Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 15: Cây ớt biết viết chữ




Lúc mọi người không ngừng kêu la khi thấy lá ớt run rẩy, cây ớt chỉ thiên nào đó dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi giương mắt liền bị nhóm quần chúng vây xem ở trước mắt dọa hoảng.

Quan trọng hơn còn có không ít chiến sĩ giơ kiếm laser trong tay nghiêm túc làm xong chuẩn bị có thể công kích bất cứ lúc nào.

Này...

Này là tình huống gì a?

Chu Bách Triết giống như gặp đại địch, vội vàng kêu gọi nhóm tiểu đệ của mình tới hộ giá!

Sau đó, tất cả các cây ớt trong mảnh ruộng đồng loạt tự đào mình ra khỏi hố rồi chắn trước mặt Chu Bách Triết, đồng loạt nâng chân mình chỉa về phía thôn dân.

Ý là đừng thấy Ớt đại vương nhà ta mặc dù chỉ là một cây ớt nhưng không dễ khi dễ đâu nha, ai dám khi dễ đại vương, có tin chúng ta chỉ cần một giây đã chọt chết các mi không?

Mọi người không dám thở mạnh, hoàn toàn không dám xem thường đám ớt tiểu đệ chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu, bởi vì ớt lão đại của chúng mới chân chính là sự tồn tại đáng sợ.

Nghĩ tới hôm nay cây ớt này có thể dễ dàng giết chết trùng biến dị cấp ba... a không đúng, là cay chết, mọi người lập tức sợ hãi.

Nhất thời bầu không khí có chút căng thẳng.

Thấy phản ứng của đám ớt, ánh mắt trưởng thôn chợt lóe, trong lòng cũng có quyết định, ông đứng ra, đặc biệt thân thiện mỉm cười: "Cái này... chúng tôi không có ác ý, chính là, cái đó... không biết ngài có hiểu được lời tôi nói hay không?"

Nói xong, trưởng thôn quay đầu lại mắng: "Giơ vũ khí cái gì, còn không mau buông xuống! Bọn họ đã cứu toàn thôn làng này, phải cám ơn chứ."

Giờ phút này trưởng thôn thoạt nhìn rất tỉnh táo, thế nhưng không ai biết sau lưng ông sớm đã ướt một mảng lớn.

Đội trưởng đội săn thực ủy khuất, ban đầu lúc tụi tôi cầm vũ khí không ngài cũng đáp ứng sao, sao giờ lại lật mặt nhanh như vậy a.

Đúng là giống như vợ nhà lão Trương Tam, nói lật mặt là lật mặt ngay, trong vòng ba giây có thể biến từ cười ha hả thành gào khóc thảm thiết, thực chịu không nổi mà.

Thế nhưng là người thông minh, ông hiển nhiên biết được nguyên nhân trưởng thôn biến hóa như vậy, vội vàng buông vũ khí, thái độ cũng từ cảnh giác biến thành lấy lòng.

Có người đầu tiên buông vũ khí, tiếp theo liền có người thứ hai thứ ba.

Trưởng thôn dè đặt xoa xoa tay, lấy lòng nói: "Ngài xem, đều là hiểu lầm cả thôi, chúng tôi không hề muốn tổn thương ngài."

Chu Bách Triết kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh liền hiểu được nguyên nhân trưởng thôn phản ứng như vậy.

Nói trắng ra là Chu Bách Triết có sức chiến đấu lớn nên trưởng thôn có tâm tư, nghĩ nếu có cậu trợ giúp thì thôn làng có thể bình an vượt qua lần trùng triều tiếp theo.

Thế nhưng trưởng thôn lại không nắm chắc đám ớt rốt cuộc có bản tính thế nào, vì thế mới chuẩn bị trước, lệnh cho mọi người đề phòng.

Thế nhưng khi trưởng thôn thấy cả quá trình đám ớt chỉ phòng bị chứ không công kích thì liền ý thức được chúng căn bản không xấu, có thể thử lôi kéo nên mới có biểu hiện lấy lòng như vậy.

