Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 48: Tướng quân bị cay




Mà lúc này, phát sinh chuyện ngoài ý muốn...

Những con trùng biến dị kia tựa hồ nhận được lệnh, nhanh chóng dùng hai chiếc kìm lớn của mình cắt đứt cây ớt thành vài đoạn rơi lả tả xuống đất.

Chúng gầm rống, ánh mắt hung tàn.

Mọi người đều kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

rõ ràng trước đó đám trùng biến dị này giống như những kẻ ngu si không hề để ý tới đám ớt, thế nhưng lúc này... cứ như muốn chém tận giết tuyệt vậy.

"Không ổn, nhất định là trùng biến dị cấp năm phát hiện không đúng nên đã lệnh cho đám trùng diệt ớt." Đội trưởng đội săn rống lớn, sắc mặt trắng bệch, ngoài mặt vẫn duy trì trấn định nhưng đầu ngón tay run rẩy đã lộ rõ nội tâm hỗn loạn của ông.

Lời của đội trưởng đội săn làm không ít người sửng sốt.

Hóa ra trùng biến dị cấp năm thông minh như vậy, nhanh như vậy đã phát hiện được đám ớt kia chính là nguyên nhân làm trùng triều bị tiêu diệt nhanh chóng.

"Làm sao đây?" Đầu óc đội trưởng đội săn cứ quanh quẩn ý niệm này, tim đập hỗn loạn.

Chu Bách Triết nháy mắt trầm mặt, cậu cũng có chút bất ngờ, thế nhưng càng nhiều hơn là tức giận, đám trùng này cư nhiên đột nhiên phản kích làm kế hoạch của cậu phát sinh biến cố.

Nhưng trùng triều nhiều thì sao?

Ớt tiểu đệ của cậu cũng nhiều vậy!

Tâm niệm khẽ động, rất nhiều cây ớt trong ruộng rau giống như được giao sinh mệnh đung đưa cành lá, nhanh chóng bò ra khỏi hố đất, đứng xếp hàng chỉnh tề, sau đó xông tới chiến trường, tốc độ rất nhanh.

Dĩ nhiên, một phần được Chu Bách Triết dùng để tiến hành quấy rối trùng, dùng hết khả năng hấp dẫn sự chú ý của chúng để thôn dân có thể công kích thành công.

Thế nhưng hiện giờ khác với trước kia, nhóm côn trùng không còn khinh thường ớt nữa, thấy cây ớt nhảy tới cạnh mình lập tức vung kìm điên cuồng công kích.

Chu Bách Triết vội vàng điều khiển ớt tiểu đệ né tránh, cũng may so thân hình to lớn của trùng biến dị, cây ớt thực sự rất nhỏ nhắn.

Đừng thấy cây ớt không có sức lực quá lớn, thế nhưng dáng người thon gọn có thể dễ dàng luồn lách giữa đám trùng, lúc đến được chỗ những người bị thương vẫn còn cố gắng chiến đấu thì chỉ mới tổn thất phân nửa số lượng.

Người bị thương thấy đám ớt chạy tới thì mờ mịt, không rõ chúng muốn làm gì.

Ngay giây sau đó, mấy cây ớt kia nhanh chóng cõng người nọ chạy tới khu vực an toàn, mặc dù tốc độ chậm nhưng ít nhiều cũng mang tới đường sống.

Lúc này người bị thương mới hiểu được, ông nắm chặt kiếm laser, mắt đỏ ngầu, vốn tưởng mình sẽ chết ở đây, thế nhưng không ngờ mình vẫn còn cơ hội sống sót.

Loại khảo nghiệm sinh tử này làm người ta ngộ ra điều gì đó, cả người tựa hồ được lột xác, thế giới trước mắt không còn giống như trước kia, thế nhưng cụ thể là điểm nào thì không thể nói rõ.

Bất quá ông có thể cảm giác được chính mình tựa hồ đã cường đại hơn, mặc dù ông vẫn đang bị thương rất nặng.

