Mỗi Ngày Bạn Trai Đều Muốn Chết Cùng Tôi

Chương 1: Em muốn nhảy xuống sao?




Edit: Rebecca Sugar.

Sau tận thế, Vân Lộ Tinh chết hai lần.

Lần đầu cô bị quái vật xé nát, biến thành hồn ma chỉ có thể ở bên người Kỳ Phong Miên.

Lần thứ hai, Kỳ Phong Miên ôm thi thể cô tự sát, linh hồn cô chậm rãi tiêu tán, mở mắt lần nữa lại phát hiện mình đang đứng trên sân thượng bệnh viện trước mạt thế.

Vân Lộ Tinh mở mắt ra đã cảm thấy kỳ lạ.

Những cơn gió mùa hè mang theo hương hoa không tên khiến lòng người say mê.

Cô cúi đầu thấy mình đang mặc bệnh phục đơn bạc, đứng trên lan can ban công không phòng hộ. Trên đỉnh đầu cô bầu trời không mây, dưới chân là thế giới rực rỡ, tươi đẹp.

Mà giờ phút này, Vân Lộ Tinh vừa tỉnh lại nhận ra bản thân đang đứng trên sân thượng, nửa chân còn treo ở không trung. Cô chỉ cần bước thêm một bước là có thể ôm lấy tất cả màu sắc rực sáng của thế giới này.

Sắc mặt cô tái nhợt, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, mắt nhìn xuống thế giới hoa lệ. Mái tóc dài tung bay trong gió hè, thân thể gầy gò của cô dường như cũng lắc lư theo gió, phảng phất giây tiếp theo sẽ theo nó bay đi.

Tổng kết lại, Vân Lộ Tinh phát hiện bản thân có vẻ đang muốn tự tử.

Cô cố gắng lục lọi những hồi ức xưa từ trong trí nhớ rỉ sắt, cuối cùng cũng nhớ ra lý do mình chạy lên sân thượng bệnh viện.

Chà, cô thật sự đang muốn tự sát.

Bệnh viện Trung Vân là bệnh viện nổi tiếng nhất của thành phố A, nơi này chứa một đám bệnh nhân tâm thần và Vân Lộ Tinh mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội là một trong số đó.

Khác những bệnh viện còn lại, sân thượng của bệnh viện Trung Vân không có rào chắn. Thật ra là có, nhưng tân viện trưởng sau khi nhậm chức đã dỡ bỏ rồi.

Vì vậy, vô số người bệnh mặc một thân bệnh phục màu trắng, một người lại một người từ chỗ này nhảy xuống, tựa như những chú bồ câu trắng muốt, giang đôi cánh tự do ôm lấy bầu trời.

Người tìm chết không ngừng tăng lên, người nhà lo lắng không chịu được đều đưa người bệnh về nhà, dư lại những kẻ ở lại bệnh viện, đều là người không nơi nương tựa hoặc bị gia đình chối bỏ.

Vân Lộ Tinh vừa không phải người trước, vừa không phải người sau, đời trước cô chỉ ghé qua sân thượng bệnh viện một lần duy nhất.

Có thể là vì cơm ở nhà ăn không ngon, hộ công mới tới không đủ đẹp trai, cũng có thể vì giấc ngủ trưa không tốt, tóm lại không phải nguyên nhân gì lớn lao.

Vân Lộ Tinh đột nhiên muốn tìm chết.

Người bệnh tâm thần không như người bình thường. Vui vẻ thì thích sống, không vui thì muốn tìm chết, không có lý do gì rung trời chuyển đất hay khổ đại cừu thâm[1].

[1] mối thù sâu nặng.

Dù sao cô đã ở bệnh viện này mười mấy năm, cũng đã nhìn khung cảnh này mười mấy năm, sớm đã chán ghét. Vân Lộ Tinh uể oải, hoàn toàn quên rằng mình từng coi nơi này là chỗ tránh nạn.

Đời trước, khi Vân Lộ Tinh chuẩn bị tự tử, cô một mình lên sân thượng, ngồi ở đây hứng gió cả một buổi trưa. Trong lúc Vân Lộ Tinh rối rắm không biết bây giờ nhảy hay đợi ăn xong bữa tối sủi cảo thịt bò chiên mới tìm chết thì Kỳ Phong Miên đến.

Vân Lộ Tinh là người bệnh, còn Kỳ Phong Miên là bác sĩ chủ trị của cô.