Chu Bách Triết không so đo tính toán của trưởng thôn, dù sao thì trưởng thôn làm vậy cũng khá dễ hiểu.

Ngay sau đó, Chu Bách Triết lệnh cho tất cả tiểu đệ thả chân xuống, ngoan ngoãn đứng đó.

Biểu hiện hữu hảo của Chu Bách Triết lại làm thôn dân kinh ngạc trố mắt nhìn nhau, trong đầu hiện ra ý niệm làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Cây ớt có sức chiến đấu cường đại lại biết cử động một cách không thể lý giải cư nhiên... còn hiểu được lời nói của bọn họ.

Một cây ớt... lại có thể hiểu được lời nói của nhân loại.

Tất cả mọi người xôn xao, trong lòng ngược lại có chút sợ hãi, bởi vì cây ớt là một sinh vật quái lạ mà bọn họ không hề hay biết chút gì nên lại càng sợ hãi hơn cả đám trùng biến dị.

Chu Bách Triết thực buồn bực, nhìn nhóm thôn dân đang run lẩy bẩy như mấy con cừu con, cậu bất đắc dĩ run run lá cây.

Nhóm thôn dân run bắn, sắp khóc tới nơi.

Cây ớt này quá dọa người a!

Trưởng thôn cũng hoảng không kém, thế nhưng nghĩ tới cây ớt này có sức chiến đấu mạnh như vậy liền cố kiềm chế sợ hãi, một lần nữa xác nhận: "Ngài... nếu ngài có thể nghe hiểu lời tôi nói thì có thể... có thể run lá cây một chút được không?"

Chu Bách Triết đen mặt, giống như kẻ ngốc run run lá cây.

Thôn dân sợ tới nhũn chân, trái tim suýt chút nữa cũng rớt xuống.

Cái cây, cái cây ớt này thật sự hiểu được tiếng người.

Thấy biểu hiện của nhóm thôn dân, Chu Bách Triết thực sự đơ mặt ớt, ngay cả một câu cũng không muốn nói.

Cây ớt thực sự trông đáng sợ như vậy sao?

Trưởng thôn cố kiên trì mỉm cười như sắp khóc tới nơi với Chu Bách Triết: "Ngài ở đây thế nào?"

Chu Bách Triết liếc mắt nhìn trưởng thôn, cong cong lá cây, biểu thị tạm được.

Trưởng thôn thở phào một hơi mới nói: "Ngài đã cứu thôn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp, bất quá, chúng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."

Vừa nói, trưởng thôn vừa quỳ xuống, khẩn cầu nói: "Mấy ngày gần đây trong thôn thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ trùng triều, sức ngài mạnh như vậy, ngài có thể... giúp chúng tôi một tay không?"

Chu Bách Triết bối rối, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng quơ quơ tay để trưởng thôn đứng dậy.

Trưởng thôn hiểu lầm là Chu Bách Triết cự tuyệt, nhất thời lộ ra biểu tình sẩu thảm, giống như cạn kiệt sinh khí ngã bệch xuống đất: "Làm thế nào đây, như vậy thôn thực sự sẽ..."

Tất cả thôn dân đều lộ ra biểu tình buồn bã, thậm chí là tuyệt vọng, không ít người bật khóc quỳ xuống nói với Chu Bách Triết: "Cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu thôn chúng tôi."

Một người phụ nữ ôm đứa nhỏ còn quấn tả khóc lóc: "Tôi chết cũng không sao, thế nhưng con tôi còn nhỏ như vậy, nó chưa từng được ngắm nhìn thế giới này..."

Nói tới đây, người nọ đã khóc không thành tiếng nức nở: "Chỉ cần ngài nguyện ý cứu đứa nhỏ, cho dù bảo tôi chết ngay lập tức tôi cũng nguyện ý."

Chu Bách Triết nhịn không được đau đầu, cậu sợ nhất là tiếng khóc của phụ nữ, vì thế vội vàng quơ quơ lá cây biểu đạt mình đau đầu.

Đúng nhưng dự đoán, người nọ không kêu khóc nữa nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Loại rơi lệ âm thầm này ngược lại còn làm người ta để tâm hơn vừa khóc vừa gào.