Vì cõng người bị thương nên tốc độ chậm hơn không ít, đáng sợ hơn là đám trùng biến dị kia lại bắt đầu bao vây công kích, Chu Bách Triết cả kinh vội vàng điều khiển hơn hai mươi cây ớt tiểu đệ chạy tới dùng phương thức tự sát tập thể để ngăn cản.

Bất quá bởi vì trùng biến dị có đề phòng nên phương thức này chỉ hiệu quả được một phần nhỏ.

Đáng chết!

Cậu rốt cuộc nên làm gì đây.

Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đó, người nọ cầm kiếm laser thực dễ dàng giết chết mấy chục con trùng biến dị ở xung quanh, tốc độ nhanh không tưởng, trùng biến dị thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.

Khí tức cường giả đập vào mặt, lan truyền ra xung quanh, không ít trùng biến dị bị trấn áp run lẩy lẩy, bản năng thú tính làm chúng muốn lùi về sau chạy trốn.

Thế nhưng ngay sau đó, một làn sóng âm nhân loại không thể nghe thấy nhanh chóng khuếch tán, râu của trùng biến dị lay động, tựa hồ đang tiếp nhận chỉ thị.

Chu Bách Triết không nghe được sóng âm nhưng theo bản năng cảm thấy không đúng, vội vàng điều khiển tiểu đệ nhanh chóng cứu người.

Rất nhanh, nhóm người bị thương đã được ớt tiểu đệ cõng về, nằm dưới đất thở tàn hơi, Chu Bách Triết nhíu mày nhìn phương xa, trong lòng ngày càng bất an hơn.

Không biết có phải Áo Cổ Đinh xuất hiện làm trùng biến dị cấp năm cảm thấy nguy cơ hay không, xa xa, mấy con trùng biến dị cấp năm phóng lên, giống như đạn pháo rơi xuống chiến trường, bụi đất bay mù mịt văng vào mắt mọi người, dưới đất là mấy cái hố to.

"Thình thịch!"

"Thình thịch thình thịch thình thịch!"

Lại thêm mấy con trùng biến dị cấp năm đáp xuống, tạo thành mấy cái hố to.

Uy áp khổng lồ hệt như làn sóng khuếch tán, rất nhiều trùng biến dị run rẩy cúi rạp người, giống như thần phục vậy.

Ngay cả bên nhân loại cũng có chút khó chịu, uy áp của một con trùng biến dị cấp năm đã rất khủng khiếp, càng miễn bàn lúc này tới sáu con.

Trùng biến dị cấp năm gầm thét, thân mình so với những con trùng khác lại càng to lớn hơn, nhất là lớp giáp xác mang theo từng hàng từng hàng gai nhọn lóe sáng làm người ta không rét mà run.

Nhóm thôn dân nuốt nước miếng, chân nhũn ra, mất đi phân nửa sức chiến đấu, thậm chí còn tè ra quần, thế nhưng căn bản không có ai xem thường hay cười nhạo cả.

Bởi vì trùng biến dị cấp năm đối với nhóm thôn dân chỉ mới cấp một thực sự là sự tồn tại không thể chiến thắng.

Chu Bách Triết cơ hồ muốn hô to để nhóm thôn dân mau chóng lùi về sau, thế nhưng cậu không thể làm vậy, lúc này đám trùng kia vẫn không có động tác, biết đâu cậu hò hét ngược lại sẽ làm nó phát động công kích.

Áo Cổ Đinh lạnh lùng chăm chú nhìn đám trùng biến dị, gương mặt không lộ ra biểu tình nhưng nội tâm vẫn khó tránh có chút nghi hoặc.

Đám trùng biến dị cấp năm này thực sự rất khác biệt với những con trùng biến dị anh từng gặp trước đó.

