tháng Ba, bầu trời tung bay đầy những bông tuyết trắng tinh khiết. Đúng bốn giờ chiều, tôi đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh trong niềm xúc động nghẹn ngào!

Trước tiên, tôi muôn gửi lời cảm ơn chân thành đến Tố Tố. Vào tầm tháng Chín, tháng Mười năm ngoái, quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời viết lách của tôi, chị đã cho tôi niềm động viên, cổ vũ tinh thần lớn lao. Hàng ngày tôi đều viết kết thúc, cả thảy đã viết sáu kết thúc khác nhau. Bắt đầu từ cuối tháng Một năm ấy, tôi cứ viết đoạn kết, rồi lại xóa đi, viết lại rồi lại xóa đi…tổng cộng đã viết đến lần thứ sáu. (Tôi chết mất…). Trong vòng hơn một tháng, số lượng từ của tiểu thuyết này giảm từ 230 vạn xuống còn 210 vạn, sau đó lại tăng lên 220 vạn, tiếp tục giảm xuống 200 vạn, sau cùng đã tăng lại con số 210 vạn…

Lặp đi lặp lại, viết tới viết lui…

Chị Tố Tố đã nói rằng: “Em chỉ cần viết thêm vài chữ là một cuốn tiểu thuyết nữa lại ra lò rồi!”

Tôi ngao ngán…

Bây giờ, cuối cùng tôi đã được giải thoát!

Nữ nhân vật chính Viên Nhuận Chi và nam nhân vật chính xấu bụng Kỷ Ngôn Tắc trong cuốn tiểu thuyết này là một đôi oan gia, là một cặp đôi tôi yêu thích nhất trong tất cả các cuốn tiểu thuyết của mình. Bởi vì, cuốn tiểu thuyết này đã thu nhặt rất nhiều chi tiết có thực trong cuộc sống hàng ngày của tôi, cho nên tình cảm tôi dành cho nó cũng đặc biệt, sâu sắc hơn.

1. Xe đạp cá nhân, gọi tắt là “xe riêng”.

Cụm từ này do em trai tôi sáng tạo ra. Khoảng hơn mười năm trước, lúc đó, cả hai chúng tôi vẫn còn nhỏ, tôi học lớp 8 còn em trai tôi học lớp 6. Có một hôm, em trai tôi nói với tôi rằng: “Hôm nay, em sẽ lái xe riêng đưa chị đi học!” Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhìn thấy chiếc “xe riêng” đó, thì ra chỉ là một chiếc xe đạp địa hình hai bánh mà thôi. Vào lúc đó, chiếc “xe riêng” này đích thực là có giá trị nhất định của nó, trông vô cùng “cool”, bạn phải nhoài người ra phía trước để điều khiển nó.

2. Tòa nhà quái dị không thể nào tìm được nhà vệ sinh công cộng.

Có một hôm, Hoa mỗ đang đi dạo trên đường lớn, đột nhiên cảm thấy “bão gấp”, liền bước vào trong một viện dưỡng lão. Trong lòng thầm nghĩ, bệnh viện nhất định sẽ có nhà vệ sinh công cộng, sau đó anh dũng tiến vào bên trong. Bước vào tầng một, tôi tiện tay ấn nút lên tầng trên, tiếp sau đó gặp phải “thảm cảnh” tương tự Chi Chi trong tiểu thuyết này.

Mắt lệ tuôn trào, không ngờ đây lại là một tòa nhà quỷ quái không có nhà vệ sinh công cộng. Tôi ra sức nhấn nút thang máy, bước vào bên trong mà chẳng thèm quay đầu lại, suýt chút nữa thì đâm sầm vào người đứng bên trong. Xấu hổ… Người đàn ông trong thang máy nho nhã, thư sinh, cao to, khỏe mạnh, trông không phải rất đẹp trai, có điều tướng mạo trông cũng khá. Tôi liền hỏi anh ấy xem nhà vệ sinh ở tòa nhà này ở đâu. Đoạn đối thoại này, bạn có thể tìm thấy trong tiểu thuyết. Sau đó tôi đi theo anh chàng này lên tầng bảy của tòa nhà, trong lòng tôi thầm nghĩ cái nhà vệ sinh của tòa nhà này đúng là khó tìm, không ngờ chỉ có duy nhất một cái ở tầng bảy.

Anh chàng mở cánh cửa đối diện, lúc ban đầu, tôi không hề nghĩ nhiều như Chi Chi đâu, chỉ vội vã xông vào bên trong. Sau khi đứng trước cửa phòng vệ sinh tôi mới như thể hóa đá. Có điều tôi phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy ra khỏi cửa, sợ rằng sẽ bị người đàn ông kia giở trò “ám muội”.