Chu Bách Triết định nói gì đó nhưng tóc gáy đột nhiên dựng đứng, nghiêng đầu nhìn xa xa, tất cả lá cây trên thân đều dựng đứng, vô cùng bất an.

Ngay lúc nhóm thôn dân mờ mịt không hiểu gì thì từ xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng gầm vô cùng khủng khiếp rung chuyển đất trời làm tất cả mọi người đều kinh hoảng.

"Trời ạ..." Sắc mặt đội trưởng đội săn ảm đạm, hoảng sợ nói: "Kia, kia là tiếng kêu của trùng biến dị cấp bốn, không thể nào nhầm được."

Cấp bốn...

Mọi người tuyệt vọng, cấp ba bọn họ đã đánh không lại, giờ lại tới cấp bốn, chẳng lẽ ông trời muốn thôn diệt vong thật sao?

Trưởng thôn cũng không để ý gì nữa, vội vàng bò tới dập đầu tới Chu Bách Triết: "Van cầu ngài, xin ngài cứu chúng tôi, chỉ cần ngài cứu chúng tôi, chúng tôi nguyện bỏ ra bất cứ cái giá nào."

Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn còn lưu lại cảm giác rợn tóc gáy vừa nãy, hiện giờ cậu chỉ mới cấp ba mà thôi, làm sao có khả năng chiến thắng trùng biến dị cấp bốn, cho dù muốn giúp cũng không đủ sức.

Trừ phi...

Có thể cùng thôn dân tiến hành hợp tác, cậu chỉ huy tiểu đệ đánh lén để chiến sĩ giết chết trùng biến dị, cố gắng thu gom thật nhiều tinh hạch để thăng lên cấp bốn trước khi con trùng biến dị cấp bốn kia tới.

Chẳng qua không biết nhóm thôn dân có nguyện ý tiến hành trao đổi hay không.

Chu Bách Triết quơ quơ lá cây lệnh cho nhóm tiểu đệ bào mình ra khỏi hố đất, toàn bộ quá trình, tất cả thôn dân đều im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lúc này, dưới sự chú ý của trăm cặp mắt, Chu Bách Triết dùng rễ của mình xiêu xiêu vẹo vẹo viết trên mặt đất: Tôi có thể giúp mọi người, thế nhưng tôi không đánh lại con trùng cấp bốn kia, trừ phi có tinh hạch để tôi thăng lên cấp bốn.

Dòng chữ này không thể thể dùng xấu xí để hình dung, căn bản là vặn vẹo quái dị đến mức sắp không nhận ra hình dạng, da mặt Chu Bách Triết rất dày mà còn nhịn không được đỏ mặt, hận không thể chui vào đất.

Ho khan một tiếng, rễ ớt không đủ lực a.

Mọi người nhịn không được kinh ngạc, hóa ra cây ớt này chẳng những nghe hiểu tiếng người mà còn biết viết chữ?

Thế giới này đã đáng sợ đến vậy rồi sao?

Một cây ớt mà cư nhiên lại biết viết chữ?

Phải biết ở trong thôn những đứa bé dưới năm tuổi còn không biết viết chữ, một cây ớt còn trâu bò hơn cả người?

Chẳng những có thể giết chết trùng biến dị cấp ba mà còn biết giết chữ, có thể nói là giỏi văn lẫn võ, trâu bò đến mức không còn gì để nói.

Chính là...

Chữ viết này thực xấu xí a.

Đó giờ chưa từng thấy chữ nào xấu đến vậy!

...

Trưởng thôn nhìn chằm chằm dòng chữ hồi lâu, lâu đến mức Chu Bách Triết cho rằng đối phương sắp hóa đá tới nơi thì trưởng thôn mới nâng cái cổ vì cúi đầu quá lâu mà có chút cứng ngắc nói: "Chúng tôi sẽ giao hết tinh hạch trong thôn cho ngài, chỉ cần ngài giúp chúng tôi giết con trùng biến dị cấp bốn kia là được."