Bởi vì, chúng nhìn rất rắn chắc, thậm chí có con đã đạt tới điên phong cấp năm, chỉ còn kém một chút là đạt tới cấp sáu.

Nếu một con thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nếu tất cả đều vậy thì chứng minh... tinh cầu này, có vấn đề.

Râu của đám trùng biến dị cấp năm khẽ run, tựa hồ đang trao đổi, cẩn thận lắng nghe thì tựa hồ có âm thanh vo ve vo ve của đám muỗi.

Rất nhanh chúng ăn ý vây thành vòng, con ngươi đỏ ngầu chăm chú nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, ánh mắt khát máu.

Hiển nhiên, chúng rất hứng thú với dị năng giả cường đại Áo Cổ Đinh này, thậm chí còn có ý niệm muốn ăn thịt anh.

Chu Bách Triết ở bên cạnh quan sát mà lo lắng không thôi, thế nhưng ngoại trừ bom ớt thì cậu căn bản không có phương thức chiến đấu nào khác nữa, hiện giờ nhóm ớt tiểu đệ cũng mất đi phân nửa ưu thế.

Bởi vì đám trùng kia đã biết phòng ngự.

Phải làm sao đây.

Có lẽ, thật sự xong đời rồi.

Ý niệm này tràn ngập trong đầu mọi người.

Mà giờ phút này, Áo Cổ Đinh đã phát động công kích, kiếm laser trong tay anh tựa hồ lóe bạch quang, khí lạnh li ti tỏa ra, ngưng mà không tán.

Lúc này đang là mùa hè, thế nhưng mặt đất nháy mắt kết băng.

"Lui xa ra một chút." Áo Cổ Đinh chậm rãi vuốt ve lưỡi kiếm, cứ như không hề bị khí lạnh kia ảnh hưởng.

Nghe vậy, nhóm thôn dân mới bắt đầu phản ứng, thân thể run rẩy cố lùi về sau, cuộc chiến này không phải nơi mà nhóm người cấp bậc thấp như bọn họ có thể tham dự, không gia tăng thêm phiền toái cho Áo Cổ Đinh là tốt lắm rồi.

Thế nhưng trùng biến dị cấp năm tự nhiên sẽ không buông tha thôn dân, chúng rung râu, sau đó trùng triều ở xung quanh tựa hồ nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng công kích nhóm thôn dân đang trốn chạy.

Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, lóe ra hàn quang, bắt đầu ra tay...

Một trận khí lạnh kinh thiên động địa khuếch tán, kiếm laser tựa hồ chỉ còn lại tàn ảnh, một con trùng biến dị cấp năm xui xẻo bị cắt đứt chân, lăn lộn trên đất gào thét thảm thiết.

Những con trùng biến dị khác thoáng có chút kinh hoảng, thế nhưng vẫn như cũ nhanh chóng phát động công kích. Trùng triều cũng muốn dùng chiến thuật biển trùng đè bẹp Áo Cổ Đinh, mặc dù không thể tạo thành thương tổn nhưng kiến nhiều cũng có thể giết chết voi.

Trùng thật sự quá nhiều, rậm rạp chi chít, nhìn không thấy điểm cuối, toàn bộ đám trùng tập trung lại công kích Áo Cổ Đinh, chồng chất lên nhau tạo thành một ngọn núi nhỏ, mà Áo Cổ Đinh thì ở trong ngọn núi đó, không rõ sống chết.

"Áo Cổ Đinh!" Chu Bách Triết cả kinh, đứng ngồi không yên, vội vàng sải bước chạy vào chiến trường.

Mà lúc này ngọn núi trùng khẽ chấn động rồi nổ tung, tán loạn khắp mặt đất là xương cốt trùng biến dị, máu tanh lan khắp chiến trường làm người ta buồn nôn.

Chu Bách Triết vừa vặn bị máu trùng văng đầy người, mùi hôi thối ập tới, cậu chạy một hồi liền nhịn không được phát ra tiếng nôn mửa, không ngừng run rẩy.

