Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 36: Bị oan uổng




Ớt đại vương hoài nghi nhân sinh nhịn không được đỡ đầu, nội tâm tang thương không thôi.

Bị sinh vật biến thái kỳ dị nào đó dòm ngó, thực sự làm Ớt đại vương đau đầu.

Sinh vật kia rốt cuộc núp ở nơi nào, ngày ngày dòm ngó ớt của mình, đúng là quá biến thái mà.

Mảy may không hề hay biết mình bị Ớt đại vương trong lòng mắng là biến thái, tướng quân đại nhân nhanh chóng chém giết sạch sẽ đám trùng không có đầu óc còn tán loạn ở xung quanh, nhanh đến mức nhóm thôn dân nơm nớp lo sợ tránh ở bên kia hoàn toàn không có cơ hội ra tay.

Trên đất đầy ắp đoạn tay chân bị cắt cụt, cẩn thận đếm lại thì hơn phân nửa trùng biến dị bị chết ở đây, bị đóng thành băng.

Nhiều trùng biến dị như vậy thì dĩ nhiên sẽ có rất nhiều tinh thạch, nhất là trùng biến dị cấp ba cấp bốn lại càng làm thôn dân thèm muốn, không ngừng nhìn thi thể đám trùng, muốn nói lại thôi.

Số tinh hạch này bọn họ thật sự rất muốn chiếm làm của riêng, nếu có thể mang đi bán thì có thể kiếm được không ít tiền.

Chẳng qua những con trùng này căn bản không phải bọn họ giết, xét về tình về tính thì bọn họ không thể muốn đám tinh hạch kia, chỉ có thể thầm thèm muốn mà thôi.

Nam nhân không thèm để tâm tới mớ tinh hạch trên mặt đất, nhấc chân muốn bỏ đi, Chu Bách Triết vội vàng quơ lá cây, kinh ngạc nói: "Chờ đã, số tinh hạch kia anh không cần à?"

Nhóm thôn dân lập tức vểnh tai, sắc mặt khẩn trương.

Nam nhân liếc mắt, chăm chú nhìn Chu Bách Triết: "Em muốn?"

Chu Bách Triết có vẻ ngượng ngùng nói: "Ừm, tôi rất cần tinh hạch."

Đối mặt với lời nói thẳng thắn của Chu Bách Triết, biểu tình của nam nhân không chút biến hóa, trực tiếp dùng kiếm laser chém vài đường, đầu của trùng biến dị bị đông thành băng bị đánh nát, lộ ra tinh hạch bên trong: "Cầm đi."

Chu Bách Triết run rẩy lá cây, không chút khách khí trực tiếp nhảy xuống đất nhanh chóng nhặt hết tinh hạch chất thành đống, tinh hạch màu đỏ đặc biệt chói mắt, chỉ nhìn thôi cũng thực chói lọi rực rỡ, tim Chu Bách Triết cũng sáng lên theo.

Đây chính là kinh nghiệm a, thứ rất quan trọng để cậu biến thành người.

Chẳng qua nhiều tinh hạch như vậy cũng rất nặng, hơn nữa cậu chỉ là một cái cây căn bản không có năng lực cầm nhiều như vậy, chỉ có thể quay đầu vẫy vẫy lá cây, lấy lòng nói: "Cái kia, nhiều tinh hạch như vậy tôi khiêng không nổi, anh xem... có thể..."

Còn chưa dứt lời, Chu Bách Triết liền không ngừng xoa xoa lá cây, tựa hồ muốn chà ra tia lửa.

Nam nhân nhíu mày, không biết sao tự dưng có chút buồn cười, cây ớt này thực sự quá nhân tính hóa, chỉ hành động chà chà lá cây cũng đủ làm người ta tưởng tượng được lúc này nó đang mỉm cười nịnh nọt lấy lòng, càng nhìn lại càng giống một con vật cưng nhỏ đang xin giúp đỡ.

Ngay lúc Chu Bách Triết sắp chà nát lá cây thì nam nhân cũng kiếm laser chặt một chiếc lá lớn rồi đặt tinh hạch vào bên trong, gói lại ôm vào lòng, sau đó trầm giọng nói: "Đi thôi."