Thực tế Kỳ Phong Miên cũng là thanh mai trúc mã của Vân Lộ Tinh, là học trưởng, là bác sĩ chủ trị, cuối cùng còn kiêm chức bạn trai của cô.

Theo quỹ đạo đời trước, sau hôm nay Kỳ Phong Miên còn là chồng Vân Lộ Tinh.

Hôm nay, tại bệnh viện Trung Vân, viện trưởng mới nhậm chức kiêm bác sĩ chủ trị của Vân Lộ Tinh Kỳ Phong Miên ở chỗ này cầu hôn cô, dọa rơi tròng mắt không biết bao nhiêu người.

Nhớ lại cảnh tượng khi ấy, Vân Lộ Tinh rũ mắt, làn gió ngây ngô nhẹ nhàng quét qua làn váy cô.

Gió hôm nay hơi lớn, Vân Lộ Tinh hứng gió một buổi trưa, bắt đầu yên lặng tự hỏi, mình nên chủ động rời khỏi sân thượng hay tiếp tục ngồi đây chờ Kỳ Phong Miên.

Cuối cùng Vân Lộ Tinh quyết định chờ anh, bởi vì cô nhận ra sân thượng có chút cao, và cô không thể tự bò xuống được...

Cô ngước mắt nhìn trời, theo quỹ đạo đời trước, Kỳ Phong Miên chắc hẳn sắp tới rồi. Anh sẽ dùng giọng nói dịu dàng, kiên nhẫn khuyên Vân Lộ Tinh rời khỏi sân thượng nguy hiểm, sau đó cầu hôn cô.

Quả nhiên, giống hệt như trong trí nhớ, Kỳ Phong Miên rất nhanh đã tới.

"Tiểu Lộ Châu? Sao em lại tới đây?"

Trong lúc Vân Lộ Tinh do dự, phía sau truyền tới một giọng nói dịu dàng.

Là Kỳ Phong Miên. Giọng nói của anh luôn ôn hòa như vậy.

Vân Lộ Tinh quay người, Kỳ Phong Miên đang đứng cách cô bốn năm mét.

Tóc anh màu nâu mềm mại, mũi cao thẳng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đeo kính, khí chất văn nhã lại ôn nhu.

Kỳ Phong Miên không mặc quần áo của bệnh viện, ngược lại mặc một bộ tây trang tương đối nghiêm túc, cúc áo hơi mở, trong ngực là bó hoa Tulip đỏ, như ẩn như hiện. Sợi tóc nâu lưa thưa rơi xuống, che khuất đôi mắt thâm thúy cùng cảm xúc phức tạp trong anh.

Anh nhìn Vân Lộ Tinh đứng trên cao, biểu tình lạnh lùng chậm rãi trở nên ôn hòa.

Một tay anh cho vào túi, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Vân Lộ Tinh, tham lam và lưu luyến, một giây cũng không muốn rời đi.

Đến khi Vân Lộ Tinh lộ ra vẻ khó hiểu, khóe môi anh chậm rãi kéo lên, hỏi cô: "Em muốn nhảy xuống sao?"

Vân Lộ Tinh bị gió trên sân thượng thổi đến mơ mơ màng màng, đại não trì độn vừa định lắc đầu đã nghe thấy đối phương nói thêm: "Nhảy đi."

Động tác Vân Lộ Tinh cứng lại:... Hả??

Giọng nói của Kỳ Phong Miên trước sau vẫn dịu dàng như vậy, gió khi chạng vạng hơi lạnh nhưng không lạnh lẽo bằng thâm ý chất chứa trong lời anh.

Anh chậm rì rì, như mê hoặc nói: "Chỉ cần thêm một bước là em có thể tự do."

Vân Lộ Tinh chuẩn bị bảo Kỳ Phong Miên đưa mình xuống, nghe vậy hơi đơ ra:... Từ từ, lời kịch không đúng.

Lẽ ra anh ấy phải đau khổ khuyên giải an ủi mình không nên nhảy chứ?

Cô ngơ ngác nhìn Kỳ Phong Miên tươi cười ôn hòa, cảm thấy chuyện này sai sai.

Trong lúc Vân Lộ Tinh còn chưa phát hiện ra sai chỗ nào, thì Kỳ Phong Miên đã di chuyển. Anh ôm bó hoa Tulip đỏ nguyên bản dùng để cầu hôn, biểu tình lười nhác đến gần cô gái lung lay trên sân thượng, mỗi một bước đều trầm ổn hữu lực.