Thật là thúi quá.

Chu Bách Triết liếc nhìn chấc nhờn màu xanh lá trên người mình, suýt chút nữa nhịn không được nôn tiếp, cậu chỉ có thể cố nén khó chịu, cắn răng tiếp tục chạy tới trước, Áo Cổ Đinh cần cậu hỗ trợ.

Nhiều trùng biến dị cấp năm như vậy, một mình Áo Cổ Đinh làm sao giải quyết được.

Thế nhưng chạy một chốc thì Chu Bách Triết nhịn không được khựng lại, kinh ngạc nhìn phía trước, sau khi núi trùng nổ tung, bên trong lộ ra một bóng người, người nọ đứng thẳng lưng, tay cầm kiếm laser dính đầy máu đang tí tách nhỏ giọt xuống đất, ăn mòn thành vài lỗ nhỏ.

Chu Bách Triết nhìn xung quanh, lại càng không thể tin được, trùng biến dị ở xung quanh... còn cả đám trùng biến dị cấp năm kia, toàn bộ đều chết hết.

Cho dù không chết cũng dở sống dở chết, không còn sức chiến đấu.

Cái này...

Cái này cũng quá khó tin đi?

Nhóm thôn dân hoảng sợ dụi dụi mắt, không thể nào tưởng tượng trên thế giới này lại có người mạnh đến như vậy.

Chỉ một chiêu đã long trời lở đất.

Chỉ một chiêu đã diệt cả trùng triều.

Trùng triều, cứ vậy bị giải quyết dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng Chu Bách Triết lại cảm thấy không đúng, cậu chậm rãi đi tới, thực nhẹ nhàng gọi: "Áo, Áo Cổ Đinh."

Âm thanh đặc biệt trong trẻo làm Áo Cổ Đinh khẽ run bả vai, sau đó anh chậm rãi xoay người, vẫn là gương mặt lạnh băng, chẳng qua con ngươi đen láy băng lãnh như hầm băng, áp bức đến mức làm người ta thở không nổi.

Chu Bách Triết bị dọa lùi về sau vài bước.

Lúc này, thân mình Áo Cổ Đinh khẽ lảo đảo, sắc mặt ảm đạm, anh cắm kiếm laser xuống đất làm vật chống đỡ, nhờ vậy mới không ngã xuống.

Thế nhưng trạng thái của anh lúc này trông rất yếu ớt.

Chẳng lẽ... đòn công kích đáng sợ vừa nãy là đại chiêu của Áo Cổ Đinh, sử dụng xong thì anh sẽ rơi vào giai đoạn yếu ớt?

"Anh, anh không sao chứ?" Chu Bách Triết nuốt nước miếng hỏi.

Cho dù là bây giờ, Áo Cổ Đinh vẫn có khí thế bức người, bình tĩnh nói: "Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe."

"Ò." Chu Bách Triết gật đầu, lắp bắp nói.

Toàn bộ quá trình, cậu không dám đối mặt với Áo Cổ Đinh, sau khi dùng đại chiêu xong, đối phương trông lại càng đáng sợ hơn.

"Trùng triều, cuối cùng cũng kết thúc."

Đây là ý niệm trong đầu thôn dân.

Thế nhưng...

Ngay lúc này, một bóng dáng lại càng đáng sợ hơn nhanh chóng công kích, so với đám trùng biến dị cấp năm trước đó lại càng nhanh hơn, cường đại hơn!

Nó không chút chậm trễ, thậm chí là tựa hồ có mục tiêu ngăn chặn Áo Cổ Đinh, giang rộng cánh, dùng cái chân giống như lưỡi hái rạch về phía cổ Áo Cổ Đinh.

Áo Cổ Đinh đang trong trạng thái suy yếu, tinh thần lực cũng suy giảm, thế nhưng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, anh theo bản năng lăn một vòng, né tránh được.