Chu Bách Triết thực tự giác leo lên chân đối phương, sau đó ngoan ngoãn dựa vào lòng đối phương, chụp chụp lá cây: "Đi thôi."

Nam nhân liếc nhìn nhóm thôn dân có chút mất mác, ánh mắt lạnh lùng làm nhóm thôn dân tỉnh táo lại, thầm mắng chính mình không nên mơ tưởng tới số tinh hạch kia.

Lúc này nam nhân mới thu hồi tầm mắt, xoay người bỏ đi.

Nhóm thôn dân nhìn nhau, sợ nếu bị bỏ lại thì sẽ bị trùng biến dị tập kích nên vội vàng bám sát.

Xuyên qua ngã ba kia, mọi người túm tụm lại một chỗ, rốt cuộc cũng về tới cổng thôn.

Lúc này cổng thôn đã tụ tập không ít người, khi nhìn thấy thôn dân quay trở lại thì rối rít thở phào, bất quá khi thấy tướng quân đại nhân đi chung Chu Bách Triết thì biểu tình có chút khác biệt, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đứng đầu nhóm thôn dân chính là vị trưởng lão kia, ông ta là người có địa vị cao nhất sau trưởng thôn.

Thấy Chu Bách Triết cùng tướng quân đại nhân, sắc mặt liền trở nên âm trầm, con ngươi lạnh lẽo, đề phòng nói: "Hai người tới đây làm gì?"

Thái độ cảnh giác hệt như bọn họ có mưu đồ gây rối thôn làng, Chu Bách Triết nghẹn lời, thật lâu không nói nên lời.

Chỉ số thông minh của người này sao thấp vậy, rốt cuộc là ai a...

Nhóm thôn dân không phải ai cũng như vị trưởng lão này, đại đa số đều có hảo cảm với Chu Bách Triết, đều ghi nhớ nhờ có Ớt đại vương mà thôn làng mới được cứu.

Nhất là một nhà Tiểu Tây thì lại càng đặc biệt cảm kích Chu Bách Triết, luôn đối đãi cậu như ân nhân.

A Ngưu liền đứng ra nói: "Ớt đại vương đến nhà tôi đi, vợ tôi làm rất nhiều nước trái cây cho ngài, chỉ chờ ngài đến uống a."

Lòng Chu Bách Triết ấm áp, lúc lắc lá cây, hiếm khi cười trêu chọc: "Có vị sơn tra không?"

A Ngưu khó xử: "Mùa này tạm thời không có sơn tra, bằng không để tôi làm vị quít cho ngài, cũng ngọt ngọt chua chua."

Chu Bách Triết nhịn không được vui vẻ, thực không biết làm sao với A Ngưu thẳng tính.

Bất quá chính là như vậy, người ân oán rõ ràng như A Ngưu mới đáng giá tin cậy.

Có A Ngưu gián đoạn làm bầu không khí hòa hoãn lại, không ít thôn dân nhìn vị trưởng lão kia, muốn nói lại thôi.

Trưởng lão trầm mặc hỏi nhóm thôn dân vừa mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc: "Các người dẫn bọn họ tới làm gì?"

Biểu tình nhóm thôn dân có chút khó chịu: "Chúng tôi gặp phải trùng triều ở trên đường."

Trùng triều.

Thôn dân kêu lên hoảng sợ, ánh mắt vô thức tập trung về phía Ớt đại vương trong lòng nam nhân thần bí cường đại, trong lòng thực bất an.

Nếu ớt đại vương không quản sự sống chết của bọn họ, một khi trùng triều tới thì tất cả mọi người đều sẽ chết.

Càng miễn bàn thái độ của Ớt đại vương cùng nam nhân kia rõ ràng rất tốt, thế nhưng trước đó bọn họ lại đắc tội người ta.

Nhóm thôn dân lo lắng bất an, lúc này trưởng lão phát hiện gì đó, vội vàng hỏi lớn: "Chỉ có mấy người quay lại? Những người khác đâu?"

Đặc biệt là nhóm thuộc hạ ông tín nhiệm, chưa thấy ai trở lại.