Đồng tử đen nhánh của anh khóa chặt cô gái nhỏ đang mờ mịt, nét mặt tựa như hài hước tựa như tản mạn, tràn đầy nghiêm túc, tự mê hoặc nói: "Em tới đây không phải vì tìm kiếm sự giải thoát sao?"

Vân Lộ Tinh chậm rãi nghiêng nghiêng đầu, mờ mịt cổ quái nhìn Kỳ Phong Miên. Cô nghe thấy một âm thanh chỉ mình có thể nghe được.

—— [thật muốn cùng Tiểu Tinh Tinh tuẫn tình mà.]

Là tiếng lòng của Kỳ Phong Miên.

Ngẫu nhiên Vân Lộ Tinh sẽ nghe thấy tiếng lòng chân thật của Kỳ Phong Miên, tựa như lời thuyết minh bỗng nhiên xuất hiện bên tai. Loại năng lực này không chịu sự khống chế của cô.

Những giọng nói đó vặn vẹo âm u, tràn ngập dục vọng chiếm hữu với cô.

Tất cả mọi người đều nói Vân Lộ Tinh có bệnh, nhưng chỉ Vân Lộ Tinh biết, Kỳ Phong Miên mới là kẻ có bệnh thật sự.

Mà giờ phút này, tuẫn tình ư? Từ này quen thuộc đến lạ kỳ.

Gió bỗng lớn hơn, trời cũng tối sầm lại.

Vân Lộ Tinh nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy của anh, hốt hoảng như đang thấy một Kỳ Phong Miên đời trước sau mạt thế.

Tận thế đến, Vân Lộ Tinh trở thành nhóm người xui xẻo đầu tiên bị rơi trứng, còn Kỳ Phong Miên lại có được dị năng mạnh mẽ, trở thành cường giả đỉnh cao thế hệ đầu.

Chỉ là anh vẫn chết.

Chết vì tự sát.

Đời trước, sau khi chết Vân Lộ Tinh biến thành linh hồn bám theo Kỳ Phong Miên, cô hoàn chỉnh chứng kiến tràng tự sát thảm thiết kia.

Hoặc nói cách khác là tuẫn tình.

Đó là một buổi sáng sớm cực kỳ bình thường. Cô thấy Kỳ Phong Miên đi vào tầng hầm ngầm, chậm rãi tới gần thi thể mình.

Trong không khí tràm ngập mùi formalin gay mũi.

Anh ôm thi thể lạnh băng của cô vào lòng, dưới cái nhìn chăm chú không tiếng động của Vân Lộ Tinh, anh an tĩnh nhắm mắt, mỉm cười dùng dao nhỏ tự cắt yết hầu của mình.

Tự sát.

Trận tử vong này như thể tuẫn đạo hiến thân vì nghệ thuật, máu tanh nhưng đẹp đẽ.

Đương lúc hô hấp Kỳ Phong Miên yếu dần, trạng thái quỷ hồn của Vân Lộ Tinh cũng chậm rãi tiêu biến.

Cô nhịn không được chậm rãi sát gần Kỳ Phong Miên, ngồi xổm xuống, không biết là đang nhìn thi thể anh hay mình. Mà thật ra cũng không khác nhau là mấy vì thi thể hai người họ gắt gao ôm nhau, tuy hai mà một.

Thân hình Vân Lộ Tinh hóa thành một đoàn sương mù, nhẹ nhàng bị gió thổi qua. Ý thức cô bắt đầu mơ hồ. Bỗng nhiên, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc đã lâu, Kỳ Phong Miên lẩm bẩm: "Ngủ ngon, Tiểu Tinh Tinh của anh."

——[từng nói, nếu em chết, anh cũng sẽ chết cùng em.]

——[ấy vậy em lại nhất định phải dùng loại tư thái này khuyên anh sống sót.]

——[nếu được làm lại... anh nhất định sẽ không nghe em nói.]

——[chết ngay từ đầu thì tốt rồi, thêm một lần nữa, anh muốn cùng Tiểu Tinh Tinh tuẫn tình.]

Vân Lộ Tinh thoáng chốc thanh tỉnh.

Cô mở mắt, nhìn chàng trai mỉm cười dịu dàng trước mặt.

Giờ này khắc này, trên sân thượng bệnh viện lúc chạng vạng, cô tinh tường nghe thấy tiếng lòng của chàng trai cầm bó Tulip.

——[lại thêm một lần nữa, anh muốn tuẫn tình cùng Tiểu Tinh Tinh của anh.]