Đau nhức ập tới, Áo Cổ Đinh không biến sắc, chẳng qua ánh mắt lại càng uy nghiêm hơn, lạnh lùng nhìn con trùng biến dị có thể bay kia, phun ra một câu.

"Trùng biến dị cấp sáu."

Ngũ giác của Chu Bách Triết đã nhạy bén hơn rất nhiều, nghe thấy lời Áo Cổ Đinh thì chấn động.

Một màn này phát sinh quá nhanh, đến khi nhóm thôn dân kịp phản ứng thì con trùng biến dị cấp sáu kia đã đập cánh tiếp tục công kích Áo Cổ Đinh.

Áo Cổ Đinh vội vàng nâng kiếm laser chống đỡ.

Một chiêu thất bại, trùng biến dị cấp sáu rống giận, tiếp tục tiến hành lần công kích thứ hai. Áo Cổ Đinh phản ứng cực nhanh, lập tức ngăn cản, kiếm laser cùng chân trùng chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

Đau nhức ập tới làm trùng biến dị điên cuồng, nó hơi há to mồm chuẩn bị tích tụ năng lượng, nó muốn giết chết nhân loại đáng giận này!

Một luồng khí tức đáng sợ ập tới, năng lượng mà trùng biến dị cấp sáu ngưng tụ vô cùng đáng sợ, tất cả thôn dân đều không dám nhìn nữa, năng lượng đáng sợ như vậy, ai có thể sống sót chứ.

Con ngươi Áo Cổ Đinh phóng đại, anh vội vàng kích phát tinh thần lực, thậm chí là dị năng, thế nhưng đầu óc truyền tới đau nhức làm anh nhịn không được lảo đảo, quỳ một gối xuống đất.

Khí tức tử vong đang lan tràn trước mắt.

Tròng mắt Áo Cổ Đinh thâm trầm, không rõ đang nghĩ gì.

Ngay lúc này, một âm thanh trong trẻo vang dội khắp bầu trời!

"Con trùng khốn khiếp, ăn bom ớt của ông đi."

Áo Cổ Đinh quay đầu, con ngươi co rút.

Đó là...

****

Một quả ớt chỉ thiên đỏ rực nóng hừng hực theo đường parabol bay tới, kèm theo đó là vị cay sặc người làm không khí trở nên nóng bừng.

Chu Bách Triết cười nhạt, chỉ quả ớt quát to: "Ăn bom ớt vô địch của ta đi!"

Dứt lời, rễ cay vốn xoắn lại với nhau đột nhiên bung ra tạo thành tám nhánh, mỗi nhánh rốt rít ngắt ớt chỉ thiên, sau đó, Chu Bách Triết hướng Áo Cổ Đinh hô to: "Mau tránh ra."

Áo Cổ Đinh cảm thụ vị cay trong không khí, con ngươi đen láy lại càng thâm trầm hơn.

Chu Bách Triết vội vàng giơ cao cành lá, nhắm hướng, vèo vèo vèo, mấy quả ớt nhanh chóng bay ra ngoài, hướng thẳng về phía miệng trùng biến dị cấp sáu, trong lòng cậu thầm lẩm bẩm: "Ngàn vạn lần phải rơi vào miệng a."

Hơn mười quả ớt, chỉ cần có một quả rơi vào miệng con trùng biến dị kia là đủ, mặc dù không thể cay chết nhưng tin tưởng có thể làm nó chịu khổ một phen.

Có lẽ trời cao nghe thấy tiếng lòng của Chu Bách Triết, hơn mười quả ớt kia có tới hai quả rơi vào miệng trùng biến dị, Chu Bách Triết mừng như điên, sau đó tựa hồ ý thức được gì đó, điên cuồng bỏ chạy.

Cậu có thể không chạy sao.

Bom ớt kia địch ta bất phân, thấy ai liền cay chết người đó, cậu thân là Ớt đại vương sản xuất ớt cũng không tránh được kiếp nạn bị cay.