Nhóm thôn dân tròn mắt nhìn nhau, biểu tình phức tạp, Trương Tiêu Khê bị mọi người đẩy ra, nhắm mắt nói: "Những người kia bị trùng biến dị giết rồi. Nếu không nhờ Ớt đại vương cùng vị cường giả này cứu giúp, chúng ta chỉ sợ cũng..."

Lời còn chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu được.

Trong lòng trưởng lão run lên, lạnh lùng nói: "Trùng hợp thật, người chết đều là người của tôi."

Lời này vừa nói ra hiển nhiện làm mọi người kinh ngạc, lúc này mới phát hiện trong số người quay lại quả nhiên thiếu người của trưởng lão.

Trương Tiêu Khê cuống quít giải thích: "Đó là bởi vì..."

"Đủ rồi!" Trưởng lão quát, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, ánh mắt lóe ra hận ý cùng chán ghét.

Chu Bách Triết lặng lẽ cuộn lá cây, thực vô tội run run lây, chỉ cảm thấy đầu óc vị trưởng lão này có vấn đề, trời mới biết làm sao lại vừa vặn như vậy, người chết toàn bộ đều là người của ông ta.

Nhóm thôn dân mỗi người một suy nghĩ, bất quá đại đa số vẫn như cũ nghiêng về phía Chu Bách Triết, dù sao thì có cậu ở đây sẽ đảm bảo mọi người được sống sót trong trùng triều.

Trưởng lão phát hiện điều này thì thở hổn hển, tức giận không thôi: "Các người, các người đúng là điên rồi, cư nhiên cấu kết với quái vật kia!"

Bị gọi là quái vật Chu Bách Triết cảm thấy khó chịu, cậu cũng không phải bánh bao mà mặc cho người ta nhồi nhét, người khác tốt với cậu, cậu sẽ báo đáp lại gấp mười. Ngược lại cũng vậy.

"Tôi nói này lão quỷ, ông nói quái vật là nói ai vậy?" Chu Bách Triết từ trong lòng nam nhân nhảy xuống đất, nhanh chóng triệu tập nhóm tiểu đệ trong ruộng vây công thành một vòng, giơ chân bày ra tư thế công kích.

Nhiều cây ớt đứng đó phô trương thanh thế quả thực rung động lòng người, nháy mắt làm trưởng lão yếu thế, vội vàng nói: "Mày, mày muốn làm gì?"

Ngược lại nhóm thôn dân hoàn toàn không khẩn trương, thậm chí còn có người vui vẻ quan sát, bọn họ nhìn ra được bản tính Ớt đại vương không xấu, thậm chí còn đối xử với thôn dân rất tốt, hiện giờ thành như vậy cũng vì vị trưởng lão này quá quá đáng, chọc giận Ớt đại vương.

Tượng đất cũng có lúc tức giận, nói chi là Ớt đại vương.

Trưởng lão giật thót, theo bản năng lùi về sau, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn từ nhóm thôn dân: "Đội thủ vệ đâu, mấy người làm ăn kiểu gì vậy?"

Đội trưởng thủ vệ ở bên cạnh bình tĩnh nói: "Trưởng lão, ngài có gì phân phó?"

Trưởng lão giống như tìm được núi dựa, vội vàng kéo đội trưởng thủ vệ qua trách cứ: "Thứ kia định công kích tôi, các người còn không mau giết nó đi!"

Đội trưởng thủ vệ cơ hồ muốn hất văng trưởng lão, chỉ hận không thể mắng người này quá ngu đần, toàn thôn cộng lại cũng không có cách nào tổn thương vị Ớt đại vương này, chỉ dựa vào nhóm thủ vệ căn bản là mơ mộng hảo huyền.

Với lại... bản thân ông không hề bài xích Ớt đại vương.

"Anh còn không mau giết nó đi?" Trưởng lão tức giận tới đỏ mặt.

Đội trưởng thủ vệ nhịn không được cười nhạt: "Trưởng lão, đầu óc ngài có vấn đề sao, tôi không nhìn thấy Ớt đại vương công kích ngài."