Chu Bách Triết còn chưa lên tiếng đã có người khó chịu: "Đưa hết cho nó thì chúng ta phải làm sao đây, tôi còn định bán tinh hách mua chút thức ăn ngon cho đứa nhỏ a."

Người khác vội vàng kéo người nọ lại: "Ông điên rồi à? Nếu không cho nó thì ai giúp chúng ta đánh trùng biến dị cấp bốn, mạng mất rồi còn lo lắng gì tới tinh hạch nữa."

Người nọ lại càng khó chịu hơn, chút sợ hãi đối với Chu Bách Triết đã hoàn toàn bị tinh hạch cám dỗ phủ mờ, căm phẫn nói: "Vậy cũng không thể cho hết, chí ít cũng phải chừa lại một chút cho chúng ta chứ?"

"Im miệng hết cho tôi, rau cải lương thực trồng trong thôn không đủ cho các người ăn à? Muốn ăn mặn thì giết gà giết vịt trong nhà mình ăn đi, giờ quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng, anh nhớ thương tinh hạch để làm gì hả?" Trưởng thôn nhịn không được đứng ra la rầy người nọ.

Người nọ lúng túng không dám lên tiếng nữa, bất quá vẫn không quá cam lòng, nhưng có lẽ vì e ngại sức mạnh của Chu Bách Triết nên cuối cùng vẫn lùi về sau, không lên tiếng nữa.

Chu Bách Triết nhịn không được than thở, một lần nữa viết chữ giải thích: Tôi muốn thăng lên cấp bốn phải dùng một lượng lớn tinh hạch.

Cậu sợ thôn dân sẽ giấu tinh hạch đi, thế nhưng thật sự là con trùng biến dị cấp bốn kia quá mạnh, nếu muốn bảo hộ thôn dân, cậu cần có một lượng lớn tinh hạch để thăng cấp.

Trưởng thôn cũng là người có dị năng, dĩ nhiên biết thăng cấp cần dùng rất nhiều tinh hạch: "Ngài đừng để ý, người kia không biết phân nặng nhẹ."

Sau đó ông nói tiếp: "Ngài nghỉ ngơi đi, chốc nữa tôi sẽ đưa tất cả tinh hạch tới, ngoài ra nếu ngài có yêu cầu gì thì xin cứ nói với người trong thôn, chúng tôi nhất định sẽ tận lực thỏa mãn ngài."

Chu Bách Triết vẫy vẫy lá cây biểu thị mình đã biết, nghĩ nghĩ một chút lại viết thêm một dòng: Cám ơn.

Trưởng thôn vừa mừng vừa lo, một cây ớt mạnh mẽ tới mức chỉ cần dùng hai quả ớt đã có thể dễ dàng tiêu diệt một con trùng biến dị cấp ba cư nhiên lại nói cám ơn ông!!

Nói cám ơn ông a!

Trưởng thôn vô cùng kích động, ông nhìn chằm chằm hai chữ này thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được lôi di động ra răng rắc một cái chụp lại, khoảnh khắc đáng kỷ niệm thế này nhất định phải chụp lại.

Toàn thể thôn dân nhìn chằm chằm trưởng thôn, biểu tình cứng ngắc.

Thật sự là khó tưởng tưởng trưởng thôn lại làm ra hành động chỉ xuất hiện ở đám fan cuồng mà thôi.

Trưởng thôn mặt dày làm như chưa phát sinh gì cả, đứng dậy, phân phó mọi người tản ra không được tụ tập ở đây, tránh ảnh hưởng tới ngài ớt nghỉ ngơi.

Mặc dù rất hiếu kỳ về cây ớt này nhưng mọi người cũng không dám lắc lư trước mặt Chu Bách Triết, dù sao thì kết cục của con trùng biến dị cấp ba kia vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của mọi người.

Ngay lúc này từ xa xa truyền tới âm thanh của đội trưởng đội săn.

"Cái kia, trưởng thôn, chốc nữa nhớ share qua cho tôi với nha."

"Không thành vấn đề."

Chu Bách Triết đơ mặt ớt, lặng im nhìn trời.