Trùng biến dị cấp sáu căn bản không xem mấy quả ớt kia ra gì, thế nhưng giây tiếp theo hai quả ớt bùng nổ, làn sương đỏ đậm lan ra bao bọc lấy nó, âm thanh ăn mòn làm người ta đau răng vang lên.

Tiếp sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của trùng biến dị cấp sáu.

Mắt nó bị làn sương cay nổ, trước mắt là một mảnh tối đen, đôi cánh mỏng như cánh ve bị ăn mòn đầu tiên, rất nhanh đã xuất hiện chi chít lỗ hổng.

Không khí xuyên qua lỗ hổng làm trùng biến dị mất thăng bằng lảo đảo rơi xuống, nó kinh hoảng đập cánh muốn bay lên.

Thế nhưng làn sương vẫn tiếp tục ăn mòn cánh nó, không tới vài giây nó đã rớt xuống, phát ra tiếng vang thật lớn.

Làn sương dần dần khuếch tán ra ngoài muốn bao lấy tất cả sinh vật, thế nhưng xung quanh cơ hồ không có bất cứ sinh vật nào... trừ bỏ một nhân loại.

Chu Bách Triết khựng lại, quay đầu, trái tim suýt chút nữa ngừng đập.

Áo Cổ Đinh vẫn còn đứng đó, hoàn toàn không xê dịch chút nào.

Chu Bách Triết vội vàng hô: "Chạy mau."

Ánh mắt Áo Cổ Đinh âm trầm không nhìn ra tâm tư, nhìn lướt qua Chu Bách Triết, lại nhìn làn sương màu đỏ, tựa hồ hít sâu một hơi rồi trong ánh mắt khiếp sợ của Chu Bách Triết, anh chủ động bước vào trong làn sương, hoàn toàn biến mất.

"..." Chu Bách Triết.

"..." Đám thôn dân.

Thật lâu sau.

Một thôn dân nào đó lắp bắp hỏi: "Tôi, tôi có nhìn nhầm không vậy?"

Một thôn dân khác lắc đầu, khẳng định: "Không nhầm, vị đại nhân kia thật sự đã đi vào trong làn sương đỏ."

Thôn dân nọ một lần nữa câm nín, đến khi có một thôn dân khác phức tạp nói: "Vị đại nhân kia, có thể không sống nổi..."

Điểm này cơ hồ được tất cả thôn dân ngầm thừa nhận.

Bọn họ chỉ dính chút vị cay trong không khí đã sưng phù cả người, đau đớn khó chịu, càng miễn bàn tới làn sương kia, dính ai là chết người đó, đám trùng bị cay tới chỉ còn lại xương cốt chính là minh chứng tốt nhất.

"Đại nhân, sao ngài lại nghĩ không thông như vậy chứ..." Trưởng thôn bi thống nói.

Đầu óc Chu Bách Triết trống rỗng, cơ hồ có thể tưởng tượng được kết quả của Áo Cổ Đinh khi tiến vào đó, tuyệt đối sẽ bị cay tới mức không còn lại xương cốt.

Mà bên trong làn sương kia vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của con trùng biến dị cấp sáu, mặc dù không còn nhìn thấy nhưng nó vẫn liều mạng lăn lộn, muốn thoát khỏi làn sương đáng sợ này.

Thế nhưng làn sương đỏ kia giống như âm hồn bất tán, trùng đi đến đâu nó liền dây dưa đến đó.

Chu Bách Triết cắn răng, quyết định vọt vào trong lôi Áo Cổ Đinh ra ngoài, nói không chừng hiện giờ đối phương vẫn còn một hơi, có thể cứu được.

Mà lúc này không rõ đã xảy ra chuyện gì, làn sương đỏ ngày càng thu nhỏ, ngày càng mờ nhạt hơn, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng bên trong.

Áo Cổ Đinh...

...*...