Lời này vừa nói ra, thôn dân liền vui sướng không thôi, suýt chút nữa đã giơ ngón tay cái với đội trưởng thủ vệ, dũng khí này người thường quả thực không thể nào so sánh.

Người trong thôn không có ai dám công khai đối nghịch với trưởng lão, một là thân phận ông ta không tầm thường, hai là bối phận rất cao, cho dù là trưởng thôn cũng phải cung kính gọi một tiếng "Cụ Bảy".

Địa vị này, bối phận này, ai dám cãi?

"Anh dám cãi lại mệnh lệnh của tôi?" Trưởng lão hung ác nói.

Nhất thời không khí thực tĩnh lặng.

"Tôi dám."

Một giọng nói như sấm nổ vang lên làm tất cả thôn dân quay đầu lại, nhìn thấy người tới thì rối rít nhường đường, đồng thời còn cúi đầu cung kính nói: "Chào trưởng thôn."

Không ít người lóe lên ý cười trên sự đau khổ của người khác, lúc này chuyện vui cũng lớn hơn, cho dù bối phận của trưởng lão cao nhưng suy nghĩ lại quá cá nhân, trưởng thôn thì khác, ông có cái nhìn tổng quát, luôn làm ra lựa chọn tốt nhất cho thôn, cho dù sự lựa chọn đó ông hoàn toàn không muốn nhưng không thể không tiếp nhận.

Trưởng thôn xuất hiện làm bầu không khí trong thôn hoàn toàn thay đổi, mọi người giống như tìm được chỗ dựa, rối rít mong đợi trưởng thôn dạy cho trưởng lão kia một bài học, nếu không phải ông ta thì Ớt đại vương cùng không phát sinh xích mích với thôn làng, nếu không phải ông ta thì thôn cũng không tổn thất cường giả, thậm chí còn ghi thù với một kẻ địch đáng sợ.

Trưởng thôn nhịn không được ho khan, bất quá vẫn cường ngạnh tiến tới trước, đảo mắt nhìn một vòng, thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt.

Trưởng lão bối rối giải thích: "Tôi..."

Trưởng thôn giơ tay: "Cụ Bảy, cụ không cần nói."

Dứt lời, ông quay qua nhìn Chu Bách Triết cùng nam nhân, giọng điệu vừa cung kính lại áy náy: "Thật sự xin lỗi, lúc tôi không có đây thôn dân đã mang tới phiền toái cho ngài."

Chu Bách Triết vội lệnh cho nhóm tiểu đệ thu chân: "Không sao, không sao cả."

Trưởng thôn dời mắt qua nam nhân, vì quá áy náy nên vết nhăn trên gương mặt già nua tựa hồ lại càng sâu hơn: "Thật sự xin lỗi ngài, khách nhân phương xa, thôn làng đã không tiếp đãi tốt, đã làm ngài chịu ủy khuất."

Toàn bộ quá trình nam nhân vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt, tựa hồ tất cả chuyện này không hề ảnh hưởng tới nội tâm anh.

Cũng không biết vì sao, hành động không lễ phép của nam nhân lại không làm người ta cảm thấy tức giận, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ quỷ dị là nó vốn phải như vậy.

Chu Bách Triết nhịn không được che đầu, càng cảm thấy nam nhân này tuyệt đối không phải người bình thường, xem khí độ đi, khí thế biết bao nhiêu ngang tàn biết bao nhiêu, thật sự cứ hệt như nam chính trong truyện vậy.

Trưởng thôn vội nói: "Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt đối không để ngài chịu oan uổng."

Chu Bách Triết gật đầu đồng ý.

Trưởng thôn nhìn xung quanh: "Như vậy đi, tôi thấy để..." Vừa nói ông vừa chỉ Trương Tiêu Khê: "Để đứa bé này nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi."

Nháy mắt, toàn bộ thôn dân đồng loại nhìn về phía Trương Tiêu Khê, Trương Tiêu Khê khẩn trương lắp bắp một hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Trưởng thôn mỉm cười khích lệ: "Đứa nhỏ, đừng khẩn trương, cứ nói hết mọi chuyện ra."