Bởi vì người ta là liệt phụ trinh tiết, thà rằng bị chết vì “nhịn” chứ không thể nào “thất tiết” được. Ý thức tự bảo vệ mình của tôi rất cao, hoàn toàn ngược lại so với Chi Chi trong tiểu thuyết này…Thẹn thùng…

Tôi liền nói, trong tòa nhà này ngoài nhà vệ sinh này ra còn có cái nào khác hay không? Anh ấy liền nói: “Tầng nào cũng có”. Sau đó lại chỉ vào nhà vệ sinh của mình. Tôi hoàn toàn im lặng, nhà vệ sinh mà anh chỉ chính là nhà vệ sinh riêng của những căn phòng dành cho người đơn thân. Tôi không thể không hỏi thêm: “Lẽ nào quanh đây không có nhà vệ sinh công cộng hay sao?” Anh chàng liền bảo tôi đi theo về phía cửa sổ. Nhìn ra xa xa, chỉ có đúng một bãi rác ở đằng xa mà thôi… Tôi hóa thạch thêm lần nữa.

Thế là tôi đành nói lời cảm ơn anh, lập tức bước ra thang máy, vội vã rời khỏi đây. Thời buổi này, ở lâu cùng một người không quen biết rất nguy hiểm!

Sau khi ra khỏi thang máy, tôi bước ra khỏi cửa lớn mới nhận thấy, thì ra nơi tôi bước vào không phải là viện dưỡng lão. Viện dưỡng lão là tòa nhà bên cạnh, thế là tôi đành “chạy bước nhỏ” đến bãi rác gần nhất.

3. Nửa đêm canh ba bị ông xã dựng dậy rửa bát.

Mỗi ngày, vào đúng thời gian rửa bát chính là thời điểm tôi suy nghĩ để hư cấu tình tiết trong tiểu thuyết. Chính vì vậy mà tôi thường xuyên quên khuấy mất việc rửa bát. Sau một lần, hai lần, ba lần nhắc nhở, cuối cùng ông xã tôi không còn nhắc nhở thêm nữa, tôi còn cảm thấy “hứng khởi” và “mừng thầm”. Kết quả, vào canh ba nửa đêm một hôm nào đấy, cái gì đến cuối cùng cũng đến, đúng vào lúc tôi đang ngủ ngon lành liền bị ông xã dựng dậy bắt đi rửa bát.

Sau khi rửa bát xong, tôi ghi hận trong lòng. Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày tôi rửa bát đều chừa lại nồi niêu.

Một đêm, hai đêm, ba đêm…cho đến một đêm nào đó, người nào đó cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng thêm nữa, không còn nửa đêm canh ba gọi tôi dậy rửa bát…

Cách mạng cuối cùng đã giành thắng lợi!

Có quá nhiều, quá nhiều những chuyện đáng thẹn thùng, xấu hổ, thi thoảng ngay bản thân tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trong tiểu thuyết này cũng có rất nhiều tình tiết có thực trong cuộc sống, ví dụ như giữa mùa hạ nóng nực phải leo lên tòa nhà mấy chục tầng không có thang máy, cứ đi ba bước lại quay đầu lại, lo rằng mình sẽ rơi xuống dưới, xảy ra chuyện gì bất trắc… Hay như chuyện “giang hồ cứu gấp”, phải mang bệ xí với gạch mẫu, cho dù yếu ớt không bê vác được cũng vẫn phải liều mạng mang đến cho bằng được. Hoặc như việc cùng với đồng nghiệp hứng khởi đi ngắm “phong cảnh” đặc biệt trên Hậu Sơn của trường Đại học Sư phạm… Hay như Lê Hoa nhị cúc, một chiếc áo có năm chiếc cúc, thường chỉ cài một chứ quyết không cài hai, có ông xã là nhân vật chính trong ngày lễ tình nhân. Sau khi biết được chuyện này từ các đồng nghiệp, tôi cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Hoặc như việc đi ở một phố ẩm thực nào đó, sẽ ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến mức khóa quần tụt cả xuống, người chồng từ trước đến nay chưa bao giờ cư xử thân mật với tôi ở nơi công cộng, đột nhiên lại nhiệt tình mà tha thiết ôm chặt lấy tôi, đúng vào lúc tôi đang cảm thấy vui vẻ, phấn khích lạ thường, anh ấy lại thì thầm bên tai rằng: “Khóa quần của em chưa kéo kìa…”

Có lẽ khi mọi người đọc cuốn tiểu thuyết này, sẽ vừa cười vừa thầm nghĩ rằng: “Hả? Tại sao Hoa Thanh Thần lại gặp phải nhiều chuyện ly kì, đa dạng như vậy nhỉ? Không biết là thật hay giả nữa?” Tôi cũng đành thẹn thùng mà nói, tất cả những chuyện xấu hổ trên đều đã xảy ra trong cuộc đời tôi!

Tôi thích đem những tình tiết buồn cười trong cuộc sống vào trong tiểu thuyết, hy vọng có thể đem tiếng cười, niềm vui đến cho mỗi độc giả yêu quý, ủng hộ của Hoa Thanh Thần. Có lúc, các bạn sẽ phát hiện ra rằng thật sự cuộc đời của mình cũng từng có rất nhiều chuyện thẹn thùng, xấu hổ. Cuộc sống mãi mãi luôn luôn muôn màu muôn vẻ như thế